Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trên đường về lớp học, Diệp An Thần thấp thỏm lo lắng, không biết sư huynh có vô tình gặp nữ chính hay không. Nếu xui xẻo đụng phải, sẽ bị vầng hào quang của nữ chính ảnh hưởng nha.
Đi vào phòng học, Diệp An Thần đã nhìn thấy nữ chính đang ngồi nói chuyện, không tự chủ được mà cảm thán tốc độ của nàng.
Nữ chính a, cô là Lưu Tường a? Rõ ràng vừa nãy cô còn ở bên ngoài, hiện tại sao đã thấy cô ở đây vui vẻ nói chuyện rồi.
"Thần, cậu hôm nay tới thật sớm a, vừa rồi trên đường còn gặp một người như cậu, có gọi hắn nhưng dường như hắn không nghe thấy, giờ thấy cậu ở chỗ này liền là cảm thấy nhất định tớ nhìn nhầm rồi." Vừa nói nàng lại vừa bụm miệng như là thẹn thùng cười.
"Phải....Phải không?" Ha...hả...nữ chính a, đó là tiểu sinh a, nhìn thấy người chạy còn không kịp, như thế nào bị gọi lại còn quay đầu lại. A di đà phật, nữ chính à, cô buông tha cho tôi đi! Trộm ở trong lòng mà gạt nước mắt, như thế nào từ lúc gặp nữ chính cậu liền có cảm giác nàng luôn nhìn mình.
Hơn nữa...
Có một loại cảm giác hình như muốn lôi kéo làm quen với cậu...Là ảo giác đi?
"Thần, cậu gần đây....làm sao vậy. Cảm thấy cùng trước kia có không giống nhau. Có chuyện gì nói cho tớ để cùng nhau chia sẻ. Chúng ta...không phải là bạn tốt sao?" Nữ chính mở to mắt nhìn Diệp An Thần.
Mà Diệp An Thần lại muốn dùng sức đem đầu nữ chính bẻ trở về.
Nữ chính a, đại tỷ a, cầu ngài đừng nhìn như vậy a, thực sự vô cùng khủng bố đấy. Cô có phải nên ngẫm lại lời kịch khi gặp tổng tài đại nhân rồi không? Không phải là nên chuẩn bị thật tốt tiết mục cho ngày kỉ niệm thành lập trường sao? Hiện tại cô còn có thời gian quan tâm một tên pháo hôi như tôi sao?
"Thần...Thần? Cậu." Diệp An Thần lại suy nghĩ đến đẩu đến đâu, cuối cùng vẫn là bị nữ chính kéo lại thực tại. Mà hiện tại, nữ chính vẫn còn mở to mắt chớp chớp nhìn cậu, trong mắt còn có vẻ nôn nóng.
"Không có việc gì, vừa rồi chỉ là hơi thất thần, nếu có việc gì sẽ nói cho cậu. Hẳn là mấy hôm nay ngủ không đủ mới biến thành như vậy" Diệp An Thần hướng nữ chính mỉm cười "Trở về ngủ một giấc là không sao rồi"
"Phải không...?" Bạch Mộng Tuyết vẫn nhàn nhạt cười, nhưng lại làm Diệp An Thần cảm thấy đau trứng.
Cũng may, cậu cùng nữ chính không có dây dưa nhiều. Diệp An Thần mấy ngày sau cảm thấy tương đối nhẹ nhàng. Cuối cùng nữ chính cũng nhớ ra ngày kỉ niệm thành lập trường muốn lên sân khấu biểu diễn, liền liều mạng ở trong phòng âm nhạc luyện tập.
Nữ chính đàn dương cầm rất lợi hại, hơn nữa, nam chính cũng vì thấy nàng trên sân khấu đàn dương cầm mà nhè nhẹ động tâm.
Bất quá, việc duy nhất gần đây cậu không hài lòng chính là, sư huynh ngày đó chưa hỏi được tên. Hơn nữa ngày đó, chính mình gấp mà chỉ nói sư huynh mình tên gọi là gì mà quên không hỏi tên sư huynh.
Tuy sinh viên trong trường không có mấy ai đẹp hơn sư huynh, cơ mà trong trường tìm một người không biết tên cũng thực khó khăn, chỉ có thể đợi chờ một ngày nào đó ngẫu nhiên gặp lại sư huynh thôi.
_____
"Mệt mỏi quá..." Buông trên tay ba túi đồ ăn lớn, đi lại quá nhiều chân trở nên cứng đờ, ngồi trên ghế bóp chân, nhìn mấy túi đồ ăn Diệp An Thần cảm thấy mười phần vui mừng, đống đồ ăn này cũng đủ để cậu ăn một tuần rồi.
Chính mình đi mua đồ ăn, trong lòng hoa bung lụa, có tiền có xe đẹp trong tay thật tốt, chính mình đi mua đồ ăn cũng không bao giờ lo lắng về giá cả.
Vui vẻ trong đống đồ ăn tìm ra một hộp kem li, mỹ mãn ăn một thìa, Diệp An Thần nheo mắt lại...Ô...ô...thực mĩ mãn a, trước kia kem li thật quý, có thì cũng chỉ dám nhìn...Căn bản không dám mua...
Mà giờ thì nhìn xem, thật mĩ mãn nha ~~
Về sau cậu ăn cái gì cũng phải ăn cái tốt nhất, trước kia không có tiền ăn, giờ ăn sữa chua cũng không cần phải tiết kiệm. Vì cái gì hả? Vì gia có tiền thì chính là tùy hứng.
Chỉ là nhìn về sau, Diệp An Thần cảm thấy vui không nổi. Bời cách đó không xa, có em gái trông giống giống nữ chính.
Tức khắc trong lòng đều là cmn, bây giờ không phải là cuối tuần sao, nữ chính à cô chắc phải ở nhà hay ở phòng tập luyện đàn chứ? Hiện tại xuất hiện cách đó không xa? Không cần nói cho cậu là nữ chính còn có một tỷ tỷ hay muội muội song sinh?
Ô...ô...ô...cậu chỉ muốn đi dạo, vì cái gì lại. khiến cậu gặp nữ chính? Hơn nữa nữ chính à, cô ở trước đại sảnh lôi lôi kéo kéo cùng một nữ nhân khác rất thục nữ sao?
Còn nữa, cô ở giữa đại sảnh như thế còn bảo cậu làm sao trốn đây?
Lại một lần nữa nhìn nữ chính cùng một nữ nhân khác lôi lôi kéo kéo, Diệp An Thần không khỏi rụt rụt lại. May là vừa rồi cậu chọn vị trí thật sự khó phát hiện, nếu nữ chính không hướng chỗ cậu đi tới hoặc bản thân cậu không tự tiện rời đi, chắc là nữ chính sẽ không phát hiện ra cậu.
Vì cách rất gần nên nữ chính cùng cô gái kia nói chuyện đều lọt vào trong tai Diệp An Thần, vì thế cậu đương nhiên nghe rõ câu chuyện. Diệp An Thần nghe câu chuyện lại càng thêm kinh ngạc...Người kia...không phải nữ phụ ba sao.....Chính là tỷ tỷ của nữ chính....Tại sao không phải nữ phụ hai hả, nữ phụ hai chính là em gái nam thứ, lại là hôn thê của nam chính, còn nữ chính tỷ tỷ chưa thể đạt đến cấp độ kia nha~
Mà hiện tại, nghe một lúc, Diệp An Thần cũng láng máng hiểu được câu chuyện...nguyên nhân là vì tỷ tỷ nữ chính thích một người, mà người này lại thích nữ chính...Nên hiện tại đang cùng nữ chính gây sự....
Nghe bọn họ nói chuyện, Diệp An Thần lắc lắc đầu, lại là cô yêu anh, nhưng anh lại yêu cô ta, thế giới này rất cẩu huyết!
"Không cần thử thách sự kiên nhẫn của tôi, tôi có cách làm cho cô rời xa Hàn Đông, sẽ không còn có thể xuất hiện trước mặt anh ấy." nữ phụ ba cũng chính là Bạch Mộng Vũ trưng ra bản mặt vênh váo, đắc ý nói.
"Chị, em đã nói rồi, em không thích anh ấy, cũng không biết vì cái gì mà anh ấy lại thường xuyên xuất hiện trước mặt em, cho nên từ đầu tới cuối em không có thích anh ấy, mà anh ấy cứ...chị...nếu là chị thực sự thích anh ấy để em gặp mặt anh ấy nói cho rõ ràng." Nữ chính ở một bên sốt ruột giải thích, nhưng...
Nữ chính à, chính cô giải thích như vậy tốt hả? Nghe nữ chính nói, Diệp An Thần liền cảm khái, nữ chính, cô chắc chắn là không phải đang kích thích chị cô chứ?
Nếu cậu không lầm, thì ý của nữ chính chính là, tôi không thích anh ta, là anh ta cứ quấn lấy tôi, nếu chị thích thì để tôi tác thành cho hai người.
Đúng không, đúng không, cậu lí giải không có sai đúng không?
Quả nhiên Bạch Mộng Vũ cũng không có ngu lắm, tức thì nổi giận lại cùng nữ chính ồn ào đến gay gắt hơn. Ở lại mà xem một màn này chỉ tổ hại thân, thôi thì Diệp An Thần quyết định đem đồ ăn cẩn thận rời khỏi chỗ ẩn nấp.
Thời điểm vào đến WC, Diệp An Thần mới nhẹ nhõm thở ra, vì cái gì nơi an toàn nhất lại là...WC...Ha...hả...nữ chính dù có lợi hại đến đâu cũng nhất định sẽ không thể vào nhà vệ sinh nam.
Đem đồ để lên bồn rửa tay, nhìn WC một vòng, đúng là trung tâm thương mại cao cấp có khác, WC cũng thực xa hoa, hít hít mũi lại còn ngửi thấy mùi nước hoa nữa.
Lại từ đống đồ ăn bới ra li kem, đối với người nghèo mà nói, ăn trong WC quả thực không vấn đề gì. Vừa rồi vội vã chạy trốn, không để ý kem rơi hết ra tay, lại ngửi ngửi, một tay đều nồng đậm vị dâu, thực quý...
Diệp An Thần muốn khóc, nhìn li kem trên tay, mới ăn có một thìa kem, hơn phân nửa li kem giờ lại ở trên tay cậu. Cậu có thể liếm tay hay không.
Tuy rằng rất muốn làm như vậy, nhưng cuối cùng Diệp An Thần không thể làm, rất bẩn. Nhìn li kem đã chảy thành nước, cậu hối hận, không nên cầm kem trong tay mà chạy trốn.
Nhanh chóng đem li kem ăn hết, bản thân lại tự hỏi liệu nữ chính gì đó rời đi chưa, liền muốn đi ra cửa nhòm, đang nghiêm túc suy nghĩ, Diệp An Thần liền không để ý trước cửa có một vũng nước, vì thế...
"A..." Diệp An Thần vì mất thăng bằng liền theo bản năng tìm kiếm vật có thể bám vào.
"Phanh..." thật mạnh mà ngã trên nền đất.
"Không đau...Hô...nguy hiểm thật..." bởi vì vẫn còn sợ hãi mà Diệp An Thần nhắm tịt mắt lại, lại lẩm bẩm "Hình như là mình nắm được vào đồ vật gì thì phải."
Thật mềm, WC có thảm sao? Vì cái gì lại cảm thấy không thích hợp. Xoa xoa đồ vật dưới mông, lại dùng khuỷu tay đụng đụng đồ vật nằm trên mặt đất.
Ha hả...QAQ
Mở mắt ra thấy người nằm dưới thân thật thảm, Diệp An Thần có loại xúc động muốn đi chết, buông đồ vật trong tay ra, cúi đầu rất muốn tìm một cái hố mà nhảy xuống, không bao giờ ra nữa.
Mất mặt không nói, vì cái gì cmn mất mặt trước mặt người khác lại còn làm liên lụy người ta...Ah...ah...ah...cậu không phải cố ý đâu mà.
"Thực xin lỗi, vừa nãy chỉ là tùy tiện bám lấy liền..." Diệp An Thần rối rắm tìm từ ngữ phù hợp, nói làm sao cho đối phương biết mình thật sự có thành ý muốn xin lỗi, nhưng vừa ngẩng mặt lên liền thay đổi, vẻ mặt xin lỗi chân thành biến mất, lời nói lại bạo dạn hơn "Sư...huynh".
"Ừ." Đông Phương Tuyệt dùng tay vỗ vỗ vệt nước trên người, thời điểm trên lầu ăn cơm liền thấy cậu ta ngồi ở ghế, vẻ mặt hạnh phúc ăn đồ ăn, bản thân đang không muốn ăn vậy mà khẩu vị lại tăng lên không ít.
Nhìn người nọ trên mặt biểu tình phong phú, lại giống như lão thử trốn chui trốn lủi. Đông Phương Tuyệt nghĩ nghĩ, trước kia là cậu ta giúp mình, giờ hiện tại cũng nên xuất phát từ lễ phép mà đến chào hỏi một tiếng, nhưng không nghĩ gặp rồi lại "kinh hỉ" đến như vậy.
"Sư huynh, vì sao anh lại ở chỗ này." Diệp An Thần chớp chớp mắt. Vừa rồi nãy còn kinh hãi, nhưng vì mồm nhanh hơn não nên lời nói cũng thoát ra khỏi mồm rồi.
"Ăn cơm" hai chữ ngắn gọn liền đem thắc mắc của Diệp An Thần giải đáp.
"Ăn cơm...a...không phải...sư huynh, anh không sao chứ" ngây ngốc đi theo Đông Phương Tuyệt, Diệp An Thần phát hiện bộ dạng của mình có chút ngu ngu, lo lắng nhìn sư huynh, vừa rồi là sư huynh nằm dưới đi. Chột dạ nhìn xuống sàn, tuy thực đẹp nhưng dù sao cũng rất cứng, nghĩ nghĩ lại nghĩ đến cân nặng của mình, Diệp An Thần càng cảm thấy áy náy.
"Muốn em đưa anh tới bệnh viện kiểm tra một chút"
"Không cần" lại một lần nữa ngắn gọn mà trả lời Diệp An Thần.
"Em rất nặng." tốt xấu gì tuy không béo cho lắm, nhưng dù gì cũng là một thanh niên thân cao một mét bảy sáu.
"Nặng?" Đông Phương Tuyệt có điểm buồn cười nhìn thanh niên trước mặt chỉ cao đến mũi mình. Thân hình gầy gầy, bản thân hắn lại có thể đem cậu ôm trọn trọn trong lòng mình.
"Chính...là...." Diệp An Thần cho rằng sẽ nói thực khí thế, nhưng nhìn chênh lêch chiều cao giữa hai người liền chột dạ...Với sư huynh trước mắt này....Không thể nói chính mình nặng.
Lúc này Diệp An Thần lại phát hiện, sư huynh thực cao! Bản thân cậu cũng cho là mình cao, nhưng đối với người trước mặt liền..Ô...ô...vì cái gì lại chênh lệch nhiều như vậy.
Cái lót tăng chiều cao gì đó thực sự rất ngốc. Liền lui về sau một bước tự mình an ủi...cậu..vẫn là rất cao...rất cao....chỉ cần không đứng cùng sư huynh thì bản thân cậu rất cao đấy...
"..." nhìn động tác của người trước mặt, khóe môi Đông Phương Tuyệt hơi cong cong lên, lại đem người trước mặt kéo đến gần mình một chút "Cậu không sao chứ?"
"Không...không có việc gì" bản thân muốn dùng tay gãi gãi đầu, lại nhớ ra trên tay là đang dính cái gì liền thôi. Sư huynh rất tốt, rõ ràng là mình bị thương mà lại quay sang quan tâm cậu.
"Về sau đi đứng nhớ cẩn thận" vừa nói lại đem đồ rơi vãi dưới đất bỏ gọn vào trong túi, nhưng đang nhặt liền dừng lại.
"Làm sao vậy?" nhìn động tác dừng lại của sư huynh liền rướn cổ xuống xem, chỉ thấy sư huynh cầm một cái hộp trên tay. Đẹp hả? Hộp kẹo thôi mà, tuy cậu đọc không hiểu nhưng thấy đóng gói khá đẹp liền mua ăn.
Nhìn sư huynh nhìn cái hộp hai ba giây, vẫn là đem bỏ vào túi cho cậu, vẻ mặt muốn nói lại thôi, Diệp An Thần nhận túi, cái kia, đóng gói đẹp như vậy, sư huynh thích sao?
"Cái này, coi như là cho sư huynh đi, xem như là lấy đồ bồi tội" đem cái hộp đẹp đẹp kia nhét vào trong ngực Đông Phương Tuyệt, trong nháy mắt Diệp An Thần còn thấy Đông Phương Tuyệt có điểm không muốn nhận, hình như còn muốn đem trả lại, Diệp An Thần liền lần nữa đem đồ vật đẩy lại phía Đông Phương Tuyệt.
Vì không muốn cùng sư huynh đẩy qua đẩy lại liền trực tiếp hướng cửa mà đi, qua cửa mới xoay lại vẫy vẫy tay nói: "Sư huynh, em đi trước, gặp lại sau."
Vì thế Diệp An thần cảm thấy bản thân đối với Đông Phương Tuyệt đủ tốt liền rời đi. Để lại Đông Phương Tuyệt ngây ngây ngốc ngốc tại chỗ.
Lại không biết rằng khi Đông Phương Tuyệt thấy Diệp An Thần đi, liền nhìn hộp trong tay, không khỏi nắm tay lại đưa lên miệng mà khụ một tiếng, nhưng nghe như thế nào cũng giống như đang cười.
Vừa rồi nhặt cái hộp lên, hắn nghi hoặc vì cái gì một người ngốc manh như vậy lại quang minh chính đại mà đi mua cái loại đồ vật này. Nhưng hiện tại...nhìn vật trong tay, hẳn là không hiểu chữ viết trên hộp.
Bất quá...hắn hiện tại muốn nhìn xem, người nọ mà biết mình đưa hắn cái gì, thì sẽ bày cái dạng biểu tình gì.