Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Xoay người, Diệp An Thần tiếp tục đi về phía trước, hôm nay nữ chính không bình thường, liền tính là mang thai ngốc ba năm cũng không có biện pháp ngốc thành như vậy a!
Chỉ là Diệp An Thần mới vừa đi hai bước, nữ chính liền đã ở phía sau lại một lần nữa dùng thanh âm sắc nhọn nói, “Diệp An Thần ngươi đứng lại đó cho ta, ngươi……”
“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Lúc này không đợi nữ chính nói xong, Diệp An Thần cũng đã mở miệng trước. Cau mày nhìn nữ chính kéo cánh tay mình. Cậu cảm thấy hôm nay nữ chính tới tìm hắn liền có điểm không thích hợp, nhưng nơi nào không thích hợp hắn lại không thể nói tới.
“Buông tay!” Muốn ném tay nữ chính đặt ở trên cánh tay mình, nhưng là lại sợ chính mình sẽ dùng sức sinh ra hậu quả không thể tưởng tượng, hắn không có quên hiện tại nữ chính trong bụng chính là còn một đứa bé, nếu chính mình dùng một chút lực, nữ chính không cẩn thận bị ngã, cáu kia chính là có mười mồm cũng nói không rõ a!
“Ta muốn ngươi rời khỏi Đông Phương Tuyệt, ngươi muốn bao nhiêu tiền cứ việc mở miệng.” Diệp An Thần nói nữ chính buông tay nhưng nàng làm như không có nghe được, đôi tay vẫn như cũ gắt gao mà bắt lấy tay Diệp An Thần, làm Diệp An Thần chỉ có thể đứng tại chỗ. Mà đối với một câu trước của Diệp An Thần, nữ chính lại rất là khí phách nói yêu cầu của chính mình.
Ha hả…… Vì cái gì đang nghe thấy câu sau của nữ chính, ý tưởng duy nhất của cậu chính là cái này? Hơi hơi quay đầu nhìn đồng hồ trên tường, lại cúi đầu nhìn cái tay đang bắt lấy tay mình, Diệp An Thần không trả lời yêu cầu của nữ chính nói, mà là lặp lại một lần nữa lời vừa rồi, “Buông tay.”
Đợi trong chốc lát, thấy nữ chính vẫn như cũ là không có buông tay, Diệp An Thần bất đắc dĩ nhún nhún vai. Đem nữ chính cường ngạnh từ bên cạnh mình ném ra thì hắn không có lá gan đó, nhưng là đem tay nữ chính cường ngạnh từ tay chính mình dứt ra, cái kia thì vẫn là có sức.
Cậu đã đã cho nàng cơ hội, tí nữa mà bị đau, nàng cũng không nên nói hắn không biết thương hương tiếc ngọc a! Đem đồ ăn cầm ở hai tay chuyển qua một tay, một cái tay khác âm thầm dùng sức đem tay nữ chính từ tay mình bẻ xuống, nhìn nữ chính tay bị chính mình bẻ có điểm hồng, Diệp An Thần thật muốn thành khẩn đối nữ chính nói một câu, cô nương, hà tất phải như vậy đâu! Liền tính là muốn làm hài tử nhận tổ quy tông, không phân phải là nên đi tìm tới ba ba của hài tử sao? Tới tìm hắn dùng được sao?
Rốt cuộc Diệp An Thần vẫn chiến thắng nữ chính. Khi thoát khỏi ma trảo nữ chính, nhìn nữ chính lại muốn khóc, đi theo cậu tiến lên hai bước về sau lại một lần cao giọng gọi tên của cậu “Diệp An Thần……”
Nàng còn chưa đủ? Tuy rằng trái tim có điểm bực bội, nhưng bước chân dưới chân lại không dừng lại, chỉ là bởi vì không có quay đầu lại, Diệp An Thần liền không thấy sau khi hắn rời đi, Bạch Mộng Tuyết trên mặt treo lên một mạt cười quỷ dị.
Nàng sẽ thắng. Theo bước chân Diệp An Thần rời đi, nhìn bên ngoài ánh sáng rải đầy đất, Bạch Mộng Tuyết giữa môi nhanh chóng hiện lên một mạt tươi cười vặn vẹo. Liền tính là Đông Phương Tuyệt không thích nàng thì thế nào, liền tính là Diệp An Thần không chịu rời đi thì thế nào, mềm nhẹ dùng tay đặt ở trên bụng, nàng vẫn như cũ là có thể làm Đông Phương Tuyệt cưới nàng.
Diệp An Thần trở lại văn phòng, Đông Phương Tuyệt đã họp xong, hiện tại nghiêm túc nhìn kia văn kiện, thấy Diệp An Thần tiến vào cũng không có buông văn kiện trong tay, chỉ là hơi nâng văn kiện lên, thẳng đến khibpwr trên văn kiện ký tên mới buông bút đứng lên.
“Làm sao vậy?” Đông Phương Tuyệt khom lưng, từ phía sau đem Diệp An Thần đang lấy đồ ăn toàn bộ vòng ở trong lòng mình.
“Buông ra, còn phải cầm đồ ăn.” Diệp An Thần ở trong lòng Đông Phương Tuyệt tránh tránh, lại bị Đông Phương Tuyệt ôm càng thêm chặt. Nhận đồ ăn Diệp An Thần để tới trên bàn, ở khóe môi Diệp An Thần hôn một chút, sau đó liền đem cằm gác ở trên vai Diệp An Thần.
Đem đầu gác trên vai mình đẩy ra, nhớ tới nữ chính cùng hắn nói những lời đó vẫn nhíu nhíu mày, rất nghi hoặc quay đầu nhìn về phía cái đầu lại một lần nữa gác lên vai, “Gặp nột người, nói mấy câu.”
Nói xong một câu, Diệp An Thần dừng một chút, dùng ngữ khí mang điểm nghi hoặc nói câu sau: “Nàng nói nàng mang thai con của anh.” Nói xong Diệp An Thần nghĩ cho tới bây giờ hắn cũng không có suy nghĩ cẩn thận nữ chính xuất hiện ở trước mặt hắn rốt cuộc là vì cái gì?
“Ân?” Đối với Diệp An Thần đột nhiên nói câu kia, Đông Phương Tuyệt cũng sửng sốt một chút, “Ai nói?”
“Bạch Mộng Tuyết.” Nhìn cái người gác đầu trên vai mình, gần trong gang tấc, Diệp An Thần nói ra Bạch Mộng Tuyết có một ít không thể tưởng tượng. Nhìn Đông Phương Tuyệt nghe thấy tên này nhíu nhíu mày tự hỏi, Diệp An Thần cũng không biết Đông Phương Tuyệt là nhớ tới Bạch Mộng Tuyết mà nhíu mày hay là bởi vì không nhớ tới mà nhíu mày.
“Nàng còn nói cái gì.” Không đợi Diệp An Thần nghĩ giải thích Bạch Mộng Tuyết là ai, Đông Phương Tuyệt đã ôm Diệp An Thần ngồi lên sô pha, cầm đũa gắp đồ ăn ăn.
“Còn có……Bảo em rời khỏi anh?” Hồi tưởng chính mình cùng Bạch Mộng Tuyết nói, giống như trừ nói cho hắn, nàng mang thai con của hắn thì chính là muốn cậu rời khỏi Đông Phương Tuyệt.
Thừa dịp Đông Phương Tuyệt lại một lần nữa gắp đồ ăn, rời đi khỏi công phu ôm ấp của Đông Phương Tuyệt, Diệp An Thần ngồi xuống một bên, cũng cầm lấy chiếc đũa ăn. Chỉ là vừa ăn còn nhìn Tổng Tài đại nhân, hy vọng Tổng Tài đại nhân thông minh có thể cấp cho mình một đáp án chính xác. Dù sao, cậu nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy nữ chính hôm nay rất là quỷ dị! Nhưng là muốn cậu nói ra nơi nào quỷ dị cậu lại nói không nên lời.
“Hừ.” Đông Phương Tuyệt nguy hiểm mà nheo mắt hừ lạnh một tiếng, ở khóe miệng gợi lên một mạt mỉm cười, ánh mắt không biết đang nhìn nơi nào, chỉ là kia khóe môi cười lại làm Diệp An Thần cảm thấy thấm người, có loại cảm giác muốn xoa cánh tay.
“Anh đừng không nói lời nào a. Anh nói nàng rốt cuộc là có ý gì?” Nguyên bản Diệp An Thần còn vẫn luôn an an tĩnh tĩnh ở nơi đó nhìn Đông Phương Tuyệt chờ Đông Phương Tuyệt giải đáp cho cậu, nhưng đợi đã lâu, Đông Phương Tuyệt cũng chỉ là thả trong chốc lát khí lạnh, hiện tại lại bắt đầu vui vẻ thoải mái đang ăn cơm, còn thỉnh thoảng gắp cho cậu.
“Có ý gì? Chẳng lẽ em tin tưởng đứa bé kia thật sự là của tôi?” Trêu đùa nhìn Diệp An Thần, thò qua ở ngoài miệng Diệp An Thần trộm hôn một cái.
“Như thế không có.” Diệp An Thần tay gắp đồ ăn dừng một chút, “Chỉ là ta cảm thấy nàng quái quái.”
“Hảo, không cần suy nghĩ cái kia. Nói nói, vì cái gì muốn từ chức?” Đối với việc của Bạch Mộng Tuyết, Đông Phương Tuyệt không phải quá để ý, nữ nhân kia có thể ra chiêu gì, nhưng thật ra người trước mắt này, ánh mắt quét qua một đống văn kiện trên bàn, cuối cùng lại vẫn đem ánh mắt dừng lại ở trên người Diệp An Thần.
“Ngươi đã thấy?” Diệp An Thần hơi hơi có điểm kinh ngạc, hắn cho rằng Tổng Tài đại nhân muốn ngày mai. Thấy Tổng Tài đại nhân trong mắt dò hỏi, Diệp An Thần cười cười giải thích, “Anh xem, em ở nơi này cũng không có việc gì làm, còn lấy tiền lương nhiều như vậy, không tốt a! Hơn nữa, em đều đã cùng Đêm thương lượng tốt, ở bên cạnh cửa hàng của Vũ mở cửa hàng, chính mình buôn bán.”
Nói xong thấy Đông Phương Tuyệt không có mở miệng ngăn cản, Diệp An Thần trên mặt tươi cười càng thêm sáng lạn, “Dù sao chúng ta không sợ, liền tính là phá sản không phải còn có anh sao! Về sau anh phụ trách nuôi gia đình, em phụ trách phá sản.”
Mỉm cười vỗ vỗ vai Tổng Tài đại nhân, kỳ thật những lời này vẫn là Đông Phương Đêm nói, chỉ là Đông Phương Đêm nguyên lời nói là cái dạng này, dù sao ca ca ta cùng Mộc Ôn Viễn có nhiều nhất chính là tiền, liền tính chúng ta một ngày mất mấy trăm vạn cũng xài không hết. Hơn nữa chúng ta không tiêu cho bọn họ, bọn họ nỗ lực kiếm tiền là vì cái gì? Cho nên a! Chúng ta tồn tại nhiệm vụ chính là vì tiêu tiền.
Tuy rằng cảm thấy Đông Phương Đêm nói có điểm khoa trương, nhưng nghĩ đến mới vừa bắt được Tổng Tài đại nhân, vui sướng hài lòng muốn xem bên trong có bao nhiêu tiền, cái kia mặt sau không đếm được bao nhiêu số, Diệp An Thần cũng chỉ có thể lau mồ hôi, liền lấy trình độ cậu tiêu phí mà nói…… Ha hả a, phỏng chừng thật đúng là mấy đời cũng xài không hết a!
Hơn nữa, quan trọng nhất chính là, tuy rằng cậu đã cùng Tổng Tài đại nhân là phu phu hợp pháp, nhưng cậu vẫn là muốn kiếm tiền a! Tuy rằng cậu là không thèm để ý cái nhìn của người khác, nhưng…… Cả ngày ở công ty chơi gì đó…… Đây là công ty a công ty a! Vẫn là phải chú ý a!
Đang nói chính mình mở cửa hàng mà chính mình là ông chủ chính là ước mơ lớn nhất của cậu, tưởng tượng thấy chính mình ngồi ở trên quầy thu ngân không ngừng đếm tiền giấy màu đỏ, ngẫm lại đều sắp tỉnh luôn rồi!
“Vậy em cần phải nỗ lực.” Kéo tay ở trên vai mình qua, ở trên bàn tay mềm mại kia hôn một cái, Đông Phương Tuyệt cười nói. Hắn tiền chính là có rất nhiều tiền, nếu muốn phá sản, thật đúng là rất khó khăn.
“Anh đồng ý?” Nguyên bản muốn rút về. Diệp An Thần ngẩng đầu, mang theo điểm kinh ngạc nhìn Đông Phương Tuyệt, không nghĩ tới hắn sẽ đồng ý nhanh như vậy, băn đầu cậu còn nghĩ phải nói mất một lúc.
“Như thế nào? Cảm thấy tôi sẽ không đồng ý?” Trên tay dùng một chút lực, liền đem người ngồi trên ghế kéo đến trong lòng, người trong lòng tuy rằng không gật đầu, nhưng cặp mắt kia cũng đã đem ý tứ trong lòng chói lọi biểu hiện ra: “En muốn làm gì tôi cũng sẽ không can thiệp, chỉ cần em vui vẻ là được. Bất quá, cũng không được quên đưa cơm cho tôi a.”
“Về sau cho anh ăn đồ ăn ngon nhất trong tiệm chúng ta.” Không thừa nhận chính mình bị lời nói của Tổng Tài đại nhân làm cảm động một chút, cúi đầu ở trên môi Tổng Tài đại nhân hôn một cái, ban đầu chỉ nghĩ nhẹ nhàng một chút liền rời đi, tiếc rằng, Đông Phương Tuyệt lại như thế nào như thế đơn giản buông tha cho cậu, duỗi tay đè lại đôi môi muốn rời đi, không ngừng gia tăng nụ hôn này, không ngừng đoạt lấy ngọ ngào trong miệng Diệp An Thần. Thẳng đến khi hai người thở có chút khó khăn, Đông Phương Tuyệt mới buông ra người trong lòng.
Dùng ngón tay lau đi chỉ bạc ở khóe môi Diệp An Thần, lần thứ hai ở trên môi cậu hôn một cái, tiến đến bên tai hồng nhuận của Diệp An Thần nhẹ giọng nói: “Chính là tôi càng muốn ăn em hơn, làm sao bây giờ?”