Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Như thế nào lại xảy ra tai nạn xe cộ?” Ôm người trong lòng, Đông Phương Tuyệt thanh âm có điểm khàn khàn, tuy rằng rất muốn gắt gao ôm người vào trong lòng, rồi lại cực lực áp chế chính mình, chỉ để tay ở trên Diệp An Thần.
“Phía trước xảy ra tai nạn xe, chúng ta chỉ là bị ảnh hưởng mà thôi.” Hồi tưởng một màn đáng sợ vừa rồi. Cũng không phải là chính là bị ảnh hưởng đến sao! Ban đầu bọn họ hảo hảo đứng bên đường, ai sẽ nghĩ đến bên xe bị đụng hướng phía bọn họ lao tới.
“Không có việc gì.” Nhẹ nhàng ở khóe mắt Diệp An Thần hôn nhẹ, chỉ là giữa môi nói ra những lời không biết là đối với Diệp An Thần hay là tự nói với chính mình nói.
“Vũ…… Vũ đâu?” Đang lúc Diệp An Thần cùng Đông Phương Tuyệt còn ôm nhau an ủi, phía sau lại là truyền đến tiếng Mộ Dung Quý.
Bộ dáng cùng Đông Phương Tuyệt lúc vừa tới không khác lắm, Mộ Dung Quý đầu tóc cùng tây trang cũng hỗn độn, mặt luôn cười hiện tại cũng bị sợ hãi cùng lo lắng chiếm cứ.
Nhìn Mộ Dung Quý cứng đờ, không đợi Diệp An Thần mở miệng, Mộ Dung Quý cũng đã vài bước đi tới trước mặt Diệp An Thần, dùng sức nắm lấy bả vai Diệp An Thần, một đôi mắt đào hoa đã hơi nhiễm chút nước mắt, ở bốn phía nhìn một vòng, mới run tun mà nói, “Vũ đâu…… Vì cái gì ta không có thấy hắn?”
“Các ngươi xảy ra tai nạn xe cộ? Ngươi ở chỗ này, vậy Vũ đâu?” Nhéo bả vai Diệp An Thần tay cũng đã nổi gân xanh, một khuôn mặt hoảng loạn giống như chỉ cần Diệp An Thần nói ra đâp án không tốt một giây sau sẽ hỏng mất.
Trên vai rất đau, cũng may Mộ Dung Quý sau khi nói xong, Đông Phương tuyệt liền đem Mộ Dung Quý từ bên người Diệp An Thần lôi đi.
“Ngươi bình tĩnh một chút.” Đông Phương Tuyệt gắt gao bắt lấy Mộ Dung Quý lại sắp tiến lên nắm vai Diệp An Thần, hung hăng mà cau mày, lại không có nói thêm cái gì.
“Vũ…… Còn ở phòng cấp cứu……” Nghiêng đầu nhìn về phía phòng cấp cứu kia còn sáng đèn, chỉ là vừa dứt lời, phòng cấp cứu ở đối diện đèn liền tắt, mở cửa, một bác sĩ mang theo khẩu trang, toàn thân mặc kín mít từ bên trong đi ra.
“Hắn thế nào? Thế nào?” Không đợi bác sĩ đi ra cửa, Mộ Dung Quý liền hất tay Đông Phương Tuyệt ra, bước nhanh đến trước mặt bác sĩ, tiếng có điểm run rẩy mà nói.
“Chúng ta đã tận lực, người bệnh thời điểm đưa tới liền……” Bác sĩ tháo khẩu trang, nói xin lỗi. Chỉ là nói đến câu sau, nhìn Mộ Dung Quý đã suy sụp trên mặt đất, liền chỉ lắc đầu tránh ra. Sinh ly tử biệt hắn xem nhiều, nhưng vô luận xem bao nhiêu lần cũng vẫn cảm thấy không đành lòng a!
“Mộ Dung Quý……” Diệp An Thần có điểm cứng đờ đứng phía sau Mộ Dung Quý, duỗi duỗi tay, lại vẫn không thể để tay lên đôi vai run rẩy kia, cuối cùng chỉ có thể dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Tổng Tài đại nhân, cậu hiện tại phải làm sao bây giờ? Muốn cậu giải thích như thế nào?
Chỉ là tuy rằng Đông Phương Tuyệt thấy Diệp An Thần xin giúp đỡ, lại không có ý muốn cứu vớt Diệp An Thần, chỉ là nhún nhún vai. Chỉ là hướng Mộ Dung Quý nhìn, trong mắt hiện lên một tia kim quang.
“Cái kia…… Mộ Dung Quý……” Có điểm xấu hổ nói ra, nhưng là mới nói mấy chữ lại bị Mộ Dung Quý quỳ trên mặt đất dùng tay bụm mặt ngắt lời.
“Vì cái gì…… Tại sao lại như vậy? Buổi sáng còn hảo hảo a! Vì cái gì…… Vũ…… Vì cái gì, không phải nói chờ ta yêu ngươi sao? Vì cái gì?” Cúi đầu lẩm bẩm tự nói, làm người đứng ở phía sau có thể rõ ràng cảm giác được bi thương phát ra trên người Mộ Dung Quý, chỉ là…… Nếu là đặt ở ngày thường Diệp An Thần có lẽ còn sẽ cảm động rối tinh rối mù, nhưng hiện tại…… Diệp An Thần nguyên bản vươn tay, đây là hoàn toàn hiểu lầm a! Tiếp tục dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Tổng Tài đại nhân, làm người này ở chỗ này thống khổ thật sự tốt sao?
Cách Tổng Tài đại nhân nhìn về phía phòng cấp cứu bên kia còn sáng đèn. Tuy rằng Vũ thương chính là so với cậu nghiêm trọng hơn…… Nhưng Diệp An Thần có thể khẳng định, Vũ tuyệt đối là sẽ không có nguy hiểm tới tính mạng a! Chỉ là hiện tại nhìn người quỳ trên mặt đất giống như đã muốn hỏng, Diệp An Thần hơi hơi hé miệng về sau quyết định vẫn nên giải thích rõ ràng đi, bằng không, nhìn người quỳ trên đất run run rẩy rẩy đứng lên, ánh mắt lại gắt gao nhìn giường bệnh bị đẩy ra.
Giường bệnh bị đẩy ra được vải trắng bao kín, Diệp An Thần thật sự sợ chốc nữa Mộ Dung Quý nhất thời luẩn quẩn trong lòng mà đâm tường.
“Mộ Dung Quý, ngươi bình tĩnh một chút nghe ta nói, người này không phải Vũ, Vũ ở…… Bên kia.” Vẫn như cũ duy trì tay Nhĩ Khang, lại phát hiện người chính mình triệu hoán đã đi tới mép giường, nhắm mắt lại gắt gao dùng trán dựa vào mép giường, mà lời vừa rồi Diệp An Thần nói, Mộ Dung Quý hiển nhiên là không có nghe thấy.
Trên vai bị Tổng Tài đại nhân nhẹ nhàng an ủi vỗ vỗ, Diệp An Thần ngẩng đầu: “Hiện tại phải làm sao bây giờ?” Mộ Dung Quý, cậu đã nói rất nhiều, cũng nghe không vào.
“Chờ Vũ ra rồi nói sau.” Lặng im trong chốc lát, Đông Phương Tuyệt mới gật đầu nói. Rũ tay xuống chặt chẽ nắm tay Diệp An Thần, ánh mắt lại dừng lại ở trên người Mộ Dung Quý. Mộ Dung Quý hiện tại tâm tình hắn hiểu được, bởi vì hiểu được mới biết, hiện tại mặc kệ là người khác nói cái gì, Mộ Dung Quý cũng sẽ không nghe, trừ phi người kia lại một lần nữa xuất hiện ở trước mắt chính mình.
“Các ngươi đang làm gì?” Thời điểm Mộ Dung Quý sắp hỏng mất, Diệp An Thần chân tay luống cuống, Đông Phương Tuyệt bình tĩnh, nằm ở trên giường bệnh Bạch Tịch Vũ nghiêng đầu nhìn kia ba người ở bên kia tự hỏi.
“Cái này……” Muốn giải thích như thế nào đây? Quay đầu lại nhìn Bạch Tịch Vũ đã dùng tay chống giường đứng lên, Diệp An Thần dùng tay gãi đầu trong lúc nhất thời không có lời nào để nói.
Này…… Muốn cậu giải thích như thế nào? Hoàn toàn chính là hiểu lầm a!
“Vũ……” Vẫn luôn cúi đầu yên lặng khóc ngẩng đầu, không dám tin tưởng nhìn người sống sờ sờ lại xuất hiện ở trước mặt chính mình, thân mình quỳ trên mặt đất một chút lại một chút đứng lên, sợ chỉ cần một động tác mạnh thì người trước mặt này liền sẽ biến mất ở trước mặt chính mình.
“Vũ……” Thân mình một chút đứng lên, như làm động tác chậm đi đến cạnh Bạch Tịch Vũ. Nhìn rõ ràng Mộ Dung Quý không bình thường, Bạch Tịch Vũ dùng ánh mắt dò hỏi Diệp An Thần đây là làm sao vậy, Diệp An Thần xấu hổ cười cười sử dụng ngón tay chỉ chỉ người nằm trên giường bệnh bị vải bố bao trắng bị đẩy đi.
“Ta không có việc gì.” Hiểu rõ ý Diệp An Thần, Bạch Tịch Vũ ánh mắt nhìn về Mộ Dung Quý, nghiêng nghiêng đầu, mặt hơi tái nhợt lộ ra một nụ cười mỉm giống như ngày thường.
“Vũ…… Vũ…… Không cần làm ta sợ được không, Vũ……” Không ngừng mà gọi lên cái tên đã khắc sâu trong tâm can mình, gắt gao ôm người mình đã cho là mất đi vào trong lòng. chóp mũi là mùi ngọt mà người nọ mang theo, liền tính là hiện tại bị nhiễm nước cũng vẫn quen thuộc.
“Không có việc gì…… Ta không có việc gì.” Đối với hộ sĩ bên cạnh cười xin lỗi, dùng tay nhẹ nhàng mà vỗ vỗ lưng dỗ Mộ Dung Quý bình tĩnh lại.
“Ta không có việc gì.” Nhẹ giọng tiếp tục an ủi, thẳng đến khi người run rẩy kia dần dần khôi phục bình tĩnh, Bạch Tịch Vũ mới giật giật thân mình, đem người chôn đầu ở bên gáy chính mình đào ra, cùng chính mình mặt đối mặt nhìn thẳng, mang theo ý cười nhìn Mộ Dung Quý, nghiêm túc nói, “Đã không có việc gì, ta không có việc gì, còn hảo hảo ở bên cạnh ngươi.”
“Ân.” Nhìn Bạch Tịch Vũ thật lâu về sau, Mộ Dung Quý mới an tâm giống nhẹ giọng lên tiếng, đem đầu dựa vào vai Bạch Tịch Vũ, trái tim tuy rằng đã khôi phục bình tĩnh, nhưng hoảng hốt lại không có biến mất, “Ta yêu ngươi.”
Có lẽ hiện tại thời gian địa điểm đều không đúng, nhưng Mộ Dung Quý lại vẫn là muốn nói, câu nói này vẫn luôn giấu ở trong lòng, nhưng cho tới bây giờ mới hiểu được rõ ràng.
Đem trán dựa vào trên vai Bạch Tịch Vũ, chóp mũi là mùi ngọt nhàn nhạt, người này a…… Cái mùi này vẫn luôn ở bên người hắn a! Nếu thật sự có một ngày hắn rời đi, loại sợ hãi kia thật sự sẽ làm hắn mất bình tĩnh, “Ta yêu ngươi.” Lại một lần nữa nỉ non câu này, hắn chưa từng nói ra, hắn yêu hắn a. Không có hắn, thế giới này sẽ tuyệt vọng, hắn thật sự thừa nhận không được.
“Ngươi nói trận tai nạn xe cộ này có phải cũng coi như là một chuyện tốt hay không?” Cùng Tổng Tài đại nhân mười ngón đan xen ở cửa bệnh viện, sống sót sau tai nạn, rốt cuộc thấy rõ tình cảm của mình, Diệp An Thần ngẩng đầu hỏi Đông Phương Tuyệt, nhớ lại vừa rồi Bạch Tịch Vũ cùng Mộ Dung Quý, Diệp An Thần cong lên khóe miệng, như thế nào cũng hạ không được.
“Tuyệt?” Không có nghe thấy Đông Phương Tuyệt nói, nhưng lực người kia nắm lấy tay cậu lại tăng thêm một chút, mới đột nhiên phản ứng lại, cười cười, sau đó ở trên mặt Đông Phương Tuyệt hôn một cái, “Không cần nghiêm túc như vậy, anh xem, không phải em không có việc gì sao, lại còn tác hợp Vũ cùng Mộ Dung Quý, đây là chuyện tốt a, cho nên vui vẻ…… Ngô……”
Lời nói còn không có nói xong liền bị Tổng Tài đại nhân ấn đầu hung hăng mà hôn lên, thật lâu sau Đông Phương Tuyệt mới buông Diệp An Thần sắp hít thở không thông, “Thần, ở trong mắt tôi, trên đời này không có gì so được với em.”