Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 247
*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 247: Mạc Hạnh Nguyên rảnh rỗi gây sự (6)
Anh ta gật đầu nhưng lại hơi thất thần.
Chiếc xe đậu ở tâng dưới khu biệt thự nơi anh
ta ở, tôi nhìn anh ta thì thấy đôi mắt anh ta rũ
xuống, con ngươi màu đen ngập ngừng sâu thẳm
như có điều gì đó đang khắc khoải trong đầu.
Một lúc lâu sau, anh ta mới hoàn hôn, nghiêm
túc nhìn tôi nói: Xuân Hinh, em còn hận anh sao?"
Tôi sửng sốt: "Cái gì?"
“Chuyện một nhà Vũ Linh năm đó, cùng với
chuyện anh... ngược đãi em” Giọng của anh ta
càng ngày càng nhỏ, thật không giống anh ta chút nào.
Tôi mím môi, hơi chùng mặt xuống: "Thẩm
Minh Thành, những chuyện đó đã qua rồi, đừng
nhắc tới nữa”
"Cho nên, em còn hận anh không?
Thấy anh ta nhìn tôi với ánh mắt trẻ con, tôi
không khỏi sững sờ: "Chuyện của năm đó đều đã
qua rồi. Dù sao anh chỉ đe dọa chứ không làm tổn
hại đến tôi, nhưng với Vũ Linh mà nói, chỉ e là cả
đời này cô ấy cũng không buông bỏ được”
Con người thật sự rất phức tạp, đối với Thẩm
Minh Thành, lúc đầu tôi cũng rất sợ hãi, nhưng
bây giờ tôi đã phụ thuộc vào anh ta, thậm chí
trong thâm tâm tôi đã coi anh ta như người thân
rôi. Từ một góc độ nào đó, tôi và Phó Bảo Hân
thực sự là cùng một loại người, người luôn đặt lợi
ích của bản thân lên hàng đầu.
Anh ta nhìn tôi hồi lâu, có phân trâm ngâm:
"Nếu trong tương lai, em phát hiện ra anh đã làm
điều gì tổn thương em, em có tha thứ cho anh
không?”
Nhìn thấy anh ta như vậy, tôi không khỏi trợn
mắt nhìn về phía anh ta: "Anh đã làm chuyện gì
cân tôi tha thứ sao?”
Anh ta mím môi, mở miệng nói: "Em sẽ tha
thứ cho anh chứ?”
Thấy anh ta không trả lời trực tiếp câu hỏi của
tôi, tôi cong môi nói: "Điêu đó tùy thuộc vào mức
độ sai trái của anh, Thẩm Minh Thành, anh hiểu rõ
tôi còn hơn bản thân tôi mà. Tôi không thể tha thứ
cho anh nếu anh làm chuyện quá đáng, đúng
không? Vì vậy, đừng làm bất cứ điều gì làm tổn
thương tôi, sau này cũng đừng làm, chúng ta sẽ là
anh em cả đời này, được không?”
Anh ta nhìn tôi và không nói gì một lúc lâu, chỉ
đưa tay ra kéo tôi vào lòng, giọng nói rất cẩn thận
và kiềm chế: "Ừm, cả đời này chúng ta sẽ là anh
em. Không có cha mẹ cũng không sao, em có
anh, có chú ba, chúng ta đều là người thân của
em.
Tôi gật đầu, chỉ là bộ dạng của anh ta như thế
này khiến tôi cảm thấy có chút không thực tế,
dường như anh ta đang giấu điều gì đó trong lòng,
giấu rất sâu.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
Xem ảnh 6
Xem ảnh 7