Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 249
*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 249: Cô phải ngôi tù ít nhất vài năm (2)
Thấy tôi có chút suy sụp, anh nâng trán, bất
đắc dĩ gọi bác sĩ đến kiểm tra thương tích cho tôi.
Bác sĩ nhìn thấy máu trên tay tôi, kiểm tra một
chút nhưng không có vết thương nào nên liền rời
đi.
Phó Thắng Nam nhìn tôi, có chút bất lực: "Tại
sao lại dùng dao đâm cô ấy?"
Tôi...
Tại sao?
Bây giờ bình tĩnh lại, tôi cảm thấy vừa rôi mình
thật bốc đồng, dù cô ta có nói khó nghe như thế
nào thì cũng chỉ là vài câu nói mà thôi.
Suy nghĩ xong, tôi ngẩng đầu nhìn anh: “Cô ta
nói, đứa nhỏ chết là do anh cố tình cho em uống
thuốc khiến đứa trẻ bị dị dạng. Anh không có ý
định có đứa trẻ này.
Lúc đó có lẽ tôi tức giận vì những câu chửi bới
của cô ta.
Anh nhướng mày: Vậy, em tin không?
Tôi gật đầu và nhìn thẳng vào mắt anh: "Anh
có lý do để làm như vậy.
Anh trừng lớn hai mắt, ngữ khí khá lạnh lẽo:
"Nếu em đã tin như thế thì tại sao không trực tiếp
đâm tôi mà ngược lại đi đâm cô ấy?"
“Lúc đó anh không có ở đây, cô ta ở đây.” Tôi
ngơ ngác nhìn anh, không hê sợ sệt mà chỉ có sự
lạnh lùng thờ ơ mà thôi.
“Ha hai”
Anh cười khấy, buông tay ra rồi nhìn tôi với
ánh mắt đầy thất vọng: "Thẩm Xuân Hinh, từ đầu
đến cuối em có từng tin tôi không? Không, nói
chính xác là em có yêu tôi không?
Tôi nhìn anh, suy nghĩ một chút, có yêu
không? Tôi hơi bối rối, tình cảm của tôi dành cho
anh có được coi là tình yêu không?
Anh nhìn tôi với đôi mắt sâu thắm, đợi một hồi
lâu vẫn không thấy tôi trả lời.
Anh nở nụ cười tự giễu, dường như đã biết
câu trả lời của tôi, anh đứng lên, thờ ơ nói: "Em vê
trước đi, đừng chạy lung tung. Trước khi Mạc
Hạnh Nguyên ra khỏi phòng cấp cứu, em cứ ở nhà
đi, có tôi ở đây, tạm thời nhà họ Mạc không thể
bắt em đâu, trở vê đi!”
Tôi lên tiếng, lãnh đạm nói: "Không cần, giết
người đên mạng, nhà họ Mạc muốn trừng phạt
em như thế nào là chuyện của em, không liên
quan đến anh"
Anh nhìn tôi, sự thờ ơ trong đôi mắt đen láy
đó đủ để nuốt chửng cả người tôi, một lúc lâu anh
cũng không lên tiếng.
Không lâu sau, Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh
vội vã đi tới, hai mắt Lâm Uyên đỏ hoe, trông vô
cùng lo lắng sốt ruột.
Nhìn thấy Phó Thắng Nam, bà ta vội vàng nói:
"Hạnh Nguyên thế nào rồi? Con bé không sao
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
Xem ảnh 6
Xem ảnh 7