Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 769
*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 769: Tôi sẽ cố gắng hoàn thành mọi việc (10)
Tôi quay sang nhìn người đàn ông quỳ một
gối xuống ở trước mặt mình, khoảnh khắc đó tôi
bỗng thấy hoang mang và sung sướng không nói
nên lời. Thử hỏi xem có cô gái nào trên đời không
thích được người mình yêu tỏ tình?
Người trong phòng khách đã yên tĩnh lại từ
lúc nào, tất cả mọi người đều im lặng nghe lời
anh: “Lần thứ hai anh gặp em ở phòng khách nhà
họ Phó, em vẫn tẻ nhạt và hờ hững như thế. Em
nói
chuyện với ông nội, cầu xin ông giúp bà ngoài
chữa bệnh, ông nội hỏi em có bằng lòng gả cho
anh không, khi đó em đã sững sờ trong phút chốc
rôi gật đầu đồng ý . Anh biết thật ra em cũng
không muốn gả cho một người đàn ông em
không hề quen, khi biết em sẽ được gả cho anh
thì lòng anh thấy hơi thoải mái. Với anh, hôn nhân
quá vô dụng nên dù có cưới ai cũng không hề
quan trọng, nhưng biết người anh sắp cuối về là
em thì anh đã thoáng chờ mong. Dù rằng việc em
bị bắt gả cho anh không phải là kế hoạch ban đầu,
anh sợ em chịu thiệt thòi nên sau khi kết hôn anh
rất ít khi vê nhà, không phải anh không muốn gặp
em mà anh lo em sẽ thấy gượng gạo khi phải đổi
mặt với một người đàn ông không quen không
biết. Đó là lý do tại sao anh nói với em rằng sau
này nếu như em tìm được người mình yêu thương
thì có thể thoải mái ly hôn với anh, nhà họ Phó sẽ
không đối xử tệ với em. Anh chỉ không ngờ là em
lại cố chấp ở lại nhà họ Phó tận ba năm, tính ra
cũng buồn cười, em càng ở nhà họ Phó lâu thì anh
lại càng có nảy sinh nhiều ý tưởng không thành
thật. Sau khi biết em mang thai, em không biết là
đêm đó anh vui vẻ đến mức nào đâu. Anh biết khi
có con rôi chúng ta sẽ dính với nhau cả đời nên
anh đã nghĩ ra rất nhiều cách giữ em lại.
Nghe anh ấy nhắc tới những chuyện xưa cũ,
lòng tôi bỗng thấy hốt hoảng như nó chỉ vừa mới
xảy ra hôm qua. Năm tháng dài đẳng đằng chợt
biến mất và đoạn quá khứ ấy vẫn hiện lên rõ mồn
một trước mặt tôi, dường như tôi cói thể nhìn thấy
tờ giấy siêu âm ngay trước mắt mình.
Phó Thắng Nam tiếp tục nói: "Biết em tự đi
phá bỏ đứa bé, anh đã suy sụp biết chừng nào
nhưng anh lại thấy may mắn khi bác sĩ nói em vẫn
mạnh khỏe, chỉ nói dối với anh thôi! Em đói
Nghịch ngợm không ai bằng, anh không vạch trân
lời nói dối đó vì anh nghĩ chỉ cân chúng ta có con
thì em sẽ không đòi đi nữa, tất cả mọi thứ sẽ tốt
lên. Chỉ cần có đứa bé thì người một nhà chúng ta
có thể sống thật vui vẻ, thế nên anh đã làm những
chuyện cả đời này anh cũng không thể tha thứ
cho mình. Trong suốt quá trình đó anh đã tổn
thương em thật nhiều, không cho em cảm giác an
toàn, không có em tình yêu, khiến em bị thương
thật nhiều lần. Xuân hinh, anh... Em vẫn bằng lòng
ở bên một người không biết dịu dàng yêu thương
chăm sóc em nốt nửa phân đời còn lại không?"
Nhìn chiếc nhẫn anh ấy giơ ta trước mặt mình,
tôi mím môi: "Phó Thắng Nam, anh chẳng biết nói
lời nào cho lọt tai cả, lời câu hôn của anh cũng
chói tai hơn người ta, không vui tí nào. Nếu em
không thích anh thì em đã lười không muốn nghe
mấy lời vô nghĩa nhàm chán của anh thế này rồi!"
Xung quanh bỗng vang lên tiếng cười, giọng
Hồ Diệp vang lên: "Đúng đó, cậu biết anh ta chẳng
tốt đẹp gì nhưng cậu vẫn khăng khăng chọn anh
ta và bỏ qua tất cả những người còn lại. Xuân
Hinh, cậu căn răng chấp nhận tiếp tục làm vợ anh
Phó Thắng Nam đi!"
Sau đó mọi người cùng đồng thanh nói:
"Chấp nhận anh ãy đi!"
Tôi nhin Phó Thắng Nam trước mặt mình,
mím môi nói: "Anh chỉ dùng một cái nhẫn để cầu
hôn em thôi hả? Hơn nữa ở đây còn là địa điểm tổ
chức hôn lễ của Hoàng Chính cà Hồ Diệp đấy, anh
đến chúc mừng người ta hay là tới phá vậy?"
Mọi người cùng bật cười, không biết con cái
nhà ai đi lấy bó hoa cha mẹ Hoàng Chính làm đặt
bên cạnh Phó Thắng Nam, ý đồ cực kì rõ ràng,
nhóc đang bảo anh dùng hoa giả để thay cho hoa
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4