Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 770
*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 770: Tôi sẽ cố gắng hoàn thành mọi việc (11)
Trong khi nói
chuyện, tôi giơ tay lên chạm vào
khóe mắt hơi nheo lại, vì anh đang cười nên khóe
mắt xuất hiện nếp nhăn.
"Gọi thêm một lần nữa được không?" Anh ấy
kéo tấm ngăn cách hai khoang ghế lên, hai tay ôm
lấy mặt tôi, đôi mắt sáng lập lòe và giọng nói khàn
khàn đây gợi cảm.
Tôi lặng cả người, ậm ờ hỏi: "Gọi cái gì cơ?”
Anh ấy dán môi lên khóe miệng tôi, khàn
giọng hỏi: "Vợ, em nên gọi anh là cái gì?"
Mặt tôi đỏ bừng lên vì những lời anh nói, chỉ là
từ bình thường đến mức không thể bình thường
hơn được nữa nhưng thốt ra từ miệng anh theo
cái cách chậm rãi và mờ ám đó lại khiến con
người ta mơ màng, dường như nó có thể làm rối
loạn cả suy nghĩ trong đầu tôi, tôi rùng mình và da
bắt đầu nổi gai.
Anh ôm tôi vào lòng khiến tôi có thể ngửi
được mùi hương thơm ngát từ sữa tắm trên người
anh ấy, thấy đôi môi ngang ngược bá đảo của anh
cúi xuống tôi lại giật mình né đi.
Tôi tựa người vào lồng ngực anh, nói: "Phó
Thẳng Nam, anh đừng làm thết Trân Tuấn Anh
đang lái xe trên kia kìat"
Anh ôm chặt lấy tôi, kê cằm lên vai tôi rồi ậm
ờ nói: "Ừ, gọi một lần nữa thôi!"
Tôi giật mình, buột miệng gọi: "Chồng!"
Anh vẫn không buông tay mà còn ôm tôi chặt
hơn, bảo: "Ừ, gọi một lần nữa nhé!"
Tôi không nói gì, tiếp tục gọi thêm lân nữa
nhưng Phó Thắng Nam vẫn bắt tôi phải gọi anh ấy
như một đứa trẻ mãi mãi không bao giờ thấy đủ.
Bị anh ấy lăn qua lộn lại cả đoạn đường khiến
tôi thấy mệt mỏi, tựa vào vai anh nói: "Phó Thắng
Nam, sao anh lại đột ngột cầu hôn em thế này?
Tại sao anh lại đặt chiếc nhẫn to khổng lồ thế
này? Đeo nó ra đường thì có vẻ mình khoe khoang
quá"
Anh vuốt ve chiếc nhẫn của tôi, cười nói: "Cẩn
Ngôn bảo là con gái thích nhẫn lắm, càng lớn
càng tốt nên anh bảo cậu ta mang từ Nam Phi về
để làm thành nhẫn, vì anh không biết em thích
kiểu gì rồi lại nuốn cho em sự bất ngờ nên mới
giao cho nhóm thiết kế làm, em không thích chiếc
nhẫn này hả?"
Tôi nhìn quả trứng chim bồ câu trên ngón tay
mình rồi cười bất đắc dĩ: "Nó trông nổi bật quá,
đeo chiếc nhẫn này ra ngoài trông chẳng khác gì
con dâu mới gả vào nhà giàu."
Anh cong môi: "Chỉ cần em thích thì ánh mắt
của người khác không hề quan trọng."
Xe dừng lại dưới lầu biệt thự, bận rộn cả ngày
trời nên tôi cũng mệt mỏi nên bèn tựa vào lòng
Phó Thắng Nam, không muốn vào trong. Phó
Thắng Nam ôm tôi xuống xe, dặn dò vài chuyện
về Macao với Trần Tuấn Anh rồi ôm tôi vào nhà.
Vừa mở cửa vào đếm thêm nhà thì tôi đã bị
anh ấy đè vào tường, tôi không phản ứng kịp, vội
vàng đẩy anh ấy ra hỏi: "Phó Thắng Nam, anh.. "
Hơi thở của anh hơi nặng nê: "Chúng ta không
làm bao lâu rồi nhỉ?" Sao nghe mấy lời này cứ như
trách móc thế nhỉ?
Tôi lập tức cứng họng không biết phải trả lời
thế nào thì anh đã tranh thủ cơ hội đó ôm tôi từ
thêm nhà vò phòng khách, tôi thoáng ngửi thấy
mùi rượu trên người anh nên lên tiếng: "Phó
Thắng Nam, hôm nay anh uống rượu đấy hả?"
Anh ấy hôn mụ mị đầu óc, giọng nói không
cách nào nghe rõ: 'Không có, anh đứng cùng với
em, em đâu có cho anh uống miếng nào. Anh
nghe lời lắm, em không cho uống thì anh không
uống đâu!"
Nói xong anh lập tức cởi đồ ra như con ngựa
hoang thoát cương không thể kiểm soát được tốc
độ của mình, tôi lại ngửi thấy mùi rượu thoang
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5