Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 278
*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 278: Sai một ly đi một dặm (16)
John ở trong nhà bếp. Bởi vì cậu ta cũng
không biết nấu cơm, cho nên đã mời bảo mẫu
đến. Nghe thấy tiếng Tuệ Minh khóc, cậu ta cũng
vừa chuẩn bị đi vào.
“Có lẽ là đói rôi!” Cậu ta cầm bình sữa, vội
vàng bước vào phòng Tuệ Minh.
Tôi đi theo sau cậu ta, nhưng đột nhiên cậu ta
dừng lại, tôi không kiểm soát được tốc độ, đâm
mạnh vào lưng cậu ta.
Mũi tôi đau điếng: “John, cậu...” Lời phía sau
còn chưa nói ra thì tôi và .John giống nhau, đều bị
kinh ngạc đến bất động.
Tôi vừa ra ngoài được một lát thì Phó Thắng
Nam đã ôm đứa bé vào lòng, đứa bé to bằng hai
bàn tay được anh ôm nó vào lòng.
Vô cùng nhỏ bé. Lúc này, Tuệ Minh đã không
còn khóc nữa, mà yên lặng giương đôi mắt to, đen
tròn nhìn Phó Thắng Nam, dáng vẻ vô cùng ngoan
ngoãn.
dohn hơi ngẩn người, đi đến, đưa bình sữa
trong tay cho anh, mím môi, ho một tiếng: “Có lẽ
con bé đói rồi, anh bón cho con bé ăn chút đi”
Phó Thắng Nam tìm một vị trí rồi ngôi xuống,
sau đó động tác rất nhẹ nhàng, cho Tuệ Minh
uống sữa.
Người đàn ông bình thường lạnh lùng rất khác
với người đàn ông hiện giờ đang ôm đứa bé cho
uống sữa. Nhất thời tôi không biết nói gì, cảm
thấy hình ảnh này rất đáng yêu, lại rất ấm áp,
nhưng cũng rất buồn cười.
John nhìn nhìn nhưng lại không nói gì, chỉ
quay người rời đi.
Tôi đi đến bên cạnh Phó Thắng Nam, nhìn Tuệ
Minh đang uống sữa mà hai mắt vẫn mở to nhìn
chăm chú Phó Thắng Nam. Tôi nói với Phó Thắng
Nam: “Anh học được cách bế trẻ con từ bao giờ thế?”
Đặc biệt là trẻ con còn bé như vậy.
Anh ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt sâu vô cùng:
“Lúc em mang thai, anh từng đi học.”
“Anh học lúc nào?” Hình như tôi chẳng biết gì cả.
Anh cong môi, không nói gì, ánh mắt đặt lên
người Tuệ Minh, giọng nói trâm thấp: “Đưa con bé
về chung cư Sơn Thủy sống đi. John và Trân Húc
Diệu đều có việc riêng của họ, em định để hai
người họ chăm sóc cho con bé mãi sao?”
Tôi hơi ngây người, chưa từng nghĩ đến vấn
đề này, nhất thời không biết nên trả lời anh thế nào.
Thấy tôi ngây người, anh thở dài: “Chung cư
Sơn Thủy rộng lớn, hiện giờ em cũng có thời gian,
có trẻ con bên cạnh, thì em cũng không đến mức
nghĩ lung tung nữa. Ngoài ra anh tìm thêm mấy
người bảo mẫu, đợi năm sau dì Triệu quay lại, bà
có kinh nghiệm trông trẻ, em không cần lo lắng
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
Xem ảnh 6
Xem ảnh 7