Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tổng Tài, Phu Nhân Có Thai Rồi Full Dịch
  3. Chương 721-730
Trước /553 Sau

Tổng Tài, Phu Nhân Có Thai Rồi Full Dịch

Chương 721-730

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 721: Tìm cơ hội sống sót cho con gái (8)

Tôi mím môi, có chút đau đầu: “Âu Dương

Noãn, có lẽ Mục Dĩ Thâm không phù hợp với cậu

đâu, cô gái như cậu xứng đáng với người tốt hơn

thế”

Đâu bên kia điện thoại im lặng một lúc lâu, lát

sau, Âu Dương Noãn tỉnh táo lại, nở miệng nói:

“Thẩm Xuân Hinh, có phải cậu biết chuyện gì về

Mục Dĩ Thâm không? Có phải anh ấy lại tìm người

khác, thích cô gái khác rồi không? Vì thế cậu mới

nói như vậy đúng không?”

Tôi sững sờ trong giây lát, bất giác không biết

nên trả lời ra sao:

“Không, tớ chỉ không muốn cậu đắm chìm cả

bản thân mình trong tình yêu nên mới nhắc nhở

cậu thôi. Được rồi, cậu đừng nghĩ ngợi lung tung

nữa, trong thời gian này tớ hơi bận, đợi tớ xong

việc rôi hẹn cậu và Hoàng Văn Tích đi ăn nhé.

' Đứng rồi, dạo này Hoàng Văn Tích thế nào?”

Âu Dương Noãn là một người thẳng tính, vì

thế khi tôi vừa hỏi, cô ấy không khỏi xúc động,

thành thật nói:

“Cô ấy khá tốt, có điều mình vẫn cảm thấy cô

ấy có chút kỳ lạ, cô ấy luôn thích đứng cạnh cửa

sổ hóng gió, lại không thích nói chuyện, thỉnh

thoảng nói một vài câu cũng kỳ kỳ quái quái như

thể bệnh nhân vậy. Cậu nói xem, dáng vẻ cô ấy

như vậy vốn không thích hợp với kinh doanh, có

đôi khi bàn chuyện làm ăn với khách hàng, nhìn

vào dáng vẻ của cô ấy người đều cảm thấy có gì

đó u ám kém may mắn, không muốn bàn chuyện

làm ăn với cô ấy nữa”

Nói tới đây, cô ấy lại nói tiếp: “Đúng rồi, hôm

qua tớ bất cẩn gặp phải cô ấy đang tắm trong

phòng tắm, phát hiện trên ngực trái cô ấy có một

vết sẹo rất dài, cũng không biết có phải hồi trước

cô ấy từng chịu tổn thương nào không, tớ cũng

không dám hỏi cô ấy. Thẩm Xuân Hinh, cậu rất

thân với cô ấy hả? Tớ mới quen cô ấy không lâu vì

thể không hiểu rõ lắm, tớ hơi sợ.

Tôi khẽ cau mày, mở miệng nói:

“Cô ấy không sao cả, chỉ mắc chứng trâm

cảm vì chuyện của cha cô ấy thôi, với tình trạng

hiện giờ của cô ấy vẫn có thể tự kiểm soát tốt bản

thân, ngày thường cậu rảnh rỗi thì nói chuyện

nhiều với cô ấy chút, giúp cô ấy nghĩ thoáng hơn”

“A?” Âu Dương Noãn kinh ngạc:

“Cô ấy bị trâm cảm sao? Sao tớ lại không

biết? Hơn nữa sao cậu lại biết được? Cậu quen cô

ấy bao lâu rồi, sao cậu biết nhiều thế?”

Tôi ôm trán, thầm thán phục Âu Dương Noãn,

vừa rồi vẫn còn chết đi sống lại vì Mục Dĩ Thâm,

giờ đã bắt đầu ngạc nhiên hỏi chuyện của Hoàng

Văn Tích rồi. Tạm thời tôi cũng không có thời gian

nói rõ với cô ấy, vội nói:

“Hồi trước tớ từng gặp cô ấy ở thành phố Tân

Châu, ít nhiều gì cũng biết chút chuyện. Cô ấy quả

thật không phù hợp với việc kinh doanh, nhưng có

lẽ là vì cha nên cô ấy mới cố chấp muốn kinh

doanh. Cậu cũng đừng nghĩ nhiều, ngày thường

rảnh rỗi ở cạnh cô ấy nhiêu chút là được, cũng

đừng nghĩ nhiêu vê chuyện của Mục Dĩ Thâm, nếu

anh ta muốn gặp cậu, anh ta nhất định sẽ gọi điện

tìm cậu. Còn không thì trong lòng cậu cũng rõ rồi,

nếu anh ta không muốn gặp cậu, cậu có làm thế

nào cũng không tìm được anh ta đâu.”

Sau khi cúp điện thoại của cô ấy, tôi vốn định

đến bệnh viện, nhưng nhớ tới Phó Thắng Nam có

lẽ còn chưa ăn trưa, tôi tiện thể đi một vòng

quanh phổ đồ ăn ở trung tâm thành phố, mua

chút đồ ăn mà anh thích.

Trình Tuấn Anh tiến hành phẫu thuật cấy ghép

tủy không thành công, cách duy nhất bây giờ

chính là nhanh chóng di chuyển tới thành phố Tân

Châu một chuyến. Tôi cũng không rõ danh thiếp

mà Mục Dĩ Thâm cho tôi có tác dụng không,

nhưng dù sao cũng phải thử một lần!

Tôi gọi điện cho Lâm Uyên, hỏi thăm tình

trạng của Mạc Đình Sinh. Không biết Phó Thắng

Nam đã nói gì với ông ấy, hình như ông ấy đã tỉnh

Chuong-721-730_005.jpg Chuong-721-730_006.jpg Chuong-721-730_007.jpg

Chuong-721-730_008.jpg Chuong-721-730_009.jpg

Chương 722: Tìm cơ hội sống sót cho con gái (9)

Bên trong liên tục truyên ra tiếng nói chuyện,

hầu như đều là chuyện công việc Khoảng nửa

tiếng sau, Châu Diệp Anh ôm một xấp tài liệu mở

cửa văn phòng đi ra, vừa nhìn thấy tôi, cô ta có

chút sững sờ, sau đó nhanh chóng mỉm cười nói:

“Phu nhân, cô đến từ khi nào vậy?”

Tôi cười nhẹ: “Tới lâu rồi, thấy hai người đang

bận nên tôi không vào.”

Cô ta cười: “Tổng giám đốc Phó phải phê

duyệt tài liệu, mấy ngày nay công ty có rất nhiêu

việc nên khá bận rộn, có lẽ cũng không có nhiều

thời gian rảnh để ở bên cô được. Đợi qua khoảng

thời gian này, xong việc thì tổng giám đốc Phó có

thể ở cạnh cô rồi”

Tôi mỉm cười, khẽ “ừm” một tiếng, không nói

thêm nữa.

Có lẽ người ở trong phòng đã nghe thấy giọng

nói của tôi, Phó Thắng Nam đi ra ngoài, nhìn thấy

tôi đôi lông mày của anh khẽ nhướng lên, trên

gương mặt lạnh lẽo lộ ra nụ cười nhẹ: “Mang theo

gì vậy?”

Tôi nhìn anh, giơ phần thức ăn đã chuẩn bị

sẵn trong tay lên, nhìn Châu Diệp Anh nói: “Vừa rồi

nghe mấy cô gái trong phòng truyền thông nói

mỗi ngày cô đều chuẩn bị bánh ngọt cho Tổng

giám đốc Phó, tôi rất thích ăn đồ ngọt nhất, không

biết hôm nay liệu có diễm phúc được thưởng thức

hay không?”

Gương mặt luôn tươi cười của cô ta cứng lại,

sau đó mở miệng nói:

"Ban nãy tôi thấy Tổng giám đốc Phó không

ăn trưa nên có mang cho anh ấy ăn, dạ dày của

Tổng giám đốc Phó luôn không được tốt, tôi lo

anh ấy bị đói lâu sẽ đau dạ dày. Hôm nào cô tới

đây tôi sẽ lại mang tới cho cô nếm thử, được

không?”

Tôi cười nhẹ gật đầu: “Vậy thì phải cảm ơn cô

trước rôi”

Phó Thắng Nam không có hứng thú với cuộc

nói chuyện của chúng tôi, anh ngồi xuống, mở hộp

thức ăn mà tôi vừa mang tới ra. Thấy Châu Diệp

Anh vẫn nói chuyện với tôi liên nhíu mày nói:

“Đi ra ngoài làm việc của cô trước đi”

Châu Diệp Anh gật đầu, ôm tài liệu rời đi. Nhìn

theo bóng lưng của cô ta, tôi chợt cảm thấy từ

trên người cô ta toát ra một luông khí gì đó rất

đặc biệt. Thấy tôi nhìn chằm chằm Châu Diệp

Anh, Phó Thắng Nam nhìn tôi nhíu mày hỏi:

“Sao vậy?”

Tôi quay đầu nhìn anh, vốn đã quên cơn tức

giận lúc nãy từ lâu, nhàn nhạt nhìn anh nói: “Trân

Văn Nghĩa phải ở bên Macao rất lâu sao?”

Anh gật đầu: “Lượng công việc rất lớn, cậu ta

tạm thời không thể trở về được”

Thấy anh ăn ngong miệng, tôi liên lên tiếng

hỏi: “Đồ ăn có ngon không?”

Có lẽ là do cô đổi chủ đề quá nhanh, anh

bỗng dừng lại, nhìn tôi rôi hỏi:

“Sao đột nhiên em lại quan tâm đến Trân Văn

Nghĩa vậy?”

Tôi mím môi nhìn anh nói:

“Xem ra anh đối xử với Châu Diệp Anh khá tốt

đấy nhỉ?”

Anh nhíu mày, có chút khó hiểu:

“Câu nói này của em hình như có gì đó không

đúng, chẳng phải trước đây em rất thân thiết với

Châu Diệp Anh hay sao? Gần đây có chuyện gì

xảy ra à?”

“Em thân thiết với cô ta?” Tôi trái lại có chút

bất ngờ, từ khi nào Phó Thắng Nam lại có suy

nghĩ như vậy thế này?

Anh nhíu mày: “Xem ra là anh hiểu sai, chức

vụ thư ký tổng giám đốc này cũng không phải

chuyện gì lớn, vài ngày nữa tìm lý do cách chức là

Chuong-721-730_014.jpg Chuong-721-730_015.jpg Chuong-721-730_016.jpg

Chuong-721-730_017.jpg Chuong-721-730_018.jpg Chuong-721-730_019.jpg

Chương 723: Tìm cơ hội sống sót cho con gái (10)

Một người khác nức nở lên tiếng: “Tôi rõ ràng

không làm gì sai, là cô ta nghĩ tới những điều

không nên nghĩ, còn sợ người khác nói. Tổng

giám đốc Phó vốn dĩ đã chẳng vào mắt cô ta,

cũng không biết tự ngắm mình trong gương hay

sao. Cô ta là cái thá gì chứ, tưởng rằng có tổng

giám đốc Phó ở bên cạnh là có thể cao ngạo coi

thường người khác như vậy sao?”

“Được rồi, cô cũng đừng căn nhăn ở trong này

nữa, người ta làm gì thì cứ mặc kệ người ta đi,

một ngày ba bữa của Tổng giám đốc Phó chẳng

phải đều được cô ta chuẩn bị đầy đủ sao, Tổng

giám đốc Phó muốn khen thưởng cô ta còn

không phải đã cho cô ta rồi”

Cô gái đang khóc lóc kia nói tiếp:

“Cô nói xem Tổng giám đốc Phó nghĩ thế nào

vậy? Phu nhân thường xuyên qua đây, ngay dưới

mí mắt của cô ấy mà vẫn còn ngang nhiên công

khai như vậy, chẳng lẽ phu nhân không phát hiện

ra cái gì sao?”

Một cô gái khác nói tiếp:

“Không đến mức đó đâu, có điều chắc là từ

đầu phu nhân cũng chẳng coi cô ta là vấn đề gì

lớn, hơn nữa loại chuyện này cũng cần Tổng giám

đốc Phó có gì mập mờ với cô ta mới được, nếu

không thì chính cô ta có nhảy nhót nhiêu đến mức

nào cũng chỉ là tôm tép nhãi nhép mà thôi, đắc ý

không được bao lâu.”

Cô gái đang khóc có chút tức giận:

“Tôi đã nói cô ta là thứ không ra gì rồi, từ đầu

đến cuối người ta vốn chẳng coi cô ta là ai, nếu

không phải cô ta vô liêm sỉ ỷ vào việc quản lý

Vương thích mình, nhờ quản lý Vương đi xin Tổng

giám đốc thăng chức cho cô ta, Tổng giám đốc

Phó sẽ để ý đến cô ta sao? Cũng chỉ có cô ta mới

thế, làm gì có ai dám đưa ra yêu câu vô liêm sỉ

như vậy.”

Một cô gái khác thở dài: “Có thể có cách gì

chứ, dù gì hiện giờ cô ta cũng đang ở thế thượng

phong, cô cũng đừng đắc tội cô ta mãi thế. Người

như cô ta làm chuyện gì cũng quá tuyệt đường

sống, tự khắc sẽ có người trừng trị cô ta, chúng ta

không tiên không thế, không chọc được cô ta

đâu. Cậu đừng quên, Vương Gia Vĩ có thể xả thân

hết mình vì cô ta, chúng ta cứ chờ là được.”

“Tôi có một cách!” Cô gái kia có chút kích

động, hơi dừng lại nhỏ giọng nói: “Tôi không muốn

nhịn như vậy, dựa vào cái gì mà cô ta bắt nạt

người khác nhiều lần, tôi lại phải nén giận. Tôi

muốn cô ta gặp rắc rối ngay bây giờ.”

“Cô định làm gì?”

Bên ngoài hạ giọng nói chuyện nên tôi không

cách nào nghe được, không khỏi thấy hơi buôn

cười. Thảo nào mấy ngày nay đến công ty tôi đều

cảm thấy người trong công ty nhìn tôi với ánh mắt

khác thường, hóa ra vấn đề là ở đây.

Không nghe thấy tiếng nói bên ngoài, tôi vốn

cho rằng hai người đó đã rời đi, do bụng dạ có hơi

khó chịu nên tôi cũng không vội rời khỏi, nhưng

không ngờ bên ngoài lại bất ngờ truyền đến tiếng

giày cao gót của người nào đó. Không bao lâu

sau, tiếng thăm chào hỏi của ai đó bỗng nhiên

vang lên:

“Thư ký Châu!”

“Xin chào!”

Tôi sửng sốt, là Châu Diệp Anh sao?

Trong nhà vệ sinh không có tiếng động nào,

trên điện thoại tôi có người nhắn tin đến, là Hoàng

Văn Tích nhắn tin hỏi xem khi nào tôi rảnh để hẹn

gặp một lần, cô ấy dự định mấy ngày nữa sẽ về

thành phố. Tôi nhắn tin trả lời, vừa định cất điện

thoại chuẩn bị rời đi thì nghe thấy phòng bên cạnh

truyền đến tiếng kêu sợ hãi: “A... Ai vậy hả!”

Tiếp theo đó là tiếng tạt nước, tôi sửng sốt

đứng dậy ra khỏi phòng, nhìn thấy hai cô gái đứng

bên ngoài nâng thùng nước, tôi ngây ngẩn cả

người.

Chuong-721-730_024.jpg Chuong-721-730_025.jpg Chuong-721-730_026.jpg

Chuong-721-730_027.jpg Chuong-721-730_028.jpg

Chương 724: Đến thành phố Tân Châu tìm kiếm (1)

Mạc Đình Sinh đưa Tuệ Minh đi kiểm tra, Lâm

Uyên nhìn tôi nói:

“Cha con nói, con có cách tìm được mẫu tủy

thích hợp với Tuệ Minh có đúng không? Con cũng

đừng làm chuyện điên rồ, giờ con là phụ nữ có

thai, việc quan trọng nhất chính là chăm sóc tốt

bản thân biết không?”

Thấy bà ấy căng thẳng như vậy, tôi cũng đoán

được có lẽ bà ấy cho rằng tôi muốn hiến tủy cho

Tuệ Minh, vội nói:

“Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi. Nhóm máu của con

và Phó Thắng Nam đều khác với Tuệ Minh, võn

không tương thích được. Nếu con có thể hiến tủy,

chúng ta cũng không cần phải gấp gáp thế này”

Bà ấy ngẩn người, bất giác nói: “Cũng đúng,

vậy con định làm thế nào bây giờ?”

Chuyện Mục Dĩ Thâm đưa danh thiếp cho tôi

vẫn còn chưa có tin tức gì, hơn nữa tôi cũng

không hoàn toàn tin tưởng Mục Dĩ Thâm, việc này

tôi chỉ có thể đến thành phố Tân Châu xem trước,

nếu thật sự không có vấn đề gì thì sẽ liên hệ Phó

Thăng Nam và Tuệ Minh qua đó.

“Mẹ đừng để ý đến việc này nữa, gần đây Tuệ

Minh phải tiến hành trị liệu hóa học, làm phiên mẹ

chăm sóc con bé giúp con, con và Phó Thắng

Nam đều không có thời gian, cũng chỉ có thể làm

phiền mẹ vậy”

Bà ấy thở dài, gật đầu: “Các con cứ yên tâm,

mẹ biết các con bận nhiều việc, mẹ đã giao tất cả

các hạng mục của tập đoàn Lâm thị cho Trần Húc

Diệu làm rôi, sau này mẹ sẽ có rất nhiêu thời gian

rảnh chăm sóc con bé thay con, con cũng nên

chăm sóc bản thân thật tốt, đừng để quá mệt mỏi,

đứa bé quan trọng hơn.”

Tôi vốn định hỏi chuyện về Trân Húc Diệu,

nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn từ bỏ, vẫn nên xử lý

xong việc trong tay mình trước, còn xử lý chuyện

kia thế nào là việc của anh tal

Nửa tiếng sau, Mạc Đình Sinh đưa Tuệ Minh

trở về phòng bệnh. Tuệ Minh đã ngủ thiếp đi, Mạc

Đình Sinh mệt mỏi dựa vào lưng ghế, có hơi buồn

ngủ nhìn Lâm Uyên đi hỏi y tá xem mấy ngày nay

phải chú ý những chuyện gì.

Tôi dành thời gian rảnh rỗi nói chuyện với Mạc

Đình Sinh, đưa ly nước ấm cho ông ấy, tôi mở

miệng nói:

“Cha, sao cha lại biết vê chuyện buôn bán nội

tạng người vậy?”

Phó Thắng Nam không ở trong phòng bệnh,

cũng không có người ngoài nên tôi không kiêng

dè gì mà trực tiếp mở miệng hỏi. Mạc Đình Sinh

vốn định ngủ, nghe thấy lời tôi nói liên sửng sốt

trả lời:

“Mẹ con nói với con rồi hả?”

Tôi gật đầu: “Con có biết một chút, cha, cha

có thể nói thêm cho con biết được không? Tuệ

Minh là con của con, chỉ cân bọn họ hành nghề

hợp pháp, bất kể là giá nào con cũng đều chấp

nhận, nhưng con tuyệt đối sẽ không làm chuyện

phạm pháp đâu.”

Ông ấy mím môi, cúi đầu khẽ thở dài, mở

miệng nói:

“Việc này cha cũng chỉ nghe nói thôi, vẫn

đang hỏi thăm, lần trước đối phương liên hệ nói

chỉ cần giá cả thích hợp, rất nhiều đứa trẻ tử vong

bất thường đều hiến tặng bộ phận cơ thể, vì thế

cha mới nghĩ đến. Mẹ con lo cha sẽ gặp phải

chuyện không may, nhưng cha đã tính trước cả

rôi, cha biết mình phải làm gì!”

Tôi gật đầu, nghĩ một lát rồi mở miệng nói:

“Cha, chuyện này bất kể thế nào cha cũng không

được nhúng tay vào, con sẽ đi thành phố Tân

Châu hỏi xem, thân phận của cha không thích hợp

nhúng tay vào chuyện này. Nếu cha đến đó thì

mục tiêu quá rõ ràng, nếu bị người khác tóm

được, nhà họ Mạc khó tránh khỏi phải chịu liên

lụy, vì thế để con xử lý chuyện này là ổn thỏa nhất”

Chuong-721-730_033.jpg Chuong-721-730_034.jpg Chuong-721-730_035.jpg

Chuong-721-730_036.jpg Chuong-721-730_037.jpg

Chương 725: Đến thành phố Tân Châu tìm kiếm (2)

Mãi khi đến biệt thự, tôi vẫn chưa phát hiện ra

Phó Thắng Nam có gì đó khác thường, chỉ đến khi

tôi bước vào trong biệt thự chuẩn bị lên tâng tắm

rửa, anh mới ngôi trên ghế sofa u ám mở miệng:

“Có phải em chưa từng có ý định nói với anh,

cũng chưa từng cân nhắc cảm nhận của anh

đúng không?”

Tôi sửng sốt quay đầu nhìn anh, thấy đôi mắt

đen láy của anh nhìn tôi bất động, có chút oán

hận, tôi trái lại kinh ngạc mở miệng nói:

“Không, không phải, vừa rồi ở bệnh viện em

vốn định nói với cha mẹ trước, sau đó trở về lại

nói với anh.”

Anh nhìn tôi mở miệng:

“Vậy sao không thấy nói?”

Tôi thở dài, người đàn ông này thật là càng

ngày càng giống trẻ con, bất đắc dĩ nói: “Em định

tới Tân Châu một chuyến, chuyện cha nói lúc

sáng không phải em chưa từng nghĩ đến. Em biết

việc này mặc dù nghe qua không đáng tin cậy,

nhưng tiếp tục để Tuệ Minh chờ đợi ở bệnh viện

như vậy thì em lại lo, vì thế em muốn tự mình đến

thành phố Tân Châu xem sao, hỏi thăm xem nếu

có thể thật sự tìm thấy mẫu tủy phù hợp để cấy

ghép, chúng ta cũng không cần tiếp tục lo lắng

như thế này nữa”

Anh mím môi nhìn tôi, hơi hơi nhíu mày: “Em

dự định đi một mình?”

Tôi gật đầu, thấy ánh mắt anh có hơi u ám,

không nhịn được nói: “Anh có thể bỏ lại công việc

của tập đoàn Phó Thiên được không? Hay là có

quá nhiều việc không cách nào xử lý hết được?”

Anh nhíu mày, mở miệng nói: “Anh đi với eml”

Tôi vốn định từ chối, nhưng nghĩ đi nghĩ lại

anh cũng sẽ không nghe lời tôi nói, tôi đành gật

đầu đồng ý, mở miệng nói: “Được rồi, vậy chúng ta

đi cùng nhau."

Tôi hơi buồn ngủ, không nhiều lời nữa chuẩn

bị lên tâng, đúng lúc anh cũng có cuộc gọi nên tôi

lên tâng tắm rửa.

Vốn định hẹn Hoàng Văn Tích ăn cơm trước

rôi mới đi thành phố, nhưng tôi không ngờ hôm

sau Phó Thắng Nam đã đặt xong vé máy bay,

sáng sớm đã gọi tôi dậy.

Mùa đông là lúc ngủ ngon nhất, tôi ngồi trên

giường một lúc lâu vẫn chưa tỉnh ngủ, chỉ nghe

thấy anh lẩm bẩm bên tai tôi những thứ cần mang

đi thành phổ. Tôi mơ mơ màng màng nghe, vừa

nghe vừa ngủ, đợi anh sắp xếp xong mọi thứ, thấy

tôi quá buồn ngủ, anh hết cách đành ghé sát vào

tai tôi nói: “Hay anh ôm em vào phòng tắm nhé?”

Tôi thật sự quá mệt nhọc, mở to mắt nhìn anh,

hơi ngẩn người nói: “Vào phòng tắm làm gì?”

Anh không nhịn được bật cười: “Trước khi ra

ngoài em không định tắm rửa à, cứ như vậy đầu

tóc rối bù ra ngoài?”

Tôi gật đầu, lơ mơ nói: “Ừm, phải tắm rửa” Tôi

ra khỏi giường, anh không kìm được nữa, bế tôi

đến phòng tắm, tôi còn ghé vào vai anh ngáp vài

cái.

Tôi buồn ngủ không chịu được nói: “Sao lại

đột nhiên vội vội vàng vàng đi vậy, em vốn định

vài ngày nữa mới đi. Em đã lỡ hẹn Hoàng Văn

Tích ăn cơm rồi, không ngờ anh lại đột nhiên kéo

em đi Tân Châu, em còn chưa kịp nói với cô ấy

một tiếng.”

Anh thấy tôi quá buồn ngủ, không còn cách

nào đành phải trực tiếp ra tay rửa mặt cho tôi, tôi

nhắm mắt lại hưởng thụ nước ấm, trái lại tỉnh táo

hơn một chút. Anh đặt tôi trên ngăn tủ, vừa lấy

kem đánh răng vừa mở miệng nói:

“Ăn cơm hôm nào cũng được, nếu đến thành

phố Tân Châu có thể tìm thấy mẫu tủy thích hợp,

tiến hành phẫu thuật càng sớm càng tốt chứ sao?”

Tôi gật đầu, đưa tay nhận lấy bàn chải đánh

Chuong-721-730_042.jpg Chuong-721-730_043.jpg

Chuong-721-730_044.jpg Chuong-721-730_045.jpg Chuong-721-730_046.jpg

Chương 726: Đến thành phố Tân Châu tìm kiếm (3)

Tôi gật đầu, tính đến thời điểm hiện tại đứa bé

trong bụng tôi cũng đã được khoảng hai tháng

tuổi, vẫn chưa thể hoàn toàn nhìn rõ được thai nhi.

“Đến thành phố Tân Châu nhanh như vậy

sao? Xem ra em thật sự rất quan tâm đến con gái

mình, có điều mẹ anh uổng công nấu canh, lãng

phí rôi!”

Tôi đã sắp quên mất chuyện đó, có lẽ mẹ Mục

Dĩ Thâm hiểu lầm về đứa bé trong bụng tôi, nói là

muốn nấu canh bổ thân thể cho tôi. Tôi không

nhắn tin trả lời, trái lại Hoàng Văn Tích nhắn tin

đến hỏi:

“Cô vẫn đang ở thành phố hả?”

Tôi trả lời tin nhắn, thuận tiện bảo cô ấy nhắn

cho Âu Dương Noãn, nếu không có chuyện gì ở

thành phố thì trở vê Tân Châu đi, tiếp xúc với Mục

Dĩ Thâm càng lâu, trong lòng cô ấy càng khó có

thể dứt bỏ, trưởng thành là lúc chúng ta cần phải

chín chắn hơn trong mọi suy nghĩ cũng như mọi

sự lựa chọn, tuy có thể đau nhưng thời gian chắc

chắn có thể chữa lành mọi vết thương.

Hoàng Văn Tích tỏ vẻ ngạc nhiên, nhân tiện

hỏi:

“Tối nay tôi sẽ chạy đến thành phố Tân Châu,

tình trạng con gái cô thế nào? Cô đi thành phố

Tân Châu là vì con gái cô sao?”

Tôi không khỏi nhíu mày, chuyện tôi tới thành

phố Tân Châu không hề nói với ai cả, cũng không

nói gì đến việc tới thành phố Tân Châu là vì Tuệ

Minh, sao cô ấy biết được việc này?

Nếu trực tiếp hỏi thì không hay lắm, tôi gửi

một mặt cười trả lời:

“Được, đợi cô trở về thành phố Tân Châu

chúng ta lại hẹn nhau.”

Không biết Phó Thắng Nam đã tỉnh lại từ lúc

nào, tôi vừa mới nhắn tin xong, thấy bên cạnh có

người nhìn mình, hơi quay đầu lại liên thấy anh

đang nhìn chằm chằm tôi, tôi hơi ngây người cười

nói: “Đánh thức anh hả?”

Anh cười nhẹ, khẽ lắc đầu: “Không, em nói

chuyện với ai vậy? Cơ thể còn chỗ nào không

thoải mái không?”

Tôi lắc đâu: “Không!”

Anh ngồi thẳng dậy, ôm tôi vào lòng, gục đầu

lên vai tôi: “Lát nữa em muốn ăn gì? Chúng ta ra

ngoài ăn!”

Tôi cũng không thèm ăn gì cả, dựa vào ngực

anh khẽ lắc đầu nói:

“Em không muốn ăn gì hết, đúng rồi, còn anh

thì sao? Có muốn ăn gì không?”

“Tự nấu ở nhà thì sao?”

Xem ra anh cũng không bận việc gì, tôi gật

đầu xem như đồng ý, hiếm khi chúng tôi đều có

thời gian rảnh nấu cơm ở nhà.

Năm giờ chiều, thành phố Tân Châu có mưa

nhỏ, thời tiết ngoài trời không đẹp lắm, Phó Thắng

Nam không cần ra ngoài, tôi cũng muốn liên hệ

theo danh thiếp mà Mục Dĩ Thâm cho tôi trước.

Tôi trở về phòng ngủ gọi điện thoại tới cho người

đàn ông kia, sau vài tiếng chờ, đầu dây bên kia

bỗng truyên đến một giọng nói ôm ôm:

“Xin chào!”

Tôi có chút sửng sốt, nhanh chóng lên tiếng

đáp:

“Xin chào, là anh Vương Bảo Kỳ đúng không?”

Đối phương “Ừm” một tiếng, dùng tiếng phổ

thông không thuần thục lắm nói:

“Là tôi, có chuyện gì không?”

Tôi bắt đầu không tin tưởng người này lắm,

sao Mục Dĩ Thâm có thể quen biết người thế này

được, nhưng tôi vẫn nhịn lại mở miệng nói:

“Là anh Mục bảo tôi tìm anh!”

Đối phương “A” một tiếng, dường như bỗng

nhiên nhớ ra, mở miệng nói:

Chuong-721-730_051.jpg Chuong-721-730_052.jpg

Chuong-721-730_053.jpg Chuong-721-730_054.jpg Chuong-721-730_055.jpg

Chương 727: Đến thành phố Tân Châu tìm kiếm (4)

Dù sao cũng ngồi xe bảy tám tiếng, cả người

mỏi nhừ, ê nhức. Lâm Quang Tuyến đưa cho

Vương Bảo Kỳ một phần bánh mì và nước, cùng

ngôi cạnh xe ăn, Vương Bảo Kỳ vừa ăn vừa nói:

“Trong thôn này có 27 nhà, có điều tương đối

nhiều miệng ăn, mỗi một nhà hầu như đều có bảy

tám đứa nhỏ,. Lát nữa tôi dẫn mấy người đi xem,

nếu không có vấn đề gì, tôi sẽ mau chóng liên hệ

bác sĩ sau đó tiến hành phẫu thuật”

Tôi hơi khó hiểu, nhìn ông ta nhíu mày nói: “Có

thể tiến hành phẫu thuật nhanh như vậy sao? Mẫu

tủy và thận không dễ gặp vậy đâu”

Ông ta không để ý đến tôi, nhét mấy miếng

bánh mì vào bụng, sau đó uống một ngụm nước

lớn rồi nói:

“Đi thôi”

Cư dân đều sống ở lưng chừng núi, có lẽ là vì

gần đây trời mưa, trên con đường đất lầy lội bùn

và nước, việc di chuyển của chúng tôi đều trở nên

vô cùng khó khăn. Bùn đất dính đầy đế giày khiến

tôi không thể nhấc bước đi, ngay cả ống quần

cũng lấm tấm bùn đất. Có lẽ do Vương Bảo Kỳ đã

quen với việc này, quay đầu nhìn thấy động tác

của tôi và Lâm Quang Tuyến có chút lê mề, khó

chịu nói:

“Đừng giẫm linh tinh, tìm chỗ có tảng đá, chỗ

có người đã đi qua ấy”

Tôi gật đầu, ngẩng đầu nhìn mấy trăm mét

phía trước, sở dĩ không đi xe là vì căn bản không

thể lái xe vào con đường bùn đất này được.

Vương Bảo Kỳ nói nếu lái xe đi lên thì lúc xuống

không thể xuống được, nhất là khi trời mưa, ngay

cả xe bò cũng không đi được.

Tôi và Lâm Quang Tuyến đi theo ông ta một

lúc, mắt thấy trời bắt đầu tối, may mà điện thoại

còn pin, tôi mở ra vừa chiếu đèn vừa đi. Khó khăn

lắm mới đến nơi, đầu gối của tôi và Lâm Quang

Tuyến đều dính đây bùn, nước và bùn vào cả

trong giày, cực kỳ khó chịu. Vương Bảo Kỳ đứng

bên ngoài một nhà dân rồi hô lên:

“Bảo Quý, có nhà không?”

Trước cửa nhà này có xích một con chó mực,

nghe thấy tiếng người liên tục sủa, nhìn vừa hung

vừa dữ, may mà trên cổ con chó có buộc dây

thừng. Tôi đứng ở bên cạnh Lâm Quang Tuyến,

trong lòng đã bị cảnh tượng này khiến cho mờ

mịt từ lâu.

Căn nhà trước mắt làm bằng gạch đỏ ngói

đen, nhìn có hơi xiêu vẹo, tưởng chừng như có thể

đổ ập xuống bất cứ lúc nào. Trước nhà có một

chỗ lát xi măng, một đống mỏ than đen được phủ

trên đó, phía trên được che tạm bởi một chiếc bạt

rách. Mỗi khi có gió thổi qua, tấm bạt bị than đá

nhuộm thành màu đen kia thỉnh thoảng lại bay lên

một góc tạo ra tiếng vang. Có lẽ là nghe thấy bên

ngoài có người gọi, một người đàn ông còng lưng

đi ra từ trong phòng, di chuyển cánh cửa gỗ cũ

xưa kia sang một bên, vươn đầu nhìn ra, để lộ ra

Chuong-721-730_059.jpg Chuong-721-730_060.jpg

Chuong-721-730_061.jpg Chuong-721-730_062.jpg Chuong-721-730_063.jpg

Chương 728: Đến thành phố Tân Châu tìm kiếm (5)

Người đàn ông kia lắc đầu, cười haha nói:

“Không thành vấn đề, không thành vấn đề,

mấy người cứ việc dẫn đi”

Người phụ nữ nhìn chúng tôi cũng không nói

gì, có thể nhìn ra được trong nhà này cô ta cũng

không có tiếng nói.

Lâm Quang Tuyến không nói gì cả, sau khi

nghe bọn họ nói xong, nhìn người đàn ông kia nói:

“Có thể làm phiền mấy người tìm một bộ quần áo

nữ sạch sẽ cho chúng tôi được không?”

Người đàn ông kia ngẩn người, gật đầu liên

tục nói: “Được được, có ngay!” Sau đó anh ta nhìn

vợ mình nói: “Đi tìm quần áo cho họ”

Người phụ nữ kia đứng dậy, đi đến cạnh tủ,

cầm một bộ quân áo trong tay nhìn tôi nói: “Cô

thử xem”

Tôi gật đầu cười cảm ơn, nhìn cô ta nói: “Tôi

có thể mượn cô một đôi giày khô không?” Lúc nãy

đi lên cả giày và quần đều ướt hết, trong mùa

đông mà đi giày ướt thật sự rất khó chịu.

Người phụ nữ kia gật đầu, đến cạnh tủ tìm hồi

lâu, lấy ra một đôi giày vải còn mới, có điều nhìn

kiểu dáng dường như là do chính cô ta may. Trong

lúc đó, Vương Bảo Kỳ cùng người đàn ông kia trò

chuyện với nhau, ánh mắt tôi chú ý vào những

đứa trẻ đang ngồi ăn quanh bàn. Chúng mặc

những bộ quân áo không vừa vặn, một số dùng

những chiếc áo phông bẩn mặc chồng lên, có

đứa trẻ chỉ mặc trên người vỏn vẹn một chiếc áo

len đã chẳng còn lành lặn. Có thể thấy rằng để

tránh rét, chúng dường như đã dùng tất cả số

quân áo mà mình có mặc chồng lên nhau, nhưng

rõ ràng vẫn chẳng đủ giữ ấm. Hướng ánh mắt về

phía một cô bé bị đây sang một bên, tôi sững sờ

vài giây. Đứa trẻ đó khoảng chừng ba tuổi, hai má

ủng đỏ, mặt mũi lấm lem. Có lẽ vì thời tiết lạnh,

nước mũi chảy ròng ròng, cô bé lấy mép áo lau đi,

nhưng vì lau không sạch, dính lên bát đũa và khoé

miệng.

Người phụ nữ kia từ trong đi ra, Lâm Quang

Tuyến thấy đôi giày kia quá mỏng, không khỏi

nhíu mày mở miệng nói: “Có cái nào ấm hơn

không?”

Người phụ nữ kia ngẩn người, lắc đầu nói:

“Đều thế này cả!”

Tôi cười nhận lấy giày, nói tiếng cảm ơn, thay

giày xong liên ngôi cạnh bếp lò sưởi ấm. Phó

Thắng Nam gọi điện tới nhưng vì tín hiệu không

tốt, tôi không có cách nào nhận điện thoại của

anh, đành phải nhắn tin cho anh nói tối nay không

về nhà.

Bảy tám giờ lái xe quả thực là rất xa. Vương

Bảo Kỳ và người đàn ông kia nói chuyện với nhau,

sau đó nhìn tôi nói:

“Cô Thẩm, cô xem con bé kia xem, nếu không

có vấn đề gì thì ngày mai chúng ta sẽ đưa đứa bé

này đến thành phố Tân Châu, ngoài ra con gái cô

bên kia cũng phải chuyển bệnh viện từ thành phố

sang đây. Đứa nhỏ này tạm thời không có hộ

khẩu và chứng minh thư, nên tạm thời chúng ta

chỉ có thể ở lại thành phố Tân Châu làm phẫu

thuật”

Tôi vẫn có chút mơ hồ, thấy người đàn ông kia

đứng dậy đi đến bên cạnh cô bé nhỏ tuổi nhất,

thuận tiện dùng tay áo lau nước mũi cho cô bé,

cười hê hề nhìn tôi nói:

“Cô Thẩm, cô xem xem, con bé này tuy nhỏ

tuổi nhưng cũng coi như nghe lời hiểu chuyện,

không sợ đau, cô xem xem có vừa lòng không?”

Đứa nhỏ kia không biết vì sao lại bị người lớn

nhắc đến, chỉ sững sờ nhìn tôi, có chút mờ mịt. Có

lẽ là vì ăn không đủ no, cô bé cẩn thận nhìn

thoáng qua cha mình rồi tiếp tục bê bát đũa nhét

vào miệng một miếng cải trắng, đồ ăn lem luốc

đây người.

Tôi gật đầu, đầu óc có hơi hỗn độn.

Chuong-721-730_069.jpg Chuong-721-730_070.jpg

Chuong-721-730_071.jpg Chuong-721-730_072.jpg Chuong-721-730_073.jpg

Chương 729: Đến thành phố Tân Châu tìm kiếm (6)

Tôi lấy điện thoại trong túi ra, mở đèn pin

chiếu vào trong. Tôi sững sờ nhìn gian nhà hơn

mười mét vuông, khắp nơi đều là phân bò và cỏ

khô y như lời cô bé nói, có nhiều chỗ còn không

biết là nước đái bò hay là mái hiên bị dột mưa ướt.

Cô gái bị nhốt bên trong ăn mặc phong phanh,

trên người chỉ có một cái áo ngắn tay và một

chiếc quần thể thao màu đen, không biết cô gái

đã mặc bao nhiêu năm rồi, đầu gối đã bị vá vài

lần, quần ngắn đến mức trên cả cổ chân. May

mắn thay trong chuồng còn có một con bò vàng,

cô gái kia dựa vào bên cạnh cổ con bò kia. Lúc

nhìn thấy chúng tôi, cô gái cuộn tròn người lại, vì

ánh đèn pin nên cô gái giơ tay chặn ánh sáng lại

sợ hãi nói:

“Mẹ, mẹ đừng ép con, con sẽ chết đấy!”

Cô bé bên cạnh tôi vội vàng nói: “Chị cả, cô ấy

không phải mẹ, cô ấy là người vừa mới tới nhà

mình muốn mang em vào thành phố, cô ấy rất tốt,

không phải mẹ!”

Nghe thấy giọng cô bé, cô gái kia híp mắt nhìn

qua, khuôn mặt thanh tú có chút nhợt nhạt, môi

khô nứt nẻ, nhìn qua có lẽ đã vài ngày không ăn

uống gì. Cô gái há to miệng nhìn tôi, không hề sợ

hãi như trong tưởng tượng của tôi, cô gái bình tĩnh

mở miệng:

“Là cô muốn dẫn em gái tôi vào thành phố

đúng không? Để con bé hiến tặng bộ phận cơ thể

cho con gái cô đúng không?”

Câu nói này của cô gái khiến tôi nhất thời

không biết làm thế nào để trả lời, nhưng suy nghĩ

kĩ lại thì thật sự cũng chẳng có gì sai. Tôi mím môi

gật đầu:

“Đúng thế, có điều cháu yên tâm, tôi sẽ chăm

sóc con bé thật tốt”

Cô gái bỗng nhiên cười lạnh: “Cái đó không

phải điều đương nhiên à? Con bé không hiểu, cô

nghĩ rằng tôi cũng không hiểu sao? Khả Hân mới

năm tuổi đã bị các người dẫn đi lấy mất bộ phận

trên cơ thể, nếu không cẩn thận còn có thể sẽ

chết. Các người chỉ cần bỏ ra mấy trăm triệu để

đổi lấy mạng sống của con bé, chẳng lẽ cô không

nên chăm sóc con bé thật tốt sao?”

Cô gái này nói chuyện cực kỳ sắc bén, tôi mím

môi không đáp. Thật ra cũng không phải không

dám trả lời, chỉ là cảm thấy không cần thiết. Nếu

từ đầu tôi còn không rõ vì sao Vương Bảo Kỳ lại

dẫn tôi đến đây, vậy giờ tôi đã biết một chút rồi.

Cô gái kia ngập ngừng một hồi, nhìn tôi mở

miệng nói:

“Tôi biết em gái tôi có thể cứu mạng con gái

cô, vì thế chúng ta trao đổi đi, tôi muốn cô đồng ý

với tôi một việc.”

Tôi khẽ cau mày, lên tiếng hỏi:

“Nếu hợp lý thì cô sẽ xem xét, nhưng nếu cháu

đưa ra yêu câu vô lý, như vậy thì đành xin lỗi rồi”

“Cô hãy dẫn tôi và em gái tôi cùng đi, tôi

không thể ở lại đây chờ chết được. Mẹ tôi muốn

tôi kết hôn với một kẻ ngốc, tôi không muốn một

cuộc sống như vậy. Tôi không cần cô làm gì cả,

chỉ cần cô dẫn theo tôi vào thành phố là được. Cô

yên tâm, sau khi vào thành phố tôi sẽ không làm

phiền cô nữa, cũng sẽ không quấy rầy cô, tôi chỉ

muốn rời khỏi chỗ này mà thôi, tôi không muốn cả

cuộc đời của mình bị chôn vùi ở nơi đây”

Trong ánh mắt cô gái tràn ngập hy vọng và

khát khao về một tương lai tươi sáng hơn, cô gái

kiên định nhìn vào tôi, nếu tôi ít tuổi hơn một chút

có lẽ đã đau lòng lập tức gật đâu đồng ý. Nhưng

tôi vẫn do dự, dù sao tôi cũng không rành vê mọi

thứ ở nơi đây, bao gồm cả cô gái này nữa. Tôi

không biết cha mẹ cô gái sẽ làm gì với cô ta? Vì

sao lại nhốt cô ta? Tôi là chỉ người ngoài,khi chưa

tìm hiểu rõ sự việc mà tùy tiện nhúng tay vào, trái

lại có thể sẽ tự rước họa vào thân. Tôi nhìn cô gái,

bình tĩnh nói:

“Dẫn cháu rời đi không khó, nhưng ít nhất tôi

Chuong-721-730_078.jpg Chuong-721-730_079.jpg

Chuong-721-730_080.jpg Chuong-721-730_081.jpg

Chương 730: Đến thành phố Tân Châu tìm kiếm (7)

Tôi mím môi, nhìn vẻ mặt giận dữ của cô gái,

trong lòng lẫn lộn cảm xúc. Tôi không biết cách

an ủi người khác, nhưng nhìn dáng vẻ cô gái kia

dường như cũng không cân tôi an ủi. Sau một hồi

im lặng, tôi nhìn cô gái rồi nói:

“Tôi hiểu cháu, cũng rất đồng cảm với cháu,

nhưng tôi không thể nghe lời một chiều từ phía

cháu rồi cảm thấy tất cả lời cháu nói đều là sự

thật được. Hơn nữa, nếu tôi gây rắc rối ở nơi này e

rằng cũng không hay lắm”

Cô ta cười lạnh: “Tôi đường đường chính

chính, tùy cô, nếu cô không muốn thì thôi, dù sao

tôi có chết ở trong này cũng không lấy chồng, vĩnh

viễn cũng không lấy chồng, cuộc đời của tôi phải

là do tôi quyết định”

Vốn không còn sớm, điện thoại của tôi đã

không sạc điện một ngày, rất nhanh liên hết pin.

Tôi rời khỏi chuồng bò, Khả Hân đi theo tôi ra

ngoài, sau đó ngoan ngoãn khóa lại cửa chuông

bò. Tôi chân chờ nhìn Khả Hân nói:

“Trong nhà không có đồ ăn hả? Sao cháu

không mang chút đồ ăn cho chị gái?”

Cô bé mở miệng nói: “Trong nhà không có đồ

ăn, nếu mẹ không cho chị ăn thì cơm nguội trong

nhà cũng không có, vì thể chị chỉ có thể chịu đói

thôi”

Tôi trở vê phòng, vốn nên ngủ nhưng làm cách

nào cũng không ngủ được. Trong đầu đều là lời

nói của Vương Mỹ Hoa, thảo nào lúc Vương Bảo

Kỳ tới nơi này lại quen thuộc đường đi lối lại như

vậy, hóa ra đã tới không biết bao nhiêu lần. Không

biết rốt cuộc có bao nhiêu đứa trẻ con đã gián

tiếp rời khỏi nhân gian từ trong tay ông ta rồi

Cả đêm tôi ngủ không ngon, đến tận rạng

sáng mới thiếp đi được một vài phút, khi tôi vừa

chìm vào giấc ngủ thì đã bị tiếng ôn ào bên ngoài

đánh thức, tiếng cãi vã xé lòng khiến tôi không

muốn tỉnh cũng khó.

Vương Bảo Quý đã dẫn mấy đứa bé đi ra

ngoài, tôi đứng dậy sửa sang lại quần áo, đôi giày

ướt đẫm hôm qua đã được hong khô cạnh bếp lò.

Khả Hân chạy vào, trên mặt đầy nước mắt, cũng

không đợi tôi đi giày xong mà trực tiếp kéo tôi ra

ngoài, hét lớn:

“Cô ơi, cô cứu chị cả đi, chị ấy sắp bị mẹ đánh

chết rồi”

Tôi còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì, đi theo

Khả Hân ra cửa, thấy Vương Mỹ Hoa nằm sấp

trên sàn xi măng ngoài chuồng bò, bộ quần áo

vốn rách nát dính đầy phân bò. Do hôm qua trời

mưa, than đá và nước lẫn vào với nhau, Vương Mỹ

Hoa bị mẹ cầm gậy sắt đánh lăn lộn trên mặt đất,

bộ quần áo vốn khó coi lúc này nhìn không ra

chút nào, còn có thể loáng thoáng nhìn thấy vết

máu đỏ tươi hòa cùng với dòng nước đen, cũng

không biết là Vương Mỹ Hoa bị thương ở chỗ nào.

“Nuôi mày đúng là phí tiên, sống cũng chỉ

lãng phí lương thực, mày vẫn còn mặt mũi dám

đánh em trai mày à, tao đánh chết mày, xem mày

còn dám không?” Người phụ nữ hôm qua còn

khúm núm không dám nói chuyện, hôm nay cầm

gậy sắt đánh con gái mình không chút do dự,

không chút nương tay!

Tôi nhìn mà đau lòng, Khả Hân vừa khóc vừa

cầu xin tôi, tôi suýt nữa không nhịn được, định lên

tiếng can ngăn nhưng lại bị Lâm Quang Tuyến cản

lại. Chú ấy nhìn tôi, khẽ lắc đầu ý bảo tôi đừng xen

vào.

Tôi thấy Vương Mỹ Hoa bị đánh đến gần chết,

để ý thấy Vương Bảo Quý không ở đây, trong lúc

này người chồng như anh ta đáng ra nên ở đây

mới đúng. Tôi ngồi xổm xuống đất nhìn Khả Hân

hỏi:

“Khả Hân, nói cho cô biết đã xảy ra chuyện gì,

cha cháu đâu?”

Khả Hân thấy chị gái bị đánh, khóc càng thêm

Chuong-721-730_086.jpg Chuong-721-730_087.jpg

Chuong-721-730_088.jpg Chuong-721-730_089.jpg Chuong-721-730_090.jpg

Quảng cáo
Trước /553 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hàn Ngu Chi 2015 - 2015

Copyright © 2022 - MTruyện.net