Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 140: Phải chết cùng chết
……………………………
Màu thể thao đen xe lao như bay trên đường lớn của thành phố La Mã, khuôn mặt Lôi Ân lạnh lùng, ngón tay đặt trên đầu gối, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm bên ngoài của sổ xe, khi ở khoảng cách Paradise không đến 10 phút, ánh mắt hắn rung lên, đang nhìn đến chiếc xe đen khác ngoài cửa sổ một chút, hắn đột nhiên gọi Tra Lý,“Dừng xe, quay đầu!”
“Đuổi theo chiếc xe phía trước kia!” Vừa rồi kia lơ đãng liếc mắt một cái, hắn nhìn đến cặp kia ánh mắt, là phí lạc y nam, đúng vậy, cùng hắn ta cùng cha mình có cùng dạng một đôi mắt màu lam.
Không biết vì sao nhìn liền khẳng định, hắn xác định Sơ Tình ở trên chiếc xe kia.
Tra Lý thả phanh lại, bánh xe xoay chuyển lượn một vòng cực đẹp, đuổi theo xe thể thao biến mất phía trước kia.
“Điện hạ, có thể đây là điệu hổ ly sơn hay không?” Dịch Hàn bình tĩnh phân tích, Lôi Ân băn khoăn không được nhiều như vậy, “Cho một đội đi Paradise, còn lại đuổi theo chiếc xe kia!”
“Dạ, điện hạ!” Dịch Hàn rất nhanh lệnh đi, sau đó ở trên xe trang bị máy định vị.
“Xe bọn họ đi về phía Albani!” Tra Lý nhấn chân ga hết mức có thể, một đường đi theo, càng cảm thấy khả nghi, nơi đó là nơi nguy hiểm nhất của Roma, Phí Lạc Y Nam khẳng định là cố ý dẫn bọn họ đến.
“Đuổi theo!” Chẳng sợ biết đó là một bẫy, hắn sẽ có nguy hiểm, nhưng Sơ Tình ở trên tay bọn họ, nhiều 1 phút hắn cũng không muốn chậm trễ.
Tra Lý không đáp lại, mà tập trung vào mục tiêu, một đường đuổi theo bất ngờ dừng lại trên một đường núi gập ghềnh.
“Phía trước xe không đi được!” Tra Lý dẫn đầu xuống xe xem xét địa hình, cách đó không xa, chính là chiếc xe hiện tại bọn họ đuổi theo, mặc nhiên không có người.
“Điện hạ, bọn họ hẳn ở quanh đây, khả năng có mai phục!” Dịch Hàn cũng xuống xe, cùng Tra Lý một trước một sau hộ ở trước người Lôi Ân, mặt sau hai chiếc xe theo sát cũng dừng lại, nối đuôi nhau ra một hàng người màu đen, cầm trong tay súng ống bảo hộ ở phía sau Lôi Ân.
“Theo sát!” Lôi Ân nhíu mày, nhẹ nhàng nhìn lướt qua bốn phía, địa thế hiểm trở, tùy thời đều có thể ngã xuống.
Tiếp tục đi trên mặt sườn núi, Lôi Ân đứng nhìn đỉnh núi xa xa, có kẻ đợi sẵn bọn họ.
“Điện hạ cẩn thận!” Nháy mắt, Lôi Ân đã được bảo hộ ra sau, Dịch Hàn cùng Tra Lý đứng mũi chịu sào chạy đến trước mặt hắn trước, nhắm hướng bốn mươi, bắn —
“Dịch Hàn, cậu bảo hộ điện hạ!” Tra Lý mang theo ống nhòm, dẫn một đội tiến lên phía trước.
Thân thủ của Lôi Ân mạnh mẽ dứt khoát, dưới sự yểm hộ của Dịch Hàn và hai thuộc hạ, thuận lợi đặt lên đỉnh núi.
Cách đó không xa, một người đàn ông trẻ tuổi đứng giữa một đám bảo tiêu, bọn họ tản ra hai bên, Phí Lạc Y Nam đã muốn đi đến trước mặt Lôi Ân.
Dịch Hàn cảnh giác che ở trước người Lôi Ân, lại bị Lôi Ân đẩy ra.
“Thật không hổ là thủ hạ của mày, kẻ nào cũng mạnh!” Phí Lạc Y Nam phóng mắt nhìn, kẻ trúng đạn hình như toàn người bên hắn, người bên Lôi Ân hoàn hảo một tấc không tổn hao gì.
“Thả cô gái của tao ra, tao có thể tha cho mày một mạng!” Lôi Ân cuồng ngôn vọng ngữ, làm cho Phí Lạc Y Nam ngông cuồng kia phải bộc lộ hết ý đồ.
“Mày nghĩ tao sẽ chết chắc?”
“Mày có thể thử xem!”
Lôi Ân vừa nói chuyện vừa nháy mắt, nhanh chóng lấy súng bên hông, thẳng tắp nhằm vào đầu của Phí Lạc Y Nam.
Những kẻ liên quan phía sau hầu như đều bị súng bắn đến, hình thành tình thế hai bên giằng co
“Hắc Ngân Thánh căn bản là đang lợi dụng mày, nhìn không ra sao?” Khi Lôi Ân nhìn đến cô gái đang bị bọn chúng trói, hắn giống như phát điên, hận không thể một phát bắn vỡ đầu Phí Lạc Y Nam.
Mắt màu đỏ tươi, nhìn Sơ Tình vẻ mặt trắng bệch kia, thân thể của cô gầy yếu như vậy, làm sao có thể chịu nổi bọn chúng hành hạ?
“Thấy rõ chưa? Chỉ cần ta nhấn nút điều khiến, sẽ có hậu quả gì mày hiểu phải không?”
Phí Lạc Y Nam thấy Lôi Ân không dám nổ súng. So với Lôi Ân, hắn cảm thấy Hắc Ngân Thánh càng đáng tin hơn, bởi vì Sigmund Freud lúc còn sống, cùng với địa ngục môn còn có chút giao tình.
Lôi Ân do dự, Phí Lạc Y Nam cũng rút súng trong người ra, cùng Lôi Ân chỉ vào đầu lẫn nhau.
“Điện hạ!” Tra Lý và Dịch Hàn đồng thời tiến lên, đội tinh anh kia vội lùi lại, họng súng đã muốn nhắm ngay Phí Lạc Y Nam.
“Muốn xem đạn của ai nhanh hơn không?” Phí lạc Y Nam khiêu khích Lôi Ân, hắn giống như đang nắm mạng của Lôi Ân trong tay, Lôi Ân bắn súng cực chuẩn, hắn ta muốn giết người, cho tới bây giờ đều hề thất thủ.
Nhưng hiện tại, mạng của Sơ Tình ở trong tay hắn.
“Mày muốn thế nào?” Lôi Ân hít sâu một hơi, lui về phía sau từng bước, sau đó ném súng trong tay đi.
“Tao muốn xem bản lĩnh của mày, cha tao chết như thế nào, hôm nay tao muốn báo thù cho cha tao!”
Phí Lạc Y Nam chỉ thẳng sủng vào huyệt thái dương và một cước đá trúng đầu gối của Lôi Ân. Tra Lý và Dịch Hàn trao đổi một ánh mắt, Dịch Hàn lui tới phía sau Phí Lạc Y Nam, giơ tay đánh một quyền lên đầu hắn, Tra Lý tay mắt lanh lẹ đoạt lấy điều khiển bom trong tay hắn, cùng lúc đó, người của bọn họ cũng nổ súng bắn người của Phí Lạc Y Nam.
Sơ Tình bị bịt miệng, nghe bên tai tiếng súng hỗn loạn kia, cô cũng không sợ hãi.
Đến giờ này khắc này, cô biết hắn vì cứu cô ngay cả mệnh cũng không cần, cô như thế nào còn có thể hoài nghi hắn đối với cô không có cảm tình được?!
Bởi vì hối hận, Sơ Tình bất tri bất giác rơi nước mắt, Sơ Tình được một thủ hạ của Lôi Ân cứu thoát đi, rất nhanh, Lôi Ân liền chạy tới bên người cô.
“Điện hạ, còn có 5 phút bom sẽ nổ!” Tra Lý nhìn điều khiển, thời gian rất nhanh nhảy lên, Phí Lạc Y Nam ngay từ đầu không tính lưu lại người sống, hắn thật sự muốn lấy mạng Lôi Ân.
“Đừng sợ, Sơ Tình đừng sợ!” Lôi Ân ôm Sơ Tình, giúp cô gỡ bom trên người, nhưng bàn tay lại run rẩy.
Kết cấu dây dom trên người cô là thiết kế vũ khí hạt nhân tiên tiến, Lôi Ân có nghiên cứu, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, hắn căn bản không thể bình tĩnh đem nó mở ra.
“King, anh đừng lo cho em được không? Anh nhanh đi……” Sơ Tình nhìn ra được hắn sợ hãi, hắn kích động, trên trán đều chảy ra mồ hôi, bên tai này tiếng súng còn tiếp tục, bả vai Lôi Ân bị bắn trúng, nhưng hắn lại đứng bất động, một lòng một dạ tập trung trên người cô.
Tra Lý cùng Dịch Hàn không ngờ, Phí Lạc Y Nam thật sự có mai phục, những bóng đen cuồn cuộn không ngờ cứ xuất hiện, chiến loạn, hết sức căng thẳng.
“King, anh đi đi, anh đi a!” Sơ Tình nhìn con số trên bom mỗi lúc một nhỏ, cô dùng chân đưa đá hắn ra, Lôi Ân lại giữ lấy đầu cô, mạnh mẽ hôn xuống.
Trong tay, hắn cắt dây xạ cuối cùng, sau đó ôm Sơ Tình nhảy xuống vách núi phía sau.