Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 145: Đi, hoặc là chết
……………………
Nghe đến ba chữ kia, ánh mắt Lôi Ân sáng lên.
Cặp con ngươi màu hổ phách kia sáng lạn đến bất ngờ, không phải là lần đầu tiên nghe được phụ nữ nói ba chữ này, thậm chí Sơ Tình cũng nói qua, nhưng nghe Tình Không nói, cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Một cô gái như hoa sen thanh cao như vậy, cư nhiên cũng sẽ nói yêu với hắn sao?
“Như vậy, em yêu tôi sao?” Ngón tay Lôi Ân vuốt ve cằm của cô, khi Tình Không vừa muốn trả lời, hắn lại bổ sung một câu, “Đừng nói chữ nếu với tôi!”
Đây mới là Lôi Ân! Không cho người khác mơ tưởng đường sống, Tình Không muốn thử hắn một chút đều bị hắn nhìn thấu.
Tình Không trầm mặc không nói, Lôi Ân khinh thườnnở nụ cười g một tiếng, lời nói quỷ mị bám vào bên tai cô, “Như vậy, trước khi đưa cô rời đi, tôi muốn hưởng thụ thân thể tuyệt đối thuộc về tôi!”
Nói xong, răng của hắn đã muốn cắn lên vai cô, Tình Không vội vàng thở gấp thân thể một chút sức lực cũng không có.
Lôi Ân như là trừng phạt cô, khối thân thể như là không có sinh mệnh này, cho dù lạnh như băng, vẫn là có thể dễ dàng khơi mào dục vọng của hắn.
“Mộ Tình Không, Tình Không……” Trong lòng hắn như là thiếu một thứ gì đó không nói thành lời, trất buồn khó chịu, hắn nóng lòng cần cái gì vậy đến bổ sung, nhưng hắn tìm không được, thậm chí là thân thể dưới thân này, đều giống như đã không có linh hồn, hắn không cảm giác cô tồn tại.
Hắn nâng thắt lưng cô lên làm hắn tiến sâu vào trong thân thể cô, hắn chỉ có dùng phương thức này đến chứng minh cô vẫn là của hắn.
Mộ Tình Không là của Lôi Ân hắn!
“Mộ Tình Không, đừng quên……” Hắn vùi vào thân thể của cô ở chỗ sâu trong, dùng sức ở bên tai cô bá đạo nói xong, “Tôi không cho phép!”
Cho dù đời này rốt cuộc không chiếm được cô, hắn cũng muốn ở trên người cô lưu lại hơi thở, làm cho cô cả đời đều không thể quên được hắn.
“Lôi Ân, cho dù tôi có yêu anh, tôi cũng sẽ không cho anh biết……” Khóe mắt Tình Không rơi xuống một giọt lệ, bay nhanh vào sợi tóc, nhanh chóng khiến Lôi Ân đều không nhìn đến, cũng không nghe được cô nhẹ giọng nỉ non.
Cô không lại ngăn cản hắn điên cuồng luật động, hai tay im lặng khoát lên bụng, ánh mắt như tro tàn tĩnh lặng.
Cục cưng, con cảm giác được không? Đây là ba của con!
*********
Tình Không còn không kịp tới gặp Sơ Tình lần cuối cùng, đã bị Dịch Hàn đến đón lên xe, Lôi Ân cũng không xuất hiện.
Cô biết hắn muốn đưa cô đi nơi nào, mặt trắng nõn tái nhợt như trước, bởi vì cảm thấy lạnh, thân thể khoác thêm chiếc áo dày, đã là cuối mùa thu, lá cây ngô đồng trải vàng trên đường phố Rô ma.
Ánh mắt Tình Không thủy chung như trước, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, Dịch Hàn bên cạnh ngồi, nhưng cô hiện tại cũng không cảm thấy chỗ ngồi này lạnh như núi băng.
“Băng sơn, tôi đi rồi liệu anh có nhớ đến tôi không?” Tình Không ở cửa sổ thượng ha khí, sau đó dùng ngón tay viết thượng chính mình tên.
Rõ ràng nghĩ là Tình Không, đến tay hạ xuống liền viết thành Lôi Ân.
Sắc mặt Dịch Hàn biến đổi, không biết nên trả lời như thế nào, lại nghe Tình Không nói, “Tôi sẽ quên nơi này, sẽ quên mọi người, cho nên, không cần nhớ tôi đâu nhé!”
Khoảnh khắc cô tươi cười xinh đẹp khắc sâu vào trong đầu hắn, thật lâu xóa đi không được.
Móng tay Tình Không đều bị cắt, cô dùng sức ấn bụng, trong cổ đeo cúc áo sơ mi của hắn, vừa mới rời đi, trái tim như dao cắt.
Xe một đường đi phía trước, nửa giờ sau dừng lại ở trước Paradise, Dịch Hàn đi đầu xuống xe, sau đó giúp Tình Không mở cửa xe.
Cô ngẩng đầu nhìn hộp đêm ánh sáng huy hoàng, cổ ngẩng cao, còn chưa đi vào, Dịch Phong liền đã xuất hiện.
Hắc Ngân Thánh sớm chờ đợi ở trong này, khi nhìn đến Tình Không, hắn khẩn cấp tiến lên ôm lấy cô.
Dịch Phong tiến lên không biết nói gì với Dịch Hàn, lúc Tình Không quay đầu, Dịch Hàn đã lên xe, xe chậm rãi chạy đi.
Lôi Ân từ đầu tới đuôi đều không lộ diện.
Hắn là không tha, vẫn là khinh thường, liền ngay cả đưa cô rời đi, cũng là vô tình như vậy!
Hắc Ngân Thánh tựa hồ tiều tụy đi rất nhiều, hắn dùng lực giữ lấy Tình Không, Dịch Phong mở cửa xe, hắn ôm lấy cô lên xe, sau đó hôn lên tay cô, “Tình Không, chúng ta về nhà!”
Tình Không lạnh lùng quay sang, cô đau lòng cho Hắc Ngân Thánh, nhưng cô thừa nhận không chấp nhận nổi hắn yêu thương cô!
Chiếc xe màu đen phóng ra ngoài, ở một con đường khác của Paradise, Tra Lý đi theo phía sau Lôi Ân đi ra, nhìn hắn quyến luyến nhìn theo phương hướng chiếc xe kia ly khai.
“Điện hạ, vì sao phải để Mộ tiểu thư về bên Hắc Ngân Thánh?”
Mọi người đi theo Lôi Ân đều có thể nhận ra, điện hạ đối vị Mộ tiểu thư kia là có tình.
“Chỉ có như vậy, mới có thể chặt đứt suy nghĩ của tôi! Lại tiếp tục nghĩ cô, tôi sẽ điên mất!” Lôi Ân sâu kín nói xong, cũng không quan tâmTra Lý có thể nghe hiểu hay không.
Hắc Ngân Thánh cùng là người trong thế giới của hắn, muốn có được thứ gì, đều không từ thủ đoạn giành được.
Chỉ có Mộ Tình Không biến thành không phải Mộ Tình Không của hắn, hắn mới có thể hoàn toàn đánh gãy niệm muốn giành lấy cô trong đầu.
Tâm tư phức tạp của hắn, Tra Lý không rõ, nhưng hắn biết, Mộ Tình Không là trường hợp ngoại lệ đầu tiên trong cuộc đời này của Lôi Ân!
************
Sân bay, Hắc Ngân Thánh nắm bàn tay lạnh như băng của Tình Không đi vào đại sảnh, trên mặt trương mặt nạ của Hắc Ngân Thánh kia đều trở thành tiêu điểm, nhưng khí chất lạnh lẽo toát ra từ người hắn, cũng làm cho người ta nhìn thấy mà sợ.
Tình Không tay chân đều lạnh lẽo, thể lực còn chưa khôi phục, như con rối bị Hắc Ngân Thánh ôm lấy, Dịch Phong cùng mấy tên thủ hạ một đường theo ở sau, đội hình có phần khí thế làm người ta tự động mà tránh ra.
Lúc tiến vào kiểm an, Tình Không không hề hợp tác, mà đứng tại chỗ dùng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hắc Ngân Thánh, “Nếu tôi nói không muốn đi theo anh, anh sẽ bỏ qua tôi sao?”
“Tình Không, đừng tùy hứng!” Hắc Ngân Thánh dùng ngữ khí dụ dỗ nói với cô, nhưng chiêu giả ý ôn nhu này, che dấu không xong hắn tàn nhẫn thương tổn cô.
Cô hận Lôi Ân, cũng hận Hắc Ngân Thánh, cho dù rời đi, cô cũng không muốn tồn tại ở bên người bọn họ.
“Để cho tôi đi!” Tình Không cố chấp đứng ở nơi đó, cản trở lữ khách phía sau, Dịch Phong sơ tán đám người, để cho bọn họ một chỗ đi lên.
“Không thể!” Hắc Ngân Thánh quyết đoán cự tuyệt, nếu hắn khinh địch buông ra cô như vậy, hai mươi năm trước hắn sẽ không nảy sinh tình yêu với cô!
“Như vậy……” Tình Không rút trong người một con dao giấu sẵn, dùng sức kề lên cổ mình, “Không cho tôi đi, vậy cho tôi chết đi!”
“Ở lại bên cạnh anh hay đi theo bên người Lôi Ân có cái gì khác nhau, các người đều làm cho tôi sống không bằng chết!” Tình Không không muốn tiếp tục sống như thế này, trở thành con rối trong tay bọn đàn ông, lúc hắn cao hứng thì đối tốt với cô, lúc mất vui thì cô chẳng là cái gì.