Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Thứ mà em cần, anh đã giúp em lấy lại rồi! Bây giờ em đã yên tâm rồi chứ, bà xã?"
Mạc Hy Tuyết nhìn một xấp giấy trắng mà Phương Từ Khiêm vừa mới để xuống trước mặt cô, đó là giấy chuyển nhượng chủ quyền đất đai. Mảnh đất mà mẹ đã để lại cho cô, Phương Từ Khiêm đã giúp Mạc Hy Tuyết lấy về.
Cầm tệp giấy kia lên, trong đôi mắt của Mạc Hy Tuyết thoáng có chút rung động. Phương Từ Khiêm đã giữ đúng lời hứa, sau khi cô trở thành vợ của anh, anh giúp cô giành lại thứ mà cô muốn. Thật may là người đàn ông này đã không nuốt lời.
Mạc Hy Tuyết trầm ngâm một lát thì cả người cô lại bị Phương Từ Khiêm ôm lấy, "Bà xã à, em thấy anh giỏi không? Em còn không mau khen thưởng anh đi." Người đàn ông nửa đùa nửa thật, nụ cười ngày một đậm lên.
Khóe môi của Mạc Hy Tuyết hơi giật giật, cô trừng mắt nhìn tên đàn ông lưu manh này. Còn đang định cảm ơn Phương Từ Khiêm vì đã giúp cô, vậy mà người đàn ông này lại dội cho cô một gáo nước lạnh như thế. Anh ta không dở trò lưu manh với cô thì không chịu được chắc?
Nói thật, kể từ ngày kết hôn cũng được hơn một tháng, Mạc Văn Tuyết lại có thể nhìn thấy một bộ mặt hoàn toàn khác của Phương Từ Khiêm. Anh ta không hề hoàn hảo như mấy cô gái trẻ tuổi ngoài kia nghĩ đâu, thực chất người đang ngồi ở trước mặt cô đây vô cùng lưu manh, thích dở trò đồi bại, da mặt của anh ta không biết dùng mấy tấn xi măng để đắp thành.
Nhiều lúc cô bị người đàn ông này chọc cho điên lên mà không thể làm gì khác được! Đã thế lại còn dính người như trẻ con vậy.
Nhiều khi Mạc Hy Tuyết tự hỏi rằng, không biết khi người ta nhìn thấy bộ dạng ở nhà của Phương Từ Khiêm họ sẽ nghĩ như thế nào nhỉ?
Những chuyện xấu xa mà anh ta làm khi ở nhà thì nhiều lắm, có nói mấy ngày cũng không hết được đâu.
"Bà xã, em đừng có vô tâm thế chứ? Anh giúp em một việc lớn như thế mà một lời cảm ơn em cũng không có sao?" Con người mặt dày nào đó dụi đầu vào cổ của Mạc Hy Tuyết, Phương Từ Khiêm lúc này chẳng khác gì một đứa trẻ con cả.
Mạc Hy Tuyết hờ hững, cô cười nhạt, "Thế thì tôi xin trịnh trọng cảm ơn Phương thiếu đây đã giúp tôi lấy lại mảnh đất của mẹ tôi." Ánh mắt của Mạc Hy Tuyết dâng lên một tia trào phúng, "Mà công nhận anh cũng giỏi thật đấy, mới một thời gian ngắn mà đã có thể lấy lại được rồi."
Cách làm việc của Phương Từ Khiêm thật khiến cho cô nể phục.
Không ngờ anh lại có thể xử lý gọn gàng chuyện này khiến món quà vô giá mà mẹ cô để lại về tay của cô. Mạc Hy Tuyết còn tưởng rằng xử lý mấy chuyện đất đai này cũng phải lâu lắm, ít nhất cũng phải ba tháng nếu bên kia không muốn bán. Hôm nay Phương Từ Khiêm lại cho cô một cách nhìn khác về anh rồi.
Phương Từ Khiêm buông cô ra, anh vỗ ngực đầy tự tin, "Chồng em mà lại! Bà xã, em quên mất chồng của em là ai rồi sao? Anh chỉ cần một câu thôi, người bên kia sẽ bán lại, bọn họ không ai dám trái lời anh đâu."
Mạc Hy Tuyết cười hờ hờ, đúng rồi ha, cô quên mất anh ta là Phương Từ Khiêm, con trai cưng của nhà họ Phương. Ai mà dám đối chọi với người đàn ông này chứ, trừ phi người đó muốn đâm đầu vào chỗ chết.
Nhưng Phương Từ Khiêm à, có phải là anh tự tin quá mức rồi hay không?
"Cho nên Hy Tuyết à, em nên cảm thấy may mắn vì đã lấy được người chồng như anh đấy, nhiều người muốn cũng có được đâu. Em nhớ phải bảo quản anh cho kỹ vào, sau này lỡ đâu lại dùng đến thì cũng nên." Phương Từ Khiêm bắt lấy cánh tay của Mạc Hy Tuyết, lời nói của người này có chút vô sỉ, nửa đùa nửa thật trêu chọc cô vợ hay xấu hổ của mình.
Mạc Hy Tuyết tức muốn xịt khói, khuôn mặt của cô gái khi tức giận có chút đỏ ửng lên. Không biết phải nói gì, Mạc Hy Tuyết giật tay ra, đánh mạnh lên người của Phương Từ Khiêm một cái, "Anh làm ơn có thể bớt bớt giùm tôi cái không? Nhìn anh như thế thật là khiến tôi nổi hết da gà lên rồi đấy." Nói thật, cô rất buồn nôn khi nhìn cái bộ dạng uốn éo của ông chồng mặt dày này.
Phương Từ Khiêm bĩu môi ôm lấy chỗ mà Mạc Hy Tuyết vừa đánh, liền phụng phịu không khác gì một đứa trẻ, "Bà xã, em nỡ lòng nào lại đánh anh như thế? Em đánh mạnh như vậy, chồng em phải vào bệnh viện thì phải làm sao? Đến lúc đó không ai chăm sóc cho em nữa đâu."
Chết tiệt!
Bây giờ cô thật sự rất muốn chửi thề đấy!
Ai đó làm ơn hãy lôi người đàn ông này đi trước khi cô nổi điên lên đánh cho anh ta nhập viện bây giờ.
Phương Từ Khiêm đúng là có khả năng chọc cho cô tức muốn ói máu ra ngoài mà. Anh ta còn có thể vô sỉ hơn được nữa không?
Tiết tháo của anh đâu hết rồi, Phương thiếu? Cả cái vẻ mặt lạnh lùng của anh nữa, nó chạy đi đâu mất rồi? Làm ơn trở về hộ tôi cái.
Mạc Hy Tuyết thà nhìn thấy bộ dạng lạnh lùng như ở bên ngoài của Phương Từ Khiêm còn hơn, chứ nhìn cái dáng vẻ hiện giờ của anh ta thật làm cho cô nổi hết cả da gà lên rồi.
Phương thiếu thấy vợ mình tức giận, anh liền chuyển chủ đề không trêu chọc cô vợ nhà mình nữa, "Mà Hy Tuyết này, sáng nay ở bên nhà kia gọi điện muốn vợ chồng mình đến đó ăn một bữa cơm, em thấy thế nào? Có muốn đi không?" Anh biết Mạc Hy Tuyết có xích mích không nhỏ với gia đình, anh muốn tôn trọng cô, không ép cô làm những việc mình không muốn.
Mạc Hy Tuyết hoàn toàn hiểu "bên nhà kia" trong lời của Phương Từ Khiêm là gia đình bên ngoại. Sau khi kết hôn, Mạc Hy Tuyết chưa bao giờ cùng Phương Từ Khiêm trở về đó, bọn họ giục cũng là chuyện thường tình thôi. Nhưng Mạc Tu Văn không phải vì muốn xem con gái mình có sống tốt không nên mới gọi cô về, mà là vì ông ta muốn nhờ vả sự giúp đỡ của Phương Từ Khiêm.
Chính vì chuyện này nên bao lâu nay, Mạc Hy Tuyết cũng không hề trở về căn nhà đó, cho dù bên phía nhà họ Mạc không ngừng thúc giục.
Lần này cũng như thế.
Mạc Hy Tuyết chán nản lắc đầu, "Không đi đâu! Nếu anh muốn thì có thể tự đi một mình. Tôi không muốn trở về đó."
Phương Từ Khiêm gật đầu, anh hoàn toàn tôn trọng quyết định của vợ mình, "Ừm, em không đi thì anh cũng không đi."
Không khí giữa hai người rơi vào im lặng một lát thì bỗng nhiên, người nào đó lại không ngồi yên được, bắt đầu dở trò lưu manh với vợ mình.
Đột nhiên bị Phương Từ Khiêm kéo vào lòng, Mạc Hy Tuyết trợn mắt mắng anh, "Này Phương đại thiếu gia, anh không dở trò lưu manh thì không thể chịu được hả? Tôi muốn ngồi yên, anh không chịu được thì ra ngoài đi."
Nhưng người kia nào có nghe, anh không ngừng dụi dụi vào người cô, "Bà xã à, có phải là em nên thưởng cho anh hay không? Nói cảm ơn thôi thì không phải cho lắm."
Cô nàng nào đó đen mặt lại!
Phương Từ Khiêm, anh ta bị điên hả?
Cô mắng thầm trong lòng, tự nhiên đòi thưởng, cô biết thưởng cho anh ta cái gì cơ chứ? Lưu manh mà mang danh tử tế, đó chính là Phương Từ Khiêm.
"Thế Phương đại thiếu gia này, anh muốn thưởng cái gì bây giờ? Tôi không có tiền mà trả cho anh đâu?"
"Chồng em không thiếu tiền, em cho anh cũng không lấy. Nhưng mà anh bị em bỏ đói mấy hôm rồi, có phải là em nên cho anh ăn no không?"
Khuôn mặt của cô gái bất giác đỏ ửng.
Mạc Hy Tuyết nghiến răng nghiến lợi
Nhịn.
Phải nhịn.
Anh ta vừa mới giúp cô, không được ra tay đánh người. Nhưng sự thật đã chứng minh, càng nhịn người đàn ông nào đó càng lớn gan. Trong cơn mơ màng Mạc Hy Tuyết bị Phương Từ Khiêm đè xuống giường, tiếp đó cô không biết chuyện gì xảy ra nữa.