Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 175: Bà cần Tần Lệ Phong.
Nhan Ninh chu miệng, dáng vẻ như sắp khóc, hai hàng lông mày của Cư Hàn Lâm nhăn lại, rất không tình nguyện mà thỏa hiệp: “Được rồi, nếu em thật sự thích anh ta như vậy, thế thì anh đành miễn cưỡng thừa nhận anh ta cũng là anh trai của em.”
Nhan Ninh hiểu ý của cậu bé, lại tươi cười vui vẻ.
Tô Phương Dung nhìn qua, đưa tay xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của Cư Hàn Lâm, khen: “Hàn Lâm đúng là một người anh tốt nha.”
Nhan Ninh vỗ tay, hô: “Anh hai tốt… Anh hai tốt…”
Cư Hàn Lâm ngại ngùng, cả khuôn mặt đỏ bừng cả lên, cậu bé gãi gãi đầu: “Cũng không tốt đến vậy đâu.”
Tô Phương Dung nhìn người đàn ông bên cạnh, nghiêng đầu qua, nói nhỏ: “Anh nuôi được một cậu con trai tốt thật đó.”
Cư Hàn Quân mỉm cười, ý tứ sâu xa không thể nhìn thấu: “Tôi biết.”
Chơi cùng hai đứa trẻ đến tận trưa, từ những câu trả lời ngắt quãng của Nhan Ninh, cuối cùng thì Tô Phương Dung cũng tìm ra nguyên nhân tại sao Cư Hàn Lâm không muốn đi nhà trẻ.
Cư Hàn Lâm phải dỗ dành Nhan Ninh đi ngủ trưa, Cư Hàn Quân mời Tô Phương Dung uống trà, hai người ngồi trong phòng khách, Tô Phương Dung lên tiếng: “Anh có biết tại sao hôm nay Hàn Lâm không muốn đi nhà trẻ không?”
Cư Hàn Quân nhướng mày: “Tại sao?”
“Bởi vì giáo viên giao bài tập về nhà là vẽ về mẹ của mình, xong rồi còn muốn dán tranh của các bạn nhỏ lên hành lang nữa.”
Nghe thấy câu trả lời này, Cư Hàn Quân im lặng.
Tô Phương Dung thở dài, nói: “Hàn Lâm là một đứa bé hiểu chuyện, nhưng có đôi khi quá hiểu chuyện, lại khiến người ta cảm thấy đau lòng.”
Cư Hàn Quân chậm rãi ngước mắt lên: “Có lẽ… Tôi nên tìm cho nó một người mẹ mới.”
Sau khi nghe xong, Tô Phương Dung rất nghiêm túc gật đầu: “Không có điều gì hữu ích đối với việc xây dựng thế giới tinh thần cho trẻ nhỏ hơn là một gia đình trọn vẹn, khỏe mạnh và hạnh phúc cả. Nếu anh gặp được đối tượng phù hợp, tôi thật lòng đề nghị anh nên suy xét đến vấn đề cá nhân một chút. Đây là vì anh, mà cũng là vì Hàn Lâm.”
Cư Hàn Quân nhìn cô, trong mắt dần hiện lên ý cười: “Tôi nghĩ là tôi đã gặp được đối tượng phù hợp rồi.”
“Hử?” Tô Phương Dung bưng tách trà lên uống một ngụm, thuận miệng hỏi: “Là kiểu người đẹp nào mà có thể làm anh rung động thế?”
“Nghiêm khắc mà nói thì cũng không tính là người đẹp đâu.”
Tô Phương Dung để tách trà xuống, cười nhẹ: “Vậy thì là tính cách rất tốt hả?”
Cư Hàn Quân chống cằm, nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Cũng bình thường, không có gì đặc biệt hết.”
“Ha ha, vậy thì có chỗ nào làm anh rung động hả? Dù sao thì điều kiện của anh Cứ cũng cao cấp như kim cương cơ mà, cô gái kia nhất định phải có điểm sáng của riêng mình, đúng chứ?”
Tô Phương Dung rất ít khi nhiều chuyện như vậy, nhưng mà cô cũng rất tò mò, rốt cuộc thì một người đàn ông trong mắt người ngoài thì là một người thành công, tính cách nho nhã, lễ độ, trên thực tế lại là kiểu người khó gần gũi như Cư Hàn Quân, thì sẽ thích dạng phụ nữ như thế nào.
Bởi vì cô nhìn thấy bóng dáng của một người khác trên người anh ta, từ một góc độ nào đó mà nói, thì anh ta và Tần Lệ Phong là cùng một loại người.
“Điểm sáng ấy à?” Cư Hàn Quân nhìn Tô Phương Dung chằm chằm, ngẫm nghĩ một lát mới từ từ mở miệng, nói: “Tôi nhìn thấy sự ấm áp từ trên người cô ấy… Đó là thứ mà tôi đã tìm kiếm rất lâu, cũng là thứ mà Hàn Lâm khao khát từ lâu lắm rồi.”
Tô Phương Dung đã hiểu ra.
Cô có chút cảm khái cụp mắt xuống, cảm động nói: “Thật ra anh vẫn luôn rất vất vả, và cũng là một người bố tốt.”
Cô có hơi xấu hổ vì sự đường đột trước đó.
Cư Hàn Quân cười nhẹ: “Đây là một sự khởi đầu tốt.”
“Hả?” Tô Phương Dung không hiểu lắm.
Cư Hàn Quân nâng mí mắt lên, nói: “Tôi lại càng hy vọng, trước tiên, mình là một người đàn ông tốt trong mắt cô hơn.”
Tô Phương Dung lại càng không hiểu gì, người bố tốt và người đàn ông tốt… Khác nhau ở đâu cơ?
Lúc này, dì bảo mẫu đi đến, nói với Cư Hàn Quân rằng có khách đến.
Tô Phương Dung lập tức nói: “Cũng không còn sớm nữa, tôi phải đi thôi.”
“Vậy để tôi cho người đưa cô về.”
“Không cần đâu, tôi đi bộ đến ngã tư đón taxi là được rồi.”
Tô Phương Dung theo bản năng không muốn làm phiền anh ta, thật ra cũng là một loại biểu hiện của việc giữ khoảng cách. Cư Hàn Quân nhìn cô một cái, cũng không kiên trì nữa, chỉ nói một câu: “Đi đường cẩn thận.”
Khi Tô Phương Dung đi ra khỏi cổng, một người bước ra khỏi chiếc xe vẫn đậu ngoài cửa từ nãy đến giờ. Nhìn thoáng qua bóng lưng của cô, đôi lông mày dài mảnh của Lục Tiểu Hy nhướng lên, cô ta nhìn Cư Hàn Quân: “Này, không phải anh định làm tới thật đó chứ?”
Cư Hàn Quân thu hồi tầm mắt, liếc cô ta một cái, không chút giấu giếm gật đầu: “Đúng vậy.”
Lục Tiểu Hy sững sờ, người đàn ông trước nay luôn khiến người ta không thể nhìn thấu này, thật sự đã rung động rồi sao?
Cô ta nghi ngờ nhìn Cư Hàn Quân cả nửa ngày, đột nhiên nói: “Nếu như tôi có thể giúp anh, có phải là anh có thể…”
“Không cần.”
Biết rõ Lục Tiểu Hy định nói gì, Cư Hàn Quân nhếch khóe môi, bỡn cợt đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt của cô ta, cười giống như một con hồ ly đã tu luyện ngàn năm, gằn từng chữ nói: “Bất kỳ thứ gì mà tôi thích, tôi đều sẽ tự dựa vào sức mạnh của mình để giành lấy.”
Lục Tiểu Hy lạnh lùng nhìn anh ta, trở mặt hừ lạnh một tiếng: “Vậy tôi sẽ chống mắt lên chờ xem, nhưng anh đừng quên, người phụ nữ anh mà muốn động vào, là thuộc về Tần Lệ Phong.”
Cư Hàn Quân híp mắt: “Cô cho rằng tôi sẽ sợ sao?”
Xoay người, anh ta huýt sáo một tiếng.
Ngay lập tức, một con chó màu đen hung dữ lao ra. Đôi mắt của nó cực kỳ hung ác và đáng sợ, nó nhe răng, lao về phía Lục Tiểu Hy.
Lục Tiểu Hy liên tục lùi về sau mấy bước, bị dọa đến mức ngay cả giọng nói cũng run lên: “Mau bảo nó ra chỗ khác đi!”
Mà ngay lúc này, con chó phóng vụt tới chỗ Lục Tiểu Hy, cô ta sợ hãi hét lên một tiếng, ngồi bệt xuống đất. Khi cô ta nghĩ mình sẽ phải chịu một cơn đau đến thấu tim gan thì con chó kia lại cúi xuống ngửi ngửi trên người cô ta, sau đó khinh thường quay đầu đi đến bên cạnh Cư Hàn Quân.
May mắn nhặt về được một cái mạng, Lục Tiểu Hy bị dọa đến mất cả giọng.
Cư Hàn Quân vỗ vỗ lên đầu con chó, nói: “Tao có chuyện muốn mày đi làm đây.”
Mặt Lục Tiểu Hy trắng bệch cả ra, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
Người đàn ông này đáng sợ đến cỡ nào đây?
Tô Phương Dung đang đi trên đường, rất khó đón được taxi ở giữa sườn núi thế này, nên cô dứt khoát mặc kệ luôn.
Sau lưng dần dần truyền đến tiếng cái gì đó đang chạy đến, cô vô thức quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một bóng đen đột nhiên nhảy vọt lên không trung, lao về phía cô…
Tô Phương Dung vội vàng mở mắt ra, thì thấy đó là một cục đá, mà con chó dữ kia dường như bị hoảng sợ, lập tức vồ về phía người kia.
“Không…”
Tô Phương Dung bị dọa sợ, khi con chó lớn kia nhào đến lần thứ hai, cô lập tức xoay người bỏ chạy.
Cùng lúc đó, một bóng dáng quen thuộc chạy về phía cô.
Tô Phương Dung bất lực nhếch khóe môi lên, cảm giác bả vai đã ướt sũng, đau đớn lại tăng lên. Sắc mặt của cô càng thêm tái nhợt, ngay cả đôi môi cũng mất đi màu máu.
“Cô Tô?” Cư Hàn Quân chạy đến gần, nhìn thấy dáng vẻ của cô, nhíu chặt lông mày, không nói hai lời đã bế ngang cô lên.
“Cố chịu đựng một chút, tôi đưa cô đến bệnh viện.”
Ngồi ở trong xe, Tô Phương Dung chỉ cảm thấy bả vai đau rát, cô cố gắng chịu đựng, quay sang nhìn Cư Hàn Quân, đang định mở miệng thì đột nhiên trông thấy vết cào trước ngực anh ta, mấy vết máu nhìn cực kỳ rõ ràng.
Cư Hàn Quân cảm nhận được tầm mắt của cô, vừa lái xe, vừa đùa giỡn nói: “Cô cứ nhìn chằm chằm vào tôi không chớp mắt như thế, là bởi vì đã lỡ yêu tôi rồi sao?”
Tô Phương Dung ngẩn người ra mất mấy giây, sau đó thu hồi tầm mắt, cúi đầu xuống, nói: “Cảm ơn anh đã cứu tôi.”
Cư Hàn Quân cong khóe môi cười nhẹ, tốc độ xe vẫn không hề thay đổi: “Nếu cô muốn đền đáp ân tình vừa rồi, muốn lấy thân báo đáp thì tôi tuyệt đối sẽ không có nửa điểm ý kiến đâu.”
Tô Phương Dung không biết nên nói gì với anh ta mới phải, chỉ xem như anh ta vì dời lực chú ý mới cố tình đùa giỡn như vậy.
Chẳng mấy chốc đã đi đến bệnh viện, Tô Phương Dung tự cảm thán vận khí của mình tốt đến mức không ai sánh bằng, chỉ trong vòng một ngày đã phải vào bệnh viện đến hai lần, đủ loại thương tích từ trong ra ngoài.
Sau khi xử lý xong vết thương thì Tô Phương Dung còn phải tiêm thêm vắc xin ngừa chó dại, bác sĩ căn dặn phải nhập viện quan sát trong vòng hai ngày, Cư Hàn Quân vẫn luôn bận rộn ngược xuôi.
Tô Phương Dung thật sự đã quá mệt mỏi, vừa đặt lưng xuống là ngủ thiếp đi ngay.
Cư Hàn Quân nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại rồi đi đến khu phòng bệnh cao cấp của bệnh viện.
Anh ta đẩy một cánh cửa đang đóng chặt ra, trong phòng tối om, anh ta bèn thuận tay bật đèn trên tường lên.
Trong phòng, một người phụ nữ trung niên có khí chất cao quý tao nhã đang thẳng lưng ngồi trên giường, ánh mắt nhàn nhạt nhìn anh ta: “Ồ, đây không phải là cậu Cứ đấy sao?”
Cư Hàn Quân không nói lời nào, đi đến ngồi xuống ở cái ghế được đặt một bên, hai chân tao nhã gác lên nhau.
“Cậu tới đây làm gì?” Lâm Huyền Vũ hỏi thẳng.
Cư Hàn Quân nhìn bà ta, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên: “Đến làm một cuộc giao dịch với bà.”
“Ồ?” Lâm Huyền Vũ nghiêng đầu nhìn anh ta, trên khuôn mặt tái nhợt vẫn không có biểu cảm gì: “Tại sao tôi phải đồng ý chứ?”
“Bởi vì nhu cầu của mỗi người chúng ta.”
Lâm Huyền Vũ cúi đầu cười một tiếng: “Như vậy, cậu nghĩ rằng tôi cần cái gì?”
Cư Hàn Quân từng câu từng chữ nói ra: “Bà cần Tần Lệ Phong.”
Ánh mắt Lâm Huyền Vũ lạnh lẽo: “Cậu có ý gì?”
Cư Hàn Quân lười biếng nói: “Muốn đoạt lại tập đoàn Lục Quý, chỉ dựa vào thực lực của bà thì không đủ. Bởi vậy, bà cần Tần Lệ Phong… À, tôi quên chưa nói, chuyện anh ta là con trai bà, bây giờ hình như cũng không còn là chuyện gì bí mật nữa rồi…”
Sắc mặt Lâm Huyền Vũ có chút khó coi, nhưng bà ta vẫn không nói gì.
Cư Hàn Quân nói tiếp: “Nhưng đằng sau Tần Lệ Phong vẫn còn một Tần Bảo Đông ở đấy. Ông ta hận bà tới tận xương tủy, tất nhiên cũng sẽ không thích đứa con của bà. Cho dù bà có thuyết phục được Tần Lệ Phong, nhưng Tần Bảo Đông cũng không dễ đối phó đâu.”
Lâm Huyền Vũ dường như đang suy tư điều gì, vẫn không ngắt lời anh ta.
Cư Hàn Quân nhìn bà ta, mỉm cười nói: “Tôi có một biện pháp vẹn cả đôi đường, không biết bà có cảm thấy hứng thú hay không?”
Lần này, Lâm Huyền Vũ không từ chối, liếc xéo anh ta một cái: “Vậy cậu nói ra nghe thử xem nào.”
“Tìm người chống lưng, sau đó hoàn toàn đánh bại Tần Bảo Đông. Sau khi Tần Lệ Phong lên nắm quyền, việc giải thoát tập đoàn Lục Quý tất nhiên là sẽ dễ như trở bàn tay rồi.”
Nói xong, anh ta lấy từ trong ngực ra một tấm danh thiếp: “Đây là phương thức liên lạc của cô chủ nhà họ Lạc, Lạc Thanh Tâm. Tôi nghĩ chắc hẳn bà sẽ cần đến cô ta.”
Anh ta đứng dậy, mỉm cười: “Đã làm phiền rồi.”
Lâm Huyền Vũ nhìn tấm danh thiếp trên tay, siết chặt…