Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 198: Sau này cứ ở đây không được đi đâu hết.
Hai người đến nhà trẻ thì thấy nhà trả bị đám truyền thông bao quanh bên ngoài.
Sắc mặt Tần Lệ Phong bình tĩnh, vừa định đẩy cửa đi xuống thì Tô Phương Dung đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay của anh, đôi mắt chăm chú nhìn anh: “Hứa với em, đừng hấp tấp.”
Tần Lệ Phong mím chặt môi, trầm mặc không nói.
“Anh Phong, hứa với em.”
Sau khi hít sâu một hơi, Tần Lệ Phong nhìn lại cô, cứng ngắc gật đầu. Sau đó, sau khi đẩy cửa bước xuống xe thì Tô Phương Dung nhanh chóng mở dây an toàn rồi đi theo.
Giới truyền thông đang chờ bên ngoài nhìn thấy hai người xuất hiện, tất cả đều chạy đến như bầy ong vỡ tổ!: “Tổng giám đốc Tần!”
Tần Lệ Phong theo bản năng kéo Tô Phương Dung lại phía sau để bảo vệ cô.
Đối mặt với giới truyền thông, Tô Phương Dung không quan tâm như lúc đầu, cô chỉ nghĩ đến Gia Bảo, không biết bên trong cậu bé đã xảy ra chuyện gì.
“Hãy nói một chút về video sáng nay… anh nghĩ gì về nó?”
“Cô Tô… cô hãy nói chuyện đi…”
Truyền thông theo đuổi Tô Phương Dung, vẻ mặt của Tần Lệ Phong ngày càng trở nên khó coi, lệ khí trên người càng nặng nề, Tô Phương Dung ngẩng đầu nhìn thì thấy quai hàm siết chặt của anh, cô lặng lẽ đưa tay vào lòng bàn tay anh, nhẹ nhàng gãi vào hai lần.
Tần Lệ Phong lui về phía sau một chút, cúi đầu xuống, bắt gặp đôi mắt trong veo của cô, khóe miệng anh khẽ nhếch lên.
Hai người vừa ra đến cửa thì hiệu trưởng vội vàng đi ra: “Tổng giám đốc Tần, anh xem…”
“Xin lỗi hiệu trưởng, tôi xin lỗi vì rắc rối đã gây ra cho ông!”
Hiện giờ, mối quan hệ giữa Tần Lệ Phong, Tô Phương Dung và Gia Bảo không còn là bí mật, chỉ là họ vẫn chưa biết nội tình bên trong mà thôi!
Tần Lệ Phong quay sang đối mặt với giới truyền thông nói: “Đây là nhà trẻ. Xin hãy nhường một ít không gian cho bọn trẻ ở đây, hơn nữa cũng là cho con trai tôi. Cảm ơn.”
Quay đầu lại ra hiệu Tô Phương Dung trước tiên đi xem Gia Bảo, Tô Phương Dung gật đầu, lại nhỏ giọng căn dặn anh phải kiềm chế cảm xúc.
Anh bất đắc dĩ trợn mắt, ghé vào tai cô thì thầm: “Bà quản gia, em dài dòng quá.”
Trước sự chứng kiến của nhiều người như vậy, Tô Phương Dung đỏ mặt trừng mắt nhìn anh: “Không thích? Vậy anh tìm người khác quản anh là được rồi!”
Anh nhướng mày: “Anh thích người có tính khiêu chiến!”
Bên cạnh, nụ cười trên mặt hiệu trưởng cứng ngắc, đứng ở nơi đó thật xấu hổ.
Ông ta chỉ muốn biết trái tim của hai người này làm sao có thể lớn như vậy? Bây giờ mà họ vẫn còn tâm tình mà ở đây tán tỉnh nhau sao?
Bây giờ nhìn lại thì mấy người truyền thông đều đưa mấy tin bịa đặt thôi! Hai chồng trẻ của người ta còn rất ân ái đó được không!
Tô Phương Dung cùng hiệu trưởng đi vào, Tần Lệ Phong vừa quay đầu lại, nhìn thấy anh đã muốn nói chuyện thì đám phóng viên phía dưới cũng vội vàng đặt câu hỏi.
Anh giơ tay ra hiệu cho bọn họ bình tĩnh, phía dưới lại yên tĩnh.
“Tôi vốn không muốn đem hết việc nhà ra cho người khác xem, nhưng có vài tên hề quá lố bịch. Nếu tôi không nói nữa thì cứ như là Tần Lệ Phong tôi đang sợ vậy!”
Mười người phía dưới đều đang nhìn chăm chú vào anh, đèn chớp liên tục nhấp nháy.
Tần Lệ Phong nói tiếp: “Những lời sau, tôi chỉ nói lần cuối cùng! Mặc lệ các người có hiểu hay không, nếu các người còn tới đây quấy rối con trai thôi thì đừng trách tôi kiện tòa soạn của các người phá sản! Tần Lệ Phong tôi nói được thì làm được!”
Bên dưới lặng ngắt như tờ!
“Tô Phương Dung là vợ của tôi. Còn có cái người gọi là bạn trai cũ đó thì mấy người bên truyền thông các người cứ tùy tiện tìm một người trong công ty của chúng tôi hỏi là được. Tôi sẽ không lãng phí thời gian để chứng minh bất cứ điều gì cho loại người này.”
“Tổng giám đốc Tần, có tin cô Tô… ờm không, con của vợ anh… không phải của anh…”
Tần Lệ Phong quay đầu lại liếc nhìn nhà trẻ phía sau, ánh mắt dịu đi rất nhiều.
Xoay người lại, anh khẽ nhíu mi, khóe miệng nở nụ cười, mang theo ý mỉa mai: “Khi vợ chồng tôi sinh con thì làm sao các người có thể thấy được?”
Mọi người đều giật mình, một số cười trộm, một số cúi đầu vì xấu hổ.
“Con trai của tôi chính là con trai của tôi, tôi cũng không cần chứng minh cái gì với đám người không liên quan!” Nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt sắc bén như dao, có người lẳng lặng chuyển ánh mắt đi chỗ khác, không dám va chạm với ánh mắt của anh.
Mỉm cười, anh nói tiếp: “Tôi luôn thích duy trì mối quan hệ thân thiện với giới truyền thông.” Sau khi gật đầu ra hiệu thì anh quay người bước vào nhà trẻ.
Những gì anh nói đều đã rất rõ ràng, đối với người hiếm khi đối mặt với giới truyền thông thì Tần Lệ Phong đã hai lần lên tiếng bênh vực Tô Phương Dung, điều này chẳng lẽ không giải thích được vấn đề sao?
Hơn nữa, thái độ của anh đối với Gia Bảo còn ruột hơn cả con ruột! Cho dù không có quan hệ huyết thống thì ai nỡ lòng làm tổn thương tình cảm của một đứa trẻ?
Do đó, giới truyền thông cũng tản đi, chạy về viết bản thảo.
Trong phòng học, Tô Phương Dung ngồi đối diện với Gia Bảo, trầm mặc nhìn cậu bé: “Làm sao vậy? Không vui sao?”
Gia Bảo cúi đầu, im lặng ngồi đó, trông hơi đáng thương khi ở một mình.
Tô Phương Dung vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai: “Gia Bảo, mẹ xin lỗi, là do mẹ con không xử lý tốt!”
Gia Bảo vẫn không nhìn lên, nói nhỏ: “Mẹ… bây giờ bọn trẻ biết rằng con không có bố… chú chỉ là chú của con mà thôi!”
Tô Phương Dung đau lòng, ôm cậu bé vào lòng: “Là mẹ không tốt…”
Cảm giác tội lỗi trong lòng cô rất lớn, khi Gia Bảo lớn lên thì ảnh hưởng của sự vắng mặt của bố sẽ tăng lên. Trước giờ Tô Phương Dung luôn cảm thấy chỉ cần yêu thương cậu bé gấp đôi là đủ. Bây giờ dường như có một số thứ dù có cố gắng đến đâu thì cũng không thể bù đắp được.
“Mẹ ơi.” Gia Bảo ngẩng đầu lên, đặt bàn tay bé nhỏ của mình lên đôi lông mày đang cau lại của mẹ, hiểu chuyện nói: “Mẹ ơi, mẹ đừng buồn, Gia Bảo đã biết rằng con không có bố… nhưng con vẫn nói dối những đứa trẻ khác rằng chú là bố của con. Gia Bảo không nên nói dối, Gia Bảo không tốt…
Hai mắt của Tô Phương Dung đỏ hoe, ôm chặt con trai: “Gia Bảo không làm gì sai!”
“Thật sao?” Gia Bảo ngẩng đầu lên, sốt sắng hỏi: “Có thể coi chú như bố được không?”
Không đợi Tô Phương Dung lên tiếng, đã có người sải bước tới, ôm Gia Bảo ra khỏi vòng tay của cô, rồi ôm chặt cậu bé vào lòng. Sau đó, anh nói từng chữ: “Gia Bảo, bố là bố của con!”
Nhìn anh, Gia Bảo xấu hổ đến nổi cúi thấp đầu!
“Chú, chú không phải là bố cháu, cháu biết…”
Tần Lệ Phong ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tô Phương Dung: “Sao em không nói cho đứa nhỏ biết? Sao không nói cho cho thằng bé biết chuyện anh là bố ruột của cậu bé ?”
Tô Phương Dung sững sờ, còn muốn nói gì đó, Tần Lệ Phong lại trừng cô: “Anh đã xin lỗi em bao nhiêu lần rồi, em còn muốn giận anh bao lâu nữa? Không phải em nói chỉ cần em tha thứ cho anh thì con trai sẽ nhận anh sao?”
Tô Phương Dung ngừng nói, cô làm sao có thể không hiểu ý tứ của anh?
Cảm giác trong lòng rất phức tạp, có chút cảm động nhưng cũng có chút thất lạc.
Tại sao anh không phải là bố của Gia Bảo chứ?
Đôi mắt của Gia Bảo mở to, cậu bé nhìn mẹ của mình sau đó lại nhìn sang Tần Lệ Phong một lần nữa.
Tần Lệ Phong không chờ Tô Phương Dung trả lời cái gì, ôm Gia Bảo, ôn hòa nhìn cậu bé rồi nói: “Gia Bảo, bố muốn nói với con một chuyện.”
“Chú, chú đang muốn nói rằng chú là bố ruột của Gia Bảo sao?” Giọng Gia Bảo đầy ngạc nhiên và mong đợi!
Tần Lệ Phong cười gãi gãi chóp mũi nhỏ của cậu bé: “Lại bị con đoán đúng rồi!”
Gia Bảo che miệng bằng hai bàn tay nhỏ, không tin nói: “Đây là… đây là sự thật sao? Chú thật sự là bố của cháu? Chú không phải là người khác mà chính là bố của cháu sao?”
Tần Lệ Phong gật đầu với cậu bé: “Ừ, đây là sự thật, chú chính là bố, từ trước đến nay đều là bố của con.”
Gia Bảo hét lên một tiếng, lập tức vòng tay qua cổ anh, dụi dụi khuôn mặt nhỏ nhắn vào anh: “Chú thật sự là bố của cháu! Chú thật sự là bố của cháu!”
Cậu bé thật sự rất vui, lúc trước cậu bé cũng chỉ thầm nghĩ, nếu chú có thể là bố của mình thì tuyệt biết bao! Không ngờ bây giờ chú thật sự là bố của cậu bé!
“Mẹ! Mẹ, mẹ!” Gia Bảo xúc động nói: “Chú là bố của Gia Bảo! Vậy nên Gia Bảo không nói dối các bạn, con không nói dối đúng không!”
Tô Phương Dung định mở miệng thì quay lại nhìn Tần Lệ Phong, trong mắt anh đầy vẻ cảnh cáo, nếu cô dám nói không thì sẽ cho cô biết tay!
Tô Phương Dung hít một hơi thật sâu, tất nhiên cô biết câu trả lời này có ý nghĩa như thế nào đối với Gia Bảo.
Cô ngẫm nghĩ một hồi rồi cười nhìn con trai: “Ừm, lời chú nói đều là sự thật. Vì lúc trước chú làm mẹ không vui nên mẹ không nói cho con biết… con trai, là mẹ sai rồi, mẹ có chút ích kỷ.”
Gia Bảo vuốt ve chiếc cằm nhỏ của mình, cẩn thận lắng nghe những gì mẹ cậu bé nói, sau đó nói: “Vậy sau này Gia Bảo có thể gọi chú là bố không được không?”
Không phải trước kia cậu bé chưa từng gọi điện trước, nhưng dù sao anh cũng không phải là một người bố thực sự cho nên Gia Bảo vẫn thiếu tự tin. Nhưng bây giờ thì khác, vì cậu bé đã biết anh là bố thực sự nên Gia Bảo rất muốn cho mọi người trên toàn thế giới biết!
Tô Phương Dung cười: “Được chứ!”
Tần Lệ Phong cũng nở nụ cười: “Nhất định phải gọi cho thật lớn, nếu không thì bố có thể không nghe thấy.
“Dạ!” Sau khi Gia Bảo gật đầu mạnh mẽ, cậu bé hít một hơi và hét lớn: “Bố!”
Tần Lệ Phong mỉm cười, ôm cậu bé chặt hơn rồi hôn lên má nhỏ của cậu bé: “Ngoan!”
“Bố! Bố! Bố!” Giống như là chưa gọi đủ, Gia Bảo cứ hét hết lần này đến lần khác, Tần Lệ Phong thì vẫn luôn mỉm cười, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé: “Ngoan lắm!”
Tô Phương Dung nhìn thấy như vậy thì trong ngực được một dòng nước ấm áp vây quanh.
Không có gì quan trọng hơn là nhìn thấy khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của con trai mình, vì vậy ngay cả Tần Lệ Phong Chính cũng không quan tâm đó có phải là con ruột của mình hay không, có quan hệ huyết thống hay không, vậy tại sao cô lại phải quan tâm đến vậy?
Vì vậy, cô mỉm cười thoải mái.
Tần Lệ Phong và Gia Bảo thảo luận buổi tối ăn ở đâu, nhìn lại cô, Tần Lệ Phong buồn cười vẫy tay với cô: “Lại đây.”
Tô Phương Dung bước tới, bàn tay trống kia của anh choàng qua trên vai cô, ôm cô và con trai vào lòng: “Sau này cứ ở lại đây, đừng chạy lung tung, biết không?”
Gia Bảo ngoan ngoãn gật đầu: “Con biết rồi!”
Hai má của Tô Phương Dung có chút đỏ lên, cúi đầu đáp một tiếng: “Ừm!”
Khi đối diện với anh thì cảm giác đỏ mặt và tim đập loạn nhịp như một cô gái nhỏ khiến cô hơi ngượng ngùng. Nhưng mà mỗi lần anh đều sẽ trêu cô đến mức khiến cô không dám nhìn thẳng vào anh.
Tần Lệ Phong cong môi, hai người lớn và một đứa trẻ cùng nhau đi ra ngoài.
Hiệu trưởng đang đợi ở ngoài, thấy bọn họ đi ra thì ngập ngừng nói: “Ừm… dù biết là không nên nhưng tôi vẫn muốn nói là hãy để Gia Bảo tìm nhà trẻ khác…”