Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 204: Tôi không muốn các người ở bên nhau.
“Em yêu à, anh không máu lạnh như em tưởng tượng đâu.”Cư Hàn Quân cười giống như một con hồ ly ngàn năm.
Ôn Mỹ Kỳ không thèm nói.
Anh đột nhiên ghé sát vào: “Bây giờ, diễn viên xuất chúng của tôi nên ra sân rồi. Cô cần phải thừa thắng xông lên, đừng lãng phí cơ hội mà tôi dành cho cô.”
Ôn Mỹ Kỳ nhìn anh ta, xoay người tiến vào.
Bên trong nhà ma, thỉnh thoảng có tiếng thét chói tai truyền đến, cô ta vừa chớp mắt liền nhìn thấy hai người đi phía trước.
Siết chặt nắm tay, trên vai đột nhiên xuất hiện một cánh tay, cô quay đầu thấy Cư Hàn Quân, anh cười, nhỏ giọng nói: “Đối với diễn viên mà nói, quản lý biểu cảm của mình chắc không phải việc gì khó đâu.”
Ôn Mỹ Kỳ đương nhiên biết ý tứ của anh ta, hít một hơi thật sâu, biểu tình trên mặt bình tĩnh trở lại.
“Như vậy mới đúng.”
Ôn Mỹ Kỳ đi tới sau lưng Tần Lệ Phong, Cư Hàn Quân rất là thức thời, cười híp mắt, cố ý lùi lại phía sau, để bọn họ thoải mái nói chuyện.
Ôn Mỹ Kỳ giơ tay kéo nhẹ góc áo của Tần Lệ Phong.
Thân thể Tần Lệ Phong chấn động, biết là cô ta, nhưng không quay đầu lại.
“Lệ Phong.”Giọng cô ta rất nhỏ, ở bên trong nhà ma sớm bị tiếng thét chói tai lấn át, nhưng anh vẫn nghe thấy một cách rõ ràng.
Tô Phương Dung ở phía trước, lực chú ý đã sớm bị dọa cho bay mất.
“Tại sao cô lại tới đây?”Tần Lệ Phong nói.
Viền mắt Ôn Mỹ Kỳ bắt đầu phiếm hồng: “Anh vẫn chưa trả lời em.”
“Cho nên, cô mới đi kiếm anh ta?”
Lúc này, Cư Hàn Quân chợt tiến tới: “Ha ha, nếu như tổng giám đốc Tần không ngại, tôi muốn nói với cô Tô mấy câu.”Không đợi Tần Lệ Phong trả lời, anh ta từ một góc nhỏ lách người đi qua, đứng ở trước mặt Tô Phương Dung: “Cô Tô, Cư Hàn Lâm muốn tìm cô.”
Nói xong liền đưa điện thoại cho cô.
“Là Cư Hàn Lâm sao?”
Tô Phương Dung nhận lấy, nói với Tần Lệ Phong: “Em tìm một chỗ nghe điện thoại.”Ánh mắt đảo qua cô gái phía sau anh ấy, rồi xoay người đi.
Thấy cô ấy đi, Ôn Mỹ Kỳ nhanh tiến lên: “Lệ Phong, chúng ta cũng tìm một chỗ…”
Tần Lệ Phong chậm rãi đẩy tay cô ta ra, ánh mắt có vài phần đáng sợ: “Ở trước mặt cô ấy, nếu như các người để lộ ra một chữ, tôi sẽ khiến các người trả giá thật lớn!”
Nghe được lời của anh ta, Ôn Mỹ Kỳ khó tin chớp mắt: “Anh rất rõ ràng trước đây đã xảy ra chuyện gì, bây giờ lại trách em! Tần Lệ Phong, anh đã quên lời hứa trước đây của chúng ta sao?”
Tần Lệ Phong cụp mắt, ánh mắt giấu trong bóng tối: “Tôi nhất định sẽ bồi thường cho cô.”
“Bồi thường?”Ôn Mỹ Kỳ khẽ cười một tiếng, nụ cười có vài phần thê lương: “Anh lấy cái gì bồi thường cho em? Em mất đi người em yêu nhất, anh nói xem, anh muốn bồi thường thế nào? Đem anh ấy trả lại cho em sao?”
Tần Lệ Phong không nói.
Trái tim Ôn Mỹ Kỳ vào giây phút này đau như bị đâm: “Anh không yêu em nữa rồi.”
Chuyện này cô ta đã biết, nhưng lại không muốn thừa nhận.
Trầm mặc chỉ chốc lát, anh nói: “Đã từng, rất yêu.”
“Chỉ là đã từng sao?”
Trả lời cô ta cũng chỉ là sự im lặng.
Ôn Mỹ Kỳ hít sâu, tim bị xé rách thành từng mảnh, cô ta nắm chặt tay: “Được, nói đi, anh muốn bồi thường thế nào?”
Tần Lệ Phong ngẩng đầu: “Tôi sẽ nhượng lại toàn bộ cổ phần cho cô.”
Ôn Mỹ Kỳ ngẩn ra, sau đó liền tức giận: “Anh tình nguyện không cần công ty, cũng không muốn ở bên em?”
Cô ta biết Tần Lệ Phong là một người cuồng công việc, mấy năm nay cô ta vẫn luôn quan tâm tin tức của anh ấy, biết được công ty này đối với anh ấy quan trọng thế nào! Thế nhưng, anh ấy vì Tô Phương Dung, nói bỏ là bỏ?
Anh ấy đối xử với chính mình thì sao? Cũng sẽ giống như vậy sao?
Ôn Mỹ Kỳ không dám nghĩ tới, rất sợ đáp án này khiến cô ta tổn thương trầm trọng.
Tần Lệ Phong rất lạnh nhạt: “Đây là tôi nợ cô.”
“Anh đâu phải chỉ nợ em như vậy!”Âm thanh Ôn Mỹ Kỳ phẫn nộ, trong không gian chật hẹp, chỉ có hai người giằng co với nhau.
Cô ta tiến lên một bước, nhìn vào mắt anh, gằn từng chữ: “Anh cho là em chỉ ngủ với anh một đêm?”
Ánh mắt của Tần Lệ Phong đột nhiên thay đổi: “Cô nói như vậy là có ý gì?”
Ôn Mỹ Kỳ cười ra tiếng: “Em vốn không muốn nói, bởi vì em không muốn chuyện này ảnh hưởng tới chúng ta. Thế nhưng, anh lại luôn suy nghĩ cho cô gái kia, em lại như một đứa ngốc, toàn tâm toàn ý làm váy cưới cho người khác.”
Tần Lệ Phong tiến lên một: “Mau nói cho rõ ràng.”
Ôn Mỹ Kỳ cười, một lần nữa nắm quyền chủ động trong tay, làm cho cô ta có loại khoái cảm khi trả thù: “Nếu như em nói cho anh biết, Cư Hàn Quân yêu cầu em ở với anh ta một năm thì sao?”
Không nhìn vẻ khiếp sợ trên mặt Tần Lệ Phong, cô ta từng bước tới gần, nói từng câu từng chữ: “Tròn một năm, em phải hầu hạ dưới thân anh ta, làm tình nhân của anh ta! Mỗi ngày phải chịu giày vò, còn phải làm ra vẻ vui cười! Những chuyện này, anh có thể tưởng tượng được không?”
…
Sau khi cúp máy, Tô Phương Dung đưa điện thoại cho Cư Hàn Quân.
Đôi mắt trong trẻo nhìn anh: “Vì sao phải cố ý đưa tôi ra đây?”
Cư Hàn Quân dương dương tự đắc, trên mặt lộ ra biểu cảm nghiền ngẫm: “Cô biết sao?”
Tô Phương Dung nhìn qua điện thoại di động: “Cuộc điện thoại này là do anh chủ động gọi.”
Cư Hàn Quân dừng một chút, lập tức bật cười: “Tô Phương Dung, cô thông minh hơn tôi tưởng rất nhiều!”
“Cô gái mà anh đưa tới chính là Ôn Mỹ Kỳ.”
Cư Hàn Quân lần thứ hai cảm thấy ngoài ý muốn, nở nụ cười tươi: “Chúng tôi che dấu như vậy, cô cũng nhận ra được sao?”Tiếp theo, anh ta chợt “Ồ”một tiếng, vỗ vỗ cái trán: “Bởi vì là tình địch của nhau sao?”
Tô Phương Dung nhíu mày, Cư Hàn Quân tiến lên, nhìn chằm chằm vào mắt của cô: “Tô Phương Dung, cô cho rằng Tần Lệ Phong yêu cô được bao nhiêu?”
“Anh có ý gì?”Lời này nghe rất chói tai, Tô Phương Dung đã tức giận.
“Ha ha. Tôi biết cô không muốn nghe, nhưng đây cũng bởi vì muốn tốt cho cô.”Anh ta nói: “Cô biết quá khứ của anh ta và Ôn Mỹ Kỳ không? Nếu như sau khi cô biết, tôi nghĩ cô sẽ tuyệt vọng lắm.”
Nói xong liền bước đi, Tô Phương Dung gọi anh ta lại: “Cư Hàn Quân, anh mau nói cho rõ ràng.”
…
Làm sao đi ra khỏi nhà ma Tô Phương Dung cũng không rõ nữa, dọc theo đường đi mặc kệ có bao nhiêu “quỷ”, cô dường như không thấy, mờ mịt rời khỏi, đến khi xuất hiện ánh mặt trời chói mắt, cô mới hoảng hốt giơ tay lên che mắt.
Cư Hàn Quân đi ở sau lưng cô, thở dài một tiếng, cau mày nói: “Thật ra, bây giờ tôi có chút hối hận, tôi không nên nói chuyện này cho cô…”
Lời còn chưa nói hết, một cú đấm liền tới!
Cư Hàn Quân bén nhạy cảm thấy được, vừa muốn tránh, liền nhìn thấy là do người đằng sau, quyết đoán buông tay. Thậm chí, khóe miệng còn cong lên một đường cong kì lạ.
Gương mặt trúng một cú đấm, Cư Hàn Quân lảo đảo lui hai bước, Tô Phương Dung đột nhiên phản ứng kịp, lại càng hoảng sợ.
Ngẩng đầu, liền nhìn thấy Tần Lệ Phong đang nổi giận.
“Lệ Phong!”
Ôn Mỹ Kỳ đuổi theo sau anh, thấy Tần Lệ Phong còn muốn đánh, cô ta nhanh chóng chạy lên ôm hông của anh, mặt vùi vào giữa lưng anh, nghẹn ngào: “Đều đã qua, tất cả đã là quá khứ. Coi như là vì em, không cần truy cứu nữa, có được không?”
“Khốn kiếp!”Tần Lệ Phong xiết thật chặt nắm đấm, tuy rằng hận vô cùng, nhưng anh thật sự không tiến lên nữa.
Tô Phương Dung nhìn thấy hết những chuyện vừa xảy ra, trong tim như có một lỗ hổng, nhân cơ hội này lặng lẽ lan rộng ra, hơn nữa, càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn.
Cư Hàn Quân lấy tay lau khóe miệng, không nhanh không chậm nói: “Thế nào, cô ấy nói cho anh biết rồi?”Khẽ cười một tiếng, anh ta nói: “Tổng giám đốc Tần, tôi rất hiểu tại sao anh lại tức giận như vậy. Nhưng mà, nói không dễ nghe thì đây chẳng phải là bệnh chung của đàn ông hay sao? Thấy cô gái tuổi còn trẻ trung xinh đẹp liền muốn sở hữu, nhất là loại cực phẩm như cô Ôn đây!”
“Anh nói thêm một câu nữa thử xem!”Tần Lệ Phong cảm thấy thật sự tức giận, toàn thân hừng hực như bị lửa thiêu.
Ôn Mỹ Kỳ đang khóc, Tô Phương Dung chỉ nhìn.
“Không phải chứ?”Cư Hàn Quân cười nhạt: “Anh chỉ là không được may mắn thôi, đúng lúc cô ta là bạn gái của anh. Thế nhưng, không thể phủ nhận, nếu như không phải do chuyện này sao tôi có thể lựa chọn và ký hợp đồng với anh, anh sẽ có ngày hôm nay sao?”
Đây cũng là điều Cư Hàn Quân canh cánh trong lòng!
“Xã hội này chính là như vậy, theo như nhu cầu, tôi nghĩ điều này cũng không sai: “Huống chi…”Cư Hàn Quân nhìn cô gái đứng phía sau: “Tôi không phải đang đền bù cho những sai lầm của mình sao? Anh xem, tôi đã chủ động đem cô ấy về bên cạnh anh, đủ để thấy sự chân thành của tôi!”
Cho dù mọi người đều biết anh ta không tốt bụng như vậy, nhưng câu nói của anh ta khiến người khác không thể phản bác lại.
Anh ta nói đúng, kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, đây là lẽ thường tình.
Tần Lệ Phong biết rõ ràng quy tắc của xã hội, anh sở dĩ phẫn nộ như vậy,đều là do anh không thể làm gì.
Lúc này, một giọng nói đột nhiên chen vào: “Muốn hồi tưởng quá khứ thì nên đổi một nơi khác, ở đây nhiều người qua lại, đối với ai trong chúng ta cũng không tốt.”
Anh hơi chấn động một chút, lập tức ngẩng đầu, mà lúc này, Tô Phương Dung đã xoay người đi tới cửa.
Mặc dù Tần Lệ Phong không nói gì, Tô Phương Dung cũng đoán được, vì sao anh lại quyết định ngày cưới vội vàng như vậy, tất cả đều là vì Ôn Mỹ Kỳ.
Nghĩ tới, lòng cô càng đau.
Nhưng Tô Phương Dung cũng không còn giống như lúc trước nữa, cô biết được mình nên tiến hay lùi, cũng càng ngày càng giỏi việc quản lý cảm xúc của mình.
Giống như mẹ đã từng nói, đây là trưởng thành, mặc dù phải trả một cái giá thật lớn.
Tần Lệ Phong vẫn nhìn theo cô, ánh mắt phức tạp khó tả.
Cư Hàn Quân đút hai tay vào túi quần, thản nhiên bước tới: “Tôi nghĩ, hai chúng ta cũng không còn chuyện gì để nói, trừ phi là… anh muốn nghe chi tiết tôi và người phụ nữ của anh ở trên giường.”
Tần Lệ Phong nắm cổ áo của anh ta, đột ngột tung thêm một cú đấm.
Gò má Cư Hàn Quân nhếch lên vì đau, đau đến nỗi gương mặt hơi vặn vẹo, nhưng nụ cười ở khóe miệng lại lan ra.
Tô Phương Dung đi ở phía trước, nhắm chặt mắt, hận không thể che kín hai tai, cô không muốn nghe bất cứ thứ gì liên quan đến quá khứ của bọn họ!
Đứng ở bên lề đường, Tô Phương Dung giơ tay đón xe, hiện tại cô chỉ muốn quay về thôi!
Xe của Cư Hàn Quân đột nhiên tới gần cô, hạ cửa xuống, trên má trái hiện rõ vết sưng đỏ, nhưng cũng không ảnh hưởng tới vẻ đẹp trai của anh ta: “Tôi đưa cô về.”
Ánh mắt Tô Phương Dung không động: “Không cần.”
“Ở đây rất khó bắt xe, hơn nữa… Tần Lệ Phong chắc là đang bận việc gì đó, vì vậy…”Anh mỉm cười: “Tôi đưa em về.”
Tô Phương Dung nhìn anh a, nhíu chặt lông mày: “Tại sao anh phải giúp tôi? Đừng nói là bởi vì áy náy, tôi không tin là có loại chuyện như vậy.”