Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 279: Ai là bố của đứa trẻ kia.
Trong khi nói, anh đã ôm lấy cô và đi đến lối vào thang máy.
Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh này đều đổ dồn ánh mắt vào đây, cũng không quan tâm xung quanh có ai không, cô nắm chặt quần áo Tần Lệ Phong, trên mặt tràn đầy sự khẩn thiết, nói nhỏ: “Mau lên thả em xuống, em phải về chăm sóc Gia Bảo.”
Ánh mắt Tần Lệ Phong tập trung, yên lặng nhìn cô chằm chằm: “Em vừa mới rút tủy, làm sao anh có thể để em xuống đất đi lại được? Ngoan, nghe lời.”
Tô Phương Dung dừng lại, lúc này thang máy đinh một tiếng chậm rãi mở ra trước mặt bọn họ, Tần Lệ Phong ôm cô đi vào, đứng trước đám người.
Cô vùi đầu xuống thấp hơn, không phải ngại ngùng mà là thực sự mệt mỏi. Thang máy mở ra, Tần Lệ Phong ôm cô chậm rãi bước ra khỏi cửa bệnh viện.
“Người đàn ông này thật tốt với bạn gái, cô có thấy không?”
“Thấy rồi thấy rồi, hơn nữa anh ấy còn rất đẹp trai, nếu là tôi thì tôi hạnh phúc muốn chết.”
Trong nhà hàng gần bệnh viện, Tô Phương Dung nhìn món ăn yêu thích trước mặt mà không ăn nổi: “Em thật sự không ăn được.”
Tần Lệ Phong dứt khoát cầm bát cháo nóng hổi lên, múc một thìa, cẩn thận thổi nguội mới đưa lên môi cô: “Há miệng.”
Đôi mắt được bao phủ bởi hàng mi dài lúc này đang chăm chú nhìn cô, như thể trên đời này chỉ có cô là quan trọng nhất.
Tô Phương Dung nhìn anh, trong lòng khẽ rung động, ma xui quỷ khiến há miệng nuốt một miếng cháo.
Tần Lệ Phong rất kiên nhẫn, không quan tâm đến ánh mắt xung quanh, anh thổi từng thìa cháo rồi đút vào miệng cô.
Một bát cháo nhỏ chẳng mấy chốc đã thấy đáy, thân thể lạnh lẽo của Tô Phương Dung dần dần ấm lên.
Tần Lệ Phong và Tô Phương Dung quay lại bệnh viện, trên hành lang của bệnh viện, họ nhìn thấy Tô Bác Kiến và Phó Ngữ Anh đang đứng trước mặt bác sĩ, vẻ mặt ba người nghiêm trọng nói gì đó.
Trong lòng Tô Phương Dung chợt có linh cảm chẳng lành, cô nhanh chân bước tới.
Khi cả ba nhìn thấy cô đến, họ lập tức ngừng nói chuyện.
Tô Phương Dung cảm giác giọng nói của mình lúc này đang run rẩy: “Bác sĩ, đã có kết quả rồi sao?”
Bác sĩ gật đầu, Tô Bác Kiến liên tục thở dài, mắt Phó Ngữ Anh đỏ hoe, cố nén nước mắt.
Ngọn lửa hy vọng trong lòng Tô Phương Dung từng chút một tắt ngấm, cô cắn chặt môi dưới: “Kết hợp không thành, đúng không?”
“Cô Tô, cô đừng bỏ cuộc.” Bác sĩ an ủi.
“Tại sao lại không tương thích chứ?”
Vẻ mặt Tô Phương Dung đột nhiên đầy lo lắng, cô nắm chặt cổ tay bác sĩ, còn giữ lại chút ảo tưởng cuối cùng: “Bác sĩ, không phải anh đã nói sao, anh còn tiến hành thí nghiệm cấp cao sao?”
“Vô dụng.”
Bác sĩ lắc đầu: “Nếu thí nghiệm cơ bản không được thì không cần tiếp tục.”
Tay Tô Phương Dung vô lực trượt xuống, Phó Ngữ Anh sợ đến mức mặt xám như tro tàn, vội vàng đứng bên cạnh ôm lấy vai cô: “Bác sĩ, chúng tôi cũng có thể phải không? Chúng tôi là ông bà ngoại của đứa bé, cũng là người thân.”
Sắc mặt Tô Bác Kiến hơi thay đổi, liếc mắt nhìn Tần Lệ Phong, người kia lập tức hiểu được lo lắng của ông, nói: “Tuy là người thân nhưng tủy tương thích cần có điều kiện nhất định.”
Bác sĩ gật đầu: “Đúng vậy, người hiến tặng tuổi đã quá lớn cơ thể sẽ mắc một số bệnh lý, tiến hành ghép tủy sẽ rất nguy hiểm. Hơn nữa chất lượng tủy cũng sẽ không được tốt. Mọi người cứ yên tâm, tôi đã đăng ký trên trang web tủy của Thanh Hoa, xác suất tìm thấy tủy sống phù hợp sẽ cao hơn.”
Tô Phương Dung ngồi thụp xuống ghế, không còn sức sống.
Vợ chồng Tô Bác Kiến muốn đi tới an ủi cô, Tần Lệ Phong đã bước tới nói nhỏ: “Hai bác đi chăm sóc Gia Bảo đi, giao cô ấy cho cháu được rồi.”
Khóe môi anh bất đắc dĩ cong lên, nhẹ nhàng ôm đầu cô vào lòng, gạt đi tóc rối lòa xòa trước trán cô, lộ ra khuôn mặt trắng mịn có chút phờ phạc.
“Đồ ngốc.”
Anh nói nhỏ đến mức gần như không nghe được: “Anh yêu em như vậy, em lại yêu Gia Bảo như thế, làm sao anh có thể không thương nó chứ?”
Trong mắt Tần Lệ Phong đầy thương tiếc, ngón tay thô ráp xoa nhẹ khuôn mặt cô: “Ngủ đi.”
Tô Phương Dung nằm trên đùi anh, khóe mắt đột nhiên chảy ra một giọt nước mắt trong suốt, theo gương mặt cô nhanh chóng thấm vào trong tấm vải đen tuyền.
Bác sĩ lại mời mấy người vào phòng làm việc.
“Cô Tô, tôi đề nghị cô có thể cùng bố đứa nhỏ sinh tiếp một đứa bé. Xác suất tương thích giữa anh chị em là khoảng 25%, rất cao so với xác suất một người lạ là một phần triệu. Điều này rất đáng để thử.”
Tô Phương Dung sửng sốt, ông bà Tô cũng sửng sốt. Tô Bác Kiến và Phó Ngữ Anh nhìn nhau, vẻ mặt của họ trở nên phức tạp.
Ánh mắt Tần Lệ Phong ngưng đọng, vẻ mặt có chút thay đổi.
“Bố của đứa trẻ?” Trong mắt Tô Phương Dung đầy tuyệt vọng.
Cô thậm chí còn không biết bố đứa trẻ là ai?
Cô biết đi đâu tìm anh ta để sinh thêm một đứa con đây?
Bác sĩ nói: “Đương nhiên, tôi chỉ cung cấp cho cô một đề nghị, cô có thể cân nhắc.”
Rời khỏi văn phòng bác sĩ, trong mắt Tô Phương Dung hiện lên vẻ mờ mịt, cô lẩm bẩm một mình: “Nên tìm bố đứa bé ở đâu?”
Tần Lệ Phong cúi đầu liếc nhìn cô, im lặng vài giây rồi nói: “Chỉ cần có hy vọng là được, em đừng lo lắng chuyện này, anh sẽ lo liệu.”
Ánh mắt Tô Phương Dung phức tạp nhìn anh, mím môi, im lặng.
Trong lòng có quá nhiều nỗi niềm, không cách nào giải thích được với anh từng thứ một. Tuy nhiên, cô biết anh đã mạnh mẽ như thế nào khi nói ra câu này.
“Anh đưa em về trước.”
Tô Phương Dung định từ chối, anh lại nói: “Sau khi trở về nhà, hãy tắm rửa và mang chút quần áo cho Gia Bảo. Có thể thằng bé sẽ ở đây một thời gian.”
Cô cụp mắt xuống, tim lại nhói đau.
Sau khi đưa Tô Phương Dung về căn hộ, Tần Lệ Phong chỉ nói: “Anh có việc phải làm.” rồi rời đi.
Trong hội sở tập đoàn Duyệt Lai, Quý Bình Long ngồi trong văn phòng, ngạc nhiên nhìn vị khách đột nhiên đến.
“Sao anh lại tới đây?” Anh ta cau mày hỏi.
Tần Lệ Phong trực tiếp ngồi đối diện anh ta, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào mặt anh ta, nghiêm mặt hỏi: “Tôi có chuyện muốn hỏi anh.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Về bố của Gia Bảo.”
Quý Bình Long sửng sốt trước câu hỏi bất ngờ, sau đó nét mặt anh ta trở nên âm trầm.
Đây là một khối u trong lòng của anh ta, người đàn ông này cần biết chuyện gì nên nói chuyện gì không nên nói, anh ta nói vậy là có ý gì?
“Anh hỏi tôi cái này làm gì?” Giọng điệu của anh ta không tốt lắm.
“Tôi cần nhờ anh ấy làm giúp tôi một việc.”
Vẻ mặt Tần Lệ Phong thản nhiên: “Anh có biết là ai không?”
“Làm sao tôi biết được?”
Quý Bình Long đứng lên: “Không có chuyện gì khác thì tôi sẽ…”
“Gia Bảo bị bệnh ung thư máu.”
Câu nói đột ngột của Tần Lệ Phong ngăn lại bước chân của Quý Bình Long, anh ta không thể tin được mà trợn trừng hai mắt: “Anh nói Gia Bảo…”
Tần Lệ Phong nhìn anh ta: “Cho nên, tôi cần thông tin liên lạc của tên khốn đó.”
Vẻ mặt của Quý Bình Long không ngừng thay đổi, sau khi cố gắng tiêu hóa hồi lâu, anh ta mới bình tĩnh nói: “Đoạn thời gian đó, tôi đang hôn mê. Có lẽ mẹ tôi sẽ biết rõ hơn về tình hình cụ thể.”
“Tôi hiểu rồi. Cảm ơn.” Tần Lệ Phong không chậm trễ đứng dậy rời đi.
Quý Bình Long sững người ngay tại chỗ, thực sự bị sốc trước tin tức này, thật lâu vẫn không có phản ứng.
Nhà họ Quý.
Sự xuất hiện của Tần Lệ Phong khiến bà Quý ngạc nhiên.
Tần Lệ Phong nói thẳng: “Tôi muốn hỏi bà một chuyện về Tô Phương Dung.”
“Tôi không có gì để nói về người phụ nữ này.” Thái độ của bà Quý càng trở nên lạnh lùng.
“Bà chắc cũng biết tôi và con trai bà đang hợp tác?”
Tần Lệ Phong không rảnh đôi co, nói thẳng: “Nếu tôi làm chuyện gì vi phạm nguyên tắc hợp tác thì xin bà đừng trách tôi.”
Bà Quý nghiến răng, mặc dù bà ta rất ghét anh uy hiếp nhưng bà ta không thể làm gì được.
Từ bà Quý, Tần Lệ Phong cũng không có được bất kỳ manh mối có lợi nào. Thực ra, liên quan đến bố ruột đứa trẻ, năm đó bà Quý cũng đã điều tra, nhưng không phát hiện được gì. Vì vậy, bà ta càng xác định Tô Phương Dung ngoại tình nên mới nghĩ bảo vệ cô không bị bại lộ.
“Cho nên, ngay cả bà cũng không biết bố của Gia Bảo là ai?” Tần Lệ Phong lần đầu tiên nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
Trước đây anh không cố ý hỏi vì không muốn chuyện quá khứ ảnh hưởng đến quan hệ của mình và Tô Phương Dung.
Dù sao, theo anh đã qua thì cho qua, chỉ cần anh chấp nhận tình cảm của mình dành cho cô, anh tuyệt đối sẽ không để quá khứ ảnh hưởng đến mình.
Nhưng nếu thật sự như lời bà Quý nói, chuyện Tô Phương Dung mang thai đứa con của người khác quả thực là chuyện không thể giải thích được. Trừ khi là cô ấy…
Anh không nghĩ nhiều nữa, cũng không muốn nghĩ lại.
Bà Quý nhìn người đàn ông ngồi đối diện, lạnh lùng nói: “Tôi đã làm hết sức mình với người phụ nữ đó. Tôi đã nói với anh những gì tôi biết. Tôi hy vọng tổng giám đốc Tần sau này sẽ không làm phiền tôi nữa.”