Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 407: E rằng những ngày tháng sau đó của cô ấy sẽ không dễ dàng gì..
Lâm Dịch Tuấn biết rằng không nên nhắc lại chuyện này nữa thế là bèn chuyển chủ đề: “Mấy ngày này Lộ Thiên Phong vẫn luôn muốn gặp anh, nhưng mà tôi đều từ chối rồi. Nhưng mà, tôi cảm thấy nên để ông ta sống rõ ràng một chút.”
Cảm xúc của Cư Hàn Lâm được hồi phục, anh nhẹ nhàng cười: “Được thôi, anh nói với tổng giám đốc Lộ tôi muốn gặp riêng con trai của ông ta. Anh hỏi ông ta có đồng ý không?”
Ngày hôm đó định hẹ Lộ Hải Văn ra để giải quyết chuyện anh ta tổn thương Lạc Cẩn Thi, ai mà biết được tên nhóc đó có phải biết được tin tức gì từ công ty hay không mà lại không xuất hiện.
Lâm Dịch Tuấn lộ ra thần sắc chế giễu: “Một tên phế vật như vậy, tôi sợ về sau sẽ không thể trở thành người thừa kế của công ty. Nhưng mà tôi vẫn luôn cảm thấy tên Lộ Hải Văn này tại sao lại chọn ở cùng một chỗ với Cao Mạn Ngọc chứ? Hai công ty của bọn họ là…”
Cư Hàn Lâm tựa như hiểu được ý của anh ấy: “Ở bên trong nhất định có thủ đoạn gì đó, hoặc có lẽ đều là do hai bên thuận tình thuận lý.” Nói xong anh cầm cốc cà phê ở bên cạnh lên uống một ngụm: “Đúng rồi, gọi Lạc Cẩn Thi tới đây, tôi dự định ngày mai…”
“Tổng giám đốc Cư.”Lâm Dịch Tuấn cắt đứt lời nói của anh: ‘Anh nghĩ kỹ chưa? Phía gia đình và tổng giám đốc Tần dạo gần đây đang sắp xếp người thích hợp để cho anh xem mặt. Nếu như mạo hiểm dẫn Lạc Cẩn Thi tới nhỡ may bọn họ bị kích động thì sợ rằng những ngày tháng về sau của Lạc Cẩn Thi sẽ không dễ dàng gì.”
Bây giờ mặc dù anh ấy có thể chấp nhận Lạc Cẩn Thi, nhưng mà vẫn phải nghĩ cho Cư Hàn Lâm.Nếu như nhất định muốn ở cùng một chỗ với Lạc Cẩn Thi thì e rằng về sau sẽ rất khó khăn.
Không phải là Cư Hàn lâm không hiểu điều đó, anh đang làm chuyện tốt cho mình, nhưng mà có một số chuyện không thể kéo dài được mãi.
“Tôi đã từng nghĩ qua chuyện này rồi, vì việc bây giờ khá cấp bách cho nên tôi mới phải dẫn cô ấy về.’ Cư Hàn Lâm đã quyết định rồi, anh nhất định sẽ khiến bố mẹ mình và ông chấp nhận Lạc Cẩn Thi.Dù sao thì anh rất khó đưa ra quyết định quan trọng như vậy.
Đúng là anh đã tới tuổi cần lấy vợ, nhưng mà, anh không hi vọng người mà về sau ngày nào mình cũng gặp mặt chỉ là người mà người khác cảm thấy thích hợp để kết hôn với anh.
Anh hi vọng về sau người mà anh có thể nhìn thấy chính là người mà anh yêu nhất trên đời này.
Lâm Dịch Tuấn nhìn anh đang trầm mặc thì cũng không làm phiền anh nữa mà xoay người rời đi.
Vừa bước ra khỏi phòng làm việc thì đúng lúc gặp Lạc Cẩn Thi đang đi tới bên này, trên tay cô đang cầm tài liệu và cúi xuống đọc, bước chân loạng choạng suýt nữa ngã, dọa anh ấy sợ hãi.
Kết quả là Lạc Cẩn Thi lại không bị làm sao cả, cô bước nhanh mấy bước và nhìn anh ấy cười hỏi: “Trợ lý Lâm, tổng giám đốc Cư có trong đó không? Tôi có một vài chuyện liên quan với dự án bên Pháp muốn hỏi anh ấy.” Hôm nay tâm trạng của cô rất tốt, vì trưa hôm nay hẹn Lý Minh Vi đi ăn cơm.Con nhóc này mấy ngày nữa là đã đi rồi, không biết phải bao lâu nữa mới lại gặp nhau.
Mà bây giờ lại không ở cùng nhau nữa cho nên có thể gặp được nhau thì cứ gặp.
Lâm Dịch Tuấn hất mắt về phía văn phòng một chút, ý là Cư Hàn Lâm đang ở trong đó. Lạc Cẩn Thi hơi gật đầu sau đó đi tới gõ cửa, cô đã quá quen với bộ dạng lạnh lùng của Lâm Dịch Tuấn rồi cho nên điều đó không làm ảnh hưởng tới tâm trạng của cô.
Nghe thấy tiếng gõ cửa thì Cư Hàn Lâm buông công việc ở trên tay xuống và đóng nắp bút lại. Rồi anh đứng dậy và nói vào đi, sau đó thuận tiện đi tới máy lọc nước rót nước. Chỉ cần cảm nhận được giọng nói từ xa của cô mà anh cũng đã cảm thấy rất thoải mái.
“Tổng giám đốc Cư, thông qua dự án này tôi có một vài suy nghĩ riêng của mình.” Ở trong công ty vẫn là mối quan hệ cấp trên và cấp dưới, điều này đối với cô lại có cảm giác thoải mái hơn. Cô ngẩng đầu lên nhìn Cư Hàn Lâm nhưng trong lòng vẫn có chút gợn sóng.
Tâm tình đang tốt của vừa giờ có chút thay đổi nhưng lại không có xu hướng giảm xuống.
Cư Hàn Lâm đưa cho cô một cốc nước: ‘Ngồi xuống rồi nói, bây giờ em vẫn chỉ được uống nước ấm, đợi vết thương khỏi hoàn toàn rồi lại uống cà phê hoặc nước ép hoa quả.” Vẫn là những lời đó, nhưng mà lúc này đây khi nói ra lại không giống với lúc trước.
Lạc Cẩn Thi ngồi xuống, vết thương của cô đã hồi phục rồi, nhưng hiện tại lớp da mới đang mọc lên cho nên vẫn có chút ngứa: “Cảm ơn tổng giám đốc Cư.” Cô nhận lấy cốc nước và uống hai ngụm, độ ấm của nước rất vừa.
Cư Hàn Lâm nhìn cô hơi cười, sau đó lại mở miệng: “Có chuyện này tôi muốn em đồng ý… Tối mai là sinh nhật bảy mươi tuổi của ông nội tôi, tất cả mọi người ở trong nhà đều sẽ tới, tôi muốn em…”
“Tổng giám đốc Cư.” Lạc Cẩn Thi biết anh định nói gì thế là cắt đứt lời nói của anh: “Ngày mai tôi có chuyện phải quay về trường một chuyến…” Cô cúi thấp đầu xuống, hai tay nắm chặt lấy tài liệu khiến tờ giấy có chút nhăn lại.
Cư Hàn Lâm hiểu rằng ý của cô là đang từ chối anh, trong lòng anh có chút phiền não: “Ừm, vậy, tôi đợi vậy.” Thời gian đối với anh mà nói cũng không là gì cả, trong chuyện tình cảm anh cũng đã đợi hơn hai mươi năm rồi, không dễ gì mới gặp được Lạc Cẩn Thi.
Nhưng khi nghe anh nói như thế Lạc Cẩn Thi lại cảm thấy có chút áy náy: “Tổng giám đốc Cư, tôi… ý của tôi là…”
“Tôi biết em có ý gì rồi.” Cư Hàn Lâm điềm tĩnh nói: “Tôi sẽ đợi, cũng đâu phải chỉ có ngày mai.”
Lạc Cẩn Thi đột nhiên không biết mình nên nói cái gì nữa, nhìn bộ dạng hơi lạc lõng của anh thì cô cảm thấy bản thân mình có chút giống người xấu: “Tập tài liệu này… Tôi có một vài suy nghĩ, anh, anh xem có thể vận dụng vào dự án được không.Tôi nghe trợ lý Lâm nói, anh hủy bỏ chuyến đi Pháp ngày kia rồi hả?”
Lần này bởi vì cô liên tiếp gặp nạn cho nên Cư Hàn Lâm dự định hủy bỏ chuyến đi Pháp. Nhưng mà dự án này rất quan trọng cho nên anh chỉ có thể cố gắng hoãn lại một thời gian. Nhưng bây giờ không biết có phải vì mối quan hệ với cô hay không.
Cư Hàn Lâm không nói gì mà chỉ đứng ở trước bàn làm việc và đối diện cô.
Lạc Cẩn Thi có chút vội vàng: “Tổng giám đốc Cư,vết thương của tôi đã khỏi rồi, với lại, nếu như anh thật sự cần một kỹ thuật viên thì anh có thể tìm một người khác mà, chứ không cần thiết phải hủy bỏ chuyến đi Pháp chỉ vì tôi đâu.”
Cô vẫn luôn cảm thấy là bản thân mình mắc nợ Cư Hàn Lâm quá nhiều.
Xoay người lại nhìn đôi mắt đầy áy náy của cô thì Cư Hàn Lâm hơi cười, anh bước tới xoa đầu cô, rồi lại ngồi xuống: “Em yên tâm đi, tuy rằng mấy ngày trước xảy ra nhiều chuyện nhưng mà chung quy cũng không ảnh hưởng tới các dự án của công ty. Phía bên Pháp công ty hợp tác đã dự định sẽ tới bên mình rồi. Cho nên, chúng ta chỉ cần làm tốt công tác tiếp đón là ok rồi.”
Vừa nãy Lạc Cẩn Thi vẫn còn đang chìm đắm trong hạnh phúc khi được Cư Hàn Lâm xoa đầu, giờ đang không ngừng khinh thường bản thân mình. Khi nghe thấy tin tức anh vừa nói thì hai mắt sáng lên:”Thật không? Thật sự là chỉ cần tiếp đón phía đối tác là được sao?
Cư Hàn Lâm gật đầu: “Cho nên em không cần lo gì đâu.” Giọng nói của anh hết sức dịu dàng, trầm thấp khiến người khác mê hoặc. Lạc Cẩn Thi thực sự cảm thấy có chút rung động.
Sững sờ một lúc thì Lạc Cẩn Thi mới lại nhanh chóng gật đầu.Bây giờ khi mà đối mặt với Cư Hàn Lâm, cô luôn luôn có chút phản ứng chậm.
Không biết nghĩ tới cái gì thì Cư Hàn Lâm đứng dậy đi tới bên cạnh tủ cầm ra một chiếc hộp màu đen: “Không biết em có thích hay không, nhưng mà tôi vẫn tặng cho em, chắc là em sẽ dùng tới nó.”
Nhìn chiếc hộp ở trước mắt là biết chắc hẳn là một món đồ rất đắt tiền, cô chậm chạp không nhận lấy mà ngẩng đầu lên nhìn Cư Hàn Lâm: “Cái này…” Trong đôi mắt của cô mang theo chút nghi hoặc, lại có chút từ chối.
Cư Hàn Lâm dứt khoát nhét chiếc hộp vào trong tay cô: “Em nhận lấy đi, rồi tự mình mở ra xem.”
Lạc Cẩn Thi muốn trả lại, nhưng anh lại nhanh chân lùi về phía sau một bước và đóng cánh cửa tủ lại: “Lạc Cẩn Thi…” Có một vài lời bây giờ anh rất muốn nói.
“Tôi biết rằng lúc trước đối với chúng ta mà nói thì vẫn mới chỉ là bạn bè, nhưng mà tôi luôn cảm thấy từ ngày đó trở đi, mối quan hệ của chúng ta có phải càng tiến thêm một bước không, em đối với tôi vẫn chưa có chút hiểu biết nào sao?”
Lạc Cẩn Thi nắm chặt lấy chiếc hộp trong tay, cô ngẩng đầu lên nhìn gương mặt rất nghiêm túc của Cư Hàn Lâm, cô mím chặt môi không biết nên nói gì.
Cư Hàn Lâm còn đang định nói gì đó thì Lâm Dịch Tuấn đột nhiên gõ cửa: “Tổng giám đốc Cư, tổng giám đốc Tần tới rồi.”
Không ai trong công ty này không biết Tần Lệ Phong lợi hại như thế nào cho nên Lạc Cẩn Thi lễ phép cúi đầu xuống sau đó xoay người đi ra khỏi phòng làm việc.
Nhìn bóng lưng ngơ ngác rời đi của cô thì anh hơi mỉm cười, cô vĩnh viễn vẫn luôn ngại ngùng và đáng yêu như thế.
Vừa mới bước ra khỏi phòng làm việc thì nhìn thấy Lâm Dịch Tuấn và một người đàn ông trung niên đẹp trai anh tuấn đang sánh vai nhau đi tới. Cô cảm thấy khí chất trên người đàn ông ấy tạo cảm giác khó gần. Khi còn trẻ ông ấy chắc hẳn phải nghiêm khắc biết bao nhiêu.
Cô biết người ấy chắc hẳn là Tần Lệ Phong, nhưng mà, từ quãng đường đi từ văn phòng tổng giám đốc quay trở về văn phòng của mình thì cô luôn cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm cô. Cho nên cô bước đi rất cẩn thận, khi đóng cánh cửa văn phòng lại thì cô mới thở phào một hơi.
“Người đó là ai?” Tần Lệ Phong thu hồi lại ánh mắt của mình. Ông ấy không nhớ rằng có một văn phòng riêng trên tần làm việc của tổng giám đốc: “Là người trợ lý mới tới à?” Ông ấy mơ hồ đoán ra được.
Lâm Dịch Tuấn không thể không trả lời, thế là anh ấy bèn gật đầu.
Tần Lệ Phong như có suy nghĩ gì đó,ông ấy bước nhanh về phía văn phòng tổng giám đốc.
Người con gái đó nhìn thì không thấy có chỗ nào khiến người khác ghét mà ngược lại lại khiến người khác cảm thấy thoải mái.Trong lòng ông đã có suy nghĩ rồi.
“Bố.” Trong phòng làm việc đều là người của mình cả cho nên nói chuyện cũng thoải mái hơn. Với lại Tần Lệ Phong chỉ tới đây một mình thì nhất định là có chuyện riêng: “Lâm Dịch Tuấn đi rót trà tới đây.”
Tần Lệ Phong nhìn trên ghế sô pha có chút hơi lõm xuống thì như hiểu ra chuyện gì đó thế là ông không ngồi xuống, mà bước tới chiếc tủ mà Cư Hàn Lâm đựng sách: “Ngày mai là lễ mừng thọ của ông nội con, con sắp xếp ổn thỏa hết chưa?” ông nhìn một loạt sách về cờ vua, nhưng mà tâm tư lại không đặt ở chỗ này.
Cư Hàn Lâm gật đầu: “Con đều giao cho Lâm Dịch Tuấn rồi,cũng sắp xếp gần xong rồi,chỉ là Cư Hàn Quân…” Vừa nhắc tới ông ta thì không biết phải nói thế nào.
Tần Lệ Phong ngẩng mạnh đầu lên nhìn anh: ‘Chuyện quan trọng như thế mà con lại giao cho trợ lý làm?” Giọng giọng nói của ông có thể nghe ra được chút tức giận.
Cư Hàn Lâm nhất thời cứng họng.
Tần Lệ Phong hừ lạnh một tiếng, sau đó quay người lại ngồi lên vị trí hơi lõm xuống ở trên ghế sô pha: “Con bây giờ có phải đã đặt hết tâm trí vào tình yêu nam nữ rồi không? Bố nghe nói, buổi họp của công ty đang họp dở thì con chạy đi mất, cả dự án bên Pháp nữa, chẳng phải đã nói hai ngày nay sẽ đi Pháp sao?Kết quả lại bị hủy bỏ chuyến đi?Tại sao?”
Thì ra lần này tới đây là để hỏi tội, không làm việc xấu thì không thẹn với lòng. Ngày hôm đó đúng thực ra mới họp được nửa thì anh đã chạy đi mất,chính là vì Lạc Cẩn Thi gặp nguy hiểm, anh sao có thể không cứu chứ.
‘Dự án bên Pháp, bên đó đã quyết định sẽ tới đây thăm quan rồi.”Cư Hàn Lâm thành thật trả lời: “Còn chuyện liên quan tới cuộc họp hôm đó thì đúng thật là… Là vì chuyện riêng.”