Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 435: Dường như không được vui.
Vươn tay vỗ nhẹ vào lưng cô, Cư Hàn Lâm dịu giọng nói: “Được rồi, đừng tức giận, anh hứa với em, sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ Đỗ Tương Dao trong dư án hợp tác với Pháp này.”
Lạc Cẩn Thi lật người ngồi dậy, cô nghiêm túc nhìn Cư Hàn Lâm, cô cảm thấy yên tâm hơn vì có thể nhìn ra một chút thành ý trong biểu hiện của anh.
“Anh cũng biết em không phải người thích miễng cưỡng người khác làm gì cho mình, nhưng mà Đỗ Tương Dao đã có đóng góp lớn như vậy cho công ty. Anh là ông chủ của công ty, không phải em.”
Nói xong một câu, cô lại thở dài, vẻ mặt hơi buồn rầu rồi quay đầu sang một bên.
Cư Hàn Lâm ngồi bên cạnh, đưa tay vuốt tóc cô, bày tỏ niềm xúc động: “Đời người là sợi tóc này, bền chắc, có thể không dễ gãy nhưng cũng không tránh khỏi bị chẻ, và trong quá trình bị chẻ thì buộc phải cắt nó.”
Màn đêm dần dần chìm xuống, vầng trăng treo cô đơn lạnh lẽo trên bầu trời tối đen như mực, phản chiếu ánh sáng rực rỡ của căn phòng.
Lạc Cẩn Thi đứng trước cửa sổ nhìn xuống lầu, xe của Cư Hàn Lâm đã đi mất.
Cô xoay người thở dài rồi lặng lẽ nằm lại trên giường, suy nghĩ miên man rồi cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.
Đến công ty vào sáng hôm sau, Mục Tương Đình mặc một chiếc váy vừa vặn tôn lên dáng người bước tới, mỉm cười. Chiếc váy được trang trí bằng những chấm hoa phá cách, mang hơi hướng mộc mạc.
Cô ta đi tới trước bàn của Lạc Cẩn Thi, gõ bàn lên bàn của cô, nhiệt tình chào hỏi: “Mấy ngày nay không gặp, lần này trở về cảm thấy cậu thay đổi rất nhiều…”
“Thật vậy sao?” Lạc Cẩn Thi chỉ thờ ơ đáp một tiếng, không cao hứng lắm.
“Cậu sao vậy, trông cậu có vẻ không được vui…”
Lạc Cẩn Thi nhìn cô xin lỗi, vẻ mặt vui vẻ nhiệt tình của Mục Tương Đình khiến cô cảm thấy hơi ngại ngùng.
“Không có gì hết. Mình chỉ là gần đây không được nghỉ ngơi tử tế tí nào thôi. Lần dự án hợp tác với Pháp này nghe nói cậu cũng tham gia.”
Khi Lạc Cẩn Thi nói câu này, mặt Mục Tương Đình đỏ bừng, quay đầu lại liếc nhìn đồng nghiệp bên cạnh, thấy họ không để ý đến mình, cô lại thì thào:
“Đây đều là sáng kiến của tớ, nhưng tớ lại không có nhiều tự tin để hoàn thành nhiệm vụ này. Được làm việc với các cậu là trải nghiệm thú vị nhất đối với tớ.”
Nói xong, cô ta cố ý liếc nhìn Lạc Cẩn Thi, giả bộ lấy lòng: “Cậu có biết không, có thể cùng cậu làm việc, tớ lại còn càng vui mừng hơn.”
Lạc Cẩn Thi cười vỗ vỗ tay cô ta: “Chúng ta phải cố gắng hết sức để hoàn thành lần hợp tác này.”
Thư ký điều hành đi tới, vỗ vỗ lòng bàn tay: “Mọi người chuẩn bị lại một chút. Hai giờ chiều nay sẽ tổ chức họp. Cuộc họp này sẽ kéo dài khoảng năm đến sáu tiếng.”
Các đồng nghiệp khác kêu lên, năm sáu giờ, khái niệm gì đây.
“Tại sao phải họp lâu như vậy? Chúa ơi, cuộc họp họp xong chắc tôi cũng tàn người.”
“Cứ than thở đi, tôi sẽ nói cho cậu biết, nếu như cậu không muốn đi họp, tôi nghĩ chắc là tiền lương cậu cũng không cần đi lấy nữa đâu.”
Các nhân viên đang bàn tán xôn xao, vẻ mặt của thư ký điều hành vẫn không thay đổi, chỉ lặng lẽ nhìn cảm xúc đang bộc phát từ những người này.
“Buổi tối cần phải tăng ca. Sau khi họp xong, mọi người phải ở lại.”
Lại giống như ném thêm một quả bom, rồi thư ký điều hành bình tĩnh bước đi.
Mọi người bùng nổ, là ý gì đây? Đây có phải là bóc lột sức lao động không?
Họ ngang nhiên yêu cầu họ làm thêm giờ và họp hành, đây là năm tuần đầu họ làm việc ngoài giờ và họp liên tục.
Trong lòng ai cũng có phàn nàn nhưng không dám nói gì, chỉ dám nói vài câu trước mặt thư ký hành chính, sống ở đây thì đám người này không còn cách nào khác ngoài việc cười hi hi với nhau.
Một trong những đồng nghiệp đi tới và dựa vào bàn của Lạc Cẩn Thi: “Tôi nghe nói lần này cô và chủ tịch đi công tác nước ngoài. Nếu chúng tôi không làm thêm giờ, chúng tôi sẽ rất thảm…”
Lạc Cẩn Thi chưa kịp lên tiếng thì Mục Đình Tương đã hét lên: “Ý của cô là gì hả? Cô ấy cùng tổng giám đốc đi ra nước ngoài nếu cô ngưỡng mộ thì cô cũng đi theo đi, ở đây nói nhăng nói cuội gì vậy?”
“Tôi đang nói về Lạc Cẩn Thi, cũng đâu có nói về cô. Liên quan gì đến cô? Đồ thích nịnh bợ.”
Hai người tức giận trừng mắt nhìn nhau, lúc này Đỗ Tương Dao mới bước tới, liếc nhìn đồng nghiệp đang kiếm chuyện đó lạnh lùng nói: “Công việc còn chưa hoàn thành, đứng đây mà cãi cọ cái gì?”
Vị đồng nghiệp kia liền le lưỡi, vội vàng rút lại sợ hãi, nhưng Đỗ Tương Dao đã chỉ vào cô: “Nếu cô có khả năng tự mình giành được thì đừng có ở đây nói linh tinh. Lần sau mà còn bị tôi phát hiện thì các người lo mà thu dọn đồ đạc của mình cuốn gói khỏi đây.”
Các đồng nghiệp khác thấy vậy cũng sợ quá không nói được gì!
Đỗ Tương Dao luôn nổi tiếng nghiêm khắc, không ai dám nói thêm một lời nào.
Lạc Cẩn Thi liếc nhìn Đỗ Tương Dao đầy cảm kích, Đỗ Tương Dao bước tới, lạnh lùng nhìn Mục Tương Đình: “Tôi nói người khác, chứ không nói cô sao, trở về làm việc đi…”
Mục Tương Đình có chút ủ rũ vội vàng xoay người đi.
Khi Đỗ Tương Dao đi ngang qua Lạc Cẩn Thi, nhàn nhạt nhắc nhở: “Nhìn người phải để ý kỹ một chút.”
Lạc Cẩn Thi nhìn theo bóng dáng Đỗ Tương Dao đã đi xa mà vẫn không hiểu rõ ý tứ.
Cuộc họp kéo dài sáu tiếng rưỡi, Cư Hàn Lâm chỉ ngồi trước mặt với khuôn mặt lạnh lùng, còn giám đốc Lý đến từ Tập đoàn Phil ngồi bên cạnh.
Sau buổi gặp mặt, anh ta nắm chặt tay Cư Hàn Lâm: “Buổi gặp mặt này là một buổi gặp mặt rất thành công. Tôi rất vinh dự khi được làm việc với tổng giám đốc Cư.”
Cư Hàn Lâm chỉ cười nhạt: “Sau này có rất nhiều cơ hội hợp tác với giám đốc Lý. Dự án của Pháp này, với sự giúp đỡ của giám đốc Lý, tôi tin rằng sẽ có kết quả gấp đôi, nhưng công sức chỉ bằng một nửa. Đến lúc đó, tôi sẽ chúc mừng anh.”
Hai người cười cười nói nói hết sức vui vẻ, cho đến tận lúc giám đốc Lý rời đi. Cư Hàn Lâm xoay người liếc mắt nhìn thư ký bên cạnh: “Tất cả mọi người đều đi tới khách sạn Sao Băng, tối nay không cần tăng ca, hủy bỏ tăng ca đi.”
Thư ký điều hành rạng rỡ nhìn Cư Hàn Lâm rời đi.
Sau khi tin tức được truyền đi, mọi người đều vui mừng và thu dọn đồ đạc để đến khách sạn Sao Băng.
Lạc Cẩn Thi đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy Đỗ Tương Dao đang xách đồ ở góc tường. Khi tới gần cô nhìn thấy Đỗ Tương Dao đang lau nước mắt.
Lạc Cẩn Thi sửng sốt, cẩn thận liếc nhìn sắc mặt của Đỗ Tương Dao.
Đỗ Tương Dao thấy Lạc Cẩn Thi đã đến liền lấy khăn giấy lau qua nước mắt rồi có chút hoảng sợ mà ném nó đi.
“Đỗ Tương Dao, chị sao vậy?”
Cô cảm thấy hơi bất an, nhưng Đỗ Tương Dao lại tỏ ra như thể mình không sao cả.
Cô cười nhạt với Lạc Cẩn Thi, nhưng khóe mắt vẫn còn ướt.
“Không sao, chúng ta cùng nhau đi khách sạn Sao Băng thôi.”
Nói xong, Đỗ Tương Dao liền tự mình kéo Lạc Cẩn Thi đi khiến cô có chút bối rối.
“Đỗ Tương Dao, chị có chuyện gì sao? Không nói cho em biết được ư?”
“Chị không sao hết. Đừng lo lắng cho chị. Chị ở công ty này lâu năm, đã trở thành một người lão làng rồi thì có chuyện gì có thể gây khó dễ cho chị được chứ, đây chỉ là vì chút chuyện gia đình thôi.”
Lạc Cẩn Thi nhìn trái nhìn phải đều không có ai, sau đó trấn định: “Đỗ Tương Dao, chị nói thật đi. Công ty cố ý hạ bệ chị vì dự án này của Pháp à? Chị là vật hy sinh của dự án này, có đúng không? ”
Trong mắt Đỗ Tương Dao thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, lại có chút hoảng hốt, cô không ngờ Lạc Cẩn Thi có thể nhìn ra manh mối.
“Nghĩ lung tung gì vậy? Đây đều là chuyện của công ty chúng ta. Sau này em đừng nói linh tinh như vậy nữa.”
Nói xong, Đỗ Tương Dao liền cầm lấy tay Lạc Cẩn Thi cứng rắn kéo cô chuẩn bị rời đi.
Cư Hàn Lâm lúc này đang đứng ngoài đại sảnh, dáng người thẳng tắp như một cây tùng, dường như đang đợi ai đó.
Anh hơi kinh ngạc khi nhìn thấy Lạc Cẩn Thi và Đỗ Tương Dao đi cùng nhau, nhưng anh quay đầu nhìn bọn họ, vẫn tỏ ra hết sức thờ ơ nói: “Chúng ta vào khách sạn.”
Nhìn thấy khuôn mặt hơi đỏ và đôi mắt hơi sưng của Đỗ Tương Dao Sinh, giọng điệu của Cư Hàn Lâm bỗng trở nên nhẹ nhàng: “Tôi sẽ không để một nhân viên đã có nhiều năm cống hiến cho công ty rời khỏi đây một cách dễ dàng đâu.”
Đỗ Tương Dao nhìn Cư Hàn Lâm một cách đầy cảm kích, nhưng cũng có chút hoảng hốt: “Chủ tịch, chuyện này…”
“Đừng nói nữa, chúng ta cùng nhau đi vào khách sạn, tôi thuận đường sẽ đưa hai người cùng đi.”
Nói xong anh rời đi trước. Lạc Cẩn Thi nhìn Đỗ Tương Dao trong lòng có chút vui mừng.
Kéo tay Đỗ Tương Dao, một viên đá trong tim Lạc Cẩn Thi cuối cùng cũng được hạ xuống.
Vừa đến khách sạn Sao Băng, một vài nhân viên đã đợi ở đó từ lâu, họ nhìn thấy Cư Hàn Lâm, liền cùng nhau đứng dậy vỗ tay.
Cư Hàn Lâm liếc nhìn mọi người, bước tới, rót một ly rượu vang: “Lần này mọi người đều làm việc hết sức chăm chỉ, tôi đã làm phiền các bạn trong một tuần liền tăng ca. Tháng này, mỗi người sẽ được trả gấp đôi. Coi như đó là phần thưởng từ công ty.”
Bên dưới có tiếng hò reo, thậm chí có người còn la hét.
Lương gấp đôi là có nghĩa gì?
Hấp dẫn quá. Vậy thì đừng nói là tăng ca một tuần, cho dù phải tăng thêm một tháng thì họ cũng cam tâm tình nguyện.
Cư Hàn Lâm liền tự mình cạn trước một ly, những người khác đều nâng ly theo sau đó.
Sau khi ly rượu cạn sạch, Cư Hàn Lâm lại đặt xuống, nghiêm nghị nhìn mọi người: “Lần này mọi người có thể ăn bao nhiêu tùy thích, sau khi ăn xong, công ty sẽ sắp xếp xe đưa các bạn về tận nhà. Tôi vẫn còn công chuyện, mọi người cứ tự nhiên.”
Nói xong, thư ký hành chính dẫn đường, Cư Hàn Lâm rời đi ngay sau đó.
Các nhân viên khác đều reo hò, cười nói ồn ào, sung sướng vì được tăng thêm lương.
Đỗ Tương Dao liếc nhìn Lạc Cẩn Thi có chút cảm kích nói: “Cảm ơn em đã giúp đỡ.”
“Đỗ Tương Dao, chị đã vì công ty mà làm nhiều như vậy, công ty không thể đối xử tệ với chị được.”
Nói xong, Đỗ Tương Dao bị các đồng nghiệp khác kéo đi nhậu.
Đúng lúc này Mục Tương Đình cũng đi ngang qua, nở nụ cười, cô ta có chút sợ hãi đối với Đỗ Tương Dao.
Nhìn thấy Đỗ Tương Dao rời đi, cô ta liền bước tới, chạm nhẹ vào Lạc Cẩn Thi, hai người cùng nhìn nhau mỉm cười.
Mọi người cười nói ồn ào, thi nhau uống rượu, Lạc Cẩn Thi uống thêm vài ly, Mục Tương Đình cũng đỡ thêm vài ly cho Lạc Cẩn Thi.
Đỗ Tương Dao vì vui nên nói nhiều hơn bình thường, không gay gắt như trước nữa.
Một số người đã cười và nói chuyện không ngừng, và không bỏ cuộc. Cho đến nửa đêm thì tiệc mới tàn.
Khi Lạc Cẩn Thi ra khỏi khách sạn, cô liền phát hiện ra rằng đã có một vài chiếc xe Lincolns dáng dài đang đậu trong khách sạn.
Vài người lái xe đứng bên cạnh Lincoln, nhìn những đồng nghiệp này, một số say rượu, một số người thì đang say sưa cười nói, người say rượu được người còn tỉnh táo dìu vào chiếc xe Lincoln.
Một đồng nghiệp đột nhiên tấm tắc khen, đi đến chiếc xe nối dài Lincoln, bất ngờ cúi người xuống và hôn lên phía trước chiếc Lincoln: “Chiếc xe này thực sự rất đẹp.”
Sau đó anh ta bị các đồng nghiệp khác kéo đi.
Sau khi lên xe Lincoln, Lạc Cẩn Thi đưa mắt nhìn ra cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Buổi tối ở thành phố lớn vẫn luôn sôi động, và đến nửa đêm chính lại là thiên đường cho những con người cô đơn.
Ở đâu cũng có thể nhìn thấy các quán ăn, mùi thức ăn và rượu lan tỏa trong không khí, tiếng hò hét, tiếng đánh đấm, giống như ánh đèn nê-ông lúc nào cũng nhấp nháy lúc nửa đêm và kéo dài cho đến sáng.
Lạc Cẩn Thi có chút say, đầu cũng đau nhức, còn Mục Tương Đình thì say đến mức bất tỉnh nhân sự, không thể quay về nhà một mình, cuối cùng phải ngủ trong căn hộ của Lạc Cẩn Thi.
Lạc Cẩn Thi đau đầu và miệng khô ran, cô đứng dậy khỏi giường, sờ vào tủ lạnh và lấy một chai nước uống. Sau khi mở nắp chai và nhấp được vài ngụm, cô liền nghe thấy tiếng ai đó thì thầm ngoài hành lang.