Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 442 Coi thường hai người rồi.
Cư Hàn Lâm cười nhạt: “Thật sự rất nực cười. Cô cho rằng tôi xem trọng hai người hay coi thường hai người… Tình bạn giữa hai người chỉ dựa vào tinh thần trách nhiệm của Lạc Cẩn Thi mà thôi … Thái độ bây giờ của Lạc Cẩn Thi với tôi khiến cô hài lòng rồi chứ?
Vì muốn ở lại công ty, cô đã khiến cả Lạc Cẩn Thi và tôi đau khổ… ”
Đỗ Tương Dao không tự chủ được lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt đầm đìa, son phấn loang lổ.
“Mặc dù anh là tổng giám đốc, nhưng anh không thể xúc phạm mối quan hệ giữa tôi và cô ấy như thế, tôi không phải như những gì anh nói…”
Cư Hàn Lâm đột nhiên hừ một tiếng, cắt ngang: “Sau này đừng nói với tôi chuyện này. Nhớ, làm việc trong công ty, đừng giả vờ hiểu chuyện … Mỗi nhân viên làm việc trong công ty, tôi đều coi trọng. họ. Tôi coi trọng năng lực làm việc của họ chứ không phải khả năng diễn kịch, hiểu không… ”
Nói xong anh nhìn Đỗ Tương Dao đầy chán ghét.
Đỗ Tương Dao bất giác run lên.
Chẳng lẽ chính cô là người bóp chết tình cảm giữa Cư Hàn Lâm và Lạc Cẩn Thi sao?
Đỗ Tương Dao buồn bã, cô bất giác lắc đầu liên tục, không phải chính mình.
Làm sao có thể là chính mình.
Những gì Cư Hàn Lâm nói giống như một con dao rựa, nó đâm vào tim Đỗ Tương Dao, cô gần như gục ngã khi bước ra khỏi cửa kính, nhưng cô đưa tay quệt một giọt nước mắt, mặc dù vẫn giữ dáng vẻ mạnh mẽ nhưng mắt cô đã đỏ hoe.
Các đồng nghiệp khác bận làm việc, Lạc Cẩn Thi vẫn cúi đầu, cẩn thận phân loại tài liệu.
Đỗ Tương Dao im lặng đi đến bên Lạc Cẩn Thi, Lạc Cẩn Thi ngẩng đầu liếc nhìn Đỗ Tương Dao, hai mắt cô sưng đỏ đến sững sờ: “Đỗ Tương Dao, chị có chuyện gì……”
Đỗ Tương Dao đột nhiên ngồi xổm xuống, gục đầu lên đầu gối Lạc Cẩn Thi, có chút nghẹn ngào, nhưng vẫn cố nén khóc, thấp thỏm.
Lạc Cẩn Thi ngạc nhiên, cô chưa bao giờ thấy Đỗ Tương Dao như thế này, Đỗ Tương Dao lúc nào cũng mạnh mẽ, lúc nào cũng ra dáng một người phụ nữ mạnh mẽ.
Trong lòng Lạc Cẩn Thi, đôi khi Đỗ Tương Dao giống như bức tường thành, thường trực trong tim cô, không bao giờ đổ.
Chuyện gì xảy ra vậy.
Cô vừa kéo Đỗ Tương Dao lên, vừa bước nhanh vào phòng vệ sinh, đóng cửa phòng vệ sinh lại, cô nhìn kỹ Đỗ Tương Dao, đưa tay ra lau nước mắt cho cô ấy: “Đỗ Tương Dao sao vậy? Chị nói đi… ”
Đỗ Tương Dao chỉ hoảng loạn liếc nhìn Lạc Cẩn Thi, một lúc sau mới bình tĩnh lại: “Em nói thật cho chị biết xem, có phải việc em từ chức có liên quan đến chị không? Có phải việc em từ chức có liên quan đến chị không… ”
Lạc Cẩn Thi hơi kinh ngạc, làm sao mà cô ấy biết được.
“Đỗ Tương Dao … Em bỏ đi không phải vì chị mà là vì em với Cư Hàn Lâm có mâu thuẫn, em không thể làm việc trong công ty được nữa. Phải chạm mặt với anh ấy em sợ khó xử. Việc này không liên quan gì đến chị, chị nghĩ nhiều rồi… ”
Đỗ Tương Dao lắc đầu nguầy nguậy, suýt nữa ngã quỵ: “Không phải, em nói dối chị… Em nói dối chị, em nghĩ chị không biết sao? Việc em đột ngột từ chức như thế này là vì chị … chị không nghĩ em lại vì chị mà từ chức… chị không đáng để em làm thế… ”
Lạc Cẩn Thi đột nhiên nắm lấy tay Đỗ Tương Dao, nghiêm túc nói: “Chị nghe em nói, em bảo đảm với chị rằng không phải vì chị, em làm vậy vì thực sự giữa em và Cư Hàn Lâm có vấn đề…”
Nhưng Đỗ Tương Dao lắc đầu nguầy nguậy: “Nếu em muốn chị an tâm ở lại đây làm việc thì em đừng từ chức, còn nếu em muốn chị cùng em rời khỏi công ty thì em từ chức đi.”
Lạc Cẩn Thi nhìn vẻ mặt kiên quyết của Đỗ Tương Dao, cô thấy khó xử: “Đây là hai chuyện khác nhau … Chúng ta không thể đánh đồng thế được. Chị đã làm đến vị trí này rồi, rất khó có được. Bây giờ chuyện hợp tác với công ty nước Phan xảy ra chuyện thế này, thì phải có một người đứng ra chịu trách nhiệm…”
Suy nghĩ một chút, Lạc Cẩn Thi lại nghiến răng nghiến lợi: “Em không vĩ đại như chị nghĩ đâu, em không từ chức vì chị, cũng không vì bất kỳ ai … Thật sự là vì giữa em và Cư Hàn Lâm có bất đồng, việc này em cần phải giải quyết riêng với anh ấy, chứ không liên quan gì đến người khác hết… ”
Nói xong, cô đưa tay lau nước mắt cho Đỗ Tương Dao: “Vậy nên chị phải hiểu ý của em. Em không cố ý làm gì cả. Chuyện đã xảy ra… Mỗi người trong chúng ta đều phải chịu trách nhiệm, không phải một mình em có thể gánh láy tất cả, em biết rõ hơn ai hết … ”
Nói xong, cô xoay người đưa Đỗ Tương Dao đi ra ngoài: “Đi thôi, đi làm việc đi, trong lúc làm việc chúng ta không được phép lãng phí thời gian như thế này. Đừng lo lắng, em sẽ không vì chị mà từ chức, ngay cả khi bố mẹ em làm việc ở đây, em cũng không vô duyên vô cớ vì bọn họ mà từ chức… ”
Đỗ Tương Dao im lặng đi theo cô ra ngoài trở lại bàn làm việc, Lạc Cẩn Thi chỉ bình tĩnh liếc nhìn Đỗ Tương Dao.
Cô trở lại bàn làm việc lần nữa, xếp những tài liệu cuối cùng, rồi đi đến văn phòng.
Cô gõ cửa bước vào, Cư Hàn Lâm không thèm nhìn lên, chỉ lạnh lùng: “Nếu em đến bảo anh việc bàn giao … thì không cần…”
“Tôi không chỉ ở đây vì chuyện đó, chúng ta cần nói chuyện cho đàng hoàng…”
“Nếu là chuyện khác, vậy không cần, có thể đi ra ngoài…”
“Cư Hàn Lâm…”
Cư Hàn Lâm ngẩng đầu nhìn cô: “Sao vậy? Cứ nói thẳng …”
“Về phần Đỗ Tương Dao, anh không nên nói quá quát như thế, anh biết là không phải như thế …” Cư Hàn Lâm đặt bút trên tay xuống, đi vòng quanh bàn làm việc: “Vậy là như thế nào, em giải thích cho anh rõ xem, bây giờ em bống đột nhiên từ chức không phải vì nguyên nhân đó? Nếu là vì chia tay với anh, em cảm thấy khó xử, vậy thì dễ rồi, sau này có việc gì em cứ giao cho thư kí là được rồi…”
Lạc Cẩn Thi bất lực lắc đầu, nghiêm túc nhìn Cư Hàn Lâm, muốn nhìn ra một ít ý tứ sâu xa trong lời nói của Cư Hàn Lâm.
Nhưng đã hồi lâu, rốt cuộc cũng vô ích, sau đó cô khẽ thở dài, tìm một chỗ ngồi xuống, bình tĩnh nhìn Cư Hàn Lâm không chớp mắt.
Cư Hàn Lâm chỉ dửng dưng nhìn Lạc Cẩn Thi, anh đứng cách đó không xa, khoanh tay ngồi xuống, anh lại nhìn Lạc Cẩn Thi thậm chí còn thờ ơ hơn.
Lạc Cẩn Thi khẽ cong môi tỏ vẻ khó chịu, một lúc sau mới quay lại.
Hai người nhìn nhau không nói lời nào, một lúc sau, Lạc Cẩn Thi dửng dưng nói: “Anh muốn gì thì cứ nói thẳng đi, em thực sự muốn biết rốt cuộc anh muốn làm gì…”
“Chuyện này phải là anh hỏi em mới phải chứ…”
“Ý anh là gì…”
Cư Hàn Lâm cười nhạt, đứng dậy đi vòng qua Lạc Cẩn Thi, nhìn mái tóc đen xinh đẹp của cô, cô mặc một chiếc váy đen bó sát người, giống như một đóa hoa hồng đen có gai.
Anh chỉ cười: “Trong lòng em, bạn bè quan trọng hơn anh. Trước đến nay chỉ có anh tự mình đa tình.. Đến bây giờ mới phát hiện thật là nực cười, nực cười! Nếu như không có sự cố với dự án lần này, thì có lẽ anh sẽ không bao giờ nhìn thấy tình cảm thật sự của em… ”
Lạc Cẩn Thi cười lạnh lùng rồi đứng lên:” Đây là hai chuyện khác nhau, anh đừng nhầm lẫn. BẠn bè là bạn bè, anh là anh, bạn bè không thể thay thế anh, anh cũng không thể thay thế bạn bè của em. Nhưng có nhiều việc anh phải hiểu, em cũng phải là kẻ ngốc, em có thể nhìn thấy rõ ràng. Anh có thể không rõ mình đang làm gì, nhưng em thì rõ anh đang làm gì…”
Lạc Cẩn Thi khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, một lúc sau mới thầm thở dài, sau đó lại ngồi xuống, cô cúi đầu xuống, hai tay đặt ở trên đầu gối, một lúc sau cô mới ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt phờ phạc nhưng vẫn rất cố chấp.
Trông vô cùng lạnh lùng và kiêu sa, giống như một đóa hồng đỏ nở rộ giữa băng tuyết.
Cư Hàn Lâm chỉ cảm thấy sửng sốt, anh nghiêm túc nhìn cô, anh đột nhiên nhớ lại tình huống lần đầu tiên gặp Lạc Cẩn Thi. Lạc Cẩn Thi đột nhiên đứng lên, đi tới trước mặt Cư Hàn Lâm, ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn anh: “Đây là chuyện cực kỳ nực cười, đúng không? Ngay từ đầu anh đã lợi dụng em. Anh nghĩ rằng em không nỡ bỏ công việc này, cũng coi trọng tình bạn với Đỗ Tương Dao, vậy nên anh mới nói với Đỗ Tương Dao như thế… ”
“Em nên nghĩ cho rõ đi. Đến bây giờ, cô cũng không biết mình đang làm gì. Anh có thể tha thứ cho sự ngờ nghệch của em…”
Lạc Cẩn Thi cười nhạt, vẫn ngẩng đầu nhìn anh: “Thật buồn cười, em cần anh tha thứ, cần anh bao dung cho em sao…”
Sau đó cô xoay người chuẩn bị rời đi, không còn muốn để ý tới Cư Hàn Lâm, anh quá kiêu ngạo, cũng quá độc đoán.
Cư Hàn Lâm nắm lấy tay áo Lạc Cẩn Thi, lạnh lùng: “Bây giờ anh nói để em rõ, bắt đầu từ hôm nay chỉ cầ em dám rời khỏi văn phòng của anh một bước thì quan hệ giữa chúng ta chính thức chấm dứt, từ nay về sau cũng sẽ không còn khả năng quay lại nữa… ”
Lạc Cẩn Thi cười nhạt, thật sự là nực cười, lấy tình cảm ra để dọa cô sao.
“Em nói cho anh biết … Rời xa anh thì tôi không thể sống được sao? Anh thực sự quá kiêu ngạo … Bây giờ chúng ta đâu có phải đang chơi thiên nga trắng và hoàng tử đâu.
Đây là câu chuyện giữa một tổng giám đốc và một nhân viên, tôi từ chức rồi anh cũng chẳng làm gì được tôi nữa. Ngày hôm qua mối quan hệ của chúng ta đã chấm dứt rồi tôi. Hôm nay đâu cần anh thông báo nữa. Đã quá muộn, anh đang cố vớt vát lại lòng tự trọng kém cỏi của mình sao, không cần … ”
Cư Hàn Lâm lạnh lùng hừ một tiếng, thật là nực cười, chưa bao giờ anh bị sỉ nhục như thế này, nếu bông tuyết có thể phun ra từ mắt anh thì anh đã phun hết bông tuyết rồi.
“Miệng em chẳng khác nào một bồ dao găm, chỉ muốn giết anh bằng lời em nói, sao em không giết chết anh đi…” Lạc Cẩn Thi kinh ngạc quay đầu lại, dửng dưng nhìn Cư Hàn Lâm, rồi lại quay người, bước tới bàn của anh ta và vỗ nhẹ vào đống tài liệu trên bàn: “Em đã đặt công việc bàn giao trên bàn làm việc rồi.