Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng
  3. Chương 447
Trước /521 Sau

Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 447

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 447 Để mặc người ta chia cắt.

Lạc Cẩn Thi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cư Hàn Lâm, chỉ cảm thấy mình rơi vào bẫy do Cư Hàn Lâm giăng ra, vội vàng phản bác: “Tôi chưa từng nghe nói chia tay phải cần điều kiện đấy. Sao anh lại như thế… ”

Cư Hàn Lâm nhìn cô bất lực, nhưng lại mỉm cười: “Em có thể không nghe theo, việc anh nói nếu em không thấy có lí thì hoàn toàn có thể không đồng ý, nhưng nếu thế thì chuyện chia tay sẽ xa vời lắm.”

Lạc Cẩn Thi chỉ biết nghiến răng nghiến lợi đứng dậy, chuẩn bị bỏ đi.

Cư Hàn Lâm chỉ cười nhạt, nhưng không quan tâm, anh không quan tâm chút nào, như thể anh tin rằng Lạc Cẩn Thi sẽ trở lại.

Quả nhiên, Lạc Cẩn Thi đi được vài bướcliền quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Cư Hàn Lâm.

Vẻ mặt của Cư Hàn Lâm không có vẻ gì là lạ, và cô không biết Cư Hàn Lâm đang nghĩ gì vào lúc này.

Trong đầu anh đã tính trước cả một vạn tám nghìn dặm, cho dù có bay lên trời cô cũng không đấu lại được anh. Lúc này cô chẳng khác gì cá đã ở trên thớt.

Trong lòng nghĩ như vậy, Lạc Cẩn Thi đột nhiên cảm thấy mình như một chiến binh ra chiến trường, rất bi tráng mà uy nghiêm.

“Nói đi, điều kiện là gì…”

“Đừng nghĩ rằng em là người tùy tiện đưa ra điều kiện hay hứa hẹn với người khác. Em là người có giới hạn, em sẽ không vì anh mà đang kết hôn với người khác thì đào hôn đâu, những chuyện vô lý như thế sẽ không có đâu.”

Cư Hàn Lâm nghĩ mà thấy buồn cười, cô đang nghĩ đi đâu vậy? Càng nghĩ về điều đó, Cư Hàn Lâm càng cảm thấy thích thú.

Cư Hàn Lâm nhìn kỹ Lạc Cẩn Thi, đôi lông mày nhỏ của cô thật thanh tú, bộ quần áo trắng nõn thuần khiết không gì sánh được, không ngờ mọt cô gái như thế lại có tính cách thú vị đến vậy.

Càng bên nhau càng cảm thấy rằng họ bổ sung cho nhau.

“Anh không vô vị đến thế, em yên tâm đi. Bây giờ chúng ta vào vấn đề. ”

Nói xong anh ngồi thẳng lưng, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, còn hắng giọng giống như phát biểu trước mỗi cuộc họp.

Lạc Cẩn Thi cảm thấy căng thẳng, mỗi lần Cư Hàn Lâm làm hành động này, Đỗ Tương Dao hẳn là sẽ gặp chuyện.

“Anh cho em hai điều kiện, em chuyển đến nhà anh ở hoặc để anh đến ở nhà em…”

Lạc Cẩn Thi gần như tức giận, bật người khỏi ghế sô pha, nhận ra mình hơi hớ hênh, rồi lại im lặng ngồi xuống.

Đây là một trò đùa, Cư Hàn Lâm điên rồi sao! Sau đó cô nhìn Cư Hàn Lâm thì thấy anh trông rất nghiêm túc, không có vẻ gì là nói đùa, nếu đang trong giờ họp mà như vậy thì chắc chắn Cư Hàn Lâm sẽ sa thải nhân viên. Lạc Cẩn Thi cảm thấy hơi chột dạ, hai tay đan vào nhau, mặt đỏ lên: “Thế không phải là bóc lột sao? Địa chủ bóc lột… Anh đến nhà em ở hay em đến nhà anh ở thì có gì khác nhau sao? Nói tóm lại là sống cùng nhau đúng không? Em có thể hiểu như thế không… ”

Cư Hàn Lâm nhìn Lạc Cẩn Thi Thiển rồi gật đầu, xác nhận suy nghĩ của cô:”Đúng là anh có ý đó, em chuyển đến nhà anh cũng được. Em xem nhà em vừa mới có trộm đột nhập, hắn ta có thể sẽ quay lại. Em thân gái một mình anh thấy không yên tâm, bọn trộm có đồ cạy cửa thì có thể mở được của nhà em.”

Lạc Cẩn Thi nghe thế thì liên tưởng đến hình ảnh tên trộm đầu trọc , thậm chí còn tưởng tượng hình ảnh đáng sợ của hắn ta, cô run lên, lạnh sống lưng mồ hôi túa ra.

“Em nói cho anh biết, cho dù anh lấy tên trộm kia ra để dọa em, em cũng không sợ. Em không tin tên trộm đó lại dám quay lại giữa thanh thiên bạch nhật thế này.” Cư Hàn Lâm vẫn bình tĩnh: “Chưa chắc đã như thế đâu, mỗi tên trộm đều có tâm lí khác nhau. Tên trộm lúc nãy, hắn ta rất hung hãn, nếu như hắn nổi ý đồ xấu thì sẽ không chỉ có đồ đạc, tiền bạc bị lấy đi đâu.”

Cô gần như sắp khóc, Lạc Cẩn Thi quay đầu lại, nhìn thấy khung cửa sổ trống không đã được lắp đặt, nhưng lỗ hổng trong lòng cô không thể lấp đầy được nữa.

Tên trộm trọc đầu khiến Lạc Cẩn Thi ám ảnh, mồ hôi cô túa ra nhễ nhại, cô nghiến răng nghiến lợi: “Dù sao em cũng sẽ không rời khỏi đây, cũng không nghĩ đến chuyện…”

“Vậy thì anh chuyển đến…”

Cư Hàn Lâm lợi dụng lúc cô do dự, nói xong anh bình tĩnh nhìn Lạc Cẩn Thi rồi đột nhiên thay đổi sắc mặt.

“Em sẽ không cho anh vào, cũng sẽ không chuyển khỏi đây vì em có thể bảo người khác chuyển đến đây cùng em.”

Cư Hàn Lâm nhíu mày, anh nhìn chằm chằm Lạc Cẩn Thi, giọng điệu lạnh lùng: “Ý của em là gì? Em cho ai vào…”

Lạc Cẩn Thi vẫn không chịu thua: “Em sẽ để con gái vào ở…”

Cư Hàn Lâm đột nhiên bật cười, anh nhìn Lạc Cẩn Thi cẩn thận: “Thêm một người phụ nữ thì có thể đem đến an toàn sao? Hai người phụ nữ không phải là vấn đề lớn với những tên trộm…”

Nói xong, anh nhìn Lạc Cẩn Thi, nói: “Thành tích của em trong công ty thật đáng nể… Nhưng đối mặt với những chuyện này, IQ của em thật đáng lo ngại…”

Lạc Cẩn Thi ghét nhất là người ta nói về chỉ số IQ của mình, thế nên khi nghe thấy vậy cô ngay lập tức nhảy dựng lên.

Lạc Cẩn Thi liếc nhìn Cư Hàn Lâm gần như phẫn nộ: “Chúng ta bây giờ không ở công ty, đừng nói với em về chỉ số IQ … Còn nữa, đây là nhà của em, việc của anh ở đây đã hết rồi, anh có thể về được rồi.”

Cư Hàn Lâm nheo mắt nhìn Lạc Cẩn Thi một cách lạnh lùng, cô đang thách thức giới hạn của anh, anh đã nói rất nhiều điều tốt với cô như vậy, nhưng cô không cảm kích còn nói với anh như vậy.

Cư Hàn Lâm lặng lẽ thở dài, rồi đột nhiên nhắm mắt lại, khi mở mắt ra thì vẻ mặt dịu đi, không còn vẻ tức giận ban nãy nữa.

Nếu làm tình hình căng thẳng, anh có thể mất cô, không thể mạo hiểm như vậy, đối với anh, cô quan trọng hơn cả tự tôn của anh.

Sau khi cân nhắc thiệt hơn, Cư Hàn Lâm chậm rãi nói.

Trong lúc cô đang muốn chia tay, anh không thể tùy hứng được.

“Anh sẽ không nói chuyện công ty với em nữa, chúng ta chỉ nói chuyện của chúng ta thôi, em hãy cân nhắc chuyện lúc nãy, anh chuyển đến nhà em hay em sẽ chuyển đến nhà anh.”

Em nói đi, chỉ chọn 1, không có lựa chọn nào khác, đừng mặc cả với anh, đây không phải là chợ an toàn của em là vấn đề quan trong chẳng lẽ còn có thể chọn khác sao? Không còn nữa đúng không? Thế nên em phải xem xét vấn đề thực tế …”

Cư Hàn Lâm hùng hồn quá, xem ra cũng có lý! Lạc Cẩn Thi nghe xong mơ hồ, toát mồ hôi hột, cảm thấy mình mắc bẫy, nhưng cô không thể nói gì để phản bác.

Đột nhiên có người gõ cửa, Lạc Cẩn Thi đứng dậy thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cô cũng có thể trốn tránh chuyện này. Bước tới mở cửa thì thấy đó là Mục Đình Tương, thấy Mục Đình Tương mỉm cười nhìn vào phòng, thấy Cư Hàn Lâm, cô ta hơi rụt lại.

“Tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Lạc Cẩn Thi biết Mục Đình Tương Thần đang sợ Cư Hàn Lâm, nên nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô ta: “Vậy thì cô chờ tôi, tôi vào thay quần áo rồi đi ra…”

Cư Hàn Lâm bình tĩnh nói: “Có gì không nói trong nhà được mà phải đi ra ngoài? Cô coi tôi là người ngoài phải không?”

Nhưng Mục Đình Tương vội vàng ló đầu ra sau, cô cho rằng Cư Hàn Lâm không nhìn thấy cô, vì vậy cô vội vàng bước tới chỗ Cư Hàn Lâm: “Tổng giám đốc Cư…”

Cư Hàn Lâm uể oải ngẩng đầu liếc nhìn Mục Đình Tương, tự hỏi tại sao Mục Đình Tương lại đột nhiên xuất hiện ở đây vào lúc này!

Anh chỉ gật đầu, không nói gì.

Anh nhìn lên, thấy Lạc Cẩn Thi đang mặc áo khoác đi ra, sau đó uể oải lên tiếng, nói với Mục Đình Tương: “Có gì mà phải ra ngoài nói? Nói ở đây đi…”

Cư Hàn Lâm nói xong, và Mục Đình Tương cảm thấy run rẩy, cô ta không dám nói gì đó và nhanh chóng ngồi xuống.

Lạc Cẩn Thi phải bảo Mục Đình Tương vào phòng với cô, thấy hai người bước vào phòng, anh quay lại ngồi thẫn thờ.

Ngay khi Mục Đình Tương và Lạc Cẩn Thi vào phòng, Mục Đình Tương nóng lòng muốn nói, vẻ mặt có chút căng thẳng: “Tổng giám đốc Cư…”

Lạc Cẩn Thi biết Mục Đình Tương muốn hỏi cái gì, liền nhanh chóng hỏi: “Cô tìm tôi có việc gì, tôi thấy cô vội thế, nói đi…”

Mục Đình Tương thở dài, bất lực: “Chuyện này là chuyện dài…”

“Vậy thì kể ngắn đi …”

“Đỗ Tương Dao sáng nay gọi điện cho tôi nói sẽ rời khỏi nơi này một thời gian, đi Anh…”

Lạc Cẩn Thi sửng sốt, tin tức này đối với cô mà nói giống như một quả bom!

Đỗ Tương Dao đã hứa sẽ đợi đến khi sự việc bên Pháp lắng xuống rồi mới rời đi, nhưng Đỗ Tương Dao lại đột ngột ra đi, tại sao vậy?

Cô nhanh chóng lấy điện thoại di động ra bấm số của Đỗ Tương Dao, nhưng chỉ nghe được hướng dẫn để lại tin nhắn thoại.

Đỗ Tương Dao lại cúp điện thoại với vẻ bất lực, Lạc Cẩn Thi ngồi đó có phần suy sụp. Mục Đình Tương vỗ nhẹ vào mặt Lạc Cẩn Thi giả vờ an ủi: “Tôi nghĩ Đỗ Tương Dao phải có chủ kiến của mình, chị ấy cũng có khó khăn riêng khi đột ngột rời khỏi công ty…”

Quảng cáo
Trước /521 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Phỉ Hoạn Tương Tư

Copyright © 2022 - MTruyện.net