Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 459: Chẳng lẽ có bạn trai à?.
Thật sự khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, giống như ngay từ đầu lượng công việc kia không hề tồn tại trong mắt anh ta, là chuyện thời tiết không đáng nhắc tới trong mắt anh ta, chỉ vài ba câu là có thể giải quyết.
Cũng bởi vì chuyện đó, từ ấy ở trong Hoa Phú có rất nhiều cô gái chưa lập gia đình nổi lên tham vọng với Khuất Vân.
Sau khi Khuất Vân chở Lạc Cẩn Thi tới công ty, Lạc Cẩn Thi âm thầm đi theo cầu thang bộ lên thẳng phòng làm việc của mình.
Chính vì sợ miệng lưỡi kẻ khác, sợ tin đồn dấy lên khắp nơi, đến lúc đó cô không thể chịu đựng nổi.
Đối với chuyện này Lạc Cẩn Thi hiểu rõ bởi vì lý do an toàn, dứt khoát tránh khỏi mấy bà tám này, tự mình đi lên từ cầu thang bộ.
Nhìn bên trong phòng làm việc không một bóng người, Lạc Cẩn Thi âm thầm thở dài một hơi, tốt quá tốt quá, thật sự không muốn bị người ta bắt gặp, đến lúc đó lại gây ra nhiều rắc rối.
Đang chìm đắm trong suy nghĩ, nhưng thấy Mục Đình Tương tung tăng tiến vào, nụ cười trên mặt như có như không, ánh mắt không giấu nổi sự vui vẻ.
“Có chuyện gì khiến cậu vui vẻ đến mức này?”
Lạc Cẩn Thi nhẹ nhàng lên tiếng hỏi, chắc là người gặp chuyện vui nên tinh thần sảng khoái, Mục Đình Tương có vẻ hào hứng kéo Lạc Cẩn Thi qua ghế dài bên cạnh, ngồi xuống.
“Tớ bảo cậu nè, quả thật tớ có chút chuyện vui, nhưng bây giờ tớ chưa thể chắc chắn được chuyện này, tạm thời tớ cũng không biết nên kể cho cậu như thế nào.”
Nói xong vỗ vỗ một cái, lộ hai chân ra.
“Được rồi, dù sao sớm muộn gì cậu cũng sẽ biết chuyện này, tớ sẽ lén nói cho cậu một xíu, kẻo cậu bị sự tò mò hại chết.”
Lạc Cẩn Thi lập tức cười ha ha như điên với những hành động mắc cười hết lần này tới lần khác của Mục Đình Tương.
“Có thể có chuyện vui gì đây, chẳng lẽ tìm được bạn trai rồi, hay là gặp được người tình trong mộng, tớ đoán chắc chắn là một trong hai, nếu không sao cậu có thể vui vẻ đến mức này được.”
Nói xong cô cố ý chép miệng, cảm thấy chắc là những thứ này, mình cũng không nghĩ ra chuyện gì khác, dù sao thì trí tuệ có hạn, thứ lỗi cho cái đầu cô không tưởng tượng ra nổi.
Mục Đình Tương nghe cô trêu chọc dường như cảm thấy vô cùng khinh thường, lên tiếng nói rõ cho cô biết.
“Gì cơ? Sao cậu có thể nghĩ là chuyện đó nhỉ? Bây giờ người ta vẫn còn trẻ, vốn không muốn tìm bạn trai. Ngược lại là cậu đấy, tớ thấy cậu sốt ruột hơn bất cứ ai luôn.”
Đối với câu này của Mục Đình Tương, Lạc Cẩn Thi không thể chống đỡ được, dứt khoát đầu hàng, liên tục xin tha trong miệng.
“Rồi rồi, chuyện này trách tớ, tớ không nên nói cậu như thế. Tớ sốt ruột tìm bạn trai vì tớ muốn thoát khỏi cô đơn mà, chỉ có thoát khỏi cô đơn thì tớ mới có thể trải qua thế giới hai người, cậu nói xem có đúng hay không?”
Nói xong những lời này, ngay cả Lạc Cẩn Thi cũng thấy có chút tức cười, lập tức gục xuống bàn cười gập cả người lại. Lúc bấy giờ, cảnh tượng này vừa hay bị Khuất Vân nhìn thấy không sót một tí nào!
Một ý cười như có như không hiện lên nơi khóe mắt anh ta, thật sự không ngờ mới vào phòng làm việc đã nghe thấy những lời thú vị này, lá gan cũng lớn ghê.
Âm thầm cười nhạo trong lòng, hy vọng đó không phải những lời vui đùa mà cô thật sự có ý đó.
Thoát khỏi cô đơn à, anh ta đã đợi cô thoát khỏi cô đơn từ lâu, cũng không biết tại sao cô lại được liệt vào hàng ngũ độc thân này nữa, mà anh ta đã đợi không kịp nữa rồi.
Mục Đình Tương nhìn Tổng giám đốc đi tới, lặng lẽ thở dài một chút, tỏ ý bảo Lạc Cẩn Thi nhỏ tiếng xíu.
Lạc Cẩn Thi thấy vậy ngại ngùng lè lưỡi, mặt đỏ bừng, những lời cô nói khi nãy sẽ không bị anh ấy nghe thấy hết chứ? Trong lòng thầm bực bội, có chút tự trách, thật sự không nên nói linh tinh như thế, nếu bị anh ta hiểu lầm thì không hay.
Cho tới giờ cô chưa từng nghĩ tới chuyện thoát khỏi cô đơn, cho dù muốn thoát khỏi tình trạng độc thân thì đối tượng cũng không thể là anh ta, không phải là không xứng đôi mà là không xứng đáng.
Thân phận như thế, địa vị như thế, sao có thể khiến người ta không lùi bước? Cho dù là cô gái giỏi giang ngang hàng đứng trước mặt anh ấy cũng có chỗ thua kém chứ đừng nói tới một người nhân viên bình thường như cô!
Lạc Cẩn Thi luôn ý thức rõ bổn phận và trách nhiệm của mình, luôn đề phòng để bản thân không rơi vào tình cảm dịu dàng của anh ta, sau một thời gian bị vùi lấp thì chắc chắn sẽ muôn kiếp không thể thoát ra, nếu muốn thoát ra thì đã không thể thoát nữa.
Mặc dù lý trí kiềm chế nỗi buồn, nhưng mỗi lần đến thời điểm quan trọng, ý nghĩ này cũng bị Lạc Cẩn Thi vứt ra sau đầu, vì thế quên đi mình đã thề chân thành như thế nào!
Mục Đình Tương thấy cuối cùng Khuất Vân cũng rời đi mới mở miệng tiếp tục nói chuyện.
“Tớ còn chưa nói xong, lúc nãy tớ muốn nói về vụ án của chị Đỗ, tớ đã có một chút manh mối.”
Trong nháy mắt suy nghĩ của Lạc Cẩn Thi bị lời này của cô ta kéo lại, lập tức ngạc nhiên nhảy cẫng lên!
“Wow! Có thật không? Cậu không gạt tớ đó chứ?”
Mục Đình Tương lộ ra nụ cười đúng như trong dự tính, thản nhiên dựa về phía sau một chút.
“Gạt cậu à, tớ không có bản lĩnh đó. Huống chi cho dù tớ muốn lừa cũng không đi lừa cậu, cậu nói xem có đúng hay không? Tớ coi cậu như bạn tốt, hy vọng cậu cũng đối xử với tớ như thế trong chuyện này.”
“Tất nhiên tất nhiên, rõ ràng là tớ cũng coi cậu là bạn tốt rồi, chuyện này cho dù cậu không nói thì tớ cũng để trong lòng.”
Khóe mắt Lạc Cẩn Thi hơi ươn ướt, lớn như vầy mà rất ít người tự nhiên tiếp cận cô, ngoại trừ Cao Mạn Ngọc.
“Ha ha, dù thế nào đi nữa cũng đừng cảm động tới mức rơi nước mắt nhé, tớ không thể nhìn được người khác khóc lóc trước mặt tớ đâu.”
Đột nhiên Mục Đình Tương ngồi dậy, đưa mắt nhìn xung quanh, bắt đầu nhỏ giọng lại.
“Chuyện mà lúc nãy tớ nói với cậu, dù gì đi nữa cậu cũng đừng bao giờ nói chuyện đó ra ngoài, để tránh đánh rắn động cỏ, đến lúc đó nếu bị người có ý nghe thấy, đều không có lợi với hai chúng ta, biết chưa?”
“Ừ, ừ, biết rồi. Cậu yên tâm đi, nhất định tớ sẽ không nói ra đâu. Chuyện này trời biết, đất biết, cậu biết, tớ biết, tuyệt đối sẽ không có người thứ ba biết.”
Lạc Cẩn Thi bị cô ta ôm vào lòng, liên tục gật đầu. Chuyện quan trọng như thế thì sao cô có thể tùy tiện nói ra được, thế thì đơn giản là không muốn sống nữa rồi, dám đẩy chị Đỗ về nơi đầu sóng ngọn gió. Cô hiểu điều này hơn ai hết.
Về sự ra đi của chị Đỗ, trong lòng Lạc Cẩn Thi vô cùng đau khổ, mà lại chẳng thể làm gì, khốn nỗi quyền lực có hạn, cho dù thế nào cũng không có cách nào can dự, cũng càng không thể ngăn cản những chuyện này xảy ra.
Mắt thấy cuối cùng chuyện cũng có manh mối, tất nhiên Lạc Cẩn Thi vô cùng vui vẻ, cũng sẽ không hỏi câu nào, ngay cả nghi ngờ cũng không dám nghi ngờ về chuyện này.
“Nếu tớ tiết lộ thì chắc chắn sẽ tự cắt lưỡi mình, từ nay về sau không thể ăn cơm được nữa.”
Lạc Cẩn Thi học theo hành động trong ti vi, giơ hai đầu ngón tay lên, phát biểu lời thề, sắc mặt chân thành khiến Mục Đình Tương cười phá lên!
Giờ làm việc đã đến, tất cả các đồng nghiệp mới dồn dập bước vào. Mục Đình Tương thấy vậy nên tất nhiên không thể tiếp tục nán lại nữa, xoay người về phòng làm việc của mình.
Trước khi rời đi còn dùng ánh mắt ra hiệu cho Lạc Cẩn Thi, dù thế nào đi nữa cũng đừng bao giờ coi thường chuyện này.
Lạc Cẩn Thi trả lại cô ta một ánh mắt nghiêm túc.
Sau tin tức rung động ban sáng, Lạc Cẩn Thi buồn phiền cả ngày, cuối cùng cũng vui vẻ lên, sắp có thể trả lại trong sạch cho chị Đỗ rồi, Lạc Cẩn Thi rất muốn ngửa mặt lên trời hét to.
Lạc Cẩn Thi ngây thơ không biết rằng chuyện này chẳng qua chỉ là một kế giả khác của Mục Đình Tương, nếu cô biết thì có khi bị sốc luôn tại chỗ.
Bây giờ Mục Đình Tương đang ngồi ngay ngắn trong phòng làm việc, mặc dù ngoài mặt giả vờ đang tập trung xử lý công việc, nhưng suy nghĩ đã bay tán loạn từ lâu.
Phùng Hạng à Phùng Hạng, ai bảo anh khiến tôi không vui, hết lần này tới lần khác chọc giận tôi, cũng đừng trách tôi không khách khí với anh.
Mục Đình Tương khôi phục lại sự độc ác như trước, cứ như cô gái vui vẻ đầy mặt vừa rồi vốn không tồn tại vậy, khóe miệng cong lên nụ cười nhạt, con ngươi đen thẳm sâu không thấy đáy, bên trong lần lượt chạy ra rất nhiều âm mưu quỷ kế.
Dám vạch trần vết sẹo của cô ta trước mặt nhiều người, nhất định sẽ không để anh sống dễ chịu.
Phùng Hạng đang ở trong một phòng làm việc khác, lúc này bỗng dưng vô cớ nhảy mũi, hắt xì liên tục, ngay cả anh cũng có chút thắc mắc, thầm nhướng mày lẩm bẩm một câu.
“Ai đang nhắc tới mình vậy? Sẽ không phải là có người đang nhớ mình chứ?”
Nói xong khẽ lắc đầu cười, lại khôi phục bộ dáng bình thường, ai có thể nhớ anh chứ? Vốn chuyện này không thể nào xảy ra.
Đối với chuyện phải làm sao để vu oan giá họa cho Phùng Hạng thì Mục Đình Tương đã chuẩn bị từ sớm, tất cả mọi chuyện không phải chỉ hướng tới chị Đỗ hay sao? Được rồi, vậy kẻ đứng sau màn do Phùng Hạng điều khiển đi!
Cho nên hôm nay trước khi tan làm, Mục Đình Tương quyết đoán đứng lên, đi về phía phòng làm việc của Khuất Vân.
Khuất Vân đang bận làm việc, có nằm mơ anh ta cũng không ngờ tới Mục Đình Tương lại có thể tìm được chứng cứ đanh thép trong thời gian ngắn như thế, giờ đây nghe cô ta giải thích, anh ta chỉ biết sững sờ tại chỗ!
Suy nghĩ xoay chuyển nhanh chóng, đang suy xét xem những lời cô ta nói rốt cuộc là thật hay giả!
Cứ cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, nhưng tạm thời không phát hiện ra được manh mối nào, chỉ có thể để mặc cô ta.
“Cô nói người điều khiển sau màn trong chuyện này chính là Phùng Hạng sao? Cô có chứng cứ gì không, chỉ bằng những lời từ một phía này, tôi thấy sẽ không ngăn được những lời bàn tán của người bên ngoài kia chứ?”
Khuất Vân ngẩng đầu lên khỏi màn hình máy tính, hai tay chắp sau lưng đi quanh phòng làm việc, nhìn ra ngoài lớp cửa sổ thủy tinh, chỉ thấy đập vào mắt là một đàn chim nhạn đang bay thành hàng.
Có vẻ hơi đắm chìm trong cảnh sắc trước mặt, giờ phút này Khuất Vân vốn là không biết rốt cuộc Mục Đình Tương đang nói gì?
Một đàn chim nhạn cũng biết làm sao để duy trì trật tự, huống hồ một Tổng giám đốc như anh ta. Nếu không cẩn thận một chút thì sẽ xảy ra vấn đề ngay, đến lúc đó không chỉ tổn hại đến một mình anh ta mà còn tổn hại đến rất nhiều người vô tội, trong lòng Khuất Vân hiểu rất rõ về điều này.
Có lúc con người cũng không thể sánh bằng động vật.
Cuối cùng Mục Đình Tương cũng nói hết những suy đoán của mình ra, lúc nãy đang nói cũng không quên nhìn về phía Khuất Vân đang đứng chắp tay.
Ánh nắng chiều vẩy lên người anh ta, ánh lên một cảm giác thần bí, ánh mặt trời màu vàng nhảy nhót trên người anh ta khiến người ta say mê không thể rời mắt. Mục Đình Tương đã bị thù hận bao trùm từ lâu, vào giờ phút này đối mặt với cảnh tượng ấy cũng có chút rung động không nói nên lời.