Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 490: Đau đớn tột cùng.
Lâm Dịch Tuấn nắm lấy Lý Minh Vi và tiếp tục đi về phía trước, như thể coi tất cả những gì anh nói vừa rồi đều là điều hiển nhiên.
Morris giữ nguyên vị trí bất động, tự hỏi không biết chuyện gì đang xảy ra lúc này. Chỉ là một lốp dự phòng, người dự bị như vậy mà lại dám tự tin nói năng như vậy sao?
“Có chuyện gì với anh vậy?” Đợi đến khi mọi người không nhìn thấy họ, Lý Minh Vi mạnh mẽ hất tay Lâm Dịch Tuấn ra.
“Anh vừa lúc nãy đã nói cái gì?” Lý Minh Vi cảm thấy trong lòng rối bời, đến nụ cười cũng trở nên méo mó, anh vậy mà lại tự nói bản thân mình chỉ là một chiếc lốp dự phòng của Lý Minh Vi.
“Không phải sao?” Lâm Dịch Tuấn khoa trương hỏi.
“Trước khi đến đây, em đã nói gì với anh?”
“Em đã nói anh không tìm được bạn gái.” Lý Minh Vi đột nhiên xấu hổ cúi thấp đầu xuống.
“Như vậy mà còn không phải là lốp dự phòng sao? Em để anh cứ đợi em mãi ở trong nước. Lúc vui vẻ thì đột nhiên gửi rất nhiều tin nhắn cho anh. Lúc bận rộn thì lại ném anh sang một bên không quan tâm. Em nói xem như vậy mà còn không phải sao?”
Vẻ mặt Lâm Dịch Tuấn nhìn thì có vẻ lạnh lùng, nhưng giọng điệu lại có vài phần trách móc.
Tất cả là để trách tội Lý Minh Vi vì đã không liên lạc với anh ấy trong suốt khoảng thời gian gần đây.
Lý Minh Vi hất tay anh ra, Lâm Dịch Tuấn liền đứng đó khoanh tay lại, nhìn cô.
“Là do em sao? Vậy sao anh không bao giờ nhắn tin cho em? Em nói gì với anh, anh cũng chỉ trả lời ngắn gọn. Mỗi lần em nói nhiều điều như vậy, anh cũng chỉ nhắn lại một chút.”
“Em cứ như là một kẻ ngốc, bị lời nói của anh dẫn dắt, mỗi ngày nói những lời này dường như trong mắt anh lại là một chuyện cực kỳ nhạt nhẽo.”
“Gần đây emkhông liên lạc với anh cũng vì nhiều việc quá, em bận tối mắt tối mũi.”
“Đến tận hôm nay em mới được ngủ một giấc ngủ ngon.”
Khi Lý Minh Vi nói câu này, trong lòng cô cũng cảm thấy rất bất bình, giọng nói của cô bất giác nâng cao hơn. Tất cả những điều này đều là chuyện cô muốn nói. Khi ở đây một mình, đôi khi cô vẫn luôn cảm thấy vô cùng đau khổ.
“Tại sao, tại sao anh không thể tự mình liên lạc với em?” Đầu của Lý Minh Vi hơi cúi xuống, giọng nói càng trầm hơn, cảm giác như nước mắt sắp rơi.
Lâm Dịch Tuấn tiến lên một bước, cứ thế mà ôm Lý Minh Vi vào lòng, dịu giọng nói: “Không phải là anh đã tự mình tới tìm em sao?”
Lý Minh Vi bây giờ cảm thấy những lời than phiền trước đây của cô ấy không là gì cả, và cô ấy không biết tại sao nước mắt cô ấy cứ thế tuôn ra, và cô ấy cảm thấy có chút xấu hổ.
Cô vốn dĩ đã nghĩ ra rất nhiều lý do, không biết vì sao Lâm Dịch Tuấn lại đột nhiên xuất hiện ở đây, cô muốn hỏi anh tại sao, nhưng lại lo lắng Lâm Dịch Tuấn chỉ tình cờ đi ngang qua, cô sợ sự trùng hợp như vậy sẽ khiến bản thân có chút mất mặt.
Nhưng bây giờ, Lâm Dịch Tuấn đã nói rõ ràng với bản thân rằng anh ở đây là vì cô.
Anh đến cất công đến đất nước Anh Ninh xa xôi này vì Lý Minh Vi, cất công đến trường của cô, và tìm ra nơi này bằng cách dựa vào những tin nhắn mà cô gửi cho chính anh.
Mới chỉ có như vậy thôi mà Lý Minh Vi đã cảm thấy hạnh phúc đến nỗi muốn rơi nước mắt. Những cảm giác cảm động đó, những cảm giác có thể đợi được điều gì đó cuối cùng cũng đã đến.
Lâm Dịch Tuấn nhận ra rằng nước mắt của Lý Minh Vi không thể ngừng được nữa, vì vậy anh lại bước tới, nắm lấy tay Lý Minh Vi, anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
Lâm Dịch Tuấn cảm thấy rằng mình đã khiến Lý Minh Vi chịu nhiều ấm ức từ trước đó quá lâu. Anh chưa từng có kinh nghiệm trong việc yêu đương này, lúc trước nhìn thấy Cư Hàn Lâm như thế, trong lòng anh vẫn cảm thấy hết sức kỳ quặc.
“Vậy bây giờ em có muốn cho anh chuyển lên chính thức không?” Lâm Dịch Tuấn cười nói.
“Được.” Lý Minh Vi mạnh mẽ gật đầu trong vòng tay anh.
Lâm Dịch Tuấn không thể biết rõ cảm giác đó là như thế nào, nhưng trong khoảnh khắc anh dường cảm thấy không gian bỗng chốc lắng đọng. Trước khi Lý Minh Vi đi, và anh nói ra câu nói đó thì bây giờ anh mới cảm thấy chân thật.
“Em mau mặc thêm quần áo vào.” Lâm Dịch Tuấn nói thêm, anh vẫn cảm thấy Lý Minh Vi mặc không đủ quần áo.
Lâm Dịch Tuấn theo Lý Minh Vi đến nơi cô ở. Một căn phòng không quá là lớn, bên trong bày đầy đủ mọi thứ, và chỉ cần nhìn một cái là có thể biết rằng nó thuộc về Lý Minh Vi.
Lý Minh Vi có chút xấu hổ, tuy rằng những nơi khác không có chỗ nào đặc biệt hỗn loạn, nhưng trên bàn làm việc có nhiều loại tài liệu và sách vở.
Cô ấy như chợt nhớ ra điều gì đó và cuống cuồng chạy về phía bàn làm việc.
“Anh đợi em một chút.” Cô vội vàng nói.
“Anh đều nhìn thấy hết rồi, em không cần phải giấu giếm nữa.” Nhìn Lý Minh Vi đang khẩn trương chân tay cuống cuồng, Lâm Dịch Tuấn cảm thấy rất buồn cười.
Thực ra, anh đã nhận ra ngay khi vừa mới bước vào. Có rất nhiều bức ảnh trên bàn, một số là ảnh của Lâm Dịch Tuấn. Lý Minh Vi đã in tất cả những bức ảnh mà bản thân cô nhờ Lạc Cẩn Thi chụp bí mật.
Những bức ảnh được treo ngay ngắn phía trên bức tường phía trên bàn làm việc, khi cô rất mệt mỏi, khi cô rất nhớ anh, cô có thể nhìn lên và cảm thấy cơ thể mình tràn đầy sức sống trở lại.
Khi Lý Minh Vi nghe Lâm Dịch Tuấn nói lời này, trong lòng càng thêm hồi hộp.
“Em không có ý gì khác, đều là Lạc Cẩn Thi cố ý gửi cho em. Em chỉ in ra để tránh tà thôi.”
Dù có nghe lời giải thích này như thế nào đi nữa thì cũng sẽ cảm thấy rất khập khiễng.
Thân hình cao ráo của Lâm Dịch Tuấn khẽ dựa vào bàn, hai tay thong thả đút túi, mỉm cười nhìn Lý Minh Vi đang vội vàng giải thích, trong lòng cảm thấy cô vô cùng đáng yêu.
Anh đã không biết rằng hóa ra cô lại là một cô gái dễ thương đến như vậy.
Lý Minh Vi vốn định giải thích, cũng tràn đầy tin tưởng vào lời giải thích của mình có thể thuyết phục được anh, nhưng khi nhìn thấy Lâm Dịch Tuấn đang nhìn mình với nụ cười như thế, cô ấy lập tức cảm thấy mình lại trở thành một kẻ ngốc nghếch, cô liền cảm thấy xấu hổ và ngừng nói ngay lập tức.
Lâm Dịch Tuấn chậm rãi đi lại gần phía cô, trước sự đột ngột của anh, Lý Minh Vi không biết mình phải làm gì, nhưng bản thân có có thể cảm nhận được bầu không khí đang ngày càng kỳ lạ.
Anh khẽ nhếch miệng cười không nói, chậm rãi đi tới, đột nhiên ôm chặt lấy Lý Minh Vi, động tác vô cùng dứt khoát mà cúi đầu hôn cô. Trong khoảnh khắc Lý Minh Vi cảm thấy dường như mọi thứ đều chỉ là một giấc mơ.
Lạc Cẩn Thi và Cư Hàn Lâm vẫn còn ở bên nhau, còn Cư Hàn Lâm thì không biết sẽ phải làm gì chỉ có thể tạm thời sẽ không về ăn tối với bố mẹ.
Anh cảm thấy rất khó chịu khi phải đối mặt với điều này.
Nhưng Tô Phương Dung vẫn luôn nghĩ tới những chuyện này, cô không biết tại sao mình lại cảm thấy không vui.
Tô Phương Dung đã đi điều tra thân thế xuất thân của Lạc Cẩn Thi, và phát hiện ra rằng cô chỉ có thể tìm được tin Lạc Cẩn Thi được nhận nuôi bởi gia đình nhà họ Cao, và cô không khỏi cảm thấy kỳ lạ khi những thông tin trước đó đã biến mất không một dấu vết. Những việc không rõ ràng như vậy càng khiến cô thêm phần lo lắng.
Thấy Cư Hàn Lâm không muốn giải quyết, Tô Phương Dung quyết định tự mình tìm đến nói chuyện với Lạc Cẩn Thi.
“Tôi là mẹ của Cư Hàn Lâm, tôi muốn gặp cô, mong cô đừng nói cho Cư Hàn Lâm biết.” Khi Lạc Cẩn Thi nhận được tin nhắn này, cô đã rất hoảng hốt.
“Vâng ạ.” Mặc dù Lạc Cẩn Thi trả lời nhanh như vậy, nhưng trong lòng cô cũng không biết phải làm thế nào, rõ ràng bản thân còn chưa đến nhà của Cư Hàn Lâm bao giờ vậy mà đã lại bị mẹ của anh chủ động hẹn gặp rồi.
Tô Phương Dung không để mình nói với Cư Hàn Lâm, nên Lạc Cẩn Thi cũng không dám nói khi không được phép, vì sợ rằng bản thân còn chưa kịp làm thân với mẹ anh thì đã mối quan hệ giữa cả hai đã xấu đi mất rồi.
“Đỗ Tương Dao, giúp em nghĩ ra một lời nói dối hợp lý đi.” Lạc Cẩn Thi hỏi Đỗ Tương Dao.
“Em lại muốn làm gì vậy? Đừng nói là để em hẹn hò với những chàng trai khác đó nhé.” Đỗ Tương Dao cả khuôn mặt lộ rõ vẻ hoài nghi.
“Chị thôi đi.” Lạc Cẩn Thi không nói nên lời.
Buổi tối tan sở, Cư Hàn Lâm về nhà một mình, Lạc Cẩn Thi nói buổi tối sẽ cùng Đỗ Tương Dao đi mua sắm.
Cư Hàn Lâm cũng không cảm thấy có gì không ổn mà chỉ bảo cô đi sớm rồi về nhà sớm.
Lạc Cẩn Thi rất nhanh đã đến địa điểm đã thỏa thuận, cô hi vọng sẽ để lại ấn tượng rất tốt cho Tô Phương Dung nên đã đến từ rất sớm.
Cô cảm thấy tim mình đập rất nhanh, cô uống mấy cốc nước, hy vọng có thể trấn áp trái tim đang bồn chồn của mình.
Lạc Cẩn Thi thỉnh thoảng cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, đợi mẹ của Cư Hàn Lâm.
Cô đã tưởng tượng ra hình ảnh mẹ anh sẽ như thế nào trong một gia đình như Cư Hàn Lâm.
Nhưng khi nhìn thấy Tô Phương Dung, cô vẫn cảm thấy Tô Phương Dung có chút không giống với những gì cô tưởng tượng.
Tô Phương Dung trông tươm tất và hào phóng như những gì cô tưởng tượng, trên người cô có một chút dịu dàng khiến bản thân cô cảm thấy vô cùng thân thiết.
Trong tưởng tượng trước đây của cô, hình như mẹ cô chính là như thế này, cô thật hy vọng mẹ cô cũng giống Tô Phương Dung.
Vì vậy, khi Lạc Cẩn Thi nhìn thấy Tô Phương Dung, đột nhiên lại muốn rơi nước mắt.
Tô Phương Dung nhìn thấy Lạc Cẩn Thi khóe mắt có chút đỏ lên, trong lòng cảm thấy rất kinh ngạc, không biết có chuyện gì, bản thân còn chưa kịp nói cái gì.
“Sao vậy?” Tô Phương Dung đưa một tờ khăn giấy cho Lạc Cẩn Thi.
Cô không ngờ Lạc Cẩn Thi lại đột ngột như vậy, phá vỡ hoàn toàn kế hoạch của cô.
“Con gái, có chuyện gì vậy?” Tô Phương Dung thật sự là không nỡ nhìn con gái khóc.
Lạc Cẩn Thi cũng cảm thấy xấu hổ, vốn dĩ cô không muốn rơi nước mắt nhiều như vậy, nhưng vì Tô Phương Dung tự đưa khăn giấy, còn gọi cô là con gái, hỏi cô làm sao vậy, nên nước mắt cô cứ thế tuôn ra mà không theo sự khống chế của cô, không còn cách nào ngưng lại cả.
“Bác gái, cháu xin lỗi.” Lạc Cẩn Thi chỉ có thể nói câu này trước, từ từ xoa dịu tâm trạng của bản thân.
Tô Phương Dung cũng chẳng còn cách nào để có thể trở nên hung dữ được nữa, chỉ còn biết mỉm cười nhìn Lạc Cẩn Thi, kiên nhẫn chờ cô từ từ khôi phục trạng thái của mình.
Lạc Cẩn Thi vẫn cứ chậm rãi ngồi đó mà dần dần khôi phục cảm xúc.
“Bác gái, khi còn bé, cháu luôn ghen tị với những đứa trẻ đó có cha mẹ.” Lạc Cẩn Thi cười nhạt nói.
Tô Phương Dung cũng cảm thấy chùng xuống trong lòng, cô không ngờ rằng Lạc Cẩn Thi lại tự mình đi kể chuyện này trước.
“Cháu đã tưởng tượng rất nhiều lần mẹ cháu sẽ là người như thế nào. Cháu đã đoán rất nhiều và cũng mơ tưởng rất nhiều. Cháu cũng đã đợi rất lâu để có thể gặp mẹ.”
“Hôm nay bác gửi tin nhắn cho cháu, cháu đã rất lo lắng. Cháu đang suy nghĩ, tò mò không biết rốt cuộc chuyện này sẽ như thế nào. Cháu nghĩ một người tốt như Cư Hàn Lâm, vậy thì mẹ của anh ấy sẽ là người như thế nào?”
“Khi nhìn thấy bác, cháu đã rất xúc động. Đối với cháu, cháu đã nhiều lần tưởng tượng và mong chờ người mẹ mà mình mong ngóng bấy lâu nay sẽ có vẻ ngoài giống như là bác vậy. Cháu cảm thấy bản thân mình may mắn và cũng cảm thấy Cư Hàn Lâm rất tốt.”
“Thảm nào mà Cư Hàn Lâm tốt như vậy, chính là bởi vì mẹ anh ấy cũng tốt như thế.”
Lạc Cẩn Thi nói đến lúc này trong lòng mới bình tĩnh lại một đôi chút, nhưng trong giọng nói vẫn còn đôi chút run rẩy: “Trái tim của cháu không hiểu sao lại xúc động đến như vậy.” Lạc Cẩn Thi ánh mắt mang đầy những cảm xúc, vừa chân thành lại vừa khiến người ta cảm động.