Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 498: Cắn câu.
Lạc Cẩn Thi đột nhiên hiểu được tại sao vào lần đầu tiên cô gặp Tô Phương Dung, cô lại muốn khóc rồi. Bởi vì mới trước đây, chính bản thân cô cũng biết Tô Phương Dung chính là người mẹ trong tưởng tượng của cô, đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, là chính cô đã quên mất.
Chính bởi những mối quan hệ này, mà Cư Hàn Lâm cũng không muốn nói trắng ra với Mục Đình Tương, anh hy vọng cô có thể từ từ hiểu được cảm giác trong lòng mình.
“Đây là bản báo cáo điều tra của nhà họ Trình, bọn họ đã trốn thuế từ khá lâu rồi, một khi bị lộ ra ánh sáng, con đường tiếp theo của Mục Đình Tương cũng sẽ không dễ dàng đâu.”
Cư Hàn Lâm nhờ Lạc Cẩn Thi đem cả bản báo cáo này theo với hy vọng Mục Đình Tương sẽ biết sai mà sửa, có thể quay đầu là bờ.
Lúc Tào Mặc và Phùng Hạng quay lại công ty một lần nữa, mọi thứ đều giống như trước kia, dường như chưa từng thay đổi, hai người vẫn ngồi đúng vị trí mà họ từng ngồi ngày trước.
Chỉ có điều, Phùng Hạng không phải là một tên ẻo lả nữa, anh đã trở thành một người đàn ông cao lớn, đẹp trai và bình tĩnh. Tất cả mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên vô cùng, không ngờ hai người đó lại có cơ hội quay lại, bọn họ vốn đã được chứng thực là nội gián của công ty đối thủ cơ mà.
“Sao hai người lại được quay lại đây?” Đỗ Tương Dao cố ý lớn tiếng hỏi.
“Oan khuất đã được rửa sạch rồi.” Phùng Hạng vừa cười nói, vừa đưa cho Tào Mặc một cốc sữa nóng.
“Đã trở lại còn dám ân ái công khai thế này, suốt ngày líu la líu lo.” Lạc Cẩn Thi còn cố tình mắng họ. Chỉ có một mình Mục Đình Tương cảm thấy lo lắng, tuy rằng cô ta vẫn tươi cười tiếp đón bọn họ, nhưng cô ta hiểu rằng, Phùng Hạng và Tào Mặc trở về, có nghĩa là Cư Hàn Lâm đã biết hai người họ không phải nội gián, hoặc ngay từ đầu, tất cả đã là một vở kịch, căn bản để cho…
Nội gián thật sự phải ra mặt.
Mục Đình Tương không khỏi bắt đầu lo lắng trong lòng, nhưng quan hệ giữa Lạc Cẩn Thi và cô ta vẫn rất bình thường, không có gì kỳ lạ cả.
“Cô ăn tối chưa? Chúng ta ra ngoài ăn nhé.”
Mục Đình Tương đột nhiên nhận được tin nhắn của Lạc Cẩn Thi, cảm thấy hơi bất an, nhưng cô ta cũng không thấy tin nhắn này có gì kỳ lạ cả.
Mà cả ngày này, thái độ của Lạc Cẩn Thi đối với cô ta cũng chẳng khác trước tý nào.
Hai người cùng đến một nhà hàng Tây, nhưng Mục Đình Tương cảm thấy như Lạc Cẩn Thi có lẽ đang muốn nói gì đó với cô.
“Đình đình, tôi chưa từng dám nghĩ rằng, tôi có thể có được cuộc sống tốt đẹp như bây giờ.” Lạc Cẩn Thi đột nhiên lên tiếng.
“Tôi là một đứa trẻ mồ côi.” Những lời này đột nhiên khiến trong lòng Mục Đình Tương cũng hơi chấn động, bởi thân phận của cô ta cũng tương tự như Lạc Cẩn Thi.
“Khi còn là một đứa trẻ, tôi đã rất thích mơ mộng. Tôi cũng không có thể quên, trong trại trẻ mồ côi đó, tôi còn có một cô bạn rất thân, chúng tôi luôn cùng nhau vui chơi và ảo tưởng rất nhiều chuyện cùng nhau.”
Mục Đình Tương không biết rốt cuộc Lạc Cẩn Thi muốn nói gì.
“Tôi cảm thấy cô rất giống cô bé đó, cho nên lần đầu tiên thấy cô, tôi đã cảm thấy cô thật sự rất thân thiết. Chính vì thế nên tôi mới không nhịn được mà trở nên thân thiết với cô.”
Mà nghe cô ấy nói vậy, Mục Đình Tương đương nhiên cũng biết Lạc Cẩn Thi thật sự rất giống cô bạn thân thời thơ ấu của cô ta.
“Bọn tôi từng nghĩ sẽ trở thành người mẫu cùng nhau, vốn trong trại mồ côi không có nhiều thức ăn, hai đứa còn phải đi trộm để có thể ăn uống cho điều độ, sau đó bị phát hiện, suýt nữa bị mắng đến chết.” Lạc Cẩn Thi cười nhớ lại khoảng thời gian đó.
Cô nhìn Mục Đình Tương, hieẻn nhiên là mắt cô ta đã dần ướt, tỏ ra vô cùng cảm dộng.
“Trước kia tôi rất sợ bị dính vào mấy chuyện phiền phức, mỗi lần bị bắt nạt, đều là cô bé đó bảo vệ tôi. Vào ngày đông lạnh giá, cô ấy sẽ chia một nửa chăn của mình cho tôi, còn mùa hè, cô ấy nhất định sẽ quạt mát cho tôi.” Lạc Cẩn Thi nói.
Mà nước mắt của Mục Đình Tương đã rơi xuống không ngừng. Cô ngày càng hiểu được, Lạc Cẩn Thi chính là cô bạn thân thời thơ ấu thất lạc từ lâu. Vậy mà cô không hề phát hiện ra, cũng chưa từng nghĩ đến. Cho dù cuộc sống có khó khăn đến thế nào, chỉ cần nghĩ về quá khứ, nhớ tới những tháng ngày thơ ấu cùng cô bạn thân thì tất cả mọi thứ sẽ ổn, cô không phát hiện ra rằng cô bé đó đã bị ông trời lén đặt bên người mình.
Mục Đình Tương lau nước mắt, Lạc Cẩn Thi cũng đột nhiên bắt đầu khóc, cô biết Mục Đình Tương nhất định sẽ như vậy.
“Mình không biết tại sao bây giờ chúng ta lại đứng ở hai vị trí đối lập nhau như vậy?” Lạc Cẩn Thi vừa khóc vừa nói.
Mục Đình Tương hiểu Lạc Cẩn Thi đã biết từ lâu, vậy mà Cư Hàn Lâm cũng yên tâm để cô ấy đến đây.
“Cậu còn nhớ hai người thường đến thăm chúng ta không, một đôi vợ chồng già ấy?” Mục Đình Tương không biết tại sao đột nhiên Lạc Cẩn Thi lại nhắc tới bọn họ.
“Bọn họ là cha mẹ của Cư Hàn Lâm, là Tần Lệ Phong và Tô Phương Dung.”
Lúc này thì Mục Đình Tương hoàn toàn cảm thấy khiếp sợ, hóa ra thời gian qua, Mục Đình Tương giúp cha nuôi làm những việc này, để làm hại người mình luôn biết ơn trước kia.
Trên đường trở về, Mục Đình Tương cảm thấy mơ hồ, dường như cô đang nằm mơ.
Tất cả mọi thứ đều trùng hợp một cách khó tin, còn cô thì chẳng biết gì, trong vô thức đã làm những chuyện vô cùng sai lầm.
Lạc Cẩn Thi thấy Mục Đình Tương thất tha thất thểu chạy ra khỏi nhà hàng, biết nội tâm cố ấy đang vô cùng suy sụp, cô cũng không biết nên an ủi cố ấy như thế nào, hơn nữa, cô hy vọng hôm nay gặp mặt, cô có thể thật sự thuyết phục được Mục Đình Tương.
Bản báo cáo trên tay Lạc Cẩn Thi không ngừng quanh quẩn trong đầu Mục Đình Tương trong, chứng cứ nhà họ Trình trốn thuế đã rõ ràng bày ra trước mắt như vậy.”Đình đình, bất cứ khi nào cậu muốn quay đầu đều không tính là muộn.” Lạc Cẩn Thi nắm tay Mục Đình Tương nói. Mục Đình Tương biết, đối với cô ta bây giờ, mọi chuyện đều sẽ trở thành thứ khiến cô chịu đả kích.
Cô ta vừa cười vừa khóc nói tạm biệt với Lạc Cẩn Thi, rồi lên xe rời đi.
“Em có sao không?” Lúc Lạc Cẩn Thi lên xe, Cư Hàn Lâm đã hỏi cô như vậy.
“Vâng, Chỉ là không biết tại sao, em xúc động hơi quá thôi.” Lạc Cẩn Thi cảm giác vận mệnh của mình và Mục Đình thật thần kỳ. Vậy mà hai người giống nhau như cô và Mục Đình Tương lại cũng bị bánh răng vận mệnh đẩy về hai hướng khác nhau.
Ngày hôm sau đi làm, chỗ ngồi của Mục Đình Tương không biết đã trống trải như vậy từ bao giờ, chẳng có thứ gì ở đó cả, dường như chưa từng có ai ngồi ở vị trí đó.
“Đình Đình đâu?” Có người tiến đến hỏi: “Cô ấy sẽ trở lại thôi.” Nhưng Lạc Cẩn Thi lại trả lời một câu không liên quan, thật ra cô cũng không chắc, rốt cuộc thì trong tương lai, Mục Đình Tương có thể trở về với thân phận của cô ấy không? Trở lại như ngày trước, như chẳng hề có chuyện gì xảy ra giữa hai người.
“Tối nay chúng ta gặp nhau nhé.”
Buổi tối, Lạc Cẩn Thi đã gặp Mục Đình Tương một lần nữa, Mục Đình Tương không nói địa chỉ cụ thể, nhưng Lạc Cẩn Thi vẫn theo cô ta lên xe.
“Cậu tin mình đến vậy có à, mà dám lên xe với mình như vậy ?” Mục Đình Tương không khỏi nở nụ cười.”Không thấy nguy hiểm sao?” Lạc Cẩn Thi cũng trợn tròn mắt lên, rõ ràng chính cô đã gặp rất nhiều tình huống vô cùng nguy hiểm, nhưng lần này cô lại không cảm thấy lo lắng chút nào, cô cũng chưa từng nghĩ Mục Đình Tương sẽ làm tổn thương cô.
Chiếc xe rẽ trái rẽ phải một lúc, ra hỏi thành phố, đến trại trẻ mồ côi mà Lạc Cẩn Thi và Cư Hàn Lâm cùng đi qua không lâu về trước.
“Trải mồ côi của chúng ta cách đây xa quá, cho nên mình chỉ đành tìm một chỗ tương tự như vậy thôi.” Thật ra đại đa số trại trẻ mồ côi trên thế giới này cũng không các nhau nhiều lắm, không quá xa hoa, nhưng cũng không quá đổ nát. Lạc Cẩn Thi và Mục Đình Tương vẫn như những ngày xưa ấy, tay nắm tay, cùng nhau đi vào trong trại trẻ mồ côi.
Lạc Cẩn Thi vừa bước chân vào, đã bị một đám trẻ con ở bên trong nhận ra, bọn chúng vốn đang trong giờ cơm, nên hầu như đang ngồi ăn, nhưng bọn chúng thấy Lạc Cẩn Thi, không nhịn được bèn trốn ra đây.
“Mình và Cư Hàn Lâm thỉnh thoảng sẽ đến đây thăm bọn chúng.” Lạc Cẩn Thi nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc trên mặt Mục Đình Tương, thoải mái giải thích cho cô ấy nghe.
“Sau này, mình… mình nói là trong tương lai, mình có thể đến đây cùng hai nguoiwf được không?”
“Đương nhiên rồi, cậu muốn đi cùng bọn mình, mình thật sự rất vui.”
Nhân viên trại trẻ mồ cũng đi chuẩn bị hai phần cơm cho Lạc Cẩn Thi và Mục Đình Tương, kéo một cái bàn và một cái ghế băng nhỏ cho hai người ngồi, để hai người cùng tham gia vào bàn ăn của các bạn nhỏ. Điều này khiến thời gian như quay ngược về hai mươi năm trước, hai cô bé con cũng như thế này, ngồi ăn cơm cùng nhau. Chỉ có điều bây giờ, hai người đã hơi quá tuổi, hơn nữa còn cao hơn chiếc bàn ăn rất nhiều, chân cũng không để vừa, nhìn như hai người khổng lồ vậy. Lúc các cô bê bát ăn trẻ con lên, nhìn thật sự rất buồn cười, Lạc Cẩn Thi và Mục Đình Tương chỉ nhìn thoáng qua đối phương, đều không nhịn được phải cười ha hả.
“Nhìn cậu thế này ngốc thật đấy ha ha ha.” Lạc Cẩn Thi bê bát cơm rồi phá lên cười.
“Cậu cũng đâu có tư cách nói mình, hai cô gái hiện đại giờ đây cứ ngồi ăn cơm cùng nhau một cách ngu ngốc như thế này đây.” Mục Đình Tương lấy điện thoại di động của mình ra, định chụp dáng vẻ ngốc nghếch của Lạc Cẩn Thi.
Lạc Cẩn Thi cũng không chịu yếu thế, lập tức cũng lấy điện thoại di động của mình ra.
Trêu nhau ầm ĩ một lúc, hai người mới chậm rãi dừng lại, thậm chí họ còn thật sự bắt đầu ăn cơm, nhìn như là cô bé mới lơn vậy.
Mấy đứa trẻ con nhìn hai người như vậy cũng thấy hài hước, bọn trẻ không nhịn được phải che miệng cười.
Mà Mục Đình Tương lựa hạt tiêu xanh trong bát Lạc Cẩn Thi ra một cách vô cùng tự nhiên, chẳng khác gì dáng vẻ lúc nhỏ của hai người. Trước đây, Lạc Cẩn Thi vô cùng kén ăn, không ăn cái này, cái kia cũng không thích, mà hai người ở trong trại trẻ mồ côi, sao cô có thể kén ăn mãi được? Nhưng bởi có Mục Đình Tương bên cạnh, nên những thứ Lạc Cẩn Thi không thích, cuối cùng đều rơi vào miệng Mục Đình Tương, mà trong bát của Lạc Cẩn Thi cũng sẽ nhiều đồ ăn cô thích hơn một chút.
“Chuyện hồi chúng ta còn nhỏ, hóa ra cậu cũng nhớ rõ như vậy.” Lạc Cẩn Thi không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
“Đương nhiên rồi, mình là ai cơ chứ.” Mục Đình Tương cúi đầu cười nói.
Hai người đợi cho tất cả mọi người đều ăn xong, rồi cùng nhau dọn dẹp bát đũa vào, sau đó theo nhân viên công tác dẫn đám trẻ con chơi rất nhiều trò chơi cùng nhau.
Mãi cho đến tám rưỡi tỗi, tới giờ đi ngủ, đám trẻ bịn rịn, luyến tiếc kéo nhau về giường. Lúc này Lạc Cẩn Thi và Mục Đình Tương mới rảnh rỗi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Tốt thật đấy.” Mục Đình Tương và Lạc Cẩn Thi ngồi song song với nhau ngoài chiếc cầu trượt trên sân, trước kia các cô cũng thường xuyên ngồi song song với nhau như vậy.
Mục Đình Tương cảm thán hôi câu như vậy.
Lạc Cẩn Thi cười, không biết phải nói gì thêm, nhiều năm như vậy, cô chưa từng có nghĩ sẽ có một ngày, có thể gặp lại cô bạn thân thơ ấu một lần nữa, mà họ vẫn còn có thể thân thiết đến như vậy.”Thật sự là khó tin, không ngờ chúng ta lại có thể gặp nhau như thế này.” Lạc Cẩn Thi cũng cảm thấy vô cùng thần kỳ, cả hai người đều không cố ý tìm kiếm nhau, mà thế giới này lại rộng lớn như vậy, vậy mà họ vẫn cùng đến chính nơi này…