Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Tống tiểu thư, cô đứng lại.
Phòng giám đốc không thể tùy tiện xông vào!”
Lưu Anh hớt hãi chạy theo cản đường Tống Thiên Kim, khổ nỗi con nhóc thối này vừa lanh lợi vừa nhanh nhẹn, chẳng để cô có cơ hội tóm được.
“Chị thư ký này đừng có chơi trò mèo đuổi chuột với tôi nữa.
Tôi là vợ sắp cưới của anh Ngôn Hành, tôi muốn gặp anh Ngôn Hành thì có vấn đề gì chứ?”
Tống Thiên Kim vào được trong phòng, Lưu Anh vẫn không buông tha, nhất quyết nắm lấy cánh tay nó muốn lôi ra ngoài.
“Phong Tổng làm gì đã có vợ sắp cưới, Tống tiểu thư nhận bừa như vậy nếu bị truyền ra ngoài sẽ mất mặt lắm đó!”
Lưu Anh theo Phong Ngôn Hành từ khi anh còn ở bên Mỹ, hằng ngày đều có phụ nữ chạy đến công ty nói rằng mình là vị hôn thê của tổng giám đốc.
Có người còn chơi lớn mang bụng bầu đến ăn vạ.
Những chiêu trò này trong mắt Lưu Anh gặp nhiều như cơm bữa, vừa nghe đã thấy chán.
Tống Thiên Kim vùng vằn không muốn đi, chu môi nói:
“Tôi không có nhận bừa, ít hôm nữa tin tức đính hôn của tôi và anh Ngôn Hành sẽ được công bố.
Danh dự nhà họ Tống ở trong tay tôi, lẽ nào tôi còn đi nói dối?”
Cũng đâu phải là không có khả năng? Lưu Anh nhìn cô nhóc này từ đầu đến chân, có chút dáng dấp của thiếu nữ nhưng trẻ con và ranh mãnh khó lường.
Cái miệng nhỏ kia cũng rất cứng cỏi, càng nghĩ càng thấy giống fan cuồng tính kế theo đuổi thần tượng.
Lưu Anh khoanh tay trước ngực, nghiêm túc khẳng định:
“Tống tiểu thư nói gì cũng vô dụng.
Cô thấy đó, Phong Tổng cũng không có ở đây!”
Lúc này Tống Thiên Kim mới để ý đến, trong phòng làm việc không có bóng dáng của Phong Ngôn Hành.
Nó mặc kệ Lưu Anh, quay lưng đi về phía bàn làm việc của anh.
Rõ ràng màn hình máy tính của anh vẫn hiển thị trạng thái đang làm việc, nó đợi anh ở sảnh lễ tân rất lâu cũng không thấy anh ra khỏi tòa nhà, vậy thì anh có thể rời phòng đi đâu?
Trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ, nó hướng mắt đến cánh cửa gỗ bên cạnh kệ sách.
Cánh cửa này vừa kín đáo vừa ít được chú ý, đích thị là nơi riêng tư hoàn hảo chốn văn phòng.
Tống Thiên Kim tinh ranh, liếc mắt nhìn Lưu Anh:
“Không phải là chị báo cho anh Ngôn Hành trốn đi rồi đấy chứ?”
Lưu Anh có biết gì đâu, song lại làm ra vẻ thách thức.
“Nếu Phong Tổng trốn rồi thì có nghĩa là anh ấy không muốn gặp Tống tiểu thư đây.
Tổng tiểu thư cũng nên tự trọng mà ra về.”
“Hứ, chị tưởng nói vậy là có thể đuổi được tôi hả? Nói cho chị biết, còn lâu nhé!” Nó dứt lời liền xông đến trước cửa phòng nghỉ, chỉ tay vào: “Tôi biết chắc là anh Ngôn Hành đang ở trong phòng này!”
Lưu Anh có mọc tám cái tay cũng không thắng được độ manh động của Tống Thiên Kim.
Nó ỉ mình là con gái độc nhất của phú ông cho nên cũng sắm cho mình lá gan to bằng ông trời, chẳng biết sợ gì cả.
“Tống tiểu thư, phòng này càng không thể xông vào.
Cho dù Phong Tổng có ở trong ấy thật cũng không thể vào đâu!”
Trời ơi, Lưu Anh thật sự bị dọa cho xanh mặt.
Phòng nghỉ của tổng giám đốc là nơi bất khả xâm phạm, ai mà biết anh ấy đang ở bên trong làm những chuyện riêng tư gì.
Lỡ như mà nhìn thấy cảnh không nên nhìn, cô ta đầu thai chín kiếp cũng không thể khiến Phong Ngôn Hành nguôi giận hay không?
“Chị tránh ra, hôm nay tôi nhất định phải gặp anh Ngôn Hành!”
Tống Thiên Kim nắm lấy tay nắm cửa, không chần chừ xoay theo chiều kim đồng hồ.
Đáng tiếc, cửa này đã bị khóa từ bên trong, người bên ngoài không có chìa khóa căn bản không thể mở.
Trong phòng, đôi nam nữ suýt nữa đã hôn nhau, vì âm thanh kinh động mà giật mình.
Giống như ma chú đột ngột được giải trừ, Cố Khuynh Dao rất nhanh liền tỉnh táo trở lại, tai nghe rõ mồn một người ở bên ngoài xưng là vị hôn thê của anh, bao nhiêu lửa tình trong tim đều vụt tắt.
Tại sao lại như vậy? Tại sao cô lại trở thành người thứ ba chen chân vào mối lương duyên của người khác thế này? Cố Khuynh Dao vội vàng đẩy anh ra.
Phong Ngôn Hành luyến tiếc đôi môi anh đào, ánh mắt mê ly không muốn rời xa.
Đáng chết, Tống Thiên Kim vừa mới phá hỏng màn tỏ tình của anh, trong lòng vừa tức vừa hận, dáng vẻ si tình phút chốc trở thành mặt than đáng sợ.
“Anh Ngôn Hành, anh ở trong đấy đúng không? Em là Tống Thiên Kim, là vị hôn thê của anh, anh mau mở cửa cho em đi!”
Phong Ngôn Hành không có cách nào chịu được giọng nói lảnh lót đang không ngừng gọi tên mình kia, bực dọc mở cửa, thái độ vô cùng chán ghét.
“Tìm tôi có chuyện gì?”
Tống Thiên Kim nhìn thấy anh, ánh mắt sáng như sao trời.
Không ngờ vị hôn phu mà bố nó sắp xếp lại đẹp trai đến mức gây thổn thức trái tim thiếu nữ.
Nhưng còn chưa kịp vui mừng, nó bỗng dưng cảm thấy hụt hẫng khi nhận ra phía sau anh còn có một người phụ nữ sinh đẹp như hoa.
Mặt nó trắng bệch không còn tí máu, môi run run không nói nên lời, tưởng anh là kiểu tổng tài sắc lang trong truyền thuyết, bên cạnh lúc nào cũng có bóng dáng của tình nhân.
Ánh mắt không rời khỏi người Cố Khuynh Dao, nó ngập ngừng hỏi:
“Cô gái này… là…”
Cố Khuynh Dao dường như hiểu được suy nghĩ không trong sáng trong đầu Tống Thiên Kim, bản thân cũng bị chột dạ, vội vàng giải thích:
“Tống tiểu thư đừng hiểu lầm.
Tôi chỉ là thư ký của Phong Tổng, ban nảy giám đốc yêu cầu tôi dọn phòng cho giám đốc nghỉ ngơi thôi!”
Gương mặt của Tống Thiên Kim dần dần hồng hào trở lại, đột nhiên đánh vào cánh tay của Phong Ngôn Hành một cái.
“Anh tàn nhẫn thế, mấy công việc của lao công sao có thể để cho thư ký làm chứ?”
Phong Ngôn Hành im lặng, mặt nhăn mày nhó đi tới bàn làm việc ngồi xuống.
Phần tay áo bị Tống Thiên Kim chạm vào, anh lạnh lùng đưa tay phủi sạch.
Trước là vì sự xuất hiện đột ngột của Tống Thiên Kim, sau là vì lời giải thích không lọt tai của Cố Khuynh Dao, tâm trạng anh vô cùng tồi tệ.
Có điều, Tống Thiên Kim không nhận ra sự chán ghét của anh, đối với anh vẫn rất nhiệt tình.
“Anh Ngôn Hành, anh đã làm việc xong chưa ạ? Bố em nói chúng ta sắp kết hôn rồi, phải tích cực xây dựng tình cảm.
Nhân tiện hôm nay em không phải đi học, đặc biệt đến đây mời anh dùng bữa tối.”
“Tống Thiên Kim, em còn chưa biết tôi có đồng ý hay không đã khẳng định chúng ta sẽ kết hôn.
Em cảm thấy có hợp lý không?”
Nó gãi gãi đầu.
Bởi vì anh hỏi nó rất nghiêm túc cho nên nó cũng phải nghiêm túc suy nghĩ câu trả lời.
“Hình như… không hợp lý lắm.
Nhưng bố em nói gia đình tài phiệt đều sẽ liên hôn, em với anh sớm muộn gì cũng thành vợ chồng.
Dù sao bố em cũng đã nói chuyện với bố anh rồi, hôn sự này anh đâu thể từ chối?”
Tống Thiên Kim quả thực là vô tư quá.
Có lẽ vì nó vẫn còn nhỏ, chưa tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều cho nên suy nghĩ còn quá ngây thơ và đơn giản.
Phong Ngôn Hành nể tình nó nhỏ tuổi, chưa hiểu chuyện, không nỡ nặng lời.
“Tóm lại, tôi sẽ không ăn tối với em.
Em về đi, tôi với thư ký Cố còn phải bàn công việc.”
Hả? Cố Khuynh Dao giật nảy mình.
Sao tự dưng anh lại nhắc tới tên cô, muốn lôi cô vào chuyện này? Không được, không được.
Quan hệ của cô và anh đã đủ mờ ám rồi, không thể dính líu sâu hơn.
Cố Khuynh Dao còn chưa kịp phản ứng lại, Tống Thiên Kim đã nhảy dựng lên:
“Không được! Bây giờ em về nhà nhất định sẽ bị bố mắng cho một trận.
Chỉ là một bữa ăn thôi mà, em thề ăn xong sẽ đi ngay, không gây cản trở anh đâu.
Anh Ngôn Hành, đi ăn với em bữa cơm đi, nhé?”
Nó mếu máo xin anh, nước mắt lưng tròng làm ra vẻ đáng thương.
Anh tuyệt nhiên không hề cảm động, còn lạnh lùng xa lánh nó hơn.
Cố Khuynh Dao trong lòng không yên, nhớ lại lời tỏ tình của anh đột nhiên trở nên căng thẳng.
Sợ rằng ở trước mặt vị hôn thê lá ngọc cành vàng, anh lại nói thích cô lần nữa.
Cô nắm chặt hai tay lạnh giá của mình, chủ động đưa ra đề nghị.
“Hay là để tôi đi ăn tối cùng Tống tiểu thư có được không?”
“Cố Khuynh Dao, ai cho em đi? Chuyện của tôi và em còn chưa…”
Phong Ngôn Hành lập tức trừng mắt, bàn tay vô thức nắm lấy tay cô giữ lại, khóe môi giật giật khó nói tiếp vế sau.
Anh không phải không dám công khai tình cảm của mình, chỉ là anh không muốn con nhóc Tống Thiên Kim có thêm cớ làm loạn.
Cố Khuynh Dao bỗng thấy mình gan dạ hẳn ra.
Biết rõ anh tức giận vẫn cố tình trưng ra một nụ cười trêu ngươi.
“Công việc của tôi cũng không gấp, coi như là tôi giúp anh và Tống tiểu thư giải quyết rắc rối đi.
Tống tiểu thư đồng ý để tôi cùng ăn tối với cô chứ?”
“Như vậy… Như vậy cũng được…”
Tống Thiên Kim còn đang chưa hiểu chuyện gì, cơ thể tùy ý để cho Cố Khuynh Dao kéo đi.
Cố Khuynh Dao gấp gáp chạy ra ngoài, mục đích chỉ có muốn thoát khỏi tầm mắt của anh.
Cô thừa nhận, bản thân đang cảm thấy hổ thẹn vô cùng, chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày sẽ trở thành người phụ nữ bí mật của ai, hơn nữa người ấy còn có một vị hôn thê được sắp xếp từ trước.
Đến lúc này, khi mọi chuyện đã lắng xuống đôi ba phần, con người bị tất cả mọi người xem như vô hình này mới dám cử động.
Lưu Anh nuốt nước bọt cái ực, chân tay như đóng băng tại chỗ, trong đầu vẫn rõ như in cảnh tượng tổng giám đốc nắm lấy bàn tay của Cố Khuynh Dao giữ lại.
Hành động đó là của một người ghét gần gũi với phụ nữ sao?
“Thôi toang rồi, tổng giám đốc đã va vào con đ ĩ tình yêu rồi!”