Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đã một ngày trôi qua sau khi video đe dọa được gửi đến các kênh liên lạc của Cố Khuynh Hà, Không có bất kỳ một phản hồi nào, hắn vẫn bặt vô âm tín.
Phong Ngôn Hành cảm thấy tình hình này không ổn, nhất định không thể hoàn trả tiền vào công quỹ trước ngày mai.
Anh liên tục gõ ngón tay lên mặt bàn, trong đầu không ngừng nghĩ đến các đối sách khả thi nhất cho ngày mai.
Làm gì để trong một ngày có được 10 triệu đô?
10 triệu đô quả thật không phải con số nhỏ, ngoại trừ 15% cổ phần đáng giá 20 triệu đô ở Phong Thị không thể động vào thì anh trước giờ cũng chỉ là người làm công ăn lương, đi lên bằng thực lực, tài khoản ngân hàng không có được số tiền tới như vậy.
Lại nghĩ đến Phong gia, sử dụng tiền của Phong gia thì chẳng khác nào chính miệng anh thừa nhận với cha mình rằng anh đã phạm sai lầm ngu xuẩn.
Anh không thể Phong Tử Tuyên có được cơ hội thừa kế Phong Thị.
Còn mẹ của anh, bà chỉ là người phụ nữ sinh con cho Phong Tấn, ngoài cái danh nhất phẩm phu nhân thì cũng chẳng có gì cả.
Hay là đi vay tiền? Nhưng vay của ai mới được đây?
Thời gian ở nước ngoài, Phong Ngôn Hành chỉ nhất nhất quan tâm phát triển năng lực bản thân, bỏ xa các mối quan hệ xã hội.
Thực tế thì anh không có bất kỳ một người bạn nào đủ thân để mượn tiền.
Duy nhất có một cách, có tiền rất nhanh, quá trình cũng vô cùng gọn gàng và đơn giản nhưng là cách Phong Ngôn Hành không muốn dùng đến nhất: Vay tiền của xã hội đen!
Anh lớn lên trong môi trường giáo dục tiên tiến nhất, chưa kể đến xã hội đen phạm pháp thế nào, chỉ mỗi việc đẳng cấp khác biệt đã khiến anh không muốn dây vào.
Lưu manh bình thường chỉ là lưu manh, xã hội đen thì là lưu manh chúa.
“Phong tổng, tài khoản mạng xã hội của Cố Khuynh Hà đã bật lại trạng thái trực tuyến rồi!”
Thư ký Lưu Anh mừng rỡ cầm chiếc điện thoại phụ xông vào phòng giám đốc, cuối cùng sự việc 10 triệu đô cũng có tiến triển tốt.
“Nhỏ tiếng một chút, quên rằng tai mắt đang ở khắp nơi hay sao?”
“Xin lỗi Phong tổng, chỉ là tôi vui mừng quá!”
Lưu Anh đưa điện thoại cho Phong Ngôn Hành.
Lúc này trên giao diện trò chuyện cũng đã hiển thị trạng thái đã xem tin nhắn của Cố Khuynh Hà.
Một phút, hai phút, năm phút, rồi mười phút trôi qua.
Ngoài trạng thái đã xem tin nhắn thì không còn gì khác.
Phong Ngôn Hành tắt hẳn nụ cười trên môi, đôi mày kiếm dần chau lại.
Tên Cố Khuynh Hà không muốn cứu em gái của hắn à? Hay là anh ra tay còn quá nhân từ cho nên hắn không sợ?
Anh nhắn cho Cố Khuynh Hà thêm mấy tin nữa.
“Cố Khuynh Hà, em gái anh đang ở trong tay tôi.”
“Tôi nói rồi, một ngày anh không xuất hiện thì em gái của anh cận kề cái chết một ngày.”
Phong Ngôn Hành nhắn liên tiếp nhiều tin liền, Cố Khuynh Hà vẫn đang trực tuyến, tin nhắn vẫn đều đặn được xem.
Nhưng hắn tuyệt nhiên không phản hồi lại.
“Cố Khuynh Hà, đừng thách thức kiên nhẫn của tôi.
Em gái anh bị tôi đánh đến nhừ tử rồi, tôi đánh thêm vài cái nữa là cô ta lập tức thấy mặt Diêm Vương.”
Đến đây, Cố Khuynh Hà đã trả lời lại:
“Tôi biết anh sẽ không giết người!”
Ngay sau đó, tài khoản của Cố Khuynh Hà đã quay trở lại trạng thái ngoại tuyến.
Hóa ra, Phong Ngôn Hành đã đánh giá thấp hắn.
Chẳng những hắn không lo lắng cho em gái mà hắn còn đi guốc ở trong bụng anh, đoán được suy tính của anh.
“Mẹ kiếp!”
Phong Ngôn Hành tức giận ném chiếc điện thoại vào tường, vỡ tan tành.
Anh phải tàn nhẫn hơn nữa, nhất định phải thoát ra khỏi chuẩn mực đạo đức của bản thân, phải nhẫn tâm đ ến mức chính mình còn không ngờ tới.
Đối phó với lưu manh không thể dùng thủ đoạn tử tế.
Đột nhiên cửa phòng giám đốc mở ra, người bước vào là phó tổng của Phong Thị - Phong Tử Tuyên.
Từ khi Phong Ngôn Hành về nước, hai người chưa từng chạm mặt nhau.
Nơi nào có Phong Phong Hành sẽ không có Phong Tử Tuyên và ngược lại.
Lần này đích thân Phong Tử Tuyên ghé qua văn phòng của Phong Ngôn Hành, kẻ ngốc nhìn vào cũng biết chẳng phải chuyện tốt gì.
Nhìn gương mặt đang tức giận của Phong Ngôn Hành, lại nhìn những mảnh điện thoại văng ra khắp sàn.
Phong Tử Tuyên thấm ý, trong lòng vui sướng như điên nhưng miệng cười rất kín kẽ.
“Ái chà, mới sáng ra mà thư ký Lưu đã làm gì khiến tổng giám đốc giận thế?”
“Thư ký mắc lỗi đâu phải chuyện lạ, phó tổng đến văn phòng của tôi mới là lạ.
Sao, hôm nay mặt trời mọc đằng tây à?”
Phong Ngôn Hành hỏi ngược lại hắn.
Dù sao thì trước giờ cũng chẳng ưa gì nhau, gọi hắn một tiếng phó tổng là quá lịch sự rồi.
Phong Tử Tuyên chật lưỡi một cái, hắn đã quen với thái độ này của Phong Ngôn Hành.
Em trai hắn thích công khai đối đầu, còn hắn, hắn lại thích đóng vai kẻ hai mặt, miệng nói lời hay nhưng dao găm một bụng.
“Chỉ là muốn quan tâm một chút.
Nghe nói chưa đầy một tháng mà cậu đã ký được 5 cái hợp đồng rồi, còn có cái đầu tư lên tới 10 triệu đô nhỉ? Thật không uổng công lão già Phong Tấn giao cho cậu cái chức này!”
Nghe đến 10 triệu đô, mặt của Phong Ngôn Hành liền biến sắc.
Không ngờ việc này đã đến tai của Phong Tử Tuyên thật.
Anh đáp gượng:
“Cảm ơn đã khen!”
“Không có gì.
Dù sao ngày mai đã là cuộc họp cổ đông đầu tiên cậu được quyền điều hành, tôi là anh trai nên phải đến đây tiếp cho cậu năng lượng tích cực.
Hy vọng… ngày mai suôn sẻ!”
Phong Tử Tuyên càng nói càng tỏ rõ vẻ đắc ý.
Phong Ngôn Hành sượng lắm rồi nhưng vẫn phải cố gắng giữ bình tĩnh đợi cho hắn rời đi.
Đầu tiên là Cố Khuynh Hà, tiếp đến là Phong Tử Tuyên.
Vận xui lần này bám lấy Phong Ngôn Hành càng ngày càng chặt.
Cứ theo tình hình này, cuộc họp ngày mai nhất định sẽ xảy ra chuyện.
“Khốn kiếp thật!”
Phong Ngôn Hành tức điên.
Kẻ luôn âm thầm đâm sau lưng người khác như Phong Tử Tuyên cũng có một ngày trực tiếp đến tìm anh nói bóng nói gió.
Có thể thấy, sự việc lần này hắn đã tự tin có thể nắm chắc phần thắng.
Không được, anh không thể vừa vào trận đã thua!
“Nhật định còn có cách khác.
Nhất định không được thua!”
Anh gục đầu xuống bàn, ép bản thân phải nghĩ ra kế hoạch B.
Có lẽ, đối sách cho trường hợp xấu nhất sẽ là đứng ra nhận trách nhiệm.
Nhưng người nhận trách nhiệm này chắc chắn không phải anh, mà là Cố Khuynh Hà.
Chỉ cần có người nhận trách nhiệm cho chuyện này, vấn đề hoàn tiền sẽ không cần phải đặt nặng nữa.
Trong tay anh hiện tại chẳng phải vẫn còn Cố Khuynh Dao hay sao.
Thân phận tiểu thư Cố gia, em gái ruột của Cố Khuynh Hà, nắm giữ 5% cổ phần của Vạn Đạt, vừa vẹn có thể làm một người đại diện lên tiếng xác nhận hành vi lừa đảo của tổng giám đốc Cố.
Phong Ngôn Hành tức tốc quay trở về căn hộ giam lỏng Cố Khuynh Dao.
Trong lòng anh ngập tràn hy vọng, bởi vì cô đã là phương án cuối cùng cho những rắc rối của anh.
Tiếc là, cô không ngoan ngoãn đến mức để cho anh gọi dạ bảo vâng.
Anh muốn cô nằm yên thì cô liền vùng vẫy.
Anh bắt cô giam lỏng thì cô lại bỏ trốn lần nữa.
Phong Ngôn Hành vào phòng, không thấy bóng dáng Cố Khuynh Dao đâu, chỉ thấy tấm rèm cửa bằng voan cao cấp bị tháo ra, cột vào ban công thả xuống đất.
Cảnh tượng ngày khiến anh tức chết, máu trong người nóng sôi, mặt mũi đỏ bừng.
Anh tóm lấy người cận vệ canh cửa:
“Chuyện gì đây? Tôi đã dặn các người canh chừng cô ta cho cẩn thận, vậy mà để cho cô ta trốn mất?”
“Tôi thật sự không biết.
Cô ta khóc đã rồi nín, nên tôi cứ tưởng… cứ tưởng cô ta ngủ rồi!”
“Đúng là lũ vô dụng, đi tìm cô ta về đây cho tôi!”
Đám cận vệ ba chân bốn cẳng lao ra khỏi nhà.
Kẻ đi xe, người chạy bộ, khắp các con đường xung quanh căn hộ của Phong Ngôn Hành đều ráo riết kiểm tra.
Cố Khuynh Dao thực chất đang nấp trong tủ quần áo.
Tấm màn bằng voan kia xé cái roẹt liền rách làm đôi, làm sao có thể chịu được sức nặng để cô bám vào.
Cô dùng nó đánh lạc hướng Phong Ngôn Hành, yên lặng đợi đến khi chắc rằng trong nhà không còn ai cô mới ra ngoài.
Trời không thuận ý người, cô nghĩ cô thông minh nhưng Phong Ngôn Hành cũng không ngu ngốc.
Cô chạy chưa ra khỏi nhà đã bị anh bắt lại.
“Phong Ngôn Hành, anh vẫn chưa đi sao…”
“Hừ.
Muốn lừa tôi, cô vẫn còn non lắm!”
Anh nắm lấy tóc cô, cứ thế lôi cô ngược lên phòng.
Cố Khuynh Dao kịch liệt vùng vẫy, cuối cùng cũng đánh trúng mặt anh một cái.
“Cố Khuynh Dao, cô lại đánh tôi?”
Phong Ngôn Hành chạm vào nửa gương mặt vừa bị đánh của mình, vẫn là vị trí đó, cách đây mấy ngày anh đã lãnh cái tát của cô.
Đôi mắt màu hổ phách rực lên mấy tia nguy hiểm, nhờ cô đánh mà anh mới nhớ ra điểm yếu của cô là gì.
Trên chiếc giường quen thuộc, thấm đầy máu và nước mắt của cô, Cố Khuynh Dao giống giống như bao cát, bị anh đem tất cả những phẫn nộ của ngày hôm nay trút lên người.
Thân hình to lớn đè lên trên thân hình mảnh mai không cho cô chạy.
Anh xé rách quần áo của cô, dùng điện thoại quay lại cơ thể tr@n trụi đang yếu ớt phản kháng.
“Phong Ngôn Hành, anh là tên cầm thú!”
“Mắng đi, mắng nữa đi! Ngoài mắng ra thì cô còn làm gì được tôi?”
“Ngừng lại! Cầu xin anh dừng lại… tha cho tôi đi mà…”
“Cầu xin tôi? Sao phải cầu xin tôi? Cả hai anh em cô chẳng phải thích nhất là chạy trốn hay sao? Bây giờ thì chạy đi, tôi thách cô chạy đấy!”
Phong Ngôn Hành đắm chìm trong cuồng nộ, lời van xin của cô một chữ cũng không lọt vào tai.
Cố Khuynh Dao càng quý trọng phẩm giá, Phong Ngôn Hành càng lợi dụng triệt để điểm yếu này để khống chế cô.
Anh không cần biết cô dùng cách nào, chỉ cần Cố Khuynh Hà không mang tiền về trả thì những hình ảnh khi3u gợi của cô sẽ bị phát tán ra bên ngoài, cô cũng đừng hòng có ý định bỏ trốn lần nữa.
Lần này Cố Khuynh Dao thua rồi, bị con át chủ bài của anh đẩy xuống vực sâu vạn trượng.
“Phong Tổng, anh dừng lại đi, như vậy đủ rồi!”
Lưu Anh hớt hải chạy vào ngăn anh lại, dùng sức kéo Phong Ngôn Hành ra ngoài.
Sở dĩ cô phải gấp gáp đi tìm anh là vì sự xuất hiện của một nhân vật rất có tiếng trong giới thượng lưu.
Lưu Anh đưa cho anh điện thoại của Cố Khuynh Dao, màn hình đang hiển thị có cuộc gọi đến từ Trần Hoằng Thần.
“Phong Tổng, anh phải trả lời cuộc gọi này.
Trần Hoằng Thần của Đá quý Hoàn Cầu chính là bạn trai của Cố Khuynh Dao!”