Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong tòa nhà cao ốc của công ty, việc thảo luận về chuyện riêng tư của người khác đã có mệnh lệnh cấm rất rõ ràng.
Thế nhưng một số người vẫn không thể nhịn được mà một truyền mười, mười truyền một trăm.
Việc Đường Thanh Tâm là người tình của Lệ Thiên Minh được lan truyền xôn xao đến mức Đường Thanh Tâm suýt chút nữa tin là thật.
Đây chính là nhịp điệu của việc không sợ chết mà!
Người phụ nữ hối hận không dứt, mỗi ngày đều theo Lệ Thiên Minh đi làm.
Trong tầm mắt của người đàn ông, không một ai dám chỉ trỏ gì với cô nhưng Đường Thanh Tâm biết rằng đây không phải là biện pháp.
Cô không thể ngăn cản hết miệng lưỡi của đám đông được.
“Thư ký Tâm, buổi sáng em có rảnh không? Anh có để một số tài liệu trong văn phòng, em có thể gửi cho anh được không?".
Vừa đến công ty cô đã nhận được tin nhắn của Lệ Bách Nhiên, giọng điệu anh ấy rất khẩn thiết.
Dường như không có lý do gì để từ chối, bởi vì Lệ Bách Nhiên mới trở về nước nên công ty chưa sắp xếp thư ký cho anh ấy.
Mấy ngày nay, trợ lý duy nhất của anh ấy đã đi công tác nên chỉ có thể làm phiền Đường Thanh Tâm.
Đúng lúc hôm nay cô phải ra ngoài làm việc nên thuận đường ghé qua đưa cho anh ấy vậy!
Sau khi báo cáo hành trình hôm nay với Lệ Thiên Minh, Đường Thanh Tâm bắt xe đến Long Hồ, một khu vực mới phát triển ở thành phố Hải Phòng.
Mặc dù vị trí xa xôi nhưng được cái giao thông khá thuận tiện và có xe buýt chạy thẳng.
Đường Thanh Tâm vừa xuống xe đã thấy Lệ Bách Nhiên đợi sẵn ở đó.
Anh ấy nhìn thấy cô đến thì vội vàng tiến lên, tự nhiên đưa cho cô một chai nước: "Thanh Tâm, cảm ơn em.
Sáng nay anh không tới công ty mà trực tiếp đến chỗ này, đã làm phiền em đến đây một chuyến rồi."
“Không sao đâu, dự án Long Hồ là dự án quan trọng nhất của công ty trong năm nay, anh nhất định phải để mắt tới nó đấy.
Đừng thả lỏng cảnh giác chỉ vì Đường Thiên tiếp quản.
Bố em, em biết rõ nhất".
Đường Thanh Tâm uống một ngụm nước xong thì nhắc nhở anh ấy.
Lệ Bách Nhiên nhìn về phía sau, vẻ mặt có chút xấu hổ.
Thấy ánh mắt anh ấy nhìn về khoảng không phía sau, Đường Thanh Tâm đang định quay đầu lại thì nghe thấy một giọng nói tức giận truyền đến: “Đường Thanh Tâm, mày thật sự là oan gia của tao mà.
Mọi người đều muốn tốt cho người nhà của mình, có ai như mày lại muốn cản trở tao không!"
Sắc mặt của Đường Quốc Cường biến thành màu gan lợn, ông ta chỉ muốn xé xác Đường Thanh Tâm ra.
Nếu không có Lệ Bách Nhiên ở đây, ông ta nhất định phải dạy cho đứa con gái bất hiếu này một bài học!
Đường Thanh Tâm bình tĩnh nhìn ông ta rồi nhìn lại nhìn Lệ Bách Nhiên: "Giám đốc Nhiên, ý của tổng giám đốc là dự án lần này không được phân biệt.
Nếu Đường Thiên dám làm ra sản phẩm kém chất lượng, vậy thì thứ chờ bọn họ chính là nhà tù!”
Lời nói của Đường Thanh Tâm khiến Đường Quốc Cường không kiềm chế được mà rùng mình.
Lệ Bách Nhiên dễ lừa như vậy nhưng Lệ Thiên Minh cũng không người ăn chay.
Ông ta nhanh chóng vỗ ngực cam đoan: "Giám đốc Nhiên cứ yên tâm, lần trước xảy ra sự cố là do tôi quản lý không thỏa đáng.
Lần này nhất định sẽ không như thế nữa!"
Sau khi nói xong, ông ta quay sang nhìn Đường Thanh Tâm với dáng vẻ tận tình khuyên bảo: “Thanh Tâm, bố làm ăn cũng không dễ dàng gì.
Nếu con không giúp được gì thì đừng gây thêm phiền phức cho bố.
Mọi người ở nhà đều phụ thuộc vào một mình bố, có ai biết được nỗi khổ của bố đâu!"
Đường Thanh Tâm nhìn không nổi dáng vẻ giả vờ tủi thân này của ông ta, cô chế nhạo: "Hơn ba mươi lăm tỷ kia không đủ để các người hoa mắt sao? Tôi nghĩ quần áo trên người Đường Tuyết Mai đều là hàng hiệu nổi tiếng, nhất định là tiền do tôi bán mình mà mua được nhỉ?"
Quay sang Lệ Bách Nhiên, cô nói: "Thời gian cũng muộn rồi, em đi trước đây.
Anh nhớ rõ những gì em đã nói đấy, đừng làm mất uy tín của công ty".
Nói xong cô đi đến trạm xe buýt, ở đây không có taxi, cô chỉ có thể bắt xe buýt trở về.
Lệ Bách Nhiên nhìn người phụ nữ đang đứng dưới ánh mặt trời thiêu đốt mà lòng lạnh như băng.
Mặc kệ Đường Quốc Cường, anh ấy bước tới xe của mình, chào hỏi Đường Thanh Tâm:
“Lên xe đi, anh đưa em về".
Đường Thanh Tâm suy nghĩ một chút rồi cũng lên xe.
“Con nhóc hôi hám! Suốt ngày chỉ biết đối đầu với bố mày!”
Đường Quốc Cường nhìn xe của Lệ Bách Nhiên đi xa, ông ta hung hăng phun một ngụm nước bọt.
Đường Thanh Tâm đã quen với thái độ của bố mình nên cô không quan tâm đến ông ta, thế nhưng Lệ Bách Nhiên ở bên cạnh lại cảm thấy không ổn.
“Thanh Tâm, lần trước anh hỏi em, em không nói thật cho anh biết.
Không phải là em tình nguyện đúng không?”
Lái xe được nửa đường, Lệ Bách Nhiên không nhịn được dừng xe bên đường, tắt máy hỏi cô.
Ánh mắt anh chăm chú nhìn về phía người phụ nữ.
Đường Thanh Tâm cười khổ: "Tự nguyện hay không cũng không quan trọng, dù sao cũng đã thành sự thật rồi, anh còn có thể thay đổi cái gì chứ? Còn nữa, lần sau gọi em là thím út!"
“Anh không muốn!”
Lệ Bách Nhiên nghe được hai chữ của thím út, đột nhiên anh ấy điên cuồng gào thét lên: "Anh không muốn gọi em là thím! Em là bạn gái của anh, là người của anh, dựa vào cái gì mà chú ấy ra lệnh thì em phải thỏa hiệp chứ? Chẳng qua Lệ Thiên Minh có nhiều tiền hơn anh chút thôi, hơn ba mươi năm tỷ kia, anh có thể đưa cho em.
Tại sao em không nói cho anh biết!"
Lúc đó Đường Thiên xảy ra biến cố lớn, ảnh hưởng xã hội rất ác liệt.
Đường Thanh Tâm cũng từng nghĩ đến việc đi tìm Lệ Bách Nhiên nhưng cô lại bị từ chối ở ngoài cửa, chỉ là Lệ Bách Nhiên không biết mà thôi.
Lệ Thiên Minh coi đây là điều kiện, hơn nữa Đường Quốc Cường đã tìm mọi cách để cầu xin, còn đe dọa cô rằng sẽ gửi mẹ cô vào bệnh viện tâm thần nếu cô không đồng ý.
Lúc đó, cô chỉ đành thuận theo ông ta.
Những lời nói này, bây giờ tất cả đều vô dụng.
Thấy Lệ Bách Nhiên điên loạn như vậy, Đường Thanh Tâm chịu đựng sự phiền muộn trong lòng, lắc đầu cười nhẹ: “Lệ Bách Nhiên, anh có chấp nhận hay không thì đây cũng là sự thật.
Đương nhiên hiện tại hơn ba mươi lăm tỷ không thành vấn đề với anh, nhưng lúc đó chỉ có Lệ Thiên Minh giúp em, em không còn lựa chọn nào khác.
Đi thôi!"
Vẻ mặt Đường Thanh Tâm vô cùng bình tĩnh, lãnh đạm, ánh mắt cô nhìn về phương xa.
Lệ Bách Nhiên không tin hơn ba mươi lăm tỷ đó có thể mua được tình yêu của bọn họ.
Anh ấy không tin điều đó!
Đột nhiên anh ấy xoay bả vai của cô lại, môi phủ kín đôi môi cô.
Đường Thanh Tâm sửng sốt, phản ứng đầu tiên là muốn đẩy anh ấy ra! Lệ Bách Nhiên không chịu buông tha.
Mấy năm nay, anh ấy nghĩ đến cô mà cả đêm không thể ngủ.
Sau khi trở về, cô đã trở thành thím của anh ấy rồi.
"Bốp!"
Nụ hôn cuồng nhiệt cũng không thể khiến cô đánh mất ý thức, Đường Thanh Tâm giơ tay tát một cái thật mạnh vào mặt anh ấy.
Lệ Bách Nhiên bị cái tát đột ngột này làm cho choáng váng, anh ấy buông lỏng cô ra, kinh ngạc nói: “Thanh Tâm..."
“Hãy gọi tôi là thím! Cậu Nhiên, hãy chú ý thân phận của cậu!” Đường Thanh Tâm thuận tay mở cửa xe, bước thẳng ra ngoài.
Lúc này, cô đã đến ngoại ô thành phố, lượng xe taxi cũng tăng dần.
Cô gọi một chiếc xe rồi rời đi.
Lệ Bách Nhiên ở phía sau đập mạnh tay lái, mệt mỏi ngã xuống trong xe.
Anh ấy chạm vào mặt mình, cũng biết rằng Thanh Tâm đang thực sự rất tức giận.
Ba mươi lăm tỷ, ba mươi lăm tỷ đã mua được duyên phận của bọn họ!
"A!"
Lệ Bách Nhiên ngẩng đầu hét lên, trong xe không có ai để ý tới anh ấy, lúc này nước mắt của anh ấy đã rơi đầy mặt.
Khi Đường Tuyết Mai nói cho anh ấy biết sự thật, anh ấy vẫn còn một tia ảo tưởng, thế nhưng bây giờ hành động của Đường Thanh Tâm đã khiến anh ấy hoàn toàn tuyệt vọng.
Thanh Tâm của anh ấy, cô gái ngây thơ ấy, sợ rằng vĩnh viễn sẽ không bao giờ trở về được nữa.
Đường Thanh Tâm không phải cũng như vậy sao? Lúc Lệ Bách Nhiên không trở về, cô vẫn có thể giấu anh ấy sâu tận trong lòng mình, tưởng rằng bản thân có thể bỏ xuống tất cả, thế nhưng bây giờ, nụ hôn vừa rồi lại khiến trái tim cô loạn nhịp.
Loạn nhịp, cô tưởng tượng ra dáng vẻ của mình trước mặt anh ấy, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Người lái xe ở hàng ghế đầu nhìn thấy cô như vậy qua gương chiếu hậu thì không khỏi lo lắng cất tiếng hỏi: "Cô ơi, cô không sao chứ?"
“Không sao, cảm ơn anh, tôi muốn xuống xe ở ngã tư phía trước!"
Đường Thanh Tâm vội vàng lấy tiền lẻ trong túi ra đưa cho người lái xe, thở phào nhẹ nhõm bước ra ngoài.
Thời gian vẫn còn sớm, hôm nay mọi việc coi như vẫn diễn ra tốt đẹp.
Cô nhìn vào điện thoại di động nhưng lúc này mới mười giờ rưỡi, vì thế đành đi dạo xung quanh vì sợ rằng Lệ Mặc Nhiên có thể nhìn ra manh mối..