Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lời vừa nói ra, Lâm Bách Châu liền xua tay cắt ngang lời anh ta: “Được rồi, anh nói ra lời này, em đã biết là không có gì công bằng để tin tưởng rồi, anh đi ra ngoài đi, đừng làm phiền em nữa”.
Khi Lâm Bách Vĩ bị đuổi ra khỏi phòng, anh ta còn có chút gì đó ngỡ ngàng, vừa gõ cửa vừa hét lớn kêu oan: “Minh à, một bàn tay ngón út ngón cả đều là thịt chặt ngón nào cũng đau, em muốn anh phải chọn như thế nào cơ chứ, đây không phải là đang làm khó anh sao!”
Lâm Bách Châu nghe thấy tiếng kêu ca gào khóc như ma đói bên ngoài, anh ta cắn chặt răng, anh ta nghĩ đáng lẽ ra không nên hỏi tên ngốc này câu hỏi như vậy.
Ba ngày sau, Lâm Bách Châu vẫn bị nhốt ở trong nhà, người mà Hoắc Tùng Quân phải đi thăm dò tin tức cũng không thu thập được tin tức có ích nào.
Ba ngày thoáng qua, sinh nhật của bố Lâm cũng đã đến, Lạc Hiểu Nhã trang điểm xong xuôi, mặc xong quần áo dự tiệc, trước ánh mắt long lanh ngưỡng mộ của Sở Minh Nguyệt, cô chuẩn bị ra khỏi nhà, nhưng đột nhiên lại nhận được điện thoại của Lâm Bách Châu.
Giọng của Lâm Bách Châu tràn đầy áy náy: “Xin lỗi, Hiểu Nhã, bây giờ anh có chút việc bận một chút, không thể đi qua đó để đón em được.”
“Không sao đâu” Lạc Hiểu Nhã vội vàng nói, hôm nay là sinh nhật của bố anh, là một chủ nhà của bữa tiệc, anh ta nhất định có rất nhiều chuyện phải lo liệu.
“Hiểu Nhã, hay là, anh tìm người qua đó đón em nhé”.
Lạc Hiểu Nhã lắc lắc đầu: “Không cần phiền phức tới như vậy, chút nữa tôi sẽ tự qua đó, anh gửi địa chỉ cho tôi. đi.”
Sau khi cúp điện thoại, Sở Minh Nguyệt nhìn thấy địa chỉ mà Lâm Bách Châu gửi tới, cô ấy nhíu mày lại: “Hiểu Nhã, cậu định qua đó như thế nào?”
“Gọi taxi” Lạc Hiểu Nhã nói rồi chuẩn bị gọi xe taxi, Sở Minh Nguyệt vội vàng ngăn cô lại: “Cậu quyết định đến buổi tiệc bằng xe taxi sao, đó là bữa tiệc của nhà họ Lâm đó, nếu như gặp phải An Bích Hà thì sẽ mất mặt đến nhường nào”.
“Không sao!” Lạc Hiểu Nhã vừa cười vừa lắc đầu: “An Bích Hà cô ta không phải là không biết tình hình hiện tại của tớ, cho dù là tớ có ngồi xe sang qua đó, cô ta cũng sẽ xem thường tớ mà thôi, không có khác biệt gì cả. Minh Nguyệt, sắp muộn giờ rồi”
Lúc này Sở Minh Nguyệt mới bỏ tay cô ra, để Lạc Hiểu Nhã gọi xe taxi. Địa chỉ tổ chức bữa tiệc sinh nhật của bố Lâm là ở biệt thự Sơn Đỉnh, Lạc Hiểu Nhã ngồi trên xe, sắc mặt cô bình tĩnh nhìn từng loạt từng loạt xe sang chạy ngang qua bên cạnh cô.
Tài xế liên tục nhìn xuyên qua gương chiếu hậu nhìn cô: “Cô gái, cô có chắc đúng là địa chỉ này không?”
“Đúng vậy, ông chỉ cần lái xe đi thẳng đến đó thôi” Lạc Hiểu Nhã bình tĩnh trả lời, nét trang điểm tinh tế, xinh đẹp đến không có lời nào để nói. . Bạn đang đọc truyện tại ( TRÙMTRUY ỆN.O RG )
Tài xế lái xe bình tâm lại, làm theo những lời mà cô nói, cuối cùng cũng đến được biệt thự của nhà họ Lâm.
Lạc Hiểu Nhã từ trong xe taxi bước ra, nhìn thấy trước cổng đang đỗ rất nhiều xe, cái nào cũng là xe sang, không ít khách mời đều đã có mặt. Bên trong hàng loạt xe sang trọng, chiếc xe taxi phía sau cô có vẻ như không phù hợp với nơi này.
“Người này là ai vậy, sao lại ngồi xe taxi qua đây chứ?”
“Người phụ nữ này thật xinh đẹp!”.
“Không phải là loại nhà nghèo, loại phụ nữ hám tiền dựa vào sắc đẹp mà muốn chà trộn vào đây để câu dẫn đàn ông đấy chứ?”
Bên cạnh có vài người đàn bà thì thầm to nhỏ, lời nói theo gió đêm lọt vào tai của Hiểu Nhã. Đôi môi đỏ son của cô nghếch lên cười một cái, đôi chân đi trên đôi giày cao gót điềm tĩnh bước vào cửa lớn.
Chung Khánh Ngọc đến sớm, đang chuẩn bị đi vào, nghe thấy vài người phụ nữ bên cạnh thì thầm to nhỏ, cô ta cũng thuận theo ánh mắt nhìn về phía đó, đến khi nhìn thấy dung mạo của Lạc Hiểu Nhã, cô ta trợn tròn mắt ngạc nhiên, tay che miệng lại, suýt chút nữa bị kinh ngạc đến phát ra tiếng.
Người này, người này sao lại có mặt ở đây! Không phải chết rồi sao, đáng lẽ ra phải chết rồi mới đúng!
Chung Khánh Ngọc dùng sức dụi dụi mắt của mình, nhìn chằm chằm về phía của Lạc Hiểu Nhã, quả nhiên là cô ta không sai!
Lạc Hiểu Nhã mặc một chiếc đầm váy đuôi cá màu vàng kim, chiếc đầm trễ ngực hình chữ V, lộ ra làn da trắng nõn như tuyết của cô, thiết kế ôm sát người khiến cho vóc dáng lả lướt của cô được tôn lên long lanh tinh tế, bên trong vải được thêu thêm chỉ bạc, bên dưới ánh đèn huyền ảo của cánh cổng, từng bước đi của cô như tỏa sáng.
Mặt mũi ngũ quan tinh xảo vô cùng, nét vẽ trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, đôi môi màu đỏ tươi căng mọng như nước, dùng mỹ từ vừa xinh đẹp nhẹ nhàng vừa hấp dẫn để miêu tả cô quả thật không nói quá chút nào.