Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
* Quán cà phê đối diện sân bóng rổ*
“ Tôi và anh có chuyện để nói sao?”
“ Tất nhiên là không. Nhưng anh rất thích em. Anh thấy em là cô gái thú vị nhất mà anh từng gặp. Cho anh một cơ hội nha!”
“ Nhảm nhí!” - Nhất Băng trả lời một câu cộc lốc, nhưng trong lòng lại có chút rung động. Khuôn mặt xinh xắn chợt đỏ ửng.
Thái Kiệt khẽ mỉm cười vì điệu bộ lúc này của Nhất Băng.
Cô trước mắt anh như một con nhím nhỏ đang xù lông nhưng bên trong lại dễ rung động, yếu ớt.
Bất chợt, đôi mắt Thái Kiệt sắc lại. Có khi nào cô đang diễn, muốn tiếp cận anh như bao cô gái khác. Trong thâm tâm, Đàm Thái Kiệt có chút đề phòng.
“ Nói chuyện với anh thật tốn thời gian. Chào anh, tôi về!”
Nhất Băng nhẹ cúi đầu, rồi bẽn lẽn ra về. Thái Kiệt vẫn ngồi đó, tâm trạng rối bời. Không lẽ, anh thích cô rồi. Không thể nào, Đàm Thái Kiệt anh trước giờ chỉ quen theo thú vui. Không bao giờ yêu thích một cô gái nào, sao hôm nay có thể. Anh tự xoá bỏ suy nghĩa của bản thân, tự nhủ đây chỉ là một cảm xúc nhất thời. Đứng dậy, Đàm Thái Kiệt từ từ ra về.
**
Trăng xuống. Mặt trời mọc. Ánh nắng nhanh nhẹn luồn qua khe kính mơn trớn trên da mặt của Nhất Băng.
Mệt mỏi tắt tiếng báo thức đầy ồn ào, cô ngồi dậy, vươn vai đón chào một ngày mới.
Bộ dạng xuề xoà vào phòng vệ sinh, sau một hồi tút tát, nhan sắc như mộng của Nhất Băng đã trở lại.
Dùng xong điểm tâm với gia đình, cô vui vẻ đến trường.
Nhưng buồn thay, vừa đến lớp, cô đã phải gặp ngay cái bộ mặt đáng ghét của Thất Đình Hạo. Phải kiềm chế dữ lắm cô mới không vung vào mặt hắn một nắm đấm để thoả lòng ghét hận.
Suốt buổi học. Cô im lặng. Hắn im lặng. Không khí nặng nề như không thể nhẹ nhõm nổi.
Ba tiếng trống ra chơi như một cứu tinh vớt vát cái không khí lạnh như băng đó.
Cô đi ra sau trường – cái nơi tĩnh lặng , ít người lưu tới nhất để thư giãn. Uyển Nhi muốn đi theo, nhưng cô không cho.
Dáng người mảnh mai tựa lên ghế đá. Cuối thu, những chiếc lá vàng lưu luyến rời cành. Một khung cảnh buồn…
Lòng của Nhất Băng cũng thấy xao xuyến theo. Đúng là cảnh buồn người cũng có vui đâu bao giờ !
Đằng xa, một bóng người đứng sau bức tường, dõi theo từng hành động của cô. Trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp.
Tiếng xào xạc đâu đó phá đi không khí tĩnh lặng. Hứa Nhất Băng thoáng giật mình . Nhìn về phía tiếng động không thuận tai đó.
Một đám người bặm trợn đi tới, mặt ai cũng nghênh ngang hống hách. Nhất Băng vừa nhìn đã cảm thấy không ưa. Nhưng cô chợt nhận ra : “ Đám người đó đang đi về phía mình!”
Một tên cao to, có vẻ là tên “đầu xỏ” đi đến phía cô. Đưa tay vuốt lên khuôn mặt xinh xắn, ánh mặt gian xảo nhìn ngắm khắp người.
“ Không hổ danh là hoa khôi của The Caste Star, xinh quá!”- Tên đó nói.
“ Mấy người định làm gì?”- Nhất Băng lên tiếng, khuôn mặt bình tĩnh không chút lo sợ. Cũng phải thôi, với kinh nghiệp 8 năm Karate như cô, thì mấy tên đó có đáng là gì.
“ Cũng dễ thôi, nếu em đồng ý làm bạn gái của anh. Thì em sẽ thành chị hai của cái trường này. Không ai dám động vào em hết. Thấy thế nào?” – Tên đó nói, vẫn cái thái độ vênh váo làm người khác phát ghét như vậy.
“ Hoang đường!” - Tiếng hét với tần số vừa đủ phát ra từ một người quen thuộc.
Nhất Băng nheo mắt định dạng người đó, gằn từng chữ:
“ Thất…Đình…Hạo!”
Thất Đình Hạo đi đến, đứng trước Nhất Băng. Mặt đối mặt với cái tên bặm trợn đó.
Tên đó nhìn Đình Hạo, buông giọng đáng sợ:
“ Mày là ai, sao lại giám chen vào chuyện tốt của tao!”
“ Tao là ai tụi bay không cần biết. Tao chỉ nói cho mày biết, mày không được đụng vào Nhất Băng “ – Thất Đình Hạo ném ánh mắt sắc như dao đến cái tên “đầu xỏ”.
“ Mày là gì của nó mà bảo vệ nó vậy!”
“ Tao là bạn trai của Hứa Nhất Băng!” - Lời nói buông ra. Chắc như đinh đóng cột. Như một lời tuyên thệ.
Hứa Nhất Băng lườm cái tên vừa nói bậy.
“ Thất Đình Hạo! Cậu đang nói nhăng nói cuội gì đó!!”
“ Ha ha! Hoá ra là người yêu của con bé này à. Xem thử mày có bảo vệ được người yêu mày không. Nhào vô!”
Sau đó là một màn hỗn độn diễn ra.
**
“ Á, đau quá!” - Tiếng rên khẽ đầy chua xót.
“ Ngồi yên nào! Lại rỉ máu rồi này”
Cái cảnh người chăm sóc người diễn ra trong phòng y tế giống như một màn tấu hài. Một anh chàng đẹp trai phong độ đang ngồi rên rỉ, cựa quậy với những vệt bầm, trầy da trên người. Và một cô nàng mảnh mai yếu đuối ra sức băng bó vết thương và cứ quát nạt khó chịu vì anh chàng ấy không chịu ngồi yên.
Ai có thể ngờ được họ là Hứa Nhất Băng – hoa khôi của trường và Thất Đình Hạo – hot boy của khối 12!
Thật là mất hình tượng.
“ Đã bảo là đau rồi mà, không nhẹ tay tí được hả!” - Thất Đình Hạo gắt lên.
“ Ông dám nói một lần nữa xem, tui sẽ về lớp đấy. Tại sao tui lại phải gánh cái của nợ này chứ!” - Nhất Băng doạ.
“ Thôi được rồi!”
“ Tui thật sự không hiểu! Đã đánh không lại tụi nó thì tới ra dáng anh hùng rơm làm gì để bây giờ bầm dập vầy hả?”
“ Tui chỉ muốn bảo vệ bà. Ai biết tụi nó làm thật. Với lại, tui cũng đâu biết bà có võ đâu!”
“ Cái ông mặt dày! Lần này thế cho đáng đời”
“ Bà nói chuyện với ân nhân mình như thế hả”
“ Ai là ân nhân của ai đây? Tui còn chưa xử ông cái tội dám nói nhăng nói cuội đấy nhé!”
“ Tui chỉ muốn tụi nó tránh xa bà..”
“ Nói thì hay lắm…”
“ Tui xin lỗi!”
Nhất Băng cố nhịn cười vì cái khuôn mặt như mèo mít ướt của Đình Hạo lúc này.
Không ngờ hot boy khối 12 nổi tiếng phong độ bây giờ cũng có khoảnh khắc trẻ con như vậy. Thái độ của con người trước mắt khiến cô xiêu lòng.
“ Nể tình ông có ý giúp tui, cho ông hưởng án treo đó!”
Thất Đình Hạo chợt ôm chồm cô, nói giọng vui sướng như trẻ con được quà:
“ Cảm ơn bà lắm nha Nhất Băng”
Cố gỡ người hắn ra nhưng cô đành bất lực. Trong lòng lại nghĩ cái tên đáng ghét này có lúc cũng đáng yêu thế chứ.
Chẳng ai biết, đằng xa, một nhóm người, ánh mắt như muốn xé nát Nhất Băng nhìn thẳng vào cô.
Khổ lắm mới đẩy được cái thân hình to tướng đó ra. Nhất Băng vừa đứng lên vừa nói
“ Tui về lớp đây. Ông ngồi đây nghỉ ngơi cho khoẻ, tui xin phép giùm cho!”
“Ừm!”- Hắn trả lời và kèm theo đó là nụ cười hút hồn và có chút ngây thơ.
Và cô cứ bước đi.
Hắn ngồi đó, vừa suy nghĩ vừa cười. Cái lúc bị tụi nó đánh, hắn vừa đau vừa xấu hổ.
Hắn chỉ muốn đứng ra bảo vệ cô và cũng để làm cho cô cảm động mà tha lỗi cho hắn. Ai ngờ, cuối cùng, cô lại là người bảo vệ hắn.
Cái lúc Nhất Băng vung đòn túi bụi vào đám đó, hắn chỉ biết trố mắt nhìn đầy khâm phục.
Mà cũng không sao, đau một chút, xấu hổ một chút mà được cô tha thứ là đã mát lòng mát dạ rồi!
**
Ba tiếng trống vang lên. Tan trường. Học sinh ùa về như ong vỡ tổ. Cô cũng vậy.
Bước chầm chậm trên đường về nhà, cô vừa đi vừa lẩm nhẩm bài hát yêu thích. Tâm trạng cô đang vui.
Nhất Băng chợt dừng lại, nhìn chằm chằm vào bọn con gái sát khí đằm đằm hướng về phí cô. Hứa Nhất Băng nheo mắt, khó hiểu.
“ Các bạn là ai, sao lại chặn đường tôi!”
“ Tao nói cho mày biết, mày khôn hồn thì tránh xa Thất Đình Hạo của tụi tao ra. Nếu không thì mày bầm dập đó!”
Nhất Băng trố mắt nhìn đám bạn nữ đang đứng trước mắt cô. “ Cái gì mà Thất Đình Hạo của tụi tao chứ!” – Cô nghĩ thầm.
“ Tui có đến gần Đình Hạo của mấy người đâu mà tránh xa”
“ Mày con chối, hồi nãy ai ôm Đình Hạo của tụi tao?”
“ Là do hắn tự ôm, tui không chủ động”
“ Mày dám, được rồi, hôm nay tao sẽ cho mày một bài học”
Cả đám toan xông vào.
“ Các người dừng lại cho tôi!”
**