Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tổng Tài Xinh Đẹp Là Vợ Của Tôi
  3. Chương 6-10
Trước /20 Sau

Tổng Tài Xinh Đẹp Là Vợ Của Tôi

Chương 6-10

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 6: Cứ để tôi lo

"Bản thân tôi thì có thể cho cô một cơ hội".

Lý Đông lấy ra một tấm thẻ phòng khách sạn, cong môi cười xấu xa: "Chẳng phải cô còn một người chị à? Tối nay cùng đến phòng tôi, hầu hạ tôi thoải mái thì tôi sẽ trả 30 triệu ấy lại cho các cô!"

Giám đốc Triệu đứng bên cạnh gã, trên gương mặt dữ dằn trồi lên một nụ cười dâm dê, nịnh nọt: "30 triệu mua một đêm của hai chị em nhà họ Giang, toàn bộ Giang Châu cũng chỉ có cậu Lý mới có khí phách ấy!"

"Ha ha ha!"

Hai người nhìn nhau cười, ánh mắt nhìn quét cả người Giang Ánh Tuyết một cách trắng trợn.

Mặt mày Giang Ánh Tuyết âm trầm, siết chặt đôi bàn tay trắng như phấn, trong lòng tủi thân không thôi.

30 triệu kia rõ ràng là vốn đầu tư đã đồng ý cho các cô, Lý Đông lại dùng nó để bắt chẹt mình, thậm chí còn dòm ngó đến chị gái của cô ấy.

Cô ấy không thể nào để cho Lý Đông thực hiện được, nhưng tập đoàn thật sự cần khoản đầu tư ấy.

Lần này, Lý Đông đã hoàn toàn dồn cô ấy vào con đường cùng!

Đúng là khinh người quá đáng!

"Chỉ là 30 triệu, không cần cũng thế".

Một giọng nói lạnh nhạt hờ hững chợt truyền đến từ đằng xa.

"Lâm Hạo!"

Trong mắt Lý Đông lập tức lộ ra vẻ lạnh lẽo và căm hận, cong môi cười khẩy: "Lại tính làm anh hùng cứu mỹ nhân à? Giọng nói cũng lớn lối đấy, 200 ngàn tiền đánh sập tường khách sạn kia vẫn là do Giang Ánh Tuyết ứng ra cho mày chứ gì?"

Sau khi rời khỏi khách sạn, Lý Đông bèn đi điều tra lai lịch của Lâm Hạo, kết quả lại phát hiện anh chỉ là một thằng nhà quê từ trên núi xuống.

Trên người cũng không có tiền, ngay cả tiền bồi thường khách sạn cũng là do Giang Ánh Tuyết trả dùm.

Một nhân vật cỏn con như vậy mà lại dám khiêu khích gã!

"Anh nói đúng. Có điều, lần này tôi đến là vì trả tiền lại. Hơn nữa, tôi cũng có thể giải quyết vốn đầu tư của tập đoàn Hoa Đô".

Lâm Hạo mặt mày lạnh nhạt đi đến bên cạnh Giang Ánh Tuyết, hơi nghiêng người che trước mặt cô ấy.

Động tác nhỏ ấy khiến Giang Ánh Tuyết cảm động không thôi, nhưng vẫn cảm thấy lo lắng.

Cô ấy biết Lâm Hạo đến cả công việc cũng không có, trên người lại chẳng có tiền. Tuy anh làm vậy là muốn giúp mình, nhưng đắc tội Lý Đông thì không khỏi có chút mù quáng.

"Mày giải quyết?"

Lý Đông chế nhạo: "Một thằng nhà quê như mày thì nên ngoan ngoãn trồng rau đi".

"Chỉ cần tao tung tin vốn lưu động hiện nay của tập đoàn Hoa Đô đang gặp rắc rối thì để xem còn ai có thể cứu họ".

"Nếu ngân hàng Hoa Dung ra mặt thì sao?"

Lâm Hạo nhướn mày, nhẹ nhàng mở miệng.

"Ngân hàng Hoa Dung?"

Lý Đông phụt một tiếng bật cười, ôm giám đốc Triệu cả hai cười đến ngửa tới ngửa lui: "Thằng nhà quê nhà mày cũng biết ngân hàng Hoa Dung à? Kia chính là ông trùm tài phiệt ở Giang Thành đó, họ sẽ để ý đến một công ty sắp đóng cửa ư?"

Khuôn mặt Giang Ánh Tuyết chợt đỏ lên, cô ấy cũng không ngờ Lâm Hạo lại lớn lối như vậy.

Xung quanh ngày càng có nhiều người vây xem hơn, sắc mặt cũng Giang Ánh Tuyết không chịu nổi, vội vàng kéo lấy cánh tay Lâm Hạo: "Đừng nói nữa, ban đầu tôi gọi anh tới là định giới thiệu việc làm cho anh, không ngờ lại gặp phải chuyện này. Anh đừng nói gì thêm nữa, chẳng những là anh mất mặt mà còn ảnh hưởng đến cả tập đoàn Hoa Đô nữa đó!"

"Yên tâm, cứ để tôi lo".

Lâm Hạo mỉm cười, trên mặt tràn ngập tự tin.

Giang Ánh Tuyết ngây người, mờ mịt nhìn Lâm Hạo, không biết anh lấy đâu ra sự tự tin ấy.

Cô ấy thầm thở dài trong lòng, xem ra Lâm Hạo sống ở trong núi lâu quá nên không rành sự đời, thậm chí còn không biết giờ mình đã mang lại bao nhiêu rắc rối.

Nếu không phải anh đánh Lý Đông ở khách sạn thì e rằng đã không đến tình trạng như này.

Lý Đông cong môi cười khẩy, nhướn mày nhìn Lâm Hạo: "Chẳng phải mày thích làm anh hùng cứu mỹ nhân lắm sao? Tao sẽ cho mày thêm một cơ hội".

"Giờ mày quỳ xuống dập đầu mấy cái, mở miệng gọi một tiếng cậu Lý rồi ngoan ngoãn đưa Giang Ánh Tuyết lên giường của tao thì tao sẽ suy xét bỏ qua cho cô ta và mày. Không thì..."

"Brừm!"

Lúc này, một tiếng động cơ ô tô gầm rú chợt vang lên bên ngoài tòa nhà!

Dưới ánh mắt của mọi người, một chiếc Rolls-Royce lái vào trước sân tòa cao ốc.

Hơn mười chiếc xe công vụ màu đen theo sát đằng sau, một đám tây trang giày da bước xuống, lẳng lặng chờ bên cạnh chiếc Rolls-Royce.

Cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên giơ chân bước xuống, bước chân vững vàng, tràn đầy khí thế.

Lý Đông nhìn thấy ông ta thì lập tức ngừng thở.

Kia, kia chính là Lưu Viễn Sơn - giám đốc ngân hàng Hoa Dung!

Sao ông ta lại đến đây?

Chương 7: Lý Đông uất ức

Mắt thấy Lưu Viễn Sơn rảo bước tiến vào cửa chính của tập đoàn Hoa Đô, Lý Đông vội vàng bước ra tiếp đón.

"Giám đốc Lưu! Lâu rồi không gặp, gần đây ông khỏe không?"

Lý Đông khom lưng cúi đầu, nịnh nọt bước đến bên cạnh Lưu Viễn Sơn.

Lưu Viễn Sơn lại trực tiếp đi ngang qua bên cạnh gã, chẳng thèm nhìn Lý Đông lấy một cái, mở miệng hỏi: "Xin hỏi, người phụ trách của tập đoàn Hoa Đô là ai?"

Giang Ánh Tuyết còn đang ngây người, Lâm Hạo vội vàng đẩy nhẹ lưng cô ấy một cái, mới khiến cô ấy hoàn hồn: "Tôi, là tôi..."

Lưu Viễn Sơn mỉm cười bước đến chào hỏi: "Xin chào, tôi là giám đốc ngân hàng Hoa Dung, Lưu Viễn Sơn".

"Theo sự quan sát liên tục của tôi thì tương lai thị trường tập đoàn Hoa Đô phát triển rất tốt".

"Thế nên, tôi định đầu tư vào tập đoàn Hoa Đô với số vốn là 50 triệu tệ!"

Ông ta vừa nói xong, hiện trường lập tức im phăng phắc.

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn cảnh tượng đó.

Ông trùm tài phiệt ngân hàng Hoa Dung vậy mà lại muốn đầu tư vào một tập đoàn sắp phá sản như Hoa Đô!

"Giám, giám đốc Lưu..."

Lý Đông đầu óc trống rỗng, vẫn cố bước lên trước nói: "Tình hình bên trong tập đoàn Hoa Đô vô cùng rối loạn, đã trên bờ vực phá sản luôn rồi! Ngay cả giám đốc Triệu cũng đã rút vốn đầu tư!"

Vì chứng minh lời nói của mình, Lý Đông còn cố ý kéo giám đốc Triệu đến trước mặt.

Song, Lưu Viễn Sơn lại cười khẩy nói: "Xem ra ánh mắt của giám đốc Triệu cũng vô cùng hạn hẹp, có vẻ sự hợp tác giữa ngân hàng Hoa Dung chúng tôi và công ty của giám đôc Triệu cũng nên xem xét lại thôi".

"Cái gì!"

Giám đốc Triệu lảo đảo, cả người choáng váng, ngơ ngác ngồi bệt dưới đất lẩm bẩm: "Tại sao lại như vậy..."

"Cụ thể công việc đầu tư, tôi sẽ sắp xếp người bàn bạc lại với tập đoàn Hoa Đô".

Sau khi Lưu Viễn Sơn bàn giao xong với Giang Ánh Tuyết bèn quay đầu nhìn về phía Lâm Hạo vẫn im lặng bên cạnh với ánh mắt có hơi nóng bỏng.

Ông ta đang định bước đến thì thấy Lâm Hạo lén xua tay, lập tức hiểu. Sau đó, Lưu Viễn Sơn bèn chào tạm biệt Giang Ánh Tuyết, dẫn người rời đi.

Lưu Viễn Sơn đi rồi Lâm Hạo mới thở phào một hơi.

Chuyện tấm thẻ anh còn chưa biết rõ nên tốt nhất vẫn đừng làm cho nhiều người biết.

"Chuyện này là sao thế?"

Giang Ánh Tuyết ngơ ngác đứng tại chỗ, mờ mịt nhìn Lâm Hạo: "Là anh gọi tới hả?'

Lâm Hạo đang định mở miệng, Lý Đông đã giành trước, hơi khinh bỉ nói: "Một thằng nhà quê như anh ta cũng xứng quen biết giám đốc Lưu?'

Lâm Hạo nghe thấy lời nói đó của gã thì không vui nói: "Anh quen giám đốc Lưu, nhưng ban nãy người ta có để ý đến anh sao?"

"Hơn nữa, nhà quê thì sao? Với cái dáng người như gà luộc kia của anh, ở nông thôn còn bị người ta chê nữa là".

"Tao..."

Lý Đông lập tức nghẹn họng, điên tiết định ra tay nhưng nhớ đến sự mạnh mẽ của Lâm Hạo trong quán bar lại nuốt một ngụm nước miếng, trực tiếp nhịn xuống.

Lâm Hạo khoanh tay trước ngực, nhướn mày liếc Lý Đông và giám đốc Triệu đang đầy mặt hối hận, cười lạnh nói: "Mấy người nghĩ rằng cấu kết với nhau làm chuyện xấu, dùng cái mánh khóe cỏn con ấy là có thể bắt bí Giang Ánh Tuyết chắc?"

"Giờ đây, chúng tôi có 50 triệu tệ đầu tư của ngân hàng Hoa Dung. Các người chỉ có 30 triệu, đây cũng không ham!"

Sắc mặt Lý Đông hết sức khó coi, siết chặt nắm tay, nghiến răng ken két nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Ai biết cô ta lại đi quyến rũ giám đốc Lưu. Có điều, người ta cứu được cô ta một lần, nhưng có thể cứu cả đời sao?"

Lý Đông nói xong thấy Lâm Hạo thay đổi sắc mặt thì lập tức hoảng sợ, xoay người định đi.

Nhưng Lý Đông mới bước ra được nửa bước đã có một bàn tay khoác lên vai gã.

"Làm chuyện xấu xong đã muốn chạy hả?"

Lâm Hạo kéo gã lại, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo.

Lý Đông chột dạ nuốt nước miếng: "Mày muốn làm gì?"

Con ngươi Lâm Hạo khẽ đảo, nhướn mày nói: "Trả 300 ngàn tiền sửa chữa vách tường ở khách sạn hộ cái".

"Tao nhớ là 200 ngàn mà, vả lại kia chẳng phải do mày đánh sập sao..."

Lý Đông nhớ đến cảnh bị Lâm Hạo đe dọa trong khách sạn, tức thì có chút uất ức.

"Cậu Lý nhà anh giàu có như vậy, đưa chút phí tổn thất tinh thần thì có sao?"

Lâm Hạo nói xong giơ tay đập lên đầu gã, chớp mắt nói: "Hơn nữa, anh mà không hèn hạ thì tôi sẽ đập tường chắc! Mau thanh toán tiền đi, không thì gọt anh giờ!"

Chương 8: Đi gặp vợ tương lai!

Lý Đông run lên, trước sự đe dọa đành phải móc điện thoại ra chuyển 300 ngàn cho Giang Ánh Tuyết.

Sau khi làm xong, Lý Đông chỉ vào Lam Hạo nghiến răng nói: "Mẹ nó mày đừng có mà đắc ý, có lúc khóc cho xem. Chẳng mấy chốc thôi, tao sẽ khiến mày quỳ xuống trước mặt tao xin lỗi!"

Lý Đông phun ra một ngụm nước miếng, sau đó quay đầu chạy té khói.

Lâm Hạo không thèm để ý đến gã, xoay người nhìn Giang Ánh Tuyết cười, vỗ ngực hỏi: "Sao? Tôi nói cứ để tôi lo mà. Cô còn kiếm được thêm 100 ngàn tệ nữa luôn, cũng đừng sùng bái tôi quá".

Lâm Hạo nói xong vén tóc lên, khóe môi cong lên một độ cung mê người.

Ánh mắt Giang Ánh Tuyết phức tạp nhìn anh, trong lòng hơi khó hiểu.

Thật sự là người trước mặt đã giúp mình ư?

Giang Ánh Tuyết ngẫm nghĩ cả buổi cuối cùng vẫn lắc đầu.

Một người cả công việc cũng phải dựa vào mình giới thiệu thì sao có thể có năng lực lớn như vậy.

Giang Ánh Tuyết nghĩ đến đây không khỏi cười tự giễu, lắc đầu nhìn Lâm Hạo cười: "Ban nãy cảm ơn anh đã nói chuyện giúp tôi, tối rảnh không? Tôi mời anh ăn cơm".

"Ăn cơm thì được thôi".

Lâm Hạo nghĩ đến còn chuyện chưa làm xong, nhìn ngó xung quanh rồi lấm lét đi đến bên cạnh Giang Ánh Tuyết, nhỏ giọng nói: "Chủ tịch tập đoàn các cô tên là Giang Thiên Ngữ đúng không? Có thể lén dẫn tôi đi gặp cô ấy không?'

Muốn lén đi là vì Lâm Hạo vẫn hơi lo lắng.

Lỡ mình bộc lộ ra hết mà vợ tương lai xấu thì phải làm sao?

Thế nên, vẫn là nhờ Giang Ánh Tuyết lén dẫn mình đến nhìn một cái để tránh tai họa về sau.

"Anh tìm chị ấy làm gì?"

Giang Ánh Tuyết nghe vậy nhíu mày, không khỏi liếc mắt nhìn Lâm Hạo mấy lần, lòng thầm khó hiểu.

Lâm Hạo xua tay: "Cô cũng đừng quan tâm đến nó, cô dẫn tôi đi nhìn một cái là được".

"Được rồi..."

Giang Ánh Tuyết chần chờ một lát rồi cuối cùng vẫn gật đầu.

Dù sao, Lâm Hạo cũng mới vừa giúp mình mà yêu cầu của anh cũng không quá đáng, chỉ liếc mắt một cái cũng sẽ không mất miếng thịt nào.

Lâm Hạo thấy Giang Ánh Tuyết đồng ý thì lập tức kích động, tim đập thình thịch.

Sắp được nhìn thấy vợ tương lai rồi!

Ngay cả Giang Ánh Tuyết bên cạnh cũng đẹp như vậy, chắc hẳn Giang Thiên Ngữ cũng không đến nỗi nào nhỉ!

"Đợi, đợi đã..."

Lâm Hạo giữ lấy Giang Ánh Tuyết đang chuẩn bị dẫn đường, liếc nhìn xung quanh vài vòng thấy nhà vệ sinh thì lập tức cầm túi vọt vào.

Một lát sau, Lâm Hạo đi ra khỏi nhà vệ sinh thì đã thay bộ comle trước đó.

Anh siết chặt cà vạt, giơ tay vuốt tóc, thoáng chốc tràn ngập tự tin.

Đầu tóc rối loạn ban đầu được chải vuốt nề nếp lộ ra đôi mắt thâm thúy, bên trong phảng phất có biển sao mênh mông, mũi cao thẳng, đường nét khuôn mặt góc cạnh, cơ bắp chắc nịch được bao bọc trong bộ comle, lộ rõ vầng ngực rắn chắc.

Giang Ánh Tuyết nhìn mà hơi ngẩn ngơ.

"Đi thôi".

"Hả, à..."

Giang Ánh Tuyết nghe thấy Lâm Hạo lên tiếng mới hoàn hồn lại, vội vàng giấu đi gò má ửng đỏ, cúi đầu đi ở đằng trước.

Kỳ lạ ghê, người này tìm chị Thiên Ngữ mà sao còn cố tình ăn diện vậy nhỉ?

Giang Ánh Tuyết nghĩ vẩn vơ, sau đó dẫn Lâm Hạo vào thang máy đi lên văn phòng của chủ tịch.

Lâm Hạo nhìn cánh cửa văn phòng rộng lớn trước mặt mà tiếng tim đập ngày càng dồn dập.

Nghĩ tới vợ tương lai đang ở đằng sau cánh cửa này, mình sắp được gặp cô ấy là trái tim Lâm Hạo lại như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

"Anh đợi chút, tôi đi vào xem trước đã".

Giang Ánh Tuyết dặn một câu rồi đẩy cửa vào.

Lâm Hạo chờ cô ấy đóng cửa thì cố ý dùng tay chặn một chút, lộ ra một cái khe.

Anh ôm lấy sự kích động, sáp tới nhìn vào trong phòng.

Hình như đây là một căn phòng xép, đằng sau cánh cửa là phòng tiếp khách, Giang Ánh Tuyết vừa vào đã đi vào phòng trong.

Xem ra, người đang làm việc trong đó chính là vợ tương lai Giang Thiên Ngữ của mình!

Lát nữa, chắc hẳn Giang Ánh Tuyết sẽ dẫn Giang Thiên Ngữ ra và mình có thể nhìn thấy cô ấy!

"Thịch, thịch..."

Trái tim Lâm Hạo đập dồn dập, mở to hai mắt nhìn vào bên trong, hai tay siết chặt khung cửa, hận không thể chui tọt cả hai mắt vào.

Đúng lúc này, một bóng người chậm rãi đi ra từ trong phòng làm việc...

Chương 9: Vợ tương lai hay bà thím?

Lâm Hạo mở to hai mắt nhìn bóng người đi ra từ trong phòng làm việc.

Nửa người trên mặc một chiếc áo khoác đơn giản màu đỏ sẫm, cổ tay áo xắn lên, đeo một đôi găng tay bằng vải, nửa người dưới mặc chiếc quần bảy tấc bó sát lộ ra mắt cá chân.

Đỉnh đầu quấn một cái khăn lông, dáng người vô cùng đầy đặn, vừa nhìn như sắp mập thành trái banh.

"Ực!"

Lâm Hạo nuốt nước miếng cái ực, cả người như bị sét đánh: "Đây, đây, đây chính là vợ tương lai?"

Sao lại trông y như thím Lý ở đầu thôn bọn họ quá vậy...

Anh hoàn toàn trợn tròn mắt, còn tưởng rằng dù thế nào cũng sẽ không kém hơn Giang Ánh Tuyết là bao. Nhưng giờ...

"Ông già nói với mình nào là chủ tịch xinh đẹp gì đó, mình đúng là tin ông ấy cái quỷ!"

Lâm Hạo thầm rủa trong lòng rồi vẫn còn sợ hãi ngó phòng làm việc, thấy đối phương không có phát hiện mình bèn vội vàng vọt lẹ.

Anh vừa mới đi, Giang Ánh Tuyết đã bước ra khỏi phòng làm việc nói với người phụ nữ có dáng người mập mạp kia: "Dì Trần, văn phòng tạm thời không cần làm vệ sinh đâu, dì đi nghỉ trước đi, cháu và chị Thiên Ngữ có chuyện cần bàn với nhau".

Dì Trần cười ha ha gật đầu rồi xách thùng nước và cây lau nhà rời khỏi văn phòng.

Một lát sau, có một bóng hình xinh đẹp đi ra từ phòng làm việc.

"Tiểu Tuyết, có lời gì mà không thể nói bên trong, cứ phải đi ra ngoài này vậy?"

Giọng nói dịu dàng dễ nghe tựa như cơn gió nhẹ lướt qua bên tai, khiến người ta cảm thấy hết sức thoải mái.

Chủ nhân của giọng nói ấy cũng là một cô gái tuyệt sắc, khuôn mặt tinh xảo tự nhiên, hơi trang điểm nhẹ đã đủ để khiến mọi bông hoa quanh mình ảm đạm không ánh sáng.

Cô mặc một chiếc váy màu trắng khiến khí chất cũng được tôn lên vài độ, làn váy bên dưới bao bọc lấy đôi chân thon dài, nước da trắng nõn như ngọc, trông còn đẹp hơn Giang Ánh Tuyết gấp mấy lần.

"Chị Thiên Ngữ, hôm nay em làm quen được một người bạn, tính cách rất được, chỉ là..."

Giang Ánh Tuyết nhớ đến Lâm Hạo vì muốn liếc nhìn Giang Thiên Ngữ một cái mà cố ý đi tolet ăn diện một phen thì không khỏi bĩu môi, trong lòng bỗng có chút khó chịu.

Giang Thiên Ngữ có hơi bất đắc dĩ liếc cô ấy một cái: "Em cũng bớt qua lại với mấy người không đứng đắn đi. Giờ công ty đang rất bận, nghe nói hôm nay giám đốc Lưu của ngân hàng Hoa Dung đã đến à?"

"Vâng".

Giang Ánh Tuyết gật đầu, đang định nói chuyện của Lâm Hạo thì Giang Thiên Ngữ chưa chờ cô ấy mở miệng đã nói tiếp: "Mấy hôm trước, chị có chạy đến ngân hàng Hoa Dung mấy chuyến, xem ra đã có hiệu quả".

Giang Ánh Tuyết sửng sốt, hóa ra chị Thiên Ngữ đã đến ngân hàng Hoa Dung từ trước rồi.

Quả nhiên, lần này chuyện giám đốc Lưu đến đầu tư cũng không liên quan gì tới Lâm Hạo hết.

Không biết tại sao, trong lòng Giang Ánh Tuyết bỗng có chút mất mát.

Nhưng dù sao Lâm Hạo cũng nói chuyện giúp mình, coi như trả nợ, dẫn chị Thiên Ngữ đi gặp anh cũng được.

Giang Ánh Tuyết nghĩ vậy bèn kéo Giang Thiên Ngữ đi về phía cửa.

"Lâm Hạo, tôi dẫn chị Thiên Ngữ đến rồi nè..."

Giang Ánh Tuyết mở cửa văn phòng ra, nhưng bên ngoài lại không có một bóng người, cô ấy lập tức sửng sốt.

Chẳng phải nói muốn gặp một lần à?

Người đâu rồi?

"Lâm Hạo?"

Giang Thiên Ngữ nhướn hàng mày xinh đẹp, mặt mày hơi trầm ngâm.

Giang Ánh Tuyết quay đầu nhìn cô hỏi: :"Chị Thiên Ngữ, chị quen anh ta hả?"

"Không quen".

Giang Thiên Ngữ lắc đầu, lại hơi chần chờ nói: "Hình như có nghe ở đâu rồi... mà thôi không nói chuyện đó, có phải gần đây tên Lý Đông kia lại thường xuyên đến chọc ghẹo em đúng không?"

Nhắc đến Lý Đông, Giang Ánh Tuyết lập tức xụ mặt, tức giận nói: "Nếu không phải gã là cậu chủ của tập đoàn Hắc Thạch thì em đã đánh gã từ lâu rồi!"

Giang Thiên Ngữ cười khổ, vươn tay xoa đầu cô ấy: "Em đó, đừng có suốt ngày nói đánh đánh giết giết ở ngoài miệng như vậy".

Giang Ánh Tuyết trề môi: "Chị Thiên Ngữ, sau này em sẽ trốn gã, không gây thêm rắc rối cho công ty nữa đâu".

Giang Thiên Ngữ lại lắc đầu: "Dù có là ai hay là cậu chủ tập đoàn Hắc Thạch, chỉ cần dám đụng vào em thì có đánh gãy tay chân gã, chị cũng sẽ khiến gã trả một cái giá đắt".

"Hì hì, em biết ngay chị Thiên Ngữ tốt nhất mà".

Giang Ánh Tuyết bước tới bên cạnh cô cọ cọ làm nũng.

Giang Thiên Ngữ yêu thương cười: "Em trông công việc của công ty giúp chị cái đã, chị muốn đến khách sạn Thời Đại một chuyến. Ơ, thẻ phòng của chị đâu rồi?"

Chương 10: Thân phận thật sự của Lâm Hạo

Giang Ánh Tuyết nghe thấy tên khách sạn Thời Đại thì chợt thay đổi sắc mặt, hơi hơi chột dạ, móc thẻ phòng từ trong ngực ra nói: "Chị Thiên Ngữ, em thấy nó ở trên bàn làm việc đó, sau này đừng vứt đồ lung tung nữa nhé".

"Hóa ra ở đó à, cảm ơn em".

Giang Thiên Ngữ cũng không nghĩ nhiều, cất thẻ phòng đi, xách túi bước ra khỏi văn phòng.

Giang Ánh Tuyết vỗ ngực, thở phào một hơi.

Trước đó, cô ấy vì trốn Lý Đông nên mới lén lấy thẻ phòng của chị Thiên Ngữ đi.

Nghe nói hồi đó gia đình có sắp xếp một vụ hôn ước, lần này cũng là vì gặp người chồng chưa cưới chưa biết mặt kia.

"Cũng không biết chồng chưa cưới của chị Thiên Ngữ trông thế nào, may mà ban nãy không gặp ai, không thì hiểu lầm rồi. Đợi đã..."

Giang Ánh Tuyết bỗng nhiên nhận ra gì đó, trong đầu hiện lên bóng dáng của Lâm Hạo.

"Không thể nào..."

Giang Ánh Tuyết nuốt nước miếng, lập tức cầm lấy túi xách xông ra ngoài: "Mình phải đi tìm Lâm Hạo hỏi rõ mới được!"

...

Lâm Hạo xông ra khỏi tòa nhà của tập đoàn Hoa Đô rồi ngồi xổm ven đường thở hổn hển, nghĩ mà kinh quay đầu nhìn cổng lớn, thấy không ai đuổi theo mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Bấy giờ, điện thoại di động của Lâm Hạo chợt đổ chuông, thấy tên người gọi thì anh lập tức nổi đóa.

"Alo! Ông già nhà ông, vậy mà còn có mặt mũi gọi điện cho tôi à!"

Lâm Hạo vừa nhận được thoại đã chửi đổng.

"Nhóc con to gan nhỉ! Giới thiệu cho con một cô vợ xinh đẹp còn chưa đủ, vậy mà cũng dám trộm bảo bối của sư phụ!"

Tuy giọng nói ở đầu dây bên kia có chút già nua, nhưng vẫn cực kỳ hồn hậu.

"Phi!"

Lâm Hạo khạc một ngụm nói: "Chủ tịch xinh đẹp gì chứ, người muốn sỉ nhục con thì chẳng thà trực tiếp giới thiệu thím Lý cho con còn hơn!"

"Thím Lý!"

Sư phụ mờ mịt, hơi khó hiểu hỏi: "Lẽ nào cô bé nhà họ Giang kia xấu ư?"

Lâm Hạo hừ lạnh một tiếng: "Cô bé? Con thấy cô ta còn già hơn cả người đấy! Con mặc kệ, người mau hủy bỏ hôn ước đi!"

"Với lại, rốt cuộc thì người giấu con cất bao nhiêu thứ tốt, tiền trong thẻ là sao?"

Lâm Hạo nói xong, đầu dây bên kia bèn im lặng.

Ngay khi Lâm Hạo có chút mất kiên nhẫn thì sư phụ khụ khụ vài tiếng rồi chậm rì rì mở miệng: "Chuyện tới bây giờ, có một việc cũng là lúc nói cho con biết".

"Thực ra, số tiền kia là hoa hồng trong cổ phần của tập đoàn Hắc Thạch trong mấy năm gần đây, là sư phụ tiết kiệm cho con".

"Đợi đã!"

Lâm Hạo lập tức ngắt lời ông ấy, sắc mặt nghiêm túc hỏi: "Tập đoàn Hắc Thạch?"

Lý Đông không phải là cậu chủ của tập đoàn Hắc Thạch à?

"Đúng vậy".

Sư phụ nói tiếp: "Ta vẫn không nói cho con biết, thực ra người sáng lập ban đầu của tập đoàn Hắc Thạch là bố mẹ con".

"Hồi đó, nhà họ Lâm ở thủ đô dưới sự dẫn dắt của bố mẹ con huy hoàng một thời. Hôn ước với cô bé nhà họ Giang cũng được hai bên quyết định vào lúc đó".

"Nhưng vào một lần ngoài ý muốn hai mươi năm trước, nhà họ Lâm đã biến mất trong một đêm. Mẹ con cũng vì thế mà chết, bố con giao con cho ta, sau đó cũng mất tích".

"Cũng may hồi đó quản gia Lý - cấp dưới bố con vâng lệnh tiếp nhận công ty, giữ lại tập đoàn Hắc Thạch cho con".

Lâm Hạo cảm thấy có chút rối loạn: "Ý sư phụ là thực ra giờ tập đoàn Hắc Thạch trên danh nghĩa là của con?"

"Đúng vậy!"

Sư phụ ngập ngừng một chút rồi bỗng tận tình khuyên bảo: "Con xem con có công ty lớn như vậy rồi, chút tiền cỏn con trong thẻ ấy thì trả lại cho sư phụ đi. Ta cũng già rồi, con nhẫn tâm nhìn sư phụ ăn ngủ đầu đường hả?"

Lâm Hạo trợn trắng mắt: "Đừng cho rằng con không biết người còn có quỹ riêng, tiền này con tịch thu. Còn chuyện hôn ước thì người mau nghĩ cách hủy bỏ cho con đi".

Lâm Hạo cạch một tiếng cúp điện thoại rồi như suy nghĩ gì đó.

Rốt cuộc hai mươi năm trước đã xảy ra điều gì, là ai đã ra tay hại bố mẹ mình?

Có vẻ muốn biết rõ ràng chuyện này còn phải đến tập đoàn Hắc Thạch một chuyến, hỏi quản gia Lý kia xem.

Lâm Hạo gãi đầu, vậy thì chắc quản gia Lý kia chính là bố của Lý Đông.

Nếu Lý Đông biết kẻ thù lớn của mình bỗng dưng biến thành cấp trên của bố thì sẽ có phản ứng gì nhỉ?

Nhưng giờ chuyện gấp nhất bây giờ là phải hủy bỏ hôn ước với Giang Thiên Ngữ.

Quảng cáo
Trước /20 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tam Quốc Chi Đại Ngụy Thành Thục

Copyright © 2022 - MTruyện.net