Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dưới con mắt hâm mộ sắp chảy rãi ở xung quanh, cả người Đồng Tích như đứa trẻ còn chưa lớn, được anh bảo vệ trong ngực.Anh vòng khuỷu tay, tạo cho cô một vòng tròn an toàn mà rắn chắc.Dù trong toa tàu có chen chúc như thế nào, người bên trong xô đẩy ra làm sao, cô mãi mãi cũng được bảo vệ trong vòng tay anh, không bị ảnh hưởng.Đồng Tích lưu luyến hơi thở của anh, hưởng thụ bảo vệ của anh, bàn chân nhỏ đáng yêu vô ý thức giẫm nhẹ lên chân anh.Vừa rồi tâm trạng rất phiền muộn, đến thời khắc này, lại có chút vui vẻ!Ừm...Làm sao bây giờ?Cô dường như cảm thấy, về bằng tài điện ngầm, kỳ thực cũng không phải là chuyện gì khó chịu...Nhưng...Trong tàu điện ngầm, loa thông báo của tàu điện ngầm đột nhiên vang lên.Hoắc Thiên Kình cụp mắt nhìn cô, ánh mắt sâu sắc, không lên tiếng, nhưng bàn tay bên hông dùng sức, ôm cô chặt hơn.Đồng Tích đối diện với anh.Dường như nhiễm phải tình cảm không thể nói ra, ánh mắt cô lấp lánh, sóng nước xao động.Rất lâu, cũng không mở miệng.Xe ngừng lại.Có người xuống.
Lại có người lên.Hai người, cũng không nhúc nhích.Phảng phất có ma lực quấn lấy bọn họ, ai cũng không buông ai ra trước.Bầu không khí lưu luyến triền miên, nhẹ nhàng vờn quanh giữa hai người, chiếm giữ.Rất kỳ diệu.Xe lại mở ra.Đồng Tích nhẹ mím môi, như tìm được giọng của mình, "Chúng ta vừa rồi quên xuống xe phải chờ đến trạm tiếp theo..."A, oán giận như vậy, dường như có vẻ quá không có sức thuyết phục.
Hơn nữa, là thật sự quên sao?Loa báo của tàu điện ngầm to như vậy khiến người ta muốn quên cũng không quên được.Vì vậy....!.
.