Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: May
“Tôi nghĩ Sở Ngự Bắc bắt cóc con trai tôi mới tìm anh ta! Ngược lại là ông lão già vô sỉ, đường đường là tư lệnh của một quốc gia, người nửa chân đã bước vào quan tài, bắt cóc một đứa bé hơn hai tuổi đi uy hiếp anh ta, cũng không ngại xấu hổ!”
“Cô…… Khụ khụ khụ……” Minh Lãng thiếu chút nữa bị Tình Không chọc giận đến hộc máu.
Tốt xấu gì ông ta cũng là tư lệnh của một quốc gia, quyền cao chức trọng, bởi vì cin gái thích Sở Ngự Bắc, ba lần bốn lượt thấp hèn, Sở Ngự Bắc còn không biết tốt xấu, ông đã một bụng hỏa, hiện giờ còn phải bị cô gái nhỏ miệng còn hôi sữa này quở trách một trận.
Ông không có lập tức khí tuyệt bỏ mình thật đã là tu dưỡng tốt.
“Lộ Tình Không! Đời này cô cũng đừng nghĩ nhìn thấy con trai cô! Ta muốn cho tên nhóc kia không thấy được mặt trời ngày mai!”
Nhưng mà, Minh Lãng nói xong câu này, liền nghe thấy một giọng ngọt ngào từ đầu kia điện thoại, giọng nữ hết sức bình thường đang nói, “Đều ghi âm xuống chưa? Tổng Thống đại nhân, hiện tại tôi đúng là tố cáo Minh Tư Lệnh của quý quốc bắt cóc, chứng cứ này vậy là đủ rồi đi?”
Giọng nam trầm ổn thuần hậu khác vang lên, “Vậy là đủ rồi, tôi sẽ lập tức bảo toà án quân sự lập án.”
“À, đúng rồi, tôi quên nói cho ông biết, bốn năm trước tôi đã thoát ly quốc tịch Bắc Thần Quốc, hiện tại tôi là quốc tịch nước Nhất, vừa lúc Đa Lôi vương tử quốc gia của tôi đang tham quan ở quý quốc.”
“Tôi và ngài ấy cũng coi như là quen biết cũ, nếu có yêu cầu, tôi có thể lập tức liên hệ ngài ấy hiệp trợ.”
“Tạm thời không cần, đúng không, Minh Tư Lệnh?”
Sở Ngự Bắc nửa híp con ngươi thâm thúy, mắt nhìn chằm chằm vào Tình Không.
Anh vẫn luôn biết cô nhóc này thông minh, không nghĩ tới, bốn năm qua đi, đã thành tinh rồi.
Náo loạn một trận như thế, nhược điểm nơi tay, Minh Lãng dù là gan tày trời, cũng không dám làm gì bảo bối, trừ phi, ông ta thật sự muốn một vỗ hai vách.
Nếu lão gia hỏa này không phải tham luyến quyền quý, sao sẽ tới mức đến bây giờ cũng không chịu lui ra chứ?