Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Chị” Hàn Dĩ Nặc yên tĩnh nhìn bia mộ màu xanh trước mặt, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng.
Hắn cảm thấy thanh âm của mình có chút ách, liền ho nhẹ hai tiếng, hắng hắng giọng một cái.
“Có một thời gian em không đến thăm chị vì bài tập lớp 11 rất nhiều. Hơn nữa…” Hàn Dĩ Nặc tựa hồ là thấp giọng nở nụ cười, thanh âm có chút mơ hồ: “Em cũng không biết nên dùng thái độ gì để gặp chị. Cứ nói em bây giờ nhìn cũng chỉ là một bức ảnh nhưng lòng em vẫn cảm thấy xấu hổ bất an.”
Hắn nhẹ nhàng cười hai tiếng, sau đó đem cánh tay kéo kéo chiếc khăn quàng cổ: “Em cảm thấy nên nói chuyện này với chị, nếu chị có biết, chị không đồng ý mà tức giận không chừng sẽ đội mồ đứng dậy mà bóp cổ em không chừng.”
Lúc ra ngoài bầu trời âm u, bây giờ bầu trời đã có tuyết rơi, từng hạt tuyết nho nhỏ bay xuống như đánh vào cánh hoa hồng trắng một bên bia mộ.
“Em thích một người.” Hàn Dĩ Nặc hơi kéo khóe miệng, khuôn mặt anh tuấn có chút non nớt lại điểm chút thẹn thùng khó phát hiện, đây là lần đầu tiên hắn đem câu này nói ra miệng.
“Người này chị cũng biết. hắn không phải ai khác, chính là Nghiêm Đông Kỳ.”
“Em thích Nghiêm Đông Kỳ.” Hắn thấp giọng lặp lại lần nữa, giống như đang nói cho chính mình nghe.
Hàn Dĩ Nặc chậm rãi ngồi xổm xuống, đem mấy bông tuyết đang đọng trên cánh hoa nhẹ nhàng phủi đi: “Chị nếu đang còn sống chắc có lẽ sẽ giận điên lên không chừng. Cũng không biết có phải là do em thích đàn ông hay chính vì yêu thích người đàn ông chị yêu mà chị giận.”
“Có điều nếu như chị còn sống thì em bây giờ làm sao quen biết được Nghiêm Đông Kỳ.” Hàn Dĩ Nặc một lần nữa đứng lên, bờ vai có chút cứng nhắc, lộ ra một nụ cười chế giễu.
Hắn không xưng hô Nghiêm Đông Kỳ “Anh hai”.
“Em trước đến nay vẫn không hiểu tại sao đến giây phút cuối cùng chị vẫn nghĩ tới hắn, liều mạng tìm hắn.em vẫn nghĩ có lẽ chị vẫn ngây ngốc không thể quên mối tình đầu của mình, cho đến giờ em mới phát hiện chị làm rất đúng. Nghiêm Đông Kỳ một khi gặp sẽ không muốn buông tay, tối thiểu đến giờ em vẫn cho là như thế.”
“Có thể là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi đi.” người thanh niên lúc trước giờ như một nam sinh, lộ ra nụ cười trẻ con ngại ngùng.
Hắn đại khái là cảm thấy có chút lạnh, liền nhẹ nhàng ở tại chỗ dậm chân: “Nghiêm Đông Kỳ đối với em rất tốt, tốt đến mức… khiến em cảm thấy nếu như chính mình không thích hắn, thì tuyệt đối đã đạt tới trình độ ngu ngốc. Hắn khiến em cũng muốn bản thân đối tốt với hắn như hắn đối xử tốt với em vậy.”
“Em định không nói cho chị biết, cũng không muốn nói cho ai biết. trên ti vi không phải nói sao, yêu một người thì sẽ muốn người đó hạnh phúc, cảm tình của em sẽ không quấy nhiễu đến cuộc sống của hắn. Nhưng ngần ấy thời gian, em đã không thể chịu được, cái cảm giác để cho hắn cùng người khác kết hôn còn không bằng em theo gót chị với mẹ cùng đi cho thoải mái.”
Hàn Dĩ Nặc bị câu nói cuối cùng của mình chọc cười, hắn cong cong khóe môi rồi nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Thời tiết này ít người đến nghĩa trang nên trong tự nhiên yên tĩnh dị thường, tuyết càng ngày rơi càng dày rồi biến thành từng mảng hoa tuyết, nghiêng nghiêng tai có thể nghe thấy tiếng hoa tuyết rơi nhẹ xuống vang lên âm thanh “Vù vù”
“Hôm nay em nói cho chị chuyện này chính là không định đem phần tình cảm này cứ lặng lẽ mà xóa bỏ. Bởi vì em cảm thấy, cả đời này sẽ không có biện pháp thích một người như thế nữa.” Hàn Dĩ Nặc hơi dừng một chút rồi mở miệng: “Em dự định nói chuyện này cho Nghiêm Đông Kỳ, nhưng cụ thể thế nào thì em vẫn chưa suy nghĩ kỹ càng, cứ đi một bước sẽ tính một bước, chỉ cần người vẫn ở trước mặt em thì em tuyệt không sốt ruột.”
“Tuy nhiên việc hắn yêu thích phụ nữ vẫn khiến em lo lắng. Có điều may mắn chính là cái gì Trịnh Hiểu Hiểu hay Lý Hiểu Hiểu hay Trương Hiểu Hiểu so với em thì trong lòng Nghiêm Đông Kỳ vẫn xem em quan trọng hơn.” Hàn Dĩ Nặc rút tay từ trong túi áo ra có chút đông cứng mà bụm mặt.
Hắn giơ tay nhìn đồng hồ rồi khẽ liếc nhìn bia mộ của Hàn Giai: “Nói chung là có việc như thế, em vẫn muốn nói trước cho chị một tiếng. Nếu như cuối cùng em bị hắn vứt bỏ thì em sẽ trở lại nơi này gào khóc một hồi trước bia mộ của chị.”
“Em đi đây, hắn bảo trưa nay sẽ làm cho em một bàn ăn ngon.”
Hắn cười cười, sau đó nhìn cô gái trên bia mộ rồi cúi người xuống, xoay người bước đi.
_________________
Nghiêm Đông Kỳ không nghĩ tới vào thời điểm này còn có thể ở quán rượu gặp phải Mục Tử Lễ.
Hắn đem phần công tác ở ba quán bar khác làm xong xuôi, chính thức đóng cửa ngừng kinh doanh. “Bắc” là quán cuối cùng, cũng gần siêu thị vì thế hắn đến cuối cùng, không nghĩ tới có thể thốn đến mức này.
Nghiêm Đông Kỳ kỳ thực không muốn nhìn thấy Mục Tử Lễ.
Ngược lại cũng không phải người này có cái gì không tốt, nói đúng ra thì hắn cùng Mục Tử Lễ quen biết hơn nửa năm, gặp nhiều, nói chuyện nhiều thứ, việc đối nhân xử thế của hắn đều tương đối thành thục, rất khó khiến cho lòng người không vui. Nghiêm Đông Kỳ không chán ghét hắn, tán gẫu cũng có thể nói vài ba câu nhưng nếu thêm một bước để thân cận thì không thể được.
Đại khái là trực giác đàn ông đi.
Nghiêm Đông Kỳ nghĩ như thế lại cảm thấy bản thân quả thực cmn chết tiệt.
Hắn đến cửa tiệm cũng mới hơn mười giờ, đang vui tươi hớn hở cân nhắc chuyện nhanh chóng xử lý xong việc rồi tới siêu thị mau đồ làm bữa ăn ngon lành cho Hàn Dĩ Nặc. Mới đỗ xe xong thì thấy một chiếc Lexus khá quen mắt nhưng trong chốc lát không thể nhớ ra được, liền thẳng thắn kéo chìa khóa xuống xe.
Kết quả mới đặt chân xuống đã thấy Mục Tử Lễ dựa người bên cạnh, trên tay còn cầm một điếu thuốc đang cháy dở, một tay khác đang bỏ trong túi quần màu đen, thoáng nghiêng đầu nhìn hắn nở nụ cười.
Nghiêm Đông Kỳ sửng sốt một chút, trong lòng mắng một tiếng FML, chưa từng thấy tuyết rơi xuống mà có người còn đứng dưới để tạo hình, tư duy của nghệ thuật gia đúng là người bình thường như lão tử đây khó mà đạt được.
Hắn một bên nghĩ như thế một bên lại dẫn theo nụ cười mà đi tới: “Đã lâu không gặp, sao cậu lại ở chỗ này?”
“Mới vừa dừng ở đây kéo cửa kính xuống thì thấy xe cậu, vì thế mà đứng đây chờ cậu một chút.” Mục Tử Lễ nở nụ cười, đem hơi thuốc cuối cùng hút xong, sau đó đem tàn thuốc vứt sang thùng rác bên cạnh.
“Ồ… cậu đây là, tới bên này làm việc?” Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy lời này cũng không thích hợp để nói tiếp, liền tùy tiện hỏi một câu.
Mục Tử Lễ đưa tay chỉ “Bắc”: “Không có chuyện gì, chỉ định sang đây thử vận may xem có gặp được cậu hay không, không nghĩ tới ông trời vẫn có mắt.”
“A?” Nghiêm Đông Kỳ rất bất ngờ, thêm câu nói này của hắn lại càng ngày càng rơi vào trong sương mù: “Cậu tìm tôi?”
Mục Tử Lễ lộ ra một vẻ mặt oán trách: “Hai ta đã thật lâu chưa gặp nhau?”
Nghiêm Đông Kỳ suy nghĩ một chút thì đúng từ lúc hai người gặp ở quán cơm thì chưa gặp nhau lần nào nữa.
“Đã mấy ngày tôi vẫn muốn đến quán bar tìm cậy nhưng thấy cậu không tiếp tục kinh doanh. Ngày hôm nay đi ngang qua “Tây” thì thấy nhân viên chuyển hàng nên đoán ban ngày có lẽ cậu sẽ tới. xem ra vận khí không tệ lắm, vừa nãy tôi mới đi qua hai quán kia thì nghe mấy người nói cậu mới đi, hai quán còn lại tôi tùy tiện chọn một, là “Bắc” đây” Mục Tử Lễ kiên trì giải thích.
“… nha” Nghiêm Đông Kỳ phản ứng không kịp, người này mất thời gian đi lại như thế tại sao không trực tiếp gọi điện thoại cho hắn, quả thực kỳ lạ.
Mục Tử Lễ hiểu rõ mà cười: “Gọi điện thoại hẹn gặp thì quá vô vị, đi ngoài đường gặp nhau mới kinh hỉ nhiều hơn, như thế mới thấy hai chúng ta có duyên phận.”
(Kinh hỉ: kinh ngạc vui mừng)
Trong lòng Nghiêm Đông Kỳ có chút bất đắc dĩ, hắn cảm thấy đụng mặt với Mục Tử Lễ vẫn không có gì là kinh hỉ. Nếu như trên đường hắn thấy một em gái manh không kinh hỉ mà thấy một người đàn ông lại kinh hỉ đến hơn cả kinh hỉ vậy thì không cần nói nhiều, trực tiếp đi bệnh viện tâm thần cho xong việc.
Hơn nữa hai gã đàn ông thì nói cái lông gì duyên phận hay không, thật vớ vẩn.
Lẽ nào nghệ thuật gia nào cũng khiến người ta nhìn không thấu suy nghĩ tàn khốc trong người sao?
“Bên ngoài quá lạnh, chúng ta vào trong rồi nói chuyện.” Nghiêm Đông Kỳ đè xuống ý nghĩ quái dị, đưa tay chỉ cửa hàng, mời Mục Tử Lễ đi vào.
Ban ngày quán bar không hoạt động, cũng vì hôm nay Nghiêm Đông Kỳ muốn đem mấy chuyện cuối cùng xử lý cho xong nên nói mấy người phục vụ tới đây hỗ trợ thêm cho hắn.
Mục Tử Lễ vẫn như trước ngồi trước quầy bar, bartender đã xin nghỉ về quê ăn tết, Nghiêm Đông Kỳ không có cách nào khác là tự tay vào quầy tự làm cho hai người hai ly rượu.
Từ lúc cao trung hắn đã tiếp xúc với quán bar, pha rượu cũng coi như thành thạo, ngón tay ngon dài trắng nõn cầm bình lắc bằng inox vừa nhu hòa lại đầy mạnh mẽ.
Mục Tử Lễ tay kẹp điếu thuốc nhưng không châm lửa, híp mắt nhìn động tác của Nghiêm Đông Kỳ, ngón tay ở trên điếu thuốc dao động một hồi.
Cocktail được đưa tới trước mặt Mục Tử Lễ, người đàn ông nâng lên nhấp một hơi, mang theo một nụ cười khiêu gơi: “uống rất ngon.”
Nghiêm Đông Kỳ như không có gì mà uống ly cocktail của mình: “Vẫn được, cũng giống nhau cả, không phải là có vị gì khác chứ.”
“Tôi cảm thấy uống rất ngon.” Mục Tử Lễ lại cường điệu thêm một lần.
“Được rồi…” Nghiêm Đông Kỳ cười cười khiêu lông mày: “Cảm ơn.”
“Cậu đến đây có chuyện gì không? Trời tuyết lớn thế này lại một đường chạy tới tìm tôi?” Nghiêm Đông Kỳ nhớ tới lời nói của Mục Tử Lễ, liền hỏi một câu.
Người đàn ông ngồi bên ngoài quầy bar nở nụ cười: “Không có chuyện gì, chỉ là cảm thấy lâu rồi không gặp, muốn thấy cậu thôi.”
“Ha?” Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy đáp án này có vẻ độc đáo mới lạ, bản thân cũng không phải là một trăm vé phấn hồng, hắn còn “rất lâu không gặp, muốn gặp gỡ” Chuyện này… quả thực muốn phát điên.
Lớn như vậy rồi cũng không có người đàn ông nào từng nói với mình đã lâu không gặp nên muốn gặp gỡ bằng giọng điệu thâm tình như vậy, tất cả lông tóc của Nghiêm Đông Kỳ đều dựng thẳng dậy.
Hắn lăn lộn từ cao trung cho tới nay, hạng người nào chưa từng thấy, hắc hạch đều đối phố qua thế nhưng xưa này cái khoản này vẫn chưa từng thấy.
Nghiêm Đông Kỳ có chút khổ não.
“Ồ… muốn gặp tôi cũng không phải khó khăn gì, bình thường cũng không phải đặc biệt bận bịu, mấy quán bar cũng đã mở được mấy năm, sớm đi theo quỹ đạo, cũng không cần tôi quan tâm, cậu nếu muốn tìm tôi uống rượu chỉ cần gọi một cuộc không phải dễ dàng sao.” Nghiêm Đông Kỳ cân nhắc một chút, trả lời một câu đầy đủ lại lịch sự.
“Hai ta không lẽ gặp mặt nhau chỉ để uống rượu?” Mục Tử Lễ cười như không cười mà nhìn hắn.
Nghiêm Đông Kỳ cũng cười, nâng chén rượu đối diện với người đàn ông “Keng” một cái: “Ăn cơm cũng được, quán ăn của cậu quả thực không tồi.”
“Chỉ cần cậu thích ăn, muốn đến thì tôi với cậu không thành vấn đề. Không cần trả tiền.” Mục Tử Lễ nâng chén một hơi cạn sạch.
Nghiêm Đông Kỳ không nói tiếp, hắn cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay rồi ngẩng đầu nhìn người đàn ông nở nụ cười: “Không ngờ uống rượu cũng đã gần đến trưa, tôi còn có chút đồ cần sửa sang, ngày hôm nay coi như tôi chiêu đãi không chu toàn, cuối năm gần đến, chờ sang năm tôi lại mời cậu uống rượu bồi tội.”
Mục Tử Lễ thẳng thắn đứng lên, ung dung thong tha sửa sang lại quần áo, đem túi giấy đẩy trước mặt Nghiêm Đông Kỳ: “Khoảng thời gian trước vẫn không có thời gian tới cửa hàng của cậu, cũng do đi châu Âu làm triển lãm tranh, trên đường đi dạo thấy cái này cảm thấy vẫn thích hợp với cậu.”
Nghiêm Đông Kỳ sửng sốt một chút, cũng lười chối từ, đưa tay tiếp nhận mở ra nhìn một cái, là một chiếc khăn quàng cổ bằng vải kaki kẻ sọc nhỏ màu nâu, hình dáng rất được, mang phong cách nước anh.
Hắn nở nụ cười, nhìn Mục Tử Lễ rồi lên tiếng cảm ơn: “Thật có tâm, tôi rất thích.”
“Trước cậu nói chúng ta ngoại trừ uống rượu có thể cùng nhau ăn cơm, thuận theo ý trời không bằng liều lĩnh một phen, ngày hôm nay thế nào?” Mục Tử Lễ từ trong túi lấy ra điếu thuốc mời Nghiêm Đông Kỳ nhưng bị hắn từ chối.
“Không được, đứa em của tôi được nghỉ đông, giờ còn đang nhịn đói ở nhà. Tôi phải về chuẩn bị làm bữa trưa cho hắn.” Nghiêm Đông Kỳ từ trong quầy bar đi ra.
Mục Tử Lễ ngẩn người, sau đó không có bất kỳ ý tứ không thoải mái nào mỉm cười gật gù: “Tôi biết rồi, anh em các cậu cảm tình luôn tốt.”
Nghiêm Đông Kỳ không hiểu hắn đột nhiên nói cái này có ý gì, chẳng muốn cân nhắc thêm liền tùy ý gật gật đầu, đem Mục Tử Lễ đưa tới cửa xem như xong việc.
_________________
Hàn Dĩ Nặc vừa về tới nhà đã ngửi thấy mùi thơm khoai tây hầm thịt bò lan khắp phòng, hắn đem khăn quàng cổ cùng áo khoác cởi ra, đổi dép liền chạy nhanh tới nhà bếp, đôi mắt đảo qua phòng khách thì thấy một túi giấy vứt lung tung trên salong lộ ra một đoạn khăn quàng cổ.
Hắn đem khăn nhìn qua rồi giả bộ trở lại cất bước tới nhà bếp.
“Về rồi à? Bên ngoài lạnh không?” Nghiêm Đông Kỳ nghe thấy động tĩnh lớn bên ngoài, đầu nhô ra khỏi phòng mở miệng cười: “Nhanh dọn dẹp rồi chuẩn bị ăn cơm.”
Hàn Dĩ Nặc tiến vào nhà bếp, đứng sau lưng Nghiêm Đông Kỳ nhìn nồi khoai tây hầm thịt bò, lấy chiếc đũa từ trong nồi gắp miếng thịt bỏ vào trong miệng, không sợ nóng nhai lại hai lần, sau đó hàm hàm hồ hồ nói câu: “Ăn ngon quá.”
Nghiêm Đông Kỳ đảo đảo trong nồi: “Đó là vì em đói bụng. Anh làm một chút rồi ăn cơm, em rửa tay đi rồi đến xới cơm.”
Hàn Dĩ Nặc từ phía sau nhẹ nhàng tựa trên lưng Nghiêm Đông Kỳ, kêu một tiếng: “Anh hai.”
“Làm sao vậy? Lại đến thời kỳ làm nũng của em rồi?” Nghiêm Đông Kỳ nở nụ cười nhưng không quay đầu lại, cầm cái môi đảo qua đảo lại, khoai tây vàng óng với thịt bò tỏa ra mùi thơm ấm áp: “Anh trai em sắp bị đẩy vào nồi rồi.”
“Khăn quàng cổ trên ghế salong là từ đâu tới vậy? Là anh mua cho em sao?” Hàn Dĩ Nặc đem cằm đặt trên bả vai của Nghiêm Đông Kỳ, hỏi một câu.
Nghiêm Đông Kỳ thoáng quay đầu liếc hắn một chút: “Ở trong lòng em thẩm mỹ của anh lại kém như vậy? Khăn này nếu mang thì nhìn qua em phải đến 25 tuổi, anh thường chọn mua quần áo như thế cho em sao?”
“Vậy nó chỗ nào tới?” Hàn Dĩ Nặc lập tức truy hỏi một câu.
“Còn có thể chỗ nào tới? Lại đây phụ một tay, giúp anh bưng một bên.” Nghiêm Đông Kỳ nhìn nước gần rút, chuẩn bị nhắc xuống, cánh tay Hàn Dĩ Nặc hướng tới cầm một bên, nhìn qua giống như vây quanh hắn.
Nghiêm Đông Kỳ cũng không để ý, tiếp tục nói: “Là Mục Tử Lễ, em còn nhớ chứ, trước gặp ở bệnh viện, là người đàn ông đó. Ngày hôm nay gặp bên ngoài, nói cái gì xuất ngoại đi triển lãm tranh nên mang quà tới cho anh, anh cũng không hiểu tại sao, cũng không phải quen thuộc lắm. Chu đại gia đi du lịch mà có thể nhớ tới đưa vỏ sò về cho anh là tốt lắm rồi.”
Hàn Dĩ Nặc ở sau lưng Nghiêm Đông Kỳ không dấu vết nhíu mày, trầm mặc một hồi mới mở miệng: “Anh hai, em thấy khăn này vẫn không dễ nhìn, tốt nhất anh đừng mang.”
“Được đó, không mang liền không mang, nghe lời em. Anh cũng chẳng thiếu, ăn cơm.” Nghiêm Đông Kỳ gật gật đầu, đem khoai tây hầm thịt bò đưa vào đĩa thủy tinh rồi đưa tới cho Hàn Dĩ Nặc: “Đi, đặt trên bàn cơm đi, coi chừng nóng.”
Hàn Dĩ Nặc xoay người bưng đĩa đi tới bàn, lộ ra nụ cười thỏa mãn.