Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tốt, Em Nói Đó
  3. Chương 50
Trước /101 Sau

Tốt, Em Nói Đó

Chương 50

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Hàn Dĩ Nặc từ cửa phòng đi về bên giường, chỉ có khoảng cách mấy mét nhưng hắn cảm tưởng mỗi bước đi đều không có chút sức lực, lảo đảo suýt ngã nhào xuống đất.

Hắn chưa từng như thế này, căm ghét bản thân vì một phút hiếu kỳ mà nghe lén.

Nếu như không nghe thấy những câu nói này thì thật tốt biết bao.

Thiếu niên sững sờ ngồi bên giường, không khí trong phòng được tản ra từ điều hòa, ấm áp vô cùng nhưng hắn cảm giác có một cỗ lạnh lẽo từ tay chân tràn ra, lan tràn xung quanh thân thể xuyên qua xương cốt, tràn vào ***g ngực, cuối cùng ngay cả trái tim cũng bị lạnh giá nắm chặt, khiến người ta khó có thể hô hấp.

Bởi vì người đàn ông kia đối với hắn quá tốt, ôn nhu săn sóc nên mới khiến bản thân quên đi việc mình đối với hắn chỉ là trách nhiệm khi nhận lời cưu mang mà thôi.

Mà hiện tại, thời hạn của lời hứa cũng gần đến rồi.

Giống như đến mười hai giờ, một công chúa váy hoa rực rỡ sẽ biến thành cô bé lọ lem, cỗ xe ngựa cũng biến thành quả bí đỏ.

Điều duy nhất khiến hắn hạnh phúc vui vẻ hơn chính là, tốt xấu bản thân cũng là một người đàn ông, đứa bé hôi hám sẽ không được người ta hình dung như cô bé lọ lem đáng thương như thế.

Nhưng hắn sợ hãi, không phải mất đi những váy áo đẹp đẽ, hào quang óng ánh xe ngựa, hắn sợ ánh mắt người hoàng tử kia không đặt trên người mình dù chỉ là một chút.

Chính Hàn Dĩ Nặc cũng thấy tự bản thân vừa thấp kém vừa đáng thương.

Phía trước bàn của hắn cùng Tiết Giai là một cô gái cực kỳ văn nghệ. Cô kia treo một chiếc vòng cổ hình chiếc lược hai đuôi, yêu thích các tác phẩm của Trương Ái Linh cùng tác phẩm của Mộ Dung. Cô thi thoảng còn dùng tay chống cằm ngửa đầu bốn lăm độ nhìn qua cửa sổ xem lá rụng, sau đó sẽ vì bị mấy thầy cô tức giận gọi đứng dậy trả lời.

Tiết Giai đối với cô có đánh giá ngắn gọn và sắc bén: “Lập dị”

Trong giờ học, hắn vô tình nhìn qua trên bàn cô ấy, vừa thấy cô mở ra một trang sách có câu: “Được gặp anh, em dần trở nên thấp kém, thấp kém, thấp kém trong trần gian. Nhưng trong lòng em vẫn vui mừng hạnh phúc, từ trong bụi bặm trần gian mà nở hoa.”

Giờ khắc này hắn đột nhiên cảm thấy câu nói này nói thật con mẹ nó đạo lý.

Hàn Dĩ Nặc thậm chí có chút đâm bình ném hũ nghĩ, hắn sẽ mạnh mẽ khi đến sinh nhật mười tám tuổi, hờ hững đứng bên cạnh Nghiêm Đông Kỳ nói: bây giờ em đã đủ mười tám tuổi, năm đó anh đáp ứng chị chăm sóc em đến tuổi thành niên, bây giờ em đã có thể tự chăm sóc cho mình, cảm ơn anh hai đã chăm lo nuôi dưỡng em trong hai năm vừa qua.

(Đâm bình ném hũ: có thể coi như mặc kệ kết quả như thế nào)

Thế nhưng dù thế nào đi nữa thì hắn cũng không bao giờ nói ra được những lời như thế.

Hắn không muốn thừa nhận bản thân không chút nào mong muốn mình cũng Nghiêm Đông Kỳ tách ra. Cho dù dùng quan hệ “Anh em” Cũng không quan trọng, dù gì cũng tốt hơn so với việc trở thành người dưng, biến thành hồi ức.

Rõ ràng trước ngày hôm nay bản thân vẫn còn cân nhắc phải nghĩ cách làm cho Nghiêm Đông Kỳ luôn chú ý đến mình, thậm chí trắng trợn không kiêng dè mà vọng tưởng một ngày nào đó người đàn ông này sẽ tiếp nhận tình cảm của mình, yêu hắn cũng như chính hắn đã yêu anh vậy. Hai người có thể lấy tình yêu chứ không phải lấy tình thân làm trụ cột. cả hai sẽ hạnh phúc, khỏe mạnh vui vẻ sống đến hết đời, so với nhưng nam nữ yêu nhau càng hạnh phúc hơn.

Kết quả thì sao, bây giờ hắn đang lo sợ việc Nghiêm Đông Kỳ không nhìn đến mình mà hoảng sợ.

Sinh hoạt nhẹ nhàng như vậy, chiều chuộng mình như vậy.

Hàn Dĩ Nặc ngửa đầu ra sau ngồi ngã ngửa xuống giường. Thực ra còn có chuyện làm hắn suy nghĩ nhiều hơn so với việc phải rời khỏi căn nhà này.

Hắn nghe được vừa nãy Nghiêm Đông Kỳ có nói với Chu Hải một câu: “Lúc đầu tớ còn cân nhắc vì Hàn Giai, sẽ đem đứa nhỏ này nuôi tới lúc mười tám tuổi.”

Khi Nghiêm Đông Kỳ nói những lời này thanh âm không lớn, nhưng đủ khiến cả người Hàn Dĩ Nặc giống như bị sét đánh, miệng đầy cay đắng.

Nếu như ngay cả những ôn nhu dịu dàng đầy quan tâm của hắn cũng không phải vì chính mình, vậy hắn phải làm gì đây?

Vì lời hứa hẹn với chị, có phải là mỗi lần Nghiêm Đông Kỳ nhìn hắn mỉm cười sủng nịnh, kỳ thực chính là đang bù đắp những thiếu hụt sáu năm ôn nhu cùng áy náy của chính bản thân Nghiêm Đông Kỳ với Hàn Giai?

Hàn Dĩ Nặc nghĩ thôi đã cảm thấy đau tận tim gan, không thể nào hô hấp, nhưng hắn lại khó có thể kiềm chế suy nghĩ tự ngược của mình.

Nếu như thực sự những quan tâm kia vốn không thuộc về mình, vậy mình có tư cách gì dám to gan đòi hỏi ánh mắt của hắn đây?

Buồn cười.

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy bản thân ấu trĩ đến buồn cười, cảm thấy phần tình yêu của mình đối với Nghiêm Đông Kỳ so với mọi thứ trên thế giới càng quan trọng hơn, bất quá cũng chỉ là một câu chuyện cười.

Ngay từ đầu hai người bọn họ đã không ngang hàng với nhau, người đàn ông kia bố thí ấm áp cho hắn, bố thí quan tâm cho hắn, bố thí một mái nhà che chở cho hắn, có lúc nhìn hắn, Nghiêm Đông Kỳ còn bố thí ánh mắt sủng nịnh như đối với trẻ con.

Thời gian hai năm không dài, những đầy đủ hạnh phúc khiến hắn dần lừa mình dối người đem những chuyện ấy quên sạch đi, chỉ để lại ý niệm với người kia là cảm giác mãi không muốn xa rời, là ước mong giữa hai người sẽ không bao giờ tồn tại khoảng cách.

Hàn Dĩ Nặc nhẹ nhàng đem cánh tay khoát lên trán, che đi đôi mắt, không thể đè ép rồi tự nhiên cười to lên.

Chỉ cười vài tiếng lại tựa như trút hết khí lực của hắn, Hàn Dĩ Nặc đặt tay xuống rồi hai mắt thẳng tắp nhìn trần nhà, nằm một lúc rồi nghiêng người cuộn mình lại, cảm giác cả bản thân lạnh lẽo đến run rẩy.

Yêu so với chết càng lạnh lẽo hơn.

Thực sự mệt mỏi chết đi được.

Tựa hồ như đã rất lâu, thiếu niên rốt cục từ trên giường ngồi dậy, đi ra khỏi phòng đến nhà vệ sinh bắt đầu rửa mặt.

_________________–

Hai ngày nay Nghiêm Đông Kỳ vẫn xoắn xuýt chuyện sinh nhật của Hàn Dĩ Nặc, một bên chọn quà sinh nhật một bên lại tìm nhà hàng ăn bữa cơm, nhưng hắn nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn quyết định ở nhà làm một nồi lẩu nóng sốt, rồi vẫn như năm ngoái, tự tay làm một chiếc bánh gato mà Hàn Dĩ Nặc yêu thích.

Năm nay có thể bánh từ bột matcha, ngẫm lại cũng thật không tồi.

Nhưng hai ngày nay Hàn Dĩ Nặc nhìn qua, có chút… vi diệu.

Đó là cảm giác của Nghiêm Đông Kỳ.

Hắn bình thường vẫn đúng giờ đi học, hai người vẫn cùng nhau ở nhà ăn tối, có lúc ăn cơm thi thoảng nói vài chuyện ở trường, tất cả đều bình thường đến không thể bình thường hơn. Thế nhưng Nghiêm Đông Kỳ vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp lắm.

Mẹ nó chứ, cái quái gì cũng đều quy về là trực giác nam nhân thế này!!

Hắn luôn cảm thấy lúc Hàn Dĩ Nặc nhìn mình, ánh mắt có chút bi thương hoảng sợ, khiến cho hắn đột nhiên muốn đi bệnh viện kiểm tra toàn thân xem mình có phải dính một bệnh nan y không chữa trị được hay sắp tới sẽ có tai nạn kinh hoàng.

Nghiêm Đông Kỳ thật sự không nghĩ ra, ngay cả chuyện nghịch thiên là hắn yêu thích đàn ông mà ông đây còn không nói gì, hắn còn có gì bàng hoàng sợ hãi?

Thời kỳ thanh xuân u mê của đứa bé này hình như dài hơn bình thường, chẳng lẽ chiều cao tỷ lệ thuận với nhân tố trong người sao!!

Thật không biết tinh thần tên tiểu tử này bi thương xoắn xuýt cái gì.

Chẳng lẽ hắn ý thức được bản thân đã sắp đến sinh nhật mười tám tuổi, phát hiện tình yêu tuổi trẻ đã qua đi, thanh xuân không đến, lập tức muốn đi vào giai đoạn cực khổ của thanh niên trưởng thành sao? không thể đi, nếu nhìn qua thì Hàn Dĩ Nặc không giống như người bi thương tuổi thanh xuân mà phát nổ.

FML, chẳng lẽ “Gió thổi mang hơi lạnh, trời thu phong nguyệt vô biên, nhớ chuyện tình lúc trước, một ngày dài tựa năm” Nghiêm Đông Kỳ nghĩ đến đây khóe miệng đã bắt đầu kéo lên, nghiến răng nghiến lợi muốn đem em trai như hồ ly tinh đang câu dẫn mà ném tới.

Nghĩ tới đây Nghiêm Đông Kỳ lại bắt đầu sốt ruột, không thể làm gì khác là ngăn cản suy nghĩ đang muốn bổ nhào đi xa mười vạn tám ngàn dặm, một lòng một dạ vùi đầu vào làm bánh gato đánh lòng trắng trứng!!

Sinh nhật ngày đó của Hàn Dĩ Nặc trùng vào thứ sáu, buổi tối không cần đi đến trường tự học nếu không thì đến nồi lẩu cũng khỏi cần ăn, ăn qua loa vài bát rồi phải dọn dẹp mà đi trường học, như thế đến món mì trường thọ hai anh em cũng phải tùy tiện qua loa mà dùng.

Nghiêm Đông Kỳ đã sớm chuẩn bị kỹ càng mấy món ăn, sau đó đun sôi nồi lẩu thơm ngát hương cay, dùng bếp điện từ đặt ở giữa bàn đang sôi sùng sục, bên trong đã sớm hầm móng heo nhỏ nhìn qua rất ngon miệng, bên trên còn có một tầng khoai tây mỏng, chỉ cần mở nắp vung thôi đã thấy mấy tiếng khoai bốc lên thơm ngon mềm mịn.

Trong ngôi nhà lan tràn ngập hương vị cay nồng mê người của nồi lẩu.

Lúc Hàn Dĩ Nặc trở về đã ngây ngốc cả người, vừa lúc Nghiêm Đông Kỳ cầm một dĩa cải được rửa sạch đang bưng ra, nhìn thấy Hàn Dĩ Nặc đã nở một nụ cười xán lạn: “Thế nào, thơm không?”

Hàn Dĩ Nặc dừng một chút, chậm rãi khều lên một nụ cười, gật gật đầu.

“Cất túi đi, thay quần áo rửa tay rồi ra ăn cơm, nhanh nhanh nào, nồi khoai tây hầm đã được rồi, không lát nữa nó tan ra lại không ngon nữa đâu, món em thích nhất đấy.” Nghiêm Đông Kỳ đem mâm đặt lên bàn, dùng tạp dề hình thiếu nữ đang cầm lá sen màu hồng nhạt lau sạch nước trên tay, nhìn Hàn Dĩ Nặc khoát tay một cái.

Từ phòng vệ sinh đi ra trên mặt Hàn Dĩ Nặc còn mang theo mấy giọt nước, Nghiêm Đông Kỳ nhíu mày, kéo khăn giấy trên bàn ra rồi lau qua mặt cho hắn: “Em ăn một bữa cơm còn rửa mặt sao, chuẩn bị đầy đủ nhỉ, sao không thẳng thắn tắm một cái luôn đi.”

Thiếu niên nở nụ cười không nói tiếp.

Hai người ở trước bàn ăn ngồi vào chỗ của mình, Nghiêm Đông Kỳ từ phòng bếp cầm hai lon bia, ném vào trong ***g ngực Hàn Dĩ Nặc một lon: “Đến đây đi, người trưởng thành, uống rượu để thể hiện nào…”

Nghiêm Đông Kỳ vốn muốn nói “Uống rượu rồi cưa cẩm lượng lớn em gái nào”, đây là lý tưởng nhân sinh cao nhất của mấy anh em bọn họ lập ra, hắn cứ trôi chảy nói rồi ra bên ngoài khoan khoái một trận nhưng đột nhiên hắn nhớ tới người ta có lẽ không ưa con gái, nói được nửa câu liền phanh gấp nuốt nửa phần sau vào bụng.

“uống rượu rồi nuốt trọn bát mì nào…” Nghiêm Đông Kỳ lấy đầu óc hai mươi mấy năm của hắn hoạt động tìm kiếm từ ngữ để hoàn chỉnh câu nói ban đầu của mình, bỏ từng đồ ăn vào trong nồi lẩu.

Tôi ***, một đầu toàn mì à!!

Hàn Dĩ Nặc bật nắp nhấp một ngụm bia, vừa nghe lời này liền sặc một cái, khặc khặc không thể kiềm chế đến nửa ngày cũng không nói ra được một câu.

“***, coi như anh chưa nói, ăn cơm ăn cơm.” Nghiêm Đông Kỳ vớt lấy chân giò đem bỏ vào bát Hàn Dĩ Nặc, sau đó gắp cho hắn mấy miếng khoai tây.

Nghiêm Đông Kỳ không ngừng gắp thức ăn vào bát Hàn Dĩ Nặc, thi thoảng hắn sẽ ăn một miếng. Thiếu niên bên cạnh vùi đầu vào bát ăn hết sức chăm chú, người nhìn vào đấy đều cảm thấy ngon miệng. Chắc có lẽ thân thể nam sinh nóng lên, ngay cả chóp mũi bây giờ đều lấm tấm mồ hôi.

“Thế nào? Ăn ngon không?” Nghiêm Đông Kỳ không tính quá đói, nồi lẩu hầm đến gần vài giờ, hắn chỉ ngửi mùi thôi đã thấy no rồi. thế nhưng hắn đặc biệt thích nhìn Hàn Dĩ Nặc ăn đến hài lòng hạnh phúc, điều này làm cho hắn có cảm giác rất thành công.

Hàn Dĩ Nặc cầm chén đưa miếng thịt vào miệng, hàm hàm hồ hồ trả lời: “ừm, ăn ngon lắm.”

“Ăn đến nửa ngày còn chưa nói chính sự…” Nghiêm Đông Kỳ nở nụ cười, tay cầm lon bia ở cạnh lon bia của hắn cụng một cái: “Bạn học nhỏ Hàn Dĩ Nặc, chúc em sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ.”

Hàn Dĩ Nặc để đũa xuống bưng lon bia lên, khẽ cười, một nụ cười có chút miễn cưỡng không tên khó phát hiện, chân thành nói: “Cảm ơn.”

Sau đó cúi đầu uống một hớp bia.

“Bây giờ đã là thành niên, sau này không thể gọi em là bạn học nhỏ Hàn Dĩ Nặc được rồi.” Nghiêm Đông Kỳ nhíu nhíu mày.

“Vậy anh chuẩn bị gọi em là gì?” Hàn Dĩ Nặc có chút hiếu kỳ cười hỏi.

Hắn nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Gọi em là bạn học già Hàn Dĩ Nặc thì thế nào?”

Hàn Dĩ Nặc kinh ngạc nhìn Nghiêm Đông Kỳ, chính xác là sửng sốt ba, năm giây, sau đó quay đầu cầm lấy chiếc đũa: “Em nghĩ là chúng ta nên tập trung ăn cơm đi.”

“Ai u bảo bối nhi a…” Nghiêm Đông Kỳ cười to lên, ở Hàn Dĩ Nặc trên đầu xoa xoa, sau đó đứng lên, xoay người vào trong phòng ngủ: “Em chờ ở đấy, anh có món quà lớn mừng em đến mười tám tuổi.”

Người đàn ông cầm trong tay vài túi giấy từ phòng đi ra, Hàn Dĩ Nặc ngẩn người, không nghĩ món quà sinh nhật mười tám tuổi này lại là cảnh tượng vô cùng hoành tráng như thế.

Nghiêm Đông Kỳ đi tới, đem tất cả túi giấy một mạch đặt vào ***g ngực của Hàn Dĩ Nặc, chậm rì rì quay trở lại ghế ngồi, lời ít mà ý nhiều: “Quà tặng.”

“Tất cả?” Hàn Dĩ Nặc lướt qua từng túi quà.

Nghiêm Đông Kỳ nhướng mày: “Tất nhiên rồi.”

Hàn Dĩ Nặc hơi cau mày: “Vậy em vứt đâu hết được chứ.”

“FML em mở ra đi…” Nghiêm Đông Kỳ bị phản ứng này của hắn chọc cười: “Sách, bên trong cũng không phải bom hẹn giờ, nhận quà mà mặt nhăn như thế là sao.”

Hàn Dĩ Nặc tùy tiện mở một túi ra, bên trong là một chiếc máy vi tính, lại nhíu mày: “Đây không phải có chút khuếch đại? em đây cũng chỉ là sinh nhật mười tám tuổi không cần khoa trương, này có khi nào đến sinh nhật tám mươi tuổi của em anh sẽ không cùng em đi lên bầu trời ngắm vệ tinh chứ?”

“Vớ vẩn, lúc em đại thọ tám mươi tuổi thì ông đây đã sớm nằm dưới đất rồi, chờ người khác thả vệ tinh cho em đi. anh thấy cái này rất thuận tiện, máy tính bàn có chút phiền phức. Hơn nữa đây là sinh nhật mười tám tuổi đấy, không phải chuyện đùa, một bông hoa thiếu niên cứ thế trôi qua theo năm tháng, giờ đã thành thanh niên, phải cho em món quà lớn để còn an ủi nội tâm già nua bi thương của em chứ.” Nghiêm Đông Kỳ hề hề hèn hạ giải thích một hồi, dùng đũa vơ vét rau chân vịt trong nồi rồi đem tất cả thức ăn trút hết vào trong nồi lẩu.

Nội tâm của Hàn Dĩ Nặc vốn không bị thương bây giờ đã thực sự bị thương, cũng không biết nên làm gì, dở khóc dở cười mở ra món quà thứ hai.

Cái thứ hai trong túi giấy là một chiếc dao cạo râu, Hàn Dĩ Nặc vui vẻ híp mắt nở nụ cười: “Cảm ơn anh hai.”

Ria mép của hắn đã sớm dài ra, hai ba ngày phải cạo một lần, thi thoảng hắn còn phải lấy dao cạo của Nghiêm Đông Kỳ dùng qua, cứ nói tự mình đi mua mà quên mất.

Món quà thứ ba rất tinh xảo, Hàn Dĩ Nặc lấy ra, là một bóp của nam, nhãn hiệu này ngay cả Hàn Dĩ Nặc không tuân theo bất kỳ xu hướng thời trang nào cũng có thể biết được.

Hàn Dĩ Nặc đối với cái bóp da này có chút dở khóc dở cười: “Tiền của em xưa nay vẫn bỏ vào túi, anh mua cái này cho em làm gì?”

Nghiêm Đông Kỳ đem bia trong lon uống xong, mở ra lon thứ ba, nghe được câu của Hàn Dĩ Nặc liền xoay đầu lại, bí ẩn khó dò mà nhảy ra hai chữ: “Trang trí.”

Thiếu niên, hiện tại được xưng là thanh niên. Hàn Dĩ Nặc lại dở khóc dở cười đem ba túi quà đặt sang một bên, mở ra túi cuối cùng.

Bên trong là một chiếc hộp, nhìn qua như hộp đựng nhẫn, tuy Hàn Dĩ Nặc vẫn biết bên trong tuyệt đối không phải là nhẫn những bản thân vẫn nhịn không được nín thở chờ mong.

Bên trong là hai tấm thẻ.

Từ đáy lòng Hàn Dĩ Nặc lại dâng lên một cỗ tâm tình thất vọng, thật sự ngu ngốc.

Một tấm thẻ phía trên có ghi là “Đông Tây Nam Bắc”, bỗng nhiên nhìn thấy có chút kỳ quái, chẳng lẽ là thẻ hội viên cao cấp. Nghiêm Đông Kỳ gắp cho bản thân hai miếng cá rồi rất đắc ý khoe khoang: “Thế nào? Anh đây là đàn ông chân chính, nói được làm được, trước không phải đã hứa với em rồi, nếu như đến sinh nhật mười tám tuổi thì anh sẽ làm cho em một thẻ VIP của bốn cửa hàng. Anh chỉ làm riêng cho mình em thôi đấy, cả thế giới cũng chỉ có duy nhất một cái, cho em thoải mái chơi đùa.”

Hàn Dĩ Nặc nghe được “Toàn thế giới chỉ có duy nhất một cái” tự đáy lòng dâng lên một cỗ thõa mãn. Cẩn thận từng tí đem thẻ cất vào bóp tiền, sau đó giơ thẻ ngân hàng hỏi: “Cái này?”

“A? cái này hả? Lúc trước chị em qua đời có đưa cho anh để giữ, giờ nên trả lại cho em.” Nghiêm Đông Kỳ hờ hững đáp một câu định cúi đầu xuống cái miếng cá trong bát.

Nhưng hắn không nghĩ tới khi Hàn Dĩ Nặc nghe được câu này lại phản ứng lớn như thế.

Thanh niên bên cạnh đột nhiên đứng lên, lấy tốc độ như cầm quả bom cứ thế vứt thẻ lên bàn. Bật sức quá lớn khiến lưng ghế ngã về phía sau, động với sàn nhà phát sinh một tiếng “ầm” to lớn.

Nghiêm Đông Kỳ bị phản ứng này của hắn làm cả người run rẩy, chiếc đũa đang cầm trên tay cũng quăng vào trong bát, vết mỡ với tương cay vung tới áo lót đang mặc trên người, nhìn qua tương đối thú vị.

(Mạt trà (tiếng Nhật: matcha, hay 抹茶) là bột trà xanh nguyên chất của Nhật Bản. Mạt trà là loại trà chính dùng trong nghi lễ trà đạo Nhật từ pha chế đến thưởng thức. Ngày nay, mạt trà cũng được dùng làm hương liệu hay chất tạo màu cho thực phẩm, ví dụ như bánh gạo Mochi hay mì soba, kem trà xanh, hay một loạt các loại bánh ngọt Nhật mang tên gọi wagashi (nghĩa là: “Hoa quả tử”). Mạt trà là loại bột tinh khiết hơn nhiều so với bột trà xanh thông thường.)

Các hỗn hợp của mạt trà đều được đặt những tên gọi rất văn vẻ (chamei – trà danh) dù cho chúng được sản xuất từ các nông trường, hay bán ở các của hàng; các tên gọi này được đặt ra bởi những người sáng tạo ra các hỗn hợp này hay các đại sư của các trường phái trà đạo. Khi những hỗn hợp này được đặt tên bởi các đại sư của các phái, chúng trở thành konomi– hỗn hợp được ưa thích của các đại sư.

Quảng cáo
Trước /101 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm

Copyright © 2022 - MTruyện.net