Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tổng đốc phủ ban đêm.
Sư Thanh Huyền nhân lúc không có ai ở đây, liền nhẹ nhàng mở cửa phòng bước ra. Men theo lối nhỏ trong phủ đến nơi thư viện phòng của Quốc Khải.
Căn phòng tối u liền có tiếng động mở cửa bước vào, y nhẹ nhàng khép cửa sau đó bước tới giá sách lần lượt nhìn một phen.
Trong tiểu thư phòng này thật sự rất tối nhưng cũng không thể thắp sáng đèn bởi vì sẽ rất dễ phát hiện. Thanh Huyền cố gắng nhìn theo ánh sáng trăng rọi vào điểm từng lượt trên giá sách, sau đó nhẹ nhàng lật từng quyển ra xem.
Một hồi lâu sau Thanh Huyền mở to mắt.
Tìm ra rồi!
Nhân lúc định bước ra khỏi cửa lại nghe có tiếng chân bước tới. Thanh Huyền vội vàng nấp mình ở một góc tường khuất bị che chắn.
Quốc Khải bước vào trước liền theo sau là Đỗ tri phủ. Hắn bước tới bàn thắp sáng đèn lưu ly rồi nói:
"Ngươi đã che giấu kĩ rồi chứ?"
Đỗ tri phủ gật đầu: "Đều đã được cất trong mật thất, điện hạ lần này dù có đến đây điều tra vẫn sẽ không tra ra được manh mối nào đâu."
Quốc Khải cười tà: "Thái tử điện hạ thông minh tài trí được bách tính kính ngưỡng như thần. Chỉ đáng tiếc, lần này cho dù y có muốn chống đối với ca của ta cũng sẽ không có đường lui."
Đỗ tri phủ: "Phải xem số mệnh của y như thế nào. Nếu lần này vẫn không tìm ra được việc cống phẩm bị mất thêm cả số tiền ở quốc khố. Xem ra thái tử điện hạ sẽ trở thành trò cười cho triều đình."
Quốc Khải cười lớn: "Ta thật muốn xem xem đến lúc đó hoàng đế muốn bảo vệ y như thế nào."
Thoáng chốc lâu sau, cả hai người bước ra khỏi phòng.
Lúc này Thanh Huyền mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, hồi tưởng lại những sự việc khi nãy hai người họ nói thật khiến người ta muốn đấm chết người.
Y nhanh chóng bước ra khỏi tiểu thư phòng.
Sáng hôm sau, Tạ Liên đã bị Thanh Huyền lôi kéo vào phòng trong.
"Huynh thật sự nghe hai bọn họ nói vậy sao?"
Thanh Huyền gật đầu nói: "Đúng vậy còn nữa đây là thứ huynh muốn ta tìm ngày hôm qua."
Tạ Liên nhận lấy sổ sách xem một lượt rồi mở to mắt: "Thật không ngờ bọn chúng lại to gan đến như vậy, số tiền này cũng đã gần đến năm mươi vạn!"
Thanh Huyền nói nhỏ: "Ta nghĩ không chỉ riêng tiền thuế, còn chưa tính tới số tiền khác nữa."
Tạ Liên nhíu mày suy tư nói: "Thanh Huyền, huynh ra ngoài phủ đến chỗ khách điếm Lý Sâm cùng Phong Tín và Mộ Tình đang ở kêu họ mau chóng thu xếp mọi thứ, ngày mai chúng ta lên đường trở về hồi cung."
Thanh Huyền: "Ta chỉ sợ đến ngày mai bọn họ sẽ phát hiện ra vật bị thiếu trong thư phòng."
Tạ Liên cười nói: "Chỉ cần ta nói ngày mai về kinh thành. Hai người bọn họ sẽ cho rằng ta lực bất tòng tâm nên mới trở về sớm như vậy không điều tra ra được manh mối gì. Chúng sẽ sớm chuẩn bị tiệc chiêu đãi ta, lúc đó chỉ cần ngăn chân chúng lại một chút liền sẽ không bị để ý đâu. Ngày mai chúng ta trở về rồi dù phát hiện cũng không thể làm gì."
Thanh Huyền huých nhẹ vào Tạ Liên nói: "Ta nghĩ điện hạ nên viết thư hồi âm về triều đình trước, dẫu sau cũng phải mất ba ngày trở về kinh đô. Nếu sự việc này được giải quyết sớm hơn thì có thể sẽ nhẹ nhõm được phần nào."
Tạ Liên gật đầu.
***
Tiên Lạc quốc dù có thế thượng uy phong quốc gia rộng lớn nhưng ranh giới giữa các bộ lục của thảo nguyên cùng các nước láng giềng vẫn luôn phải chặt chẽ và kiểm soát nghiêm ngặt. Biên thùy của Hòa An chính là đường biên giao hữu giữa Bán Nguyệt quốc cùng Tiên Lạc, những nằm qua đường tiếp tế cùng hành thương đều phải đi qua nơi này nhập cảnh vào bên trong lãnh thổ, lại tiếp tục phải trải qua mười quận An Lục mới có thể đến được kinh đô.
Người trấn giữ biên thùy không ai khác chính là Ly Thân vương, Tạ Đô. Hắn chính là hoàng thúc của Tạ Liên cũng là thần đệ của quốc vương.
"Dạo gần đây triều đình trấn chỉnh không yên chuyện nội trạch lại khiến cho tâm tư của hoàng huynh không yên về biên thùy của Hòa An."
Tạ Đô cưỡi ngựa chạy nhanh về phía trước, gương mặt của hắn rất trẻ phóng lãng mang thêm một nhiệt huyết của võ sĩ khiến cho bao nhiêu cô nương nhìn thấy đều muốn gả cho.
Một giọng nữ cất lên: "Cho dù hoàng thượng có ưu sầu về việc chiến trận giữ thành trì của Hòa An đi nữa, biên thùy vẫn có lợi thế. Đám quan văn lừa lộc kia chắc hẳn đá trúng kích tâm của hoàng thượng rồi."
Tạ Đô cười quay sang nhìn nàng nói: "Cố đại soái cũng không cần nói khó nghe như thế chứ?"
Ở vùng biên thùy của Hòa An, có một gia tộc họ Cố hết lòng trung thành với đế đô của Tiên Lạc cũng xem như là giao tình nhiều năm giữa hoàng đế và Cố vương. Tuy trong nhà có rất nhiều huynh đệ hơn nữa, con trưởng của Cố vương lập công tài cán nhưng cuối cùng Cố vương lại chọn thứ nữ của mình là Cố Tư Y nắm quyền đại soái trong biên thùy Hòa An. Việc này đã khiến cho triều đình cùng các quân binh ở Hòa An rất phản đối nhưng một lần tin Bán Nguyệt quốc cho binh quấy nhiễu phía Tây Nam của Hòa An. Chỉ có Cố Tư Y nữ tử duy nhất cầm binh thủ lĩnh chỉ giáo đánh tan binh đội của Bán Nguyệt bắt lại kẻ giao tin đầu mối gϊếŧ chết tại chỗ. Từ đó, Bán Nguyệt quốc không nghe ngóng được tình hình liền biết biên thùy Hòa An không dễ đối phó.
Ai mà biết được, tướng quân đánh mấy trăm quân binh Bán Nguyệt thân lại là nữ tử. Mặc dù chỉ là một chút công danh nhưng cũng khiến cho các binh bộ ở biên thùy có cái nhìn khác về nàng, thậm chí là kính nể.
Cố Tư Y lại là bằng hữu với Tạ Đô không những là huynh đệ đồng sinh cộng tử còn xem nhau là người thân ruột thịt.
Đoàn người chạy đến trước cổng đô Tiên Lạc, cửa thành mở ra. Tạ Đô chạy vào bên trong.
Chúc Kha Đản đã đứng trước đó từ lâu, hớn hở chạy ra đón tiếp:
"Thần bái kiến Ly Vương điện hạ!"
Tạ Đô bước xuống ngựa phẩy tay miễn lễ. Chúc Kha Đản liền nói:
"Ly Vương từ xa ngàn dặm trở về đế đô. Hoàng thượng lệnh cho thần nghênh tiếp người trở về nghỉ ngơi sau đó hồi cung gặp mặt."
Tạ Đô gật đầu rồi quay qua nhìn Cố Tư Y nói: "Cố soái lần đầu đến kinh đô có chút bỡ ngỡ. Chi bằng ngươi theo ta làm khách ở Ly vương phủ đi. Nếu ta rảnh sẽ đưa ngươi đi tham quan kinh đô."
Cố Tư Y đưa tay ra ngăn nói: "Ta đến đây chỉ vì muốn gặp Thái tử điện hạ người người đồn đãi thôi."
Tạ Đô nhìn nàng sau đó nói: "Tùy ngươi."
Chúc Kha Đản liền cười xòa nói: "Thái tử điện hạ được chỉ định làm khâm sai đến Châu An, đã khởi hành được ba ngày rồi."
Cố Tư Y có chút bất mãn nói: "Ngàn dặm xa đến đây lại phí công rồi."
Tạ Đô dắt ngựa đưa cho thân vệ cười nói: "Chúng ta ở đây đến trung tuần tháng bảy mới rời đi, ta nghĩ khi đó thái tử sẽ về sớm thôi."
Cố Tư Y không đáp.
----------- CÒN TIẾP ---------