Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một tháng sau, tin tức truyền vào trong cung báo Vĩnh An hiện tại đã qua cơn nguy kịch khiến triều đình không khỏi vui mừng.
Tạ Liên cầm Lạc Tử ấn trong tay lệnh cho các quân binh đã được triệu tập lần trước trở về các quận châu sau đó cho người hậu lễ cực kỳ long trọng.
Nhận được mệnh lệnh từ quốc vương phải trở về trong hai ngày tới. Vì thế các con dân để cảm tạ vị thái tử đã cứu vớt muôn dân, gϊếŧ giặc cứu nước đêm cuối cùng họ đã tổ chức một buổi lễ long trọng.
Trước đó xế chiều, Tạ Liên như bình thường xem lại cảnh đô thị trở nên đông đúc ồn ào tiếng nói, người qua kẻ lại như trước không khỏi vui mừng.
Người người nhìn thấy Tạ Liên đi tới đâu liền cúi chào tới đó miệng không hết lòng khen ngợi cung kính.
Tạ Liên ung dung bước đi phía trước hỏi Hoa Thành:
"Bọn Phong Tín đâu mất rồi? Sao còn có hai chúng ta vậy?"
Hoa Thành: "Bọn họ đang sắp xếp chuẩn bị cho việc ngày mai về kinh thành nên không đi được với chúng ta."
Tạ Liên mỉm cười nói: "Lâu lắm rồi ta mới nhìn thấy Vĩnh An nhộn nhịp thế này, bọn họ không có ở đây quả thật là đáng tiếc."
Hoa Thành gật đầu đi theo đột nhiên khựng lại ngước đầu lên nhìn một tấm bảng hiệu trước mặt.
Tạ Liên thấy thế quay đầu lại hỏi: "Sao vậy Tam Lang?"
Hoa Thành chỉ tay vào trong tiệm nói: "Đây là tiệm kẹo lần trước ta ghé mua kẹo đường cho huynh. Điện hạ, huynh có muốn nếm thử lại hay không?"
Tạ Liên bật cười gật đầu: "Được."
Cả hai người đặt chân bước vào tiệm, ông chủ nhìn thấy Tạ Liên bước vào triều phục của hoàng gia liền nhận ra ngay vội quỳ xuống dập đầu liên tục mấy cái.
Tạ Liên vội đỡ dậy nói: "Không cần đa lễ! Không cần đa lễ!"
Ông chủ bỗng nhiên rưng rưng nước mắt nói: "Nhờ phúc khí của điện hạ mà người nhà ta mới được bình an. Hãy để tiểu nhân lạy người xem như tỏ lòng kính trọng!"
Tạ Liên thật sự khó xử đến nín lặng, Hoa Thành bước tới cầm một túi kẹo đường đặt một thỏi bạc lên trên bàn nói:
"Bọn ta lấy món này không cần thói."
Ông chủ tiệm thấy vậy liền lắc đầu: "Như vậy sao được? Coi như đây là món quà ta tặng cho hai vị đi. Không sao cả? Điện hạ người muốn lấy loại nào cứ lấy nếu lấy cả kẹo hết tiệm cũng được! Tiểu nhân không ý kiến."
Tạ Liên lắc đầu nói: "Đa tạ ngươi, bọn ta chỉ cần món này thôi."
Nói xong Tạ Liên liền nắm tay Hoa Thành kéo ra khỏi cửa. Ông chủ ngơ ngác nhìn sau đó quay đầu lại đã thấy trên bàn từ bao giờ đã có tới hai thỏi bạc.
Lúc bước ra khỏi cửa tiệm, Tạ Liên kéo Hoa Thành chạy một mạch trên đường, hai bàn tay vẫn cầm lấy nhau như chưa từng tách rời một khắc.
Sau khi chạy ra tới bờ sông, Tạ Liên thở phào nhẹ nhõm nói:
"Rốt cuộc cũng trốn được rồi."
Không nghe thấy người kia lên tiếng Tạ Liên vội quay đầu.
Hai ánh mắt vô tình nhìn nhau, Tạ Liên cảm giác bên trong ánh mắt của hắn rất sáng như có hàng ngàn tử linh điệp trùng trùng khơi gợi lên từ khóe mi chứa ngàn chất ý tứ không rõ.
Giống như đôi mắt trước kia đã từng nhìn thấy y một tay vung kiếm ở binh tập.
Tạ Liên nhìn xuống mới để ý hai tay vẫn còn đang nắm chặt vào nhau liền vội thu liễm về.
Hoa Thành lúc này mới vừa hoàn hồn trở về liền quay đầu nhìn đi chỗ khác đưa túi kẹo đường cho Tạ Liên.
"Của huynh."
"Đa tạ." Tạ Liên nhận lấy rồi dựa người trên thành cầu.
Mỗi người nhìn về một phía, ánh mặt trơid đang buông thả.
Bỗng nhiên có tiếng cười nói vang từ sau lưng, Tạ Liên quay đầu trông thấy vài người nông dân vừa mới đi cày rẫy về.
Họ vừa thấy y liền như bất ngờ đến không phản ứng.
"Điện....điện hạ!"
Tạ Liên cảm thấy mình sắp bị những sự kính ngưỡng đó đè ép tới nơi vội đưa tay ngăn:
"Không cần hành lễ!"
Đám nông dân kia nghe thấy vậy liền thật sự không quỳ xuống hành lễ nữa, vội vàng đứng dậy chấp tay trước mặt y nói:
"Nghe danh thái tử điện hạ đã lâu! Quả là trăm nghe không bằng một thấy, cảm ơn người vì đã cứu giúp bá tánh Vĩnh An trường tồn. Lão nô nguyện đời ghi nhớ công ơn mãi không quên!"
Tạ Liên cười dịu dàng, nét mặt trông như đúc một vị tiên nhân giáng trần. Làn gió làm y phục phồng phềnh càng như tỏa ra tiên khí.
"Không cần phải kính ngưỡng ta."
Những người nông dân kia nghe thấy thế liền nhìn trọn vẹn khoảnh khắc Tạ Liên mỉm cười ngược theo hướng chiều tà:
"Cứu vớt muôn dân, cứu sinh cứu thế đều là ước nguyện của ta."
"Chỉ cần con dân Tiên Lạc vẫn còn ở đây ta nguyện lòng vì tất cả."
Những người kia nghe thấy như vậy liền không thể kìm nén được cảm xúc. Nếu y không phải là thái tử điện hạ cao quý, họ sớm đã ôm lấy y từ lâu rồi!
Tất cả mọi người khóe mắt có chút ươn ướt như bị xúc động cúi đầu chấp tay nói:
"Chúng tiểu nhân nguyện vì người cùng người bảo vệ giang sơn."
Tạ Liên cười không nói gì thêm, ánh mắt bỗng nhiên dồn về hồng y đứng khoanh tay sau lưng y. Một người nói:
"Vị công tử này cho hỏi đã có ý trung nhân chưa?"
"Ngươi đã có thê tử chưa?"
"Phải đó. Nhà ta có một tiểu nương nếu công tử không chê có thể gặp mặt."
Tạ Liên cứng người quay đầu nhìn Hoa Thành đang bật cười đến vui vẻ.
"Có rồi."
Mọi người đồng thanh: "Có rồi sao?"
Hoa Thành gật đầu:
"Ở nhà đã có thê tử. Vừa xinh đẹp vừa hiền lương là quý nhân cành vàng lá ngọc, từ nhỏ đã thích rồi, nếm đủ trăm cay nghìn đắng mới theo đuổi được.”
Tạ Liên nghe tới câu nói đó định vươn tay muốn nắm góc áo của hắn chạy đi liền bị làm khựng lại.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
"Đã có vợ rồi sao?"
"Chắc vị cô nương đó thật sự rất có phúc khí mới có thể cưới được công tử nha."
Tạ Liên lúc này lồng ngực có hơi quặng đau tưởng chừng như không thở được gượng cười nói:
"Trò chuyện tới đây là đủ rồi, tạm biệt các vị ta xin phép."
"Tiểu nhân cung tiễn điện hạ."
Tạ Liên quay lưng đi ống tay áo giật phắt một cái. Hoa Thành cũng theo sau chỉ là trên con đường vắng bóng không còn nghe thấy tiếng của hai người nói chuyện như ban nãy.
Tạ Liên đi một lúc lại dừng hỏi:
"Câu nói đó...."
Hoa Thành nhướng mày khó hiểu: "Điện hạ huynh nói câu nào?"
Tạ Liên quay đầu nhìn hắn hỏi: "Câu nói khi nãy là thật sao?"
Hoa Thành nghe vậy ngưng thần liền bật cười thành tiếng nói: "Huynh tin thật sao?"
Tạ Liên không nói tiếp.
Hoa Thành lúc này thấy mình hơi quá đà liền thu liễm lại nụ cười sau đó cất giọng: "Giả thôi."
Tạ Liên nghe vậy liền ngước mắt lên hỏi: "Nhưng mà ta thấy đệ nói đến vị quý nhân kia ba phần có chút thật lòng."
Hoa Thành ngưng sắc không nói gì.
Tim Tạ Liên lúc này đập cực kỳ mạnh, hai tay trong ống tay áo siết chặt hỏi:
"Vị...quý nhân đó là một người như thế nào?"
Hoa Thành nghe xong mắt hơi mở to có phần thận trọng hỏi:
"Huynh hỏi việc này để làm gì?"
Tạ Liên thấy hắn phớt lờ câu hỏi liền nói:
"Không có gì chẳng qua là ta thấy có chút tò mò thôi. Nếu đệ đã không muốn nói vậy thì không cần nói nữa xem như ta thuận miệng tán gẫu đi."
Nói xong Tạ Liên quay đầu bước tiếp, Hoa Thành bỗng nhiên lên tiếng:
"Huynh ấy là người ta ngưỡng mộ rất lâu rồi nhưng ta cảm giác bản thân mình thấp kém không dám nói ra."
Tạ Liên thở hắt ra một hơi sau đó bình thản quay nửa mặt nhìn hắn nói:
"Đệ dù sao cũng là người có tài không cần phải tự ti về bản thân như thế. Dù đệ có như nào ta vẫn luôn ủng hộ."
Nói xong, Tạ Liên liền bỏ Hoa Thành sau lưng mà chạy trối chết.
Hoa Thành đưa tay như muốn giữ y lại nói gì đó:
"Điện hạ, huynh...."
Suốt buổi đêm tiệc tùng ăn mừng Vĩnh An thắng trận đẩy lùi được dịch bệnh nhưng Tạ Liên dường như có tâm bệnh không thể cười nổi.
Mỗi một lần hành sự đều cố gắng cười xòa cho qua trong lòng nghĩ ngợi đủ điều. Y khẽ đưa mắt nhìn về phía bàn của Hoa Thành chỉ thấy hắn ngồi yên không đáp.
Bầu không khí vui vẻ rộn rã cỡ nào hắn vẫn bình tâm như sóng nước không có chút động tĩnh. Trong buổi yến tiệc, hai người với hai lối suy nghĩ khác nhau không dám nhìn vào đối phương lần nữa.
Ngày hôm sau chuẩn bị lên đường, Tạ Liên nhận lấy dây cương của thị vệ.
Y đưa tay vuốt ve A Đào đang hí hửng ngoắc cái đuôi bờm trắng muốt. Mộ Tình chợt dưng đi tới hỏi:
"Điện hạ, huynh rốt cuộc có chuyện gì sao?"
Tạ Liên như bị bắt thóp vẫn cố tỏ ra bình tĩnh nói: "Ta có chuyện gì ý ngươi là sao?"
Mộ Tình: "Kì quái, ta thấy huynh hôm qua dường như không khỏe. Hơn nữa cái tên Hoa Thành kia thường rất đi theo bên cạnh huynh vậy mà bây giờ lại yên lặng không nói chuyện gì với ai, sắc mặt cũng rất khó coi."
Tạ Liên nghe Mộ Tình nói liền nhìn về phía Hoa Thành đang dắt dây cương ngựa đen đứng một góc. Ánh mắt của hắn vẫn nhìn về phía bên này khiến Tạ Liên có chút chột dạ liền quay đầu trở về.
Mộ Tình hỏi: "Huynh và hắn xảy ra chuyện gì rồi?"
Tạ Liên lắc đầu: "Không có đâu, mau chuẩn bị trở về kinh thôi."
Tạ Liên leo lên ngựa vẫy tay với các dân chúng đang đứng phía sau cửa thành tiễn biệt mình.
Tạ Đô theo sau hô: "Xuất phát!"
Cả đoàn người liền nối đuôi nhau trở về kinh thành.
Mấy ngày sau khi trở về, Đông Lạp trấn như trẩy hội khắp nơi tung hoa đón mừng hai vị điện hạ có chiến công hiển hách trở về cung.
Tạ Liên vừa về tới cung xuống ngựa lập tức đã có người chạy đến muốn y cùng những người khác có mặt thay triều phục bước vào trong chính đường.
...
Tạ Liên sau khi sửa soạn đến trước cửa điện đã thấy bốn người Phong Tín và cả Hoa Thành cũng ở đó liền có chút bất ngờ.
Phụ hoàng muốn tất cả bọn họ vào triều????
Tạ Liên bước vào đầu tiên đã thấy Tạ Đô cùng Sư Vô Độ đã ở trong cùng các quan văn khác chờ sẵn.
Tất cả mọi người đều quay hướng về phía y cúi đầu hành lễ:
"Thần cung đón điện hạ trở về!"
Tạ Liên bước vào giữa điện đưa tay:
"Chư vị bình thân."
Sau đó y ngước mặt lên người ngồi chính tông giữa điện liền cúi người hành lễ:
"Nhi thần bái kiến phụ hoàng."
Quốc vương liền nói: "Miễn đi."
"Tạ phụ hoàng."
Tạ Liên đứng dậy đến vị trí của mình đứng.
Cả bốn người kia liền bước vào hành lễ:
"Thần tham kiến bệ hạ."
Quốc vương sắc thái có chút vui mừng hơn lúc trước liền nói:
"Hài nhi lần này chiến sự Vĩnh An nhờ có mưu lược việc tác chiến với các quận châu của Tiên Lạc mới có thể đàn áp được tộc Ba Lâm Nặc Kha. Nay lại mở rộng thêm bờ cõi thật sự có chút đáng mừng."
Tạ Liên cúi đầu: "Đa tạ phụ hoàng khen ngợi."
Quốc vương gật đầu liền nói thêm: "Trên chiến trận sa trường bốn người được cho là thị vệ bên cạnh hầu hạ thái tử cứu giá mọi lúc cũng coi là có công rất lớn. Đặc biệt là các ngươi đã thành công phá trận A Cáp Nhĩ rất đáng được tán dương."
Tạ Liên cảm thấy có chút kì lạ quốc vương lại cất giọng:
"Lần này thắng trận cả nước cùng vui vậy thì trẫm đích thân ban thưởng lớn cho Ly Thân Vương cùng thái tử điện hạ xem như là công lao của hai người."
"Thần đệ đa tạ hoàng huynh."
"Nhi thần đa tạ phụ hoàng."
Quốc vương nhìn bốn người đứng giữa chính điện một lúc liền nói:
"Trẫm dự định vui càng thêm vui, bốn người các ngươi cũng là có công lao lớn nên ta cũng đặc biệt trọng thưởng."
Tất cả mọi người bàn tán xôn xao, Chúc Kha Đản bước ra trên tay cầm một chiếu chỉ tuyên hô:
"Quỳ!"
Cả chính đường đều quỳ xuống, Tạ Liên ngẩng đầu nhìn Chúc Kha Đản mở chiếu ra tuyên:
"Phụng thiên thừa nhận, hoàng đế chiếu viết. Vĩnh An thắng trận lòng dân an yên, bách tính xã tắc phồn thịnh giàu mạnh, trẫm cũng an lòng. Hôm nay trẫm viết chiếu chỉ này phong vị cho những người hào kiệt vì nước non giang sơn vì muôn dân Tiên Lạc xem như trọng danh trọng nghĩa nước nhà. Tuyên vị:
Phong Tín phong làm Thừa tướng - tự Nam Dương trấn giữ phía Bắc Vĩnh An.
Mộ Tình phong làm Thái Úy - tự Huyền Chân trấn giữ Thủy An.
Lang Thiên Thu phong làm Tướng Quốc - tự Thái Hoa.
Hoa Thành phong Hầu tướng - tự Huyết Vũ Thám Hoa.
Ba ngày nữa làm đại lễ sắc phong
Khâm thử."
Khắp cả phòng sững người.
Tạ Liên nghe thấy liền không tin vào tai mình liền đưa mắt nhìn xuống bốn người kia. Sau khi nhận chiếu, cả bọn họ đều hành lễ:
"Thần lĩnh chỉ."
Một người trong quan văn bước ra tâu:
"Bệ hạ, tất cả bọn họ đều là thị vệ của thái tử nay phong vị cho họ khác nào là quá dễ dàng? Hơn nữa ai còn thân cận bên cạnh điện hạ????"
Quốc vương hỏi:
"Ngươi nói cho trẫm biết thế nào là dễ dàng?"
"Thần..."
Quốc vương vuốt cằm nói:
"Một kẻ chỉ có ở trên triều đường chưa từng xông pha đánh trận các ngươi đã từng dẹp yên lòng dân hay chưa? Hay chẳng qua chỉ ở đây miệng lưỡi nói năng làm càn!"
Viên quan kia lập tức nín họng.
Quốc vương nói tiếp:
"Huyết Vũ Thám Hoa hắn từ lâu trẫm đã nghe danh là một tướng tài. Hắn vì sẵn lòng theo hầu thái tử quả thật sự là thiệt thòi lại có công tập kết binh các quận châu đồng lòng đánh trận phong Hầu không có gì là quá đáng. Ba người còn lại đều có công lớn từ ải Bán Nguyệt tới nay mới có cơ hội làm rạng rỡ công danh trẫm thăng vị các ngươi còn có ý kiến?"
Chúng thần quan đều quỳ xuống tâu:
"Thần không dám."
Quốc vương:
"Được, nếu đã không còn ai kiến nghị. Bãi triều."
------------ CÒN TIẾP -----------