Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 11: Mất trí nhớ sau khi bị đối xử tệ(11)
Tác giả: Đường Vĩ Soái
Cậu nhận được đáp án không như mong muốn.
Đại não là bộ phận y học khó giải phá được nhất, huống chi, Tạ Mộc mất đi là một cái ký ức nhìn không thấy, sờ không được.
Bác sĩ tận chức tận trách nói cho thanh niên trước mặt, thấy thần sắc trên mặt cậu rõ ràng là mới vừa khóc xong này, do dự một chút, vẫn là nói, "Nếu thật sự muốn khôi phục ký ức, đi nhiều những nơi trước kia từng đi thử xem, nói không chừng sẽ kích thích đến ký ức."
Nơi trước kia thường đi
Thanh niên trong nháy mắt nghĩ tới công ty Bạc Khâm, cậu trước kia, còn không phải là ở nơi đó làm việc sao?
***
Bạc Khâm đang mở họp, di động đặt ở một bên đột nhiên vang lên, anh cho tạm dừng báo cáo, nghiêng đầu nhìn về phía điện thoại báo tên người gọi, môi mỏng hơi hơi giơ lên, lộ ra một nụ cười lạnh.
"Hôm nay đến đây thôi, tan họp."
Tại công ty này, quyền lực của người đàn ông là vô cùng đáng tin, chỉ một câu như vậy, cho dù cuộc họp mới đi được một nửa, nhóm người ngồi đó vẫn là đứng hết lên, lục tục rời khỏi phòng họp.
Phòng họp lớn như vậy, trong nháy mắt chỉ còn lại Bạc Khâm đang ngồi ở ghế chủ vị.
Anh nhìn về phía di động vẫn luôn vang lên, click mở, đặt bên tai.
"Như thế nào? Anh em tốt của tôi, chịu đựng không nổi?"
"Cậu rốt cuộc muốn thế nào mới thu tay lại!" thanh âm Đàm Đào táo bạo truyền ra tới, Bạc Khâm nghe, từng đợt bật cười.
"Không tiếp tục trưng bộ mặt giả tạo kia của cậu sao?" Anh trào phúng một câu, trực tiếp đi vào chủ đề chính, "Cậu biết tôi muốn cái gì."
"Tiểu Mộc của tôi, em ấy hiện tại chính là hoàn toàn đắm chìm trong lời nói dối của cậu không thể tự kềm chế a."
Đàm Đào thanh âm bỗng nhiên âm trầm xuống, "Không có khả năng, cậu nghĩ đều đừng nghĩ."
"Vậy không cần nói nữa."
"Tôi phải nhắc nhở cậu một chuyện, nghe nói, ông già nhà mấy người, tìm luật sư về nhà, cậu nói xem, ông ta ở trên di chúc sửa lại cái gì đâu?"
"Bạc! Khâm!"
Thanh âm bên kia nghe vào quả thực như hận đến không thể cắn anh một miếng thịt.
Người đàn ông anh tuấn hơi hơi nhướng mày, trong mắt như cũ vẫn là nghiền ngẫm, phảng phất như đang uy hiếp không phải là người bạn tốt ngày xưa, mà chỉ như một người xa lạ.
"Cậu hiện tại không đem em ấy cho tôi, tôi có thể đem người đoạt lại đây, Đào Tử, anh em nhiều năm như vậy, cậu cũng hiểu tôi."
"Tôi muốn, là có thể nắm trong tay."
"Nếu như vậy, cậu vì cái gì còn chưa ra tay."
Bạc Khâm mắt vừa mới còn tràn đầy nghiền ngẫm âm trầm xuống, anh lạnh mặt, nghe người đàn ông bên kia dùng thanh âm khàn khàn nói chuyện.
"Cậu không dám."
"Người em ấy thích hiện tại là tôi, nếu cậu ra tay với tôi, em ấy sẽ hận cậu."
Bạc Khâm không nói gì, người bên kia lại càng thêm khẳng định suy đoán của mình, trong khoảng thời gian này các loại làm ăn sụp đổ dường như đã khiến hắn suy sụp, điều này làm cho thanh âm của hắn nghe vào cũng càng thêm điên cuồng, giống như là dân cờ bạc, "Bạc Khâm, cậu thích em ấy, có phải hay không?"
"Cậu thích Tạ Mộc cái người đã bị cậu vứt bỏ, chính là muộn rồi, người em ấy thích hiện tại là tôi, là Đàm Đào tôi!"
"Cậu có thể làm tôi phá sản, cũng có thể làm tôi bị nhà họ Đàm xoá tên, nhưng là Tạ Mộc vĩnh viễn đều là của tôi."
"Nhưng mà cái này tôi thật sự phải đến cảm tạ cậu, nếu không phải cậu đem Tạ Mộc sau khi mất trí nhớ cái gì cũng không biết ném ở bệnh viện, tôi cũng sẽ không được đến em ấy toàn thân tâm tín nhiệm, cậu biết thân thể em ấy có bao nhiêu mềm không? Biết em ấy có bao nhiêu đáng yêu nằm ở dưới thân tôi để tôi làm không? Chỉ cần tôi nói một câu, em ấy nguyện ý vì tôi đi tìm chết!"
"Cậu sao? Ở trong mắt Tạ Mộc, cậu chỉ là một người xa lạ có chút xíu ký ức!"
Bạc Khâm mặt vô biểu tình nghe, ngón tay thon dài cầm di động lại dùng sức siết chặt nó, anh lạnh như băng xả ra một mạt cười nhạo, "Chó nhà có tang."
Ngắt điện thoại, người đàn ông bỗng nhiên đưa điện thoại di động nện thật mạnh ở trên mặt đất, trong mắt tràn đầy tức giận.
Thích Tạ Mộc? Sao có thể!
Anh chỉ là, muốn khối thân thể kia mà thôi.
"Bạc tổng."
Có người ở ngoài gõ cửa, rước lấy người đàn ông có thể xưng là bạo nộ đuổi đi: "Cút đi!"
Vừa nhấc mắt, lại đối diện đôi mắt thanh niên hơi hơi phiếm hồng.
【 đinh! Bạc Khâm hảo cảm: 75】
Đinh một tiếng!
Thu được thông báo, Tạ Mộc hướng về phía Bạc Khâm lộ ra một cái biểu tình có hơi chút nhút nhát, "Bạc tổng, tôi có một số việc muốn làm phiền ngài."
Bạc Khâm một đôi mắt bình tĩnh nhìn phía thanh niên.
Đôi mắt đỏ bừng, tinh thần uể oải, nói chuyện có chút nghẹn ngào.
Xem ra, là vừa rồi đã khóc a.
Ai có thể ở dưới mí mắt Đàm Đào làm Tạ Mộc chịu tổn thương đâu?
Người đàn ông hồi tưởng ngữ khí Đàm Đào vừa rồi nói chuyện, trong mắt nhiều một tia hiểu rõ, biểu tình trên mặt anh trong nháy mắt biến ảo, trong lòng cũng tính kế.
Tạ Mộc nhìn khuôn mặt tuấn lãng của Bạc Khâm lộ ra một cái cười nhạt, giống như một thân sĩ nho nhã lễ độ tự nhiên mà sửa sang lại quần áo cho tốt.
"Đi thôi, đi văn phòng tôi."
***
"Em là một trợ lý rất xuất sắc, năng lực làm việc là tuyệt đối không thể nghi ngờ, đã từng đi theo anh bàn qua rất nhiều dự án."
Bạc Khâm bưng lên cà phê, đối với ly nhẹ nhàng thổi khí, một đôi mắt hẹp dài lại hơi hơi thượng chọn, tầm mắt dừng lại trên biểu tình mang theo bất an của thanh niên.
Anh nhấp một ngụm cà phê, lộ ra một cái cười khẽ tới, "Như thế nào đột nhiên nhớ tới hỏi cái này? Những này, Đào tử không nói với em?"
Tạ Mộc ánh mắt vẫn luôn là thực bất an, đặc biệt là sau khi tiếp xúc đến tầm mắt của người đàn ông, biểu tình càng là trong nháy mắt khẩn trương lên.
Rốt cuộc cậu trải qua chuyện phía trước, cũng đã đủ làm cậu cảnh giác Bạc Khâm con người này.
Bạc Khâm trong lòng rõ ràng, cũng là bởi vì rõ ràng, mới càng thêm tò mò Tạ Mộc đều sợ hãi anh đến vậy, như thế nào còn dám lấy hết can đảm dê vào miệng cọp.
"Em không cần trốn anh như vậy."
Thấy thanh niên vẫn là cả người căng chặt, giống như thể ngay sau đó liền phải như thỏ nhỏ tháo chạy ra ngoài, ánh mắt Bạc Khâm hơi ám, biểu tình hơi hơi nhu hòa xuống, tựa như một người có tính tình tốt mười phần.
"Phía trước là anh không cam lòng, muốn cùng em hợp lại, nhưng mà hiện tại anh cũng đã nghĩ thông suốt."
Khi anh nói những lời này, cố ý lộ ra một chút chua xót ở bên môi, Tạ Mộc quả nhiên mắc mưu, trong đôi mắt tròn để lộ ra vài phần mê mang, lẩm bẩm lặp lại một lần, "Hợp lại?"
Quả nhiên, ký ức em ấy vẫn là không có hoàn toàn khôi phục.
Bạc Khâm trong lòng có tính toán, biểu tình trên mặt chua xót càng đậm, "Đúng vậy, Đào tử không cùng em nói đi, lúc trước khi em xảy ra tai nạn xe cộ, anh là bạn trai của em, sau em lại bị hắn cướp đi, anh tức giận quá, thái độ đối với em mới không tốt."
Lời này của anh ta sai lầm chồng chất, nhưng đối phó với một Tạ Mộc ký ức trống rỗng, nói gì tin đó mà nói vậy là đủ rồi.
Tạ Mộc trên mặt mê mang càng nhiều.
Người yêu cậu chưa từng cùng cậu nhắc tới chuyện này.
Bạc Khâm đem biểu cảm của thanh niên thu hết vào đáy mắt, ở trong lòng đảo qua một lần vấn đề cậu hỏi, mắt hơi hơi mị mị, nhẹ giọng nói, "Thời điểm chúng ta ở bên nhau, Đào Tử đã đối với em rất có hứng thú, cậu ta luôn luôn thích em như vậy."
Những lời này như là mồi câu rơi xuống, thanh niên đột nhiên nâng mắt lên, "Anh ấy, anh ấy là bởi vì thích tôi của trước kia, cho nên mới đối tôi tốt như vậy sao."
"Nào có cái gì trước kia không trước kia, Tiểu Mộc, em vẫn luôn là em." Người đàn ông không nhanh không chậm nói chuyện, giống như là đang hồi tưởng lại, mỗi một chữ rồi lại như hóa thành đao cắm ở trái tim thanh niên.
''Chẳng qua Đào tử vẫn luôn là thích loại hình tinh anh, Tiểu Mộc, em hiện tại mất đi ký ức, không còn cái loại giỏi giang như trước kia này, khả năng cậu ta cũng sẽ có chút mất mát đi?"
Rõ ràng là câu nghi vấn, Bạc Khâm nhìn sắc mặt thanh niên tái nhợt xuống, trong mắt lại tràn đầy khẳng định.
"Không, không phải, anh ấy chỉ là tâm tình không tốt."
Thanh niên đã hoàn toàn bị thuyết phục, nhưng vẫn không chịu thừa nhận, dùng lí do vụng về vì người yêu giải vây, không nghĩ tới biểu tình thất hồn lạc phách kia của mình đã hoàn toàn bán đứng cậu.
"Đàm Đào tức giận với em sao?"
Bạc Khâm nhăn lại mi, trầm giọng nói, "Cậu ta chính là một người tính tình rất tốt, nếu cậu ta thật sự đối với em thể hiện sự bất mãn, Tiểu Mộc, em cũng nên cẩn thận."
19 tuổi, thanh niên còn không có hoàn toàn đi vào xã hội bị dọa sợ, cậu trắng mặt, cơ hồ là theo bản năng hướng người đàn ông trước mặt cầu xin, "Bạc tổng, tôi nên làm cái gì bây giờ."
"Tôi, tôi không nhớ rõ việc trước đây, tôi cũng muốn giúp anh ấy, nhưng là tôi..."
"Đừng sợ, đừng sợ."
Người đàn ông đứng dậy, bàn tay dày rộng thon dài đặt trên vai Tạ Mộc, lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng chậm rì rì chuyển vòng, "Anh sẽ giúp em, trước kia, em còn không phải là một tay anh dạy ra sao?"
Thanh âm Bạc Khâm từ tính ổn trọng, làm lòng người không tự kìm hãm được tin tưởng anh.
Mắt, lại dừng trên tảng da thịt trắng nõn của thanh niên, tưởng tượng ra cảm giác nhẹ nhàng cắn lên nó, môi, hơi hơi dương lên.
Xem ra, khối điểm tâm nhỏ đã mất đi này, thực mau lại có thể rơi vào tay mình.