Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 14: Mất trí nhớ sau khi bị đối xử tệ(14)
Thời điểm Đàm Đào tỉnh lại, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ vẩy lên người, ánh mặt trời sáng sớm nhè nhẹ, chiếu vào trên người vừa vặn tốt.
Một mùi hương cơm nhàn nhạt ấp ủ ở trong mũi, người đàn ông trên giường còn chưa mở mắt, môi đã hơi hơi gợi lên, lộ ra một nụ cười thỏa mãn.
Anh mở mắt ra, duỗi cái eo lười đứng dậy, quả nhiên ở phòng bếp gặp được thanh niên đang mặc tạp dề bận rộn.
Nghe được phía sau có tiếng động, Tạ Mộc xoay người, hướng về phía anh lộ ra một cái cười nhạt.
"Nhanh lên đi rửa mặt, lập tức nên ăn cơm."
Hai người giống như là đã sinh sống cả đời vậy, bình đạm mà lại ấm áp.
Rửa mặt xong, trên bàn cơm đã sắp đầy đồ ăn.
Toàn bộ đều là Đàm Đào thích ăn.
"Anh lần trước không phải cùng em nói hiện tại không thế nào thích ăn khổ qua sao? Hôm nay không có làm khổ qua."
Tạ Mộc kéo ghế ra ngồi xuống, hai mắt cong cong, nhìn người đàn ông cười.
Đáy mắt cậu tràn đầy thuần túy luyến mộ, cũng tràn ngập hân hoan có thể cùng người yêu ở bên nhau.
Đàm Đào nói, "Lát nữa cơm nước xong, chúng ta liền đi xem bác sĩ đi."
Co ngươi sáng lấp lánh của thanh niên hơi hơi một đốn, đầu ngón tay phải cầm chiếc đũa trắng bệch.
Liền khát vọng như vậy, rời bỏ cậu sao?
Cậu nỗ lực duy trì tươi cười, cả người lại phát lạnh.
Đàm Đào chú ý tới sắc mặt của Tạ Mộc có chút kinh sợ, anh lo lắng buông chiếc đũa, duỗi tay đi chạm vào giữa trán người yêu xem độ ấm, thanh âm ôn hòa dịu dàng quan tâm, "Không thoải mái sao?"
"Không có."
Thanh niên cười, mắt chờ mong nhìn về phía người đàn ông, "Chúng ta hôm nay đi ra ngoài chơi, được không?"
Đôi maqts cậu thật đẹp, tròn tròn, đồng tử rất sáng, như là đôi mắt của trẻ nhỏ vậy, đựng đầy toàn bộ trời sao, ở dưới cái trời sao này, có toàn bộ tình yêu đối với Đàm Đào.
Đàm Đào không có nghĩ nhiều, anh có chút chần chờ, muốn mau chóng làm người yêu nhỏ của chính mình khôi phục ký ức.
Hiện tại sự vụ trên tay anh hỏng bét, tùy thời đều sẽ đóng băng, nếu là Tiểu Mộc đã trở lại, em ấy nhất định sẽ đem chuyện này chải vuốt rõ ràng.
Lúc trước em ấy làm trợ lý của Bạc Khâm, còn không phải là như vậy sao?
Thanh niên nhìn ra người yêu chần chờ.
Cậu luôn luôn là thực ngoan ngoãn, từ bệnh viện tỉnh lại, mãi cho đến hiện tại, đều như là một đứa trẻ không có tính tình đẹp.
Cậu yêu Đàm Đào*, nghe theo toàn bộ tâm ý của anh, luyến tiếc cự tuyệt yêu cầu của anh.
(*) chỗ này tác giả ghi Bạc Khâm, chắc là ghi nhầm.
Nhưng hiện tại, cậu muốn ích kỷ một lần.
"Em hôm nay không muốn đi bệnh viện, anh có thể hay không cùng em đi ra ngoài một ngày." Tạ Mộc vươn tay, ngón tay thon dài lạnh lẽo thật cẩn thận dừng ở trên mu bàn tay người đàn ông, ánh mắt gần như cầu xin.
Đàm Đào không rõ vì cái gì một hai phải hôm nay đi ra ngoài chơi, nhưng nhìn thanh niên thật cẩn thận biểu tình, trong lòng mềm nhũn, đáp ứng rồi.
"Được, chúng ta hôm nay đi ra ngoài dạo một ngày."
Thanh niên thực vui vẻ cười.
Cười cười, trong mắt lại có chút bi ai, cậu cúi đầu che dấu, ăn một ngụm cơm.
Này đầy bàn mỹ thực rốt cuộc là hương vị gì, chờ đến ăn hết, Tạ Mộc trong miệng vẫn là chết lặng.
***
Đàm Đào đã thật lâu không có như vậy vui vui vẻ vẻ chơi đùa.
Ngày này, anh tự mình ngụy trang tốt, mang theo người yêu nhỏ dường như dạo hết toàn bộ nơi thú vị trong thành thị.
Tạ Mộc vẫn luôn cười thực vui vẻ.
Cậu thật sự giống như là một đứa nhỏ, thích ngựa gỗ xoay tròn mà chỉ có trẻ con mới thích, thích bánh xe quay, xe bay tận trời.
Đàm Đào nhìn cậu vẫn luôn bị dọa đến thét chói tai, nhưng trên mặt lại tràn đầy tươi cười.
Cuối cùng, hai người ngồi ở trên một con ngựa, cảm thụ được động tác thong thả của máy móc, bên tai là âm nhạc nhu hòa, Tạ Mộc ngồi ở phía trước quay đầu, nhìn về phía người đàn ông ở phía sau ôm lấy vòng eo mình.
Giờ phút này sắc trời đã có chút tối tăm, công viên trò chơi thắp lên ánh đèn sáng long lanh, chiếu rọi ở trên mặt hai người, như mộng như ảo.
"Đây là lần đầu tiên em ngồi ngựa gỗ xoay tròn."
Ngựa gỗ một trên một dưới về phía trước di động tới, thanh niên trước sau hơi hơi nghiêng người, cùng Đàm Đào ánh mắt đối diện, cậu cười nói, "Lần đầu tiên ngồi bánh xe quay, lần đầu tiên ăn kẹo bông gòn, lần đầu tiên tới công viên trò chơi."
"Đàm Đào, cảm ơn anh."
"Thằng nhỏ ngốc, chúng ta là người yêu, có cái gì mà cảm ơn."
Thanh âm dịu dàng của người đàn ông ở bên tai vang lên, Tạ Mộc đôi mắt lượng lượng nhìn anh, như là đứa nhỏ xin kẹo hỏi, "Anh sẽ nhớ rõ em sao?"
"Cái gì?"
Một đám nhỏ cười thét chói tai đi ngang qua, vừa lúc che đậy thanh âm của thanh niên, người đàn ông chỉ thấy khẩu hình, không nghe rõ cậu đang nói cái gì.
"Em nói!!"
Tạ Mộc lớn tiếng kêu, "Em rất thích anh!"
Đàm Đào cười, trong mắt toàn là thỏa mãn, anh tiến đến bên tai thanh niên, thấp giọng trả lời, "Anh cũng vậy."
Người bị anh ôm đem đầu xoay trở về, cậu đang cười, mắt lại một chút đỏ.
Cậu thật sự rất thích người này a.
Mấy ngày này vốn dĩ chính là trộm tới, cậu nên thấy đủ mới đúng.
Dưới ánh đèn lay động, Đàm Đào trong lúc vô ý phiết tới đôi mắt có chút đỏ lên của thanh niên, trong lòng nháy mắt hiện lên nghi ngờ, anh vừa muốn hỏi, ngựa gỗ ngừng.
Tạ Mộc không có động, duy trì trạng thái đưa lưng về phía người yêu, "Em còn muốn lại chơi một lần."
Nghe thanh âm cậu bình thường, người đàn ông yêu thương cười ôm chặt cậu, "Được, nghe bảo bối nhà chúng ta."
Hai người vẫn luôn chơi tới buổi tối 9 giờ hơn, giờ phút này trong thành thị cơ hồ tất cả đều sáng đèn, dưới màn đêm, đèn đuốc như cũ sáng trưng.
Đàm Đào không màng ánh mắt khác thường của người qua đường, thoải mái hào phóng lôi kéo tay của thanh niên bên cạnh, tâm tình trước sau vẫn duy trì sung sướng, "Bảo bối, chúng ta quá đoạn thời gian nữa lại đến chơi một lần đi."
Anh đã từng là thực khinh thường loại tình lữ tới công viên trò chơi mà chỉ trẻ con mới đến chơi đùa này, nhưng là trải qua chơi hết một ngày hôm này sau, chỉ có thể nói chưa đã thèm.
Tạ Mộc biểu tình dừng một chút, theo bản năng nắm chặt tay người đàn ông, "Đàm Đào, em......"
Điện thoại Đàm Đào vang lên.
Anh tiếp điện thoại.
Thanh niên vẫn luôn gắt gao mà nhìn chằm chằm biểu tình trên mặt anh, nhìn người yêu từ nghi hoặc biến thành kinh hỉ, anh còn đối với trong điện thoại nói, "Thật sự? Hiện tại sao? Được, tôi lập tức dẫn người qua đó."
Rõ ràng không biết đầu kia điện thoại nói cái gì, cậu lại có thể cảm giác được từ đáy lòng kéo ra tới, mạc danh bất an.
Đàm Đào treo điện thoại, tràn đầy vui sướng đối Tạ Mộc nói, "Anh có cái anh em giúp chúng ta hẹn được một chuyên gia thôi miên rất khó hẹn, đi thôi."
Thanh niên sắc mặt rất kém cỏi, nhưng ở dưới ánh đèn ban đêm lại bị che dấu che dấu.
"Em, em hôm nay rất mệt, chúng ta ngày mai lại đi đi......"
Cậu theo bản năng trốn tránh, lại bị người mình yêu cười đánh gãy, "Không có việc gì, chúng ta lái xe qua đi."
"Đàm Đào, em không muốn đi, hiện tại đã khuya......"
Người đàn ông ánh mắt nghi hoặc xuống dưới, anh nhìn Tạ Mộc, ôn nhu lại chân thật đáng tin hạ quyết định, "Bảo bối, đừng sợ, chỉ là thôi miên mà thôi, rất nhanh."
"Chờ đến em khôi phục ký ức, chúng ta lại đến chơi một lần, được không?"
Trong mắt anh tràn ngập khát khao đối với tương lai, còn có vui sướng đối với người yêu có thể khôi phục ký ức, Tạ Mộc ngơ ngẩn nhìn anh như vậy , chậm rãi gật đầu.
Thanh âm nhẹ nhàng mà nói, "Lại cho em mua căn kẹo bông gòn đi."
Hai người đứng ở trước sạp, nhìn một chuỗi vừa tròn vừa to kẹo bông gòn được làm ra tới, Đàm Đào tiếp nhận, đặt ở trong tay thanh niên.
Anh sủng nịch đối với người mình yêu nói, "Ăn đi."
Tạ Mộc nhưng vẫn đều không có ăn cái kẹo bông gòn bông bông này, cậu dọc theo đường đi đều đem nó cầm ở trên tay, như là cầm bảo vật mình quý trọng nhất.
Rất nhanh, xe ngừng ở dưới một tòa cao ốc.
Hai người đi văn phòng của tên bác sĩ hết sức nổi danh ở trong truyền thuyết trong ngành kia.
"Là hẹn trước thôi miên đúng không?"
Bác sĩ trung niên nói, "Tôi đã hiểu biết đại khái tình huống, xin hỏi ngài là người nhà Tạ tiên sinh trong hộ khẩu sao? Trước khi làm thôi miên, yêu cầu ký thư đồng ý."
"Cần thiết phải ở hộ khẩu sao?"
Đàm Đào có chút nghi hoặc, như thế nào hiện tại chỉ là thôi miên khôi phục ký ức cũng muốn ký thư đồng ý.
"Đúng vậy, cần thiết là thân nhân ký tên, đương nhiên, cũng có thể người bệnh tự mình ký."
Tạ Mộc tay trái cầm kẹo bông gòn, mắt dừng ở văn kiện trên bàn, nhẹ giọng nói, "Tôi tự mình ký tên."
Ký xong tên, liền phải tiếp thu trị liệu.
Bác sĩ vào phòng trị liệu, Tạ Mộc hẳn là lập tức cùng đi qua, nhưng nhìn cánh cửa đang mở ra kia, trong mắt thanh niên thong thả chậm nhiễm sợ hãi.
"Làm sao vậy?"
Người đàn ông bên người dịu dàng hỏi.
Chính là một tiếng dịu dàng này, làm Tạ Mộc nháy mắt khống chế không được mà bắt lấy cánh tay anh, cậu đôi mắt phiếm hồng, nước mắt bên trong hốc mắt đánh chuyển, ngẩng đầu lên khẩn cầu nhìn về phía người yêu, "Đàm Đào, em rất sợ hãi......"
Chỉ cho rằng cậu là sợ đau, người đàn ông có chút buồn cười nhẹ nhàng điểm điểm chóp mũi cậu, "Đừng sợ, chính là ngủ một giấc, chờ tỉnh ngủ, anh liền mang em về nhà."
"Em cứ cảm thấy, nếu nghĩ tới, em không phải em......" An ủi của anh lại không có giống là thường lệ nhanh chóng đem Tạ Mộc trấn an xuống dưới, cậu gắt gao bắt được tay người yêu, trong mắt tràn đầy lo sợ không yên.
"Em sẽ biến mất......"
"Đồ ngốc."
Đàm Đào cười, vì thanh niên ngây thơ.
"Em chỉ là khôi phục ký ức trước kia mà thôi, sao có thể biến mất đâu? Chúng ta đã hứa, chờ đến em khôi phục ký ức, liền cùng nhau nỗ lực, được không?"
"Ngoan ngoan, cái bác sĩ này rất khó hẹn trước, anh hiện tại không thể so với trước đây, bỏ qua cơ hội lần này liền phải chờ lâu lắm, nhanh lên vào đi thôi."
Thanh niên hồng mắt, ngơ ngẩn nhìn nguoèi đàn ông dịu dàng giúp cậu chà lau rớt nước mắt, tuyệt vọng, chậm rãi, buông lỏng tay ra.
"Cầm." Cậu đem kẹo bông gòn mà mình cầm suốt một đường, giờ đã có chút thu nhỏ lại đưa cho người yêu.
Còn mang theo âm thanh âm nghẹn ngào khóc nói, "Anh giúp em cầm, chờ em ra tới ăn, được không?"
"Được, nhanh lên đi vào trị liệu, thật ngoan, Tiểu Mộc của anh."
Đàm Đào sủng nịch tiếp nhận kẹo bông gòn, hơi hơi cúi đầu, ở giữa trán Tạ Mộc đặt xuống một nụ hôn dịu dàng.
Thanh niên nói, "Đừng gọi em như vậy."
Vì thế anh lại lần nữa nói, "Ngoan, bảo bối, em là bảo bối của anh, mau vào đi thôi."
"Anh chờ em ra tới."
Anh buồn cười nói, vì thanh niên này kỳ quái cố chấp.
Mười chín tuổi Tạ Mộc thật sự rất dính người, còn một hai phải bắt anh chỉ được gọi bảo bối, nhưng mà, Đàm Đào cũng thực hưởng thụ là được.
Anh ngồi ở ghế dài bên ngoài chờ đợi, nhìn trên tay kẹo bông gòn một chút thu nhỏ, có chút bất đắc dĩ nghĩ, chờ đến người yêu nhỏ của anh ra tới, nhìn đến cái kẹo bông gòn dạng này, nhất định sẽ mất mát đi.
Anh đến lúc đó liền phải đem người ủng trong ngực, mang theo bảo bối của anh lại đi mua cái mới.
Cũng không biết đợi bao lâu, thời điểm kẹo bông gòn biến thành nho nhỏ một đống, cửa mở ra.
Khuôn mặt tuấn tú của thanh niên chậm rãi đi ra, động tác của cậu thực chậm chạp, biểu tình còn mang theo một ít mê mang.
Đàm Đào không có chú ý tới những chi tiết này, tràn đầy kinh hỉ chờ mong đi lên đón, hắn chú ý tới tóc người mình yêu có chút tán loạn, một bên vươn tay đi giúp cậu sửa sang lại, một bên cười nói, "Kẹo bông gòn đều tan, anh lại cho em mua cái mới......"
-- bang!
Kẹo bông gòn rơi xuống đất, nước đường dính ở trên sàn nhà.
Thanh niên phất tay, mạnh tay đem tay anh mở ra.
Người đàn ông mê mang lại khó hiểu, theo bản năng nhìn phía người yêu, "Bảo bối?"
Tạ Mộc biểu tình lạnh băng, trong cặp mắt đẹp đẽ phiếm tròn, không hề luyến mộ, chỉ có đối anh tầng tầng chán ghét,
"Đừng chạm vào tôi, ghê tởm."
Tác giả có lời muốn nói: Nha nha nha, mười chín nhỏ hạ tuyến rồi!
Tùy năm vị tiểu thiên sứ phát bao lì xì sao moah moah!
*****
Editor có lời muốn nói: Xin chào đọc giả thân mến tui trở lại rồi đây moah moah moah. Tui cũng đọc comment của mấy bạn rồi nha, vui chết đi được, mong mọi người comment nhiều hơn cho tui😣😣😣.
P/s: Tui có đọc cái comment một bạn, nói từ " cha" mới là từ toàn dân, cám ơn bạn đã đóng góp ý kiến, nhưng mà bối cảnh tác phẩm là thời đại nào?, ngoài tác phẩm văn học, nghệ thuật ra có ai dùng từ " cha" không?