Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời điểm Tạ Mộc tỉnh lại, cậu đang ở trong một căn phòng trắng muốt.
Khăn trải giường, chăn, thậm chí là rèm cửa, đều là màu trắng.
Cậu có chút suy yếu mà chống tay ngồi dậy, não bộ chậm nửa nhịp còn chưa nhớ tới việc lúc trước xảy ra, giờ phút này vẫn còn có chút mê mang, nhìn hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh này.
Trong không khí, mùi hương hoa sơn chi nhàn nhạt lượn lờ quanh chóp mũi, một người đàn ông đang đứng đưa lưng về phía cậu, đùa nghịch những đoá sơn chị trên bàn.
Người thanh niên theo thói quen gọi một tiếng “Bạc Khâm.”
Tay Đàm Đào đang cầm hoa chợt khựng lại, ánh mắt luôn luôn thể hiện ra sự dịu dàng bên ngoài chợt lạnh xuống, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, ánh nhìn lạnh nhạt lạnh lẽo kia liền biến mất dưới cặp kính tơ vàng.
Hắn đẩy mắt kính, mang theo nụ cười dịu dàng quay đầu lại, gọi một tiếng, “Tiểu Mộc.”
Trong đôi mắt của Tạ Mộc nhanh chóng rút đi sự mơ hồ, chỉ còn lại chán ghét, cậu xoay người bước xuống giường, đôi chân trắng nõn không đi giày chỉ vừa mới đặt xuống trên thảm lông trắng đã mềm nhũn, ngã khụy trên mặt đất.
Chàng thanh niên không rõ đã xảy ra chuyện gì, cậu chống thân mình muốn ngồi dậy, lại phát hiện đôi tay còn miễn cưỡng có thể dùng chút sức lực, mà đôi chân, lại như không hề tồn tại.
Đôi giày da thủ công màu đen hoàn mỹ dừng trước cặp mắt bất lực đang cúi của Tạ Mộc, Đàm Đào chậm rãi ngồi xổm xuống, cẩn thận đưa tay ra, ý muốn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của người trước mắt.
Đầu ngón tay thon dài còn chưa kịp chạm tới khuôn mặt tái nhợt xinh đẹp kia, đã bị cậu thanh niên tránh thoát.
Cậu lao lực quay mặt đi, đôi con ngươi tổ tròn tràn đầy sự lạnh lùng và chán ghét “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Đàm Đào bình tĩnh nhìn người trước mặt, cậu ấy đã từng ỷ lại vào mình như vậy, nhưng giờ đây, trong mắt cậu ấy, rốt cuộc không còn tồn tại Đàm Đào.
Nếu không có được, vậy thì đạp đổ.
Nhưng sai là ở chỗ.
Hắn đã từng có được hơi ấm này.
“Tiểu Mộc, có phải em đã quên mất lúc trước đã xảy chuyện gì rồi hay không?”
Người đàn ông bề ngoài nhìn như ôn hòa tuấn tú cười khẽ nhắc nhở “Nếu Bạc Khâm cũng đã bỏ em mà đi, vậy em còn kiên trì làm gì.”
Tay hắn, mơn trớn theo đường chỉ trên quần áo của Tạ Mộc, bắt đầu từ bắp chân, thong thả, mà lại nhẹ nhàng một đường vuốt ve lên.
Đàm Đào có thể cảm nhận được, cơ thể người dưới thân đã cứng đờ như thế nào, thậm chí là rùng mình muốn thoát đi.
Hắn không cũng chẳng cỡ nào đau lòng.
Chắc là bởi vì hắn biết, thân thể này căn bản không phải bé yêu của hắn.
Người chán ghét hắn, căm hận hắn, rời xa hắn này, là Tạ Mộc.
Không phải bé người yêu sẽ mềm mại gọi hắn tên, ngọt ngào làm nũng với hắn kia.
Tay người đàn ông cuối cùng dừng lại ở sau cổ cậu thanh niên.
Cổ của Tạ Mộc thật xinh đẹp, nhỏ dài, ưu nhã, còn có xương quai xanh xinh đẹp, bất kể là trước kia, hay là hiện tại, đều rất hấp dẫn người khác.
Đàm Đào đã từng rất thích ngồi ở phía sau Tạ Mộc, thừa dịp cậu chuyên tâm nhìn bục giảng, lấy một một đồ chơi nhỏ nhét vào sau cổ áo theo cần cổ trắng nõn xinh đẹp kia trượt xuống.
Có khi là cái bút, có khi là cục tẩy.
Thời niên thiếu, đây là trò chơi mà Đàm Đào thích nhất.
Hắn khi đó, có vô số lần muốn nhét bàn tay mình vào, vuốt ve tấm lưng bóng loáng của thiếu niên, nhìn gương mặt đỏ bừng của cậu, muốn trốn lại trốn không được, chỉ có thể bị nhốt ở trong lòng ngực mình tùy ý hắn chơi xấu.
Nghĩ đến đủ loại chuyện lúc trước, con ngươi của hắn trầm xuống dưới, bàn tay hắn, theo cổ áo chậm rãi trượt vào.
“Cút!”
Tạ Mộc lạnh mặt, tuy rằng không còn sức để né tránh, nhưng vẫn không chịu yếu thế , hung tợn trừng mắt nhìn người trước mặt.
Tay Đàm Đào dừng lại, cảm nhận được sự đụng chạm tinh tế lại mềm mại, hắn chậm rãi cong môi, rút ngón tay thon dài ra.
“Đã đến nước này rồi, em còn chưa thấy rõ sao?”
“Bạc Khâm không giống anh, cậu ta chỉ coi em như một món đồ, lúc cần thì hôn vài cái, mà khi em bị mọi người trách cứ, khinh thường, cậu ta thậm chí còn không dám thừa nhận hai người ở bên nhau.”
“Tiểu Mộc, không phải em đã thấy rất rõ ràng rồi sao?”
“Nếu không phải như anh nói, vậy cậu ta vì cái gì vẫn nhốt em ở nơi đó, cũng không chịu để em gặp người khác?”
Trong mắt Tạ Mộc tràn đầy bén nhọn bài xích, cậu nỗ lực nghiêng thân mình về sau, cố gắng hết sức tránh xa người trước mặt.
Môi cậu trắng bệch, hung dữ cãi lại, “Là tự tôi không muốn rời đi, căn bản không giống như anh nói.”
“Ồ?”
Người đàn ông cảm thấy có chút buồn cười, trong mắt lại tràn đầy trào phúng, hắn ta không chê chút nào mà nằm xuống tấm thảm lông màu trắng, chống cằm đối diện với chàng thanh niên trong mắt tràn đầy kiên định.
Chỉ là trông thì kiên định vậy thôi.
Yếu ớt như vậy, chỉ cần hắn cầm chọc nhẹ một phát, thì sẽ giống như quả bóng bay.
—— bùm, nổ tung.
Đàm Đào nghĩ, nhịn không được nở nụ cười càng sâu, hắn cong môi, nhẹ giọng hỏi, “Vậy thì vì cái gì, đến một phần tin tức chân thật em đều không nhận được?”
Quả nhiên trong mắt Tạ Mộc lộ ra một tia lo sợ không yên, nhưng vẫn cố chấp nói, “Bạc Khâm sợ tôi thấy sẽ đau khổ, anh ấy là muốn bảo vệ tôi, anh ấy…”
“Cậu ta là sợ sau khi em thấy sẽ đứng ra làm sáng tỏ.”
Người đàn ông ngắt lời cậu, cười nhạo, không chút do dự lật đổ sự chống chế của chàng thanh niên.
“Bạc Khâm sĩ diện cỡ nào, chỉ sợ em là người rõ ràng nhất đi, hiện tại người khắp thiên hạ đều biết, em và anh từng ở bên nhau.”
“Đây liền tương đương với một chén cơm đã bị anh ăn một miếng, rồi vứt cho cậu ta.”
Trong mắt hắn ánh lên sự thương hại nhưng lại như là đắc ý, “Để Bạc Khâm chấp nhận việc bạn trai mình đã từng nằm dưới thân người khác, so với lên trời còn khó hơn...”
Đàm Đào nhìn ý chí kiên trì trong mắt thanh niên theo lời dẫn dắt của mình mà càng ngày càng trở nên bạc nhược, giống như hoa trong gương, trăng trong nước, thậm chí không cần hắn cố tình đi phá hoại, cũng tan.
Hắn nghiêng mình qua, dịu dàng đặt lên khóe môi tái nhợt của chàng thanh niên quật cường một nụ hôn.
“Không phải em vẫn luôn khát vọng được sống dưới ánh mặt trời, được mọi người chúc phúc sao? Bạc Khâm sẽ chỉ khiến em giống như con chuột trốn chui trốn lủi dưới cống ngầm không gặp được người mà thôi, hắn ta căn bản là không quan tâm em…”
“Nhưng mà anh không giống vậy.”
“Chỉ cần em đồng ý, anh sẽ ngay lập tức tuyên bố với mọi người.”
“Em, là người yêu của anh.”
“Anh sẽ mãi mãi bảo vệ em, được không?”
Thanh niên ngơ ngẩn nhìn hắn, mặt cậu trắng như tờ giấy, trong mắt tràn đầy mê mang, ngay khi thấy ánh mắt Đàm Đào lộ ra ý "nhất định phải có được".
Đôi môi đẹp đẽ của Tạ Mộc hơi hé mở, phun ra một chữ.
“Không.”
Khóe môi đang giương lên của người đàn ông đó nhất thời khựng lại, trong mắt tràn ngập hắc ám.
Cậu thanh niên chán ghét thậm chí còn khinh thường nhìn hắn ta.
“Anh không xứng nói Bạc Khâm.”
“Cho dù anh ấy có không tốt, ít nhất cũng là quang minh lỗi lạc.”
Trong mắt Tạ Mộc có trào phúng, “Dù tôi sống có tệ hơn, cũng sẽ không theo một tên đàn ông từng bắt nạt ở bên nhau.”
“Đàm Đào, tôi nói lại lần nữa.”
“Nhìn thấy anh làm tôi thấy ghê tởm.”
Ghê tởm… sao?
Đàm Đào chậm rãi ngồi dậy, ngón tay thon dài đẹp đẽ, ấn tại vị trí trái tim.
Nơi đó, như là bị giày gai bao quanh, thường xuyên cọ vào, sẽ phải chịu đau vài cái.
Mặt hắn không mang biểu cảm, nghĩ, hình như hôm nay có vẻ đau hơn nhiều.
Không sao.
Dù sao, hắn cũng đã quen rồi.
Vì anh từng khinh nhục em, cho nên, em không muốn ở cùng anh, nhìn thấy anh sẽ hận anh, ghét anh, sợ anh ——
Vậy nếu, người đàn ông em một lòng tin tưởng, một lòng yêu thương, cũng là loại như thế này thì sao?
Đàm Đào đứng lên, hắn mở cửa, bác sĩ mặc áo blouse trắng biểu tình khẩn trương đi đến.
Tạ Mộc nhận ra ông ta chính là bác sĩ lần trước giúp mình làm thôi miên, trong lòng vừa nghi hoặc vừa khẩn trương.
Nhìn chàng thanh niên mặt tái nhợt, trong mắt tràn ngập cảnh giác nhìn về phía mình, Đàm Đào đẩy mắt kính, nhướng mày cười.
“Tiểu Mộc, anh chờ em tỉnh lại.”
Rồi tự tay, đẩy Bạc Khâm vào hố sâu địa ngục.
---*---*---*---*---
Lời editor: Cảm ơn mấy bồ vẫn ở đây chờ đứa lười này🙇
P/s: Nhớ bình luận nha mí ba