Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tần Thần ngây người nhìn bàn học.
Một cánh tay gầy yếu đột nhiên xuất hiện trước mặt khiến nhóc hoảng hốt, nhóc lập tức lấy lại tinh thần quay đầu nhìn sang bên cạnh, hung ác trầm giọng: “Cậu làm cái gì thế?”
Thằng bé cúi đầu, chỉ có động tác lật sách.
Tần Thần khẽ hừ một tiếng: “Cậu không nói nổi một câu sao?”
Thằng bé kia cúi càng thấp, tay nó chỉ nắm chặt trang sách, như chú nai con hốt hoảng chẳng biết phải làm gì.
“Đừng cúi nữa!” Tần Thần mất hứng nhìn nó, nhóc đáng sợ như vậy sao, sáng sớm trước khi ra khỏi cửa mẹ nhóc vẫn còn nói nó đáng yêu mà!
Tần Thần nhìn thoáng qua thằng bé kia một chút, nhỏ giọng thì thầm: “Tớ sẽ không đánh cậu, có cái gì phải sợ đâu..”
Thằng bé kia tên là Úc Thậm Hiên, được cả lớp công nhận là lập dị, mỗi ngày nhóc đều đến đầu tiên, cũng là người cuối cùng ra khỏi lớp, ngoại trừ thành tích xuất sắc ra hầu như không có ưu điểm nào khác, nó không thích nói chuyện, người khác chủ động tìm cũng bày ra bộ dạng rầu rĩ. Trước khi Tần Thần vào lớp, Úc Thậm Hiên vẫn một mình ngồi một bàn, nó không có bạn bè, dĩ nhiên cũng không có người sẵn lòng đến ngồi cùng nhóc.
Thực ra Tần Thần cũng không muốn, nhóc nghĩ Úc Thậm Hiên sẽ không dễ ở chung, bạn bè trước đây của nhóc chưa từng có loại người không để ý đến người khác thế này, nhưng mà thầy giáo nói không còn chỗ nào khác, nhóc đành cố mà chấp nhận, nhưng mà Úc Thậm Hiên lại có vẻ rất vui sướng, thậm chí còn chủ động đưa cho Tần Thần một tờ giấy.
“Xin chào, tớ là Úc Thậm Hiên, sau này ngồi cùng vui vẻ.”
Chữ của nó rất đẹp, như thể đi in vậy, Tần Thần thấy thích, cũng không còn thấy người này đáng ghét nữa, nhóc thu lại tờ giấy, hữu nghị đáp: “Tớ là Tần Thần, sau này sẽ ngồi cùng một bàn, có chuyện gì có thể đến tìm tớ giúp đỡ.’
Kết quả lại bị Úc Thậm Hiên lần thứ hai không nhìn đến.
Tần Thần nào chịu được loại đối xử này, hảo cảm đối với Úc Thậm Hiên trong nháy mắt biến mất.
Buổi chiều có một tiết thể dục, sau khi cả lớp tập hợp thì thời gian còn lại có thể tự do hoạt động, Tần Thần đi WC, lúc đi ra lại có người ngăn lại, đối phương có mấy kẻ là học sinh trung học, mở miệng liền lớn lối: “Này thằng nhóc, cho mượn ít tiền tiêu vặt được không?”
Xung quanh trái phải đều là học sinh rời đi trong giờ giải lao, Tần Thần im lặng một chút, đối phương liền không nhịn được nói: “Nhanh lên một chút, đừng ép tao đánh mày!”
Tần Thần suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đưa tiền.
Khi nó đi ra ngoài liền nghe được giọng căng thẳng của một thằng nhóc: “Anh, người nọ là bạn học của em, làm sao bây giờ?”
“Sợ cái gì, nó không dám nói đâu, nếu không lần sau gặp một lần tao đập một lần!”
Lời này là cố ý nói cho Tần Thần nghe, Tần Thần lập tức bước đi nhanh hơn, dáng vẻ như muốn bay ra khỏi nhà vệ sinh, nhóc vừa chạy không được bao xa, liền thấy Úc Thậm Hiên đang muốn đi đến WC, Tần Thần nghĩ ngợi một hồi, vẫn là rảo bước qua ngăn Úc Thậm Hiên.
Úc Thậm Hiên sợ hãi ngẩng đầu lên, trên mặt tràn ngập nghi vấn.
Tần Thần lười giải thích, liền trực tiếp kéo nó đi đến sân tập của trường.
Khổ người Úc Thậm Hiên thấp hơn, không đuổi kịp tần thân, không thể làm gì khác hơn là vội vàng la lên: “Tớ..tớ muốn đi WC!”
“Tớ biết cậu muốn đi WC!”
“Vậy cậu…buông ra..”
Tần Thần bị nó làm cho phiền tâm: “Wc cũng sẽ không chạy, cậu chờ một chút không được sao?”
“… ” Khuôn mặt Úc Thậm Hiên tràn ngập biểu tình bị ép buộc.
Tần Thần nhanh chóng chạy đến tìm thầy giáo thể dục, nhóc buông Úc Thậm Hiên ra, cảnh cáo đối phương nhất định không được len lén đi qua, tiếp tục giải thích mọi chuyện cho thầy giáo, ở trong trường chuyện bắt nạt học sinh rất nghiêm trọng, thầy giáo rất xem trọng, nhanh chóng kêu vài người đến quan sát tình hình thực tế, nếu như là thật, học sinh lớp trên đi trấn lột sẽ chịu hình phạt tương đối nghiêm khắc.
Chờ thầy giáo bắt được toàn bộ học sinh trấn lột, Tần Thần lập tức lấy lại tiền, lại đẩy Úc Thậm Hiên đang im lặng một bên: “Mau đi đi.”
Úc Thậm Hiên nhất thời không nhúc nhích, nó kinh ngạc nhìn Tần Thần, giống như không ngờ được hành động của đối phương là xuất phát từ ý tốt, Tần Thần nhận thấy ánh mắt của nó, liền trợn mắt nhìn nó một cái, hung hăng nói: “Nhìn cái gì? Còn muốn tớ đuổi cậu đi?”
Úc Thậm Hiên khẽ run rồi vội vã chạy như bay vào.
———————————–
Sau hôm hai người chia tay, đã ba ngày Tần Duệ Lâm không nhìn thấy Hạ Hi, ngay cả Tần Thần cũng tạm thời ở chỗ hắn, hiển nhiên hắn biết Hạ Hi đã dọn đến ở công ty, nhưng mỗi ngày đứng lưỡng lự chờ cậu dưới lầu, hắn vẫn không tìm được lý do gì để gặp. Tần Duệ Lâm không ngờ Hạ Hi lại đi đến bước này, chỉ vì tránh hắn nên thà dọn đến ở công ty.
Điều này làm cho Tần Duệ Lâm có chút chán nản, hắn vì thế rơi vào tâm trạng cáu gắt trường kỳ, nhân viên công ty hắn khổ không tả xiết, xôn xao bàn tán xem nguyên nhân tính khí cáu gắt của Tần gia, cũng bởi vì vậy, vì tình khổ sở, tình nhân đến cửa, nhà cửa bất hòa, hơn mười phiên bản đang được yên lặng lưu truyền trong nội bộ, ai nấy đều nhìn Tần Duệ Lâm với ánh mắt có chút thông cảm. Tần Duệ Lâm tất nhiên không nghe được tin tức này, bằng không độ nóng nảy của hắn đã cao hơn một tầng rồi.
Tạ An nghe được tin tức này cấp tốc chạy đến an ủi, đưa ra hai giỏ đầy vải được gói tinh xảo: “Quả vải và anh hiện tại là tuyệt phối.”
Tần Duệ Lâm trừng mắt liếc một cái, lạnh nhạt nói: “Cậu có bệnh gì không?”
Tạ An tự nhiên ngồi xuống sô pha, thấy Tần Duệ Lâm tâm trạng xấu cũng không có tâm tình đùa giỡn nữa: “Tần ca, anh nói vậy là không được, ngồi ở đây phát sầu cũng không mang được người trở về, anh phải hành động biết không?”
“Cậu theo đuổi Ninh Phượng tám năm còn chưa đến tay, định nêu sáng kiến gì với tôi?”
Tạ An nghẹn họng, một lát sau mới ấp úng nói: “Em… tình huống của em khác nha, dù sao Hạ Hi cũng thích anh, dựa vào điểm ấy anh tuyệt đối không thành vấn đề.”
Trong mắt Tần Duệ Lâm nháy mắt chỉ còn một màu đen, ánh mắt uể oải, gần đây cả người xuống tinh thần không ít, hắn phờ phạc tựa lưng vào ghế, hoàn toàn không khơi gợi được nửa điểm ý chí chiến đấu từ lời Tạ An, tiêu cực nói: “Hiện tại tôi cùng cậu là đồng bệnh tương lân.”
“Hứ, cái gì gọi là đồng bệnh tương lân, đưng mỉa mai em được không, Hạ Hi và A Phượng so được sao! Anh quên Hạ Hi yêu mình hả?”
“Đó là lúc trước.”
“Cái gì mà trước đây với hiện tại, em thật không hiểu nổi hai người, anh nói đi trước đây không lâu anh vừa đòi ly hôn, đột nhiên lại chạy đến nói hối hận muốn phục hôn, hiện tại còn bảo Hạ Hi không thương anh, hai người mới ly hôn cách đây vài ngày, cậu ta vì cái gì mà từ thích thành không thích? Tắc kè hoa cũng không thay đổi nhanh đến như vậy!”
Tần Duệ Lâm nhíu mày, cười khổ nói: “Cậu không hiểu.”
“Đúng, em không hiểu nổi.” Tạ An lại nói: “Nhưng mà em có mang đến cho anh một tin tức, muốn nghe qua không?”
“…”
Tạ An lại thấy bẽ mặt, đành tự mình kể: “Quý Tử có liên lạc với anh không?”
Tần Duệ Lâm vốn đang tâm phiền ý loạn, hiện tại đề cập đến Quý Tử chắc chắn đổ dầu vào lửa, ánh mắt hắn thoáng cái trở nên nghiêm túc, phiền toái nói: “Đừng có nhắc Quý Tử với tôi, bằng không thì xéo ngay!”
Mặc dù có giao tình từ nhỏ đến lớn với nhau, nhưng Tạ An vẫn có chút khiếp sợ với Tần Duệ Lâm, dù sao hắn hiểu rõ Tần Duệ Lâm, nếu người này đã lật mặt, tuyệt đối có khả năng khiến người ta sống không bằng chết, hắn cũng hiểu lúc này không nên dong dài, chỉ còn cách kể hết mọi chuyện.
“Hôm qua Quý Tử gọi đến thăm dò em, hỏi em thái độ của anh, còn nói cậu ta sắp về nước, cầu xin em giúp một chút chuyện nhỏ, đoán chừng cậu ta thực sự không còn cách nào khác mới chạy đến xin em giúp đỡ, em không rõ anh nghĩ thế nào, dù sao…dù sao em cũng chưa nói gì với cậu ta, anh xem như nào rồi xử lý đi.”
Tần Duệ Lâm lạnh nhạt nói: “Tôi đuổi hắn khỏi Bách Dạ Lệ Nhã, không chịu nổi nữa hắn sẽ đến tìm tôi.”
“Anh muốn xử lí như thế nào?”
“Cậu biết làm sao để có thể dằn vặt một người không? Tần Duệ Lâm hời hợt đáp: “Tôi sẽ chặt đứt từng hi vọng của hắn, để hắn sống không được, chết chẳng xong, so với một kẻ cơ thể bị tổn thương, thì dằn vặt tinh thần còn đáng sợ hơn gấp mấy lần..” Dù sao hắn cũng đã từng thấu hiểu rất rõ, những ngày sau khi Hạ Hi chết đi, mỗi ngày đều trôi qua sống không bằng chết, tuy rằng thân thể còn sống, linh hồn đã chết từ lâu.
Tạ An cũng bị hoảng sợ, hắn cho rằng Tần Duệ Lâm chẳng qua là vứt bỏ Quý Tử, không ngờ đối phương lại căm hận cậu ta đến vậy, ánh mắt hắn đằng đằng sát khí, phảng phất như không đội trời chung với Quý Tử.
Nhưng Tạ An không thể tìm ra nguyên dõ dẫn đến mối thù này.
Hắn nghĩ mãi, cuối cùng cũng chỉ có thể cảm thán bản thân quá ngu ngốc, thế giới của người thông minh quá phức tạp, hắn không thể yêu nổi.
Tần Duệ Lâm rình rập ở khu nhà mấy ngày, ngay cả nửa cái bóng của Hạ Hi cũng chưa được thấy, thật ra Khương Liêm cũng bắt đầu điều tra, ban đầu chị còn châm chọc lạnh nhạt vài câu, sau thấy Tần Duệ Lâm không chút lay động, mấy lời tổn thương người khác lại chẳng thể thốt ra ngoài miệng. Trong lòng chị chỉ hướng về Hạ Hi, từ trước chị đã không vừa mắt với Tần Duệ Lâm, bàn về xuất thân gia thế, Tần Duệ Lâm hơn Hạ Hi rất nhiều, Hạ Hi đến giờ vẫn chưa chiếm được điều kiện nào có lợi, có thể nói, chuyện hai người ly hôn nằm trong dự liệu của Khương Liêm.
Một bên thỏa hiệp thì cũng không cách nào đổi lấy được tình yêu.
Nhưng Tần Duệ Lâm đã vượt qua ngoài dự đoán của chị, chị cho rằng đối phương đang đùa giỡn, phục hôn chỉ là một sản phẩm của buồn chán, hắn đại khái sẽ mau chóng từ bỏ. Nhưng Tần Duệ Lâm lại không có chút dấu hiệu bỏ cuộc, hắn thậm chí còn chọn cách vô dụng nhất là chờ đợi, trên thực tế, ngoại trừ đợi chờ Tần Duệ Lâm có thể làm rất nhiều chuyện, nếu như hắn chỉ đơn thuần muốn phục hôn, ép buộc cưỡng bức Hạ Hi phải thỏa hiệp là biện pháp nhanh nhất, nhưng hắn vẫn không làm vậy.
Có lẽ Tần Duệ Lâm hiểu rõ, có một số việc đã làm thì chẳng còn đường lui, hắn có thể ép buộc Hạ Hi tái hôn, nhưng sẽ không thể mang trái tim cậu quay trở về.
Đó là quãng thời gian Tần Duệ Lâm chịu đựng khó khăn nhất, mỗi ngày hắn đều đến công ty, cố gắng lấy công việc bận rộn thêm vào cuộc sống tĩnh mịch, hắn vừa phải chịu thống khổ khi không thể nào nhìn thấy Hạ Hi, lại phải ứng phó với những lần chất vấn của Tần Thần. Hắn thậm chí đã nghĩ đến chuyện mang Tần Thần đi tìm Hạ Hi, trước mặt Tần Thần Hạ Hi sẽ không quá mức tuyệt tình, nhưng Tần Duệ Lâm vẫn bỏ qua suy nghĩ này, hắn không muốn tiếp tục ép buộc Hạ Hi, hắn nỗ lực tìm một phương pháp toàn vẹn cho hai bên, giải quyết.
Thời gian chưa bao giờ trôi qua chậm như thế, một ngày phảng phất như một năm.
Tần Duệ Lâm tâm trạng bất ổn, chăm sóc Tần Thần đương nhiên cũng có chút sơ sẩy, hắn phát hiện ra Tần Thần có gì đó không ổn, nhưng lại tự nhủ mình quá đa nghi.
Tần Thần rầu rĩ không vui, được Tần Duệ Lâm hỏi cũng chỉ nói không có chuyện gì. Thứ ba, Tần Duệ Lâm nhận được điện thoại của cô giáo, ngữ khí cô giáo uyển chuyển nói: “Ngài Tần, ngài bớt chút thời gian đến trường học được không?”
“Tần Thần xảy ra chuyện gì sao?”
“Là thế này, lớp chúng tôi có một bạn nhỏ đã đánh mất đồng hồ, chiếc đồng hồ này là của cha bạn ấy mang từ Pháp về, giá trị mấy chục vạn. Bạn ấy nói chỉ nói cho Tần Thần, hơn nữa lúc đó chỉ có Tần Thần đã ngồi qua chỗ bạn.” Cô giáo nói đến đây liền giải thích: “Đương nhiên không phải tôi nghi ngờ Tần Thần, nhưng hiện tại Tần Thần không cho kiểm tra tủ đồ, phụ huynh bên kia liền gây sức ép, chúng tôi thực sự không giải quyết được.”
“Tôi đến ngay đây.”