Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Từ xa xa Tần duệ Lâm đã thấy được khu biệt thự xa hoa ở ngoại ô, đây là một căn biệt thự sang trọng còn có rừng cây rậm rạp bao quanh, cây cối tạo thành hàng hai bên đường, cây xanh mang lại cảm giác rất mát mẻ. Tần Duệ Lâm khoác một chiếc áo lên người Hạ Hi, còn quàng khăn cho cậu kỹ lưỡng rồi mới lần lượt ra khỏi xe.
Con đường này được xây quanh sườn núi, cây xanh tươi tốt, đi bộ có thể quan sát được núi non trùng điệp, không khí trong lành phả vào mặt, lá cây xanh ngắt, dưới khung cảnh này đột nhiên tâm trạng Hạ Hi dịu xuống hẳn, xung quanh rất yên tĩnh, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng chim hót, xuyên qua từng lỗ chân thấm vào tận da thịt, rửa trôi mệt mỏi tâm hồn.
Tần Duệ Lâm vẫn đi bên cạnh trông chừng Hạ Hi, đột nhiên hắn giơ tay nắm lấy bàn tay cậu, động tác của hắn cẩn thận nhẹ nhàng nhưng đến lúc gần động đến chỗ Hạ Hi thì cậu như đoán được trước mà chuyển hai tay ra phía trước, bàn tay Tần Duệ Lâm rơi vào khoảng không. Hắn hụt hẫng thu tay lại, nhìn chằm chằm Hạ Hi một hồi lâu nhưng vẫn không tìm ra chút nghi ngờ nào.
“Nếu như leo đến đỉnh núi còn có thể quan sát cảnh đêm của thành phố, những ngọn đền tập trung lại một chỗ thành giống như dải ngân hà rực rỡ muôn màu.
Hạ Hi hưởng thụ bầu không khí trong lành: “Làm sao anh biết đến nơi này?”
“Cũng không khó tìm mà, ở thành phố này lâu như vậy, mọi người sẽ càng xem trọng chốn thanh sơn lưu thủy.”
“Tôi cũng rất thích nơi này.”
Tần Duệ Lâm liền nói: “Vậy em chuyển đến ở đây đi? Sẽ không cần lo lắng bị người khác nhìn thấy, còn có thể đi dạo mỗi ngày.”
“Không cần đâu.” Giọng điệu Hạ Hi nhìn không ra tâm trạng cậu: “Chờ đi Mỹ về tôi sẽ đến Thành phố B, trước đây chú Trần đã từng phẫu thuật cho tôi, tôi cũng rất yên tâm với chú.”
Tần Duệ Lâm trầm mặc không nói, ánh mắt hắn tối đen không rõ, chỉ nghe hắn trầm giọng nói: “Bây giờ em có nhiều sự lựa chọn khác, anh không cho rằng y thuật của y là tốt nhất.”
Ánh mắt Hạ Hi lộ vẻ lạnh lùng, giọng điệu hề nghi ngờ gì: “Y không phải là người giỏi nhất nhưng là người vĩnh viễn không thể thay thế.”
Thái độ của cậu vừa xa cách lại lạnh lùng cũng không lộ ra nóng nảy, Tần Duệ Lâm hiểu tiếp tục bàn luận thêm nữa chỉ sinh cãi vã, hắn đầu tiên nhường một bước: “Được rồi, tùy vào em vậy, nhưng Thần Thần thì làm sao bây giờ? Em phải rời khỏi con bao lâu?”
Tần Duệ Lâm còn muốn nói thêm vài điều nhưng cuối cùng lại buồn bực bỏ qua, hắn dừng chân chờ Hạ Hi đi được một đoạn ngắn thì đột nhiên đấm mạnh vào một thân cây, cành cây lay động kịch liệt, nhưng hắn vẫn chưa hết tức giận còn muốn hung hăng đánh thêm một lần cho đến khi rách da chảy máu, tinh thần suy sụp mới ngừng lại.
Tần Duệ Lâm hiểu rõ Hạ Hi đang từ chối hắn, cậu cho rằng mình không cần sự giúp đỡ của Tần Duệ Lâm, cậu cũng có thể xử lý hết mọi chuyện giống như năm đó sinh Tần Thần vậy, thực ra Hạ Hi không lúc nào ngừng từ chối hắn, cậu luôn nghĩ cách duy trì khoảng cách giữa hai người, cho dù tiếp nhận cũng chỉ là bất đắc dĩ, cũng sẽ đảm bảo phép tắc, loại phép tắc này thường khiến Tần Duệ Lâm phiền muộn không thôi.
Hạ Hi cũng không đi quá xa, cậu đứng một nơi Tần Duệ Lâm không thấy được, trên mặt tràn đẩy biểu cảm phức tạp, cậu phát hiện mình không còn bình tĩnh được như trước, có một khoảng thời gian rất dài, cậu không hề có hứng thú với Tần Duệ Lâm nhưng bây giờ lại xuất hiện một loại cảm xúc phức tạp khiến cậu không cách nào khống chế được ảnh hưởng của hắn, loại ảnh hưởng này khiến Hạ Hi cảm thấy sợ hãi.
Cậu đã từng nói không còn yêu Tần Duệ Lâm càng không thể tiếp tục có thêm tình cảm gì với hắn nhưng lời thề lại bị chính mình phá bỏ, Tần Duệ Lâm cứ một ngày lại một càng mạnh mẽ tấn công cậu đến không kịp trở mình, cậu không thể để tình trạng này tiếp tục diễn ra như vậy được. Hạ Hi cố sức nắm chặt ngón tay, cậu phải khống chế được tất cả những chuyện này, nếu như có xảy ra một vết nứt thì cũng sẽ nghị được cách trám nó lại.
Sau khi Tần Duệ Lâm xả giận thì tỉnh táo trở lại, rất không có cốt khi đi theo Hạ Hi, sắc mặt cậu không có gì dị dạng chỉ là hai bàn tay gắt gao nắm chặt, cậu nhìn thoáng qua Tần Duệ Lâm, cả hai ngầm hiểu ý đều không nhắc đến chuyện kia nữa, bầu không khí có vể lắng đọng lại. Cả hai yên lặng đi dưới tán cây, nhìn vẻ bề ngoài thì có vẻ thực sự tốt đẹp nhưng bên trong lại không phải vậy.
Đường về nhà có đi ngang qua cửa hàng bán quần áo, Tần Duệ Lâm cố gắng đánh vỡ thế trầm mặc đã lâu, hắn quay đầu nói với Hạ Hi: “Quần áo của em có vẻ không thích hợp nữa rồi.”
Hạ Hi không nói gì chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái.
“Hôm nào anh cho người đưa qua được không?”
“Ừ.” Hạ Hi lơ đãng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, giọng lạnh lẽo: “Chẳng lẽ anh định để tôi đi mua quần áo bà bầu?”
Tần Duệ Lâm ngơ ngác một chút, sau đó mới phát hiện hai bên đường đều là shop bán quần áo bà bầu, chắc là Hạ Hi nghĩ hắn đang chỉ thứ quần áo này. Hắn mồm chữ o mắt chữ a, cuối cùng cũng không thể nào thốt ra lời giải thích được, nhưng mà tưởng tượng đến cảnh Hạ Hi mặc đồ bầu khiến hắn cực kì thấy buồn cười, có điều vẫn chịu nhịn không bộc phát ra ngoài.
Sau đó, hai người xảy ra sự giằng co không nói cũng không tả được, mỗi ngày Tần Duệ Lâm đều bớt chút thời gian đưa Hạ Hi đi tản bộ, gọi mang các loại đồ ăn giống hệt nhau tới cho cậu nhằm đảm bảo cậu có thể hấp thu đầy đủ chất dinh dưỡng. Trên vấn đề nguyên tắc, phản đối của Hạ Hi thường vô dụng, cậu cũng không muốn cãi cọ với Tần Duệ Lâm cho nên thời gian nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ thôi, toàn tâm toàn ý muốn bảo vệ tốt đứa con trong bụng.
Đứa nhỏ này rất khỏe mạnh, lần thứ hai đi bệnh viên siêu âm Hạ Hi đã cơ bản nhìn thấy rõ đường nét thai nhi, bé không thích nằm cuộn tròn một chỗ mà thỉnh thoảng sẽ có một vài cử động nho nhỏ, thoạt nhìn không thể nào không yêu được, vẻ mặt Hạ Hi ngập tràn sự dịu dàng, cậu thực sự không thể đợi được đến lúc đứa bé chào đời nữa/
Một tháng lại trôi qua, rất nhanh sẽ đến năm mới.
Nhân dịp năm mới, Hạ Hi chuẩn bị đón tiếp vô cùng đầy đủ, cậu mua giấy dán chữ “Phúc”, sau đó đem dán lên của nhà, còn mua sủi cảo và nhân bánh, dự định tự mình ra tay làm vằn thắn. Tần Thần chưa từng được đón năm mới ở nước Z, nên đã sớm hưng phấn mong đợi, hơn nữa nhóc cũng rất hăng hái với chuyện đòi tiền mừng tuổi, điều đáng tiếc duy nhất chính là Tần Cao Chấn đột nhiên về nước cho nên Tần Duệ Lâm phải ở nhà ăn cơm tất niên.
Tất nhiên hắn rất hy vọng Hạ Hi và Tần Thần có thể ở cùng một chỗ với nhau nhưng Hạ Hi không hề nghĩ ngợi gì liền từ chối, bữa cơm tất niên ở Tần gia chắc chắn có không ít người tham gia, cậu dựa vào cái gì mà xoắn xuýt ở đó, huống hồ cậu muốn tránh còn không kịp làm sao có thể chủ động đến đó chứ.
Lúc làm vằn thắn, Tần Thần hưng phấn cũng ra tay làm vỏ bánh, tay nghề của thực sự không tốt cho nên vỏ bao sủi cảo luôn thiếu thẩm mỹ, nhất là khi đặt cạnh bánh do Hạ Hi làm, đối lập trở nên rõ ràng hơn lúc nào hết, nhưng mà nhóc cũng không chán nản, tự mình ra tay nặn hình con thỏ, nặn hình chiếc thuyền nhỏ, kêu gào phải giữ lại để chính nhóc ăn chúng.
Mấy năm rồi Hạ Hi đều một mình đón năm mới, bây giờ đã có hai đứa con trai, cảm giác căn phòng lạnh lẽo cũng trở nên ấm áp, ánh mắt cậu dịu dàng nhìn theo hình dáng Tần Thần, cảm giác bây giờ mới là cuộc sống mà cậu mong muốn, còn có đứa bé trong bụng nữa,…
Ánh mắt Hạ Hi không tự chủ rơi vào đường cong của bụng, bây giờ ở nhà cậu chỉ mặc đồ ngủ ngay cả quần áo cũng không muốn thay, mà đứa bé trong bụng cũng rất không chịu yên tĩnh, thường một cánh tay, một cái chân nhỏ hoạt động không ngừng. Bây giờ ngoài hành động bất tiện thì cậu còn cảm thấy đau lưng, buổi tối nằm thẳng cũng cảm thấy khó chịu.
Tần Thần cảm thấy cực kì bất mãn đối với cái bụng ngày càng cồng kềnh của Hạ Hi: “Daddy, bây giờ con không ôm được ba nữa rồi…”
Nhóc nói xong liền bắt tay làm mẫu, cánh tay Tần Thần cũng không ngắn nhưng vẫn không có cách nào ôm trọn cái bụng Hạ Hi, Hạ Hi chỉ có thể ôm nhóc vào lòng, rồi xòe tay đưa tiền xu cho nhóc nhìn: “Thần Thần, ba ba sẽ đem cái này bỏ vào trong sủi cảo, nếu con ăn được sẽ gặp nhiều điều may mắn.”
“Nếu như không ăn được thì sao?”
Cậu xoa xoa đầu nhóc: “Không ăn được cũng sẽ gặp điều may.”
“Chúng ta có thể đi đốt pháo hoa không?”
“Đêm nay có rất nhiều người nên chúng ta không thể đi được.” Hạ Hi nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Tần Thần liền nói: “Chúng ta có thể xem pháo hoa ở sân thượng, cũng đẹp như nhau mà.”
“Vậy, được rồi.”
Hạ Hi cảm giác được Tần Thần đang thất vọng nhưng cậu không thể đồng ý với nhóc, vì vấn đề an toàn với tình trạng thân thể cậu hiện tại phải cố gắng không đến những chỗ có nhiều người, hơn nữa pháo hoa cũng có chút nguy hiểm, cậu chỉ đành an tâm ở nhà chương trình xuân muộn là được rồi.
Trong lúc ăn bánh sủi cảo, Hạ Hi liên tục nhận được vô số tin nhắn chúc mừng, cậu cũng nhắn một tin chúc lại, sau đó thì nhận được điện thoại của An Văn.
Sau khi phim hơ khô thẻ tre, An Văn thỉnh thoảng gọi điện thoại cho cậu, tựa hồ cũng khôgn quan tâm Hạ Hi có đáp lại hay không, cả hai người đều biết rõ lòng dạ đối phương nhưng không muốn chọc thủng cái cửa sổ này, nhưng mà An Văn là một người phụ nữ thông minh, chỉ dùng danh nghĩa bạn bè để liên lạc với cậu chứ đối với tình yêu không hề hé ra một chữ.
An Văn nói: “Bây giờ em đang đi đến Thành Đô, đến nơi chắc cũng muộn lắm rồi cho nên gọi cho anh trước.”
“Bên em thật vui vẻ nhỉ.”
“Đúng vậy, bây giờ đang có người đốt pháo hoa, anh có thể nghe thấy sao?”
“Nghe thấy, chỗ em chắc còn náo nhiệt hơn thủ đô rồi, chỗ anh chẳng có động tĩnh gì cả.”
“Anh thích thì lúc nào đến cũng được, em rất hoan nghênh.”
Hạ Hi trầm mặc một hồi, sau đó thấp giọng nói: “Chắc là không được rồi, con anh không thích đến chỗ lạ.”
Những lời cậu nói đều có ẩn ý, đương nhiên An Văn có thể hiểu được, cô ngạc nhiên nói: “Anh chưa kết hôn mà?”
“Anh đã ly hôn” Hạ Hi nói: “Về chuyện con trai là một bí mật, vẫn chưa có cơ hội tuyên bố ra bên ngoài.”
“Ồ…”
“Năm mới vui vẻ.”
“Năm mới vui vẻ.”
Khi cúp điện thoại Hạ Hi không khỏi thở lỏng một hơi, cậu tin chắc rằng An Văn sẽ hiểu được ý mình bởi cậu không muốn cho đối phương một chút hy vọng nào, đây là một điều cực kỳ tàn nhẫn.
( 2)
Cơm tất niên của Tần gia cực kì náo nhiệt, Tần Cao Chấn đã bao hết một nhà hàng cực kì sang trọng ở thủ đô, thân thích Tần gia ngồi hết gần mười mâm, tất nhiên Tần Duệ Lâm ngồi ở chính giữa. So với thái độ vui vẻ bừng bừng của những người xung quanh, Tần Duệ Lâm có chút buồn chán, là người làm chủ Tần gia trên danh nghĩa, hắn không có hứng thứ với thái độ nghênh đón của kẻ khác cho nên giữa một rừng người bận rộn chỉ có mỗi hắn nhàn rỗi.
Bàn tiệc chính ngoài thân thích của gia chủ còn thiếu một người nữa, khuôn mặt Cố Lam vẫn vui vẻ chỉ là trong mắt cất dấu vài phần tăm tối, từ đầu đến cuối bà không hề liếc mắt nhìn Tần Duệ Lâm một lần, càng không thèm tiếp chuyện với hắn một câu, thái độ phải nói là cực kì lạnh nhạt. Tần Duệ Lâm tự mình hạ đũa chẳng thèm quan tâm đến thái độ của bà.
Kế hoạch tổ chức đêm tiệc đã chuẩn bị từ lâu nhưng Tần Vũ Hoan vẫn không về nước tham dự, nói đúng ra là cô không được phép về nước, mới cách mấy tháng ngắn ngủi, Tần Duệ Lâm đã đem Tần Vũ Hoan đánh đến không còn một mảnh giáp, công ty của cô ta đối mặt với nguy cơ đóng cửa, hầu như không còn một nguồn tiền dự trữ nào, tài chính ngày càng khô kiệt nghiêm trọng.
Cố Lam cực kì phản đối cách làm của Tần Duệ Lâm, cho dù thế nào bà luôn đứng về phía Tần Vũ Hoan, cho nên với chuyện này bà không ít lần năn nỉ hắn nhưng Tần Duệ Lâm đã hạ quyết tâm, hắn không chỉ thay đổi ý định mà còn nói một câu khó hiểu.
Hắn nói: Nếu Tần Vũ Hoan có bản lĩnh lớn nhu vậy thì nhất định có thể tìm được cách giải quyết.
Chuyện này không hề thay đổi mà ngay cả Tần Cao Chấn đứng ra thương lượng cũng không mang lại kết quả, Tần Duệ Lâm cũng giải thích rõ nguyên nhân cho cha hắn. Tần Cao Chấn có rất ít cơ hội gặp gỡ Hạ Hi, nhưng ấn tượng cũng không phải là xấu, cho dù thế nào thì Tần Vũ Hoan làm như vậy chắc chắn là không đúng, nếu Hạ Hi cố gắng truy cứu thì cô ta không thể nào thoát khỏi liên quan. Song Tần Cao Chấn cũng nói, Tần Vũ Hoan dù sao cũng là em gái hắn, mọi chuyện đều không thể tuyệt tình như vậy.
Ngoài mặt Tần Duệ Lâm coi như đồng ý nhưng trong lòng chắc chắn không thể để chuyện này trôi qua đơn giản như vậy được, Tần Vũ Hoan rất thông minh, cô ta hiểu phải lợi dụng vào Quý Tân, làm cho mọi chứng cứ đều không liên quan đến mình, nhưng như vậy không có nghĩa là Tần Duệ Lâm không tìm được chứng cứ, hắn biết rõ là ai đứng sau sai khiến thậm chí cũng có thể lấy được chứng cứ từ đó mà ra.
Vả lại kiếp trước Tần Vũ Hoan từng mượn đao giết hắn, Tần Duệ Lâm đã không cách nào chấp nhận nổi cô em gái này rồi, từ bây giờ hắn sẽ không cho Tần Vũ Hoan một chút tự do, nếu cô ta thích lăn qua lăn lại, thì thẳng tay bẻ gãy đôi cánh của cô ta.
Tần Vũ Hoan đã đi tìm Tần Duệ Lâm rất nhiều lần, sau này hắn thẳng thừng chặt đứt liên lạc của cả hai. Mọi kế sách của Tần Vũ Hoan đều vô dụng cho nên mới triển khai khổ nhục kế với Cố Lam, mặc dù kế này cũng chẳng có tí công dụng nào.
Tần Duệ Lâm chán ngán ngồi một tiếng ở đêm tiệc, sau đó kìm nén không được phải mượn cớ rời đi, lòng hắn vẫn nhớ mong lễ mừng năm mới cùng Hạ Hi mà thời gian cũng dần đến mười hai giờ rồi, hắn càng lúc càng khó nhịn, đây là một chuyện rất quan trọng hắn tuyệt đối không thể bỏ qua được.
Trên đường chạy đến khu nhà Tần Duệ Lâm nhìn thấy phòng Hạ Hi vẫn còn sáng đèn, hắn nhanh chóng bấm tháng máy lên tầng, vừa tràn ngập mong chờ bấm chuông cửa. Tần Thần ra mở cửa, trong lòng nhóc ngập tràn vui sướng chạy đến ôm chầm lấy Tần Duệ Lâm, vui vẻ nói: “Sao cha lại đến đây ạ?”
Tần Duệ Lâm nhìn thoáng qua căn phòng, sau đó thấp giọng nói: “Con nhớ cha sao?”
“Nhớ!” Tần Thần vui vẻ khoe khoang: “Cha, con ăn trúng đồng xu daddy bỏ trong sủi cảo này.”
“Vậy năm nay con có phúc khí lớn rồi, nhanh đi thay quần áo chúng ta đi chơi một chút.”
Hai mắt Tần Thần sáng rực lên, nhóc nhìn thoáng qua Hạ Hi, do dự nói: “Vậy còn daddy?”
“Đương nhiên cùng đi.”
“Thế nhưng daddy nói muốn xem chương trình xuân muộn (kiểu như gặp nhau cuối năm ở Việt Nam).”
Tần Duệ Lâm ôm Tần Thần chắc chắn nói: “Con đi thay quần áo, cha đi thuyết phục daddy con.”
Tần Thần nắm chắc lấy cánh tay hắn, khích lệ nói: “Cố gắng lên!”
Hai người hiểu ý nhau, sau đó Tần Thần vui vẻ vừa chạy vừa nhảy vào phòng mình, Hạ Hi từ trên ghế salon ngẩng đầu lên, nghi ngờ nói: “Anh nói gì thế? Sao con vui vẻ vậy.”
Tần Duệ Lâm đi tới Hạ Hi trước mặt, nói: “Anh nói ra ngoài đi chơi.”
“Ù, con đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần, anh dẫn con đi chơi nhưng mà phải về sớm một chút.”
“Không phải mỗi anh và Tần Thần, cả nhà ba người chúng ta cùng đi.”
Hạ Hi ngẩn một chút, sau đó xua tay kiên quyết nói: “Tôi không đi đâu, hai người đi đi, tôi ở nhà xem chương trình là được rồi!”
“Xuân muộn có gì hay chứ.” Tần Duệ Lâm không chút xao động nào xúi dục: “Đêm giao thừa chắc chắn vô cùng náo nhiệt, ở nhà chẳng có gì thú vị.”
“Không muốn đi, anh tránh ra đi, đừng ngăn cản tôi…”
Trong Tv đang diễn đến một tiểu phẩm, người trên sân khấu giả ngu làm khán giả cũng cười ha hả theo, Tần Duệ Lâm lướt qua một cái rồi quay đầu nghiêm túc ngăn cản Hạ Hi xem. Hạ hị cực kì tức giận nhìn hắn, sau đó tự mình vận động dịch chỗ để xem.
Tần Duệ Lâm ngồi xổm xuống, quyết định tự mình dùng tiên lễ hậu binh: “Xuân muộn ngày mai sẽ được phát sóng lại, chúng ra ra ngoài cảm nhận chút không khí đi, sẽ nhanh chóng quay về.”
“Không đi.”
“Anh sẽ không đến chỗ phải chen chúc đâu, hơn nữa Thần Thần cũng muốn ra ngoai đi chơi nếu như em không muốn đi, chúng ta thực sự buồn chán lắm, con dính lấy em như vậy chắc chắn cũng không vui đùa tận hứng được.”
“Không đi.”
Tần Duệ Lâm ngẩng đầu, bất đắc dĩ nói: “Coi như anh cầu xin em có được không?”
Hạ Hi hơi hé mắt, cảnh giác nói: “Mục đích của anh chắn chắn không đơn giản, bây giờ tôi không chịu nổi bất kỳ loại kích thích nào đâu.”
“Anh biết. ” Tần Duệ Lâm nhìn qua cái bụng lớn Hạ Hi một chút: “Anh hứa em sẽ cảm thấy vui vẻ.”
Hạ Hi suy nghĩ một chút, nhưng vẫn lắc đầu nói: “Tôi không đi, anh mang Thần Thần đi đi, tôi không đi theo nó được.”
Tần Duệ Lâm thở nhẹ một hơi, hắn đứng dậy rồi cầm lấy một chiếc chăn từ trên ghế sô pha, sau đó đột nhiên quấn quanh người Hạ Hi, hiển nhiên đối phương không ngờ được chuyện này. Hắn dùng chăn bọc Hạ Hi lại thành một cục, cậu trùng mắt kinh ngạc nhìn Tần Duệ Lâm, cố gắng giáy dụa hết sức, sau cùng vẫn bị Tần Duệ Lâm ôm lấy.
Đột nhiên mất đi trọng lực khiến cậu cảm thấy nóng nảy, tức giận nói: “Anh đang làm gì vậy?”
Tần Duệ Lâm vững vàng ôm lấy Hạ Hi, hắn trấn an Hạ Hi nhưng vẫn nhìn thấy khoảng tối cảm xúc trong mắt cậu, xác nhận Hạ Hi không tức giận đến mức không thể tha thứ trong thời gian dài mới làm động tác tiếp theo.
“Anh ôm em xuống nhà.” Tần Duệ Lâm hùng hồn nói: “Em hãy coi như mình đang nằm trên ghế sa lon, không cần bước đi cũng không cần phải suy nghĩ nhiều.”
Vẻ mặt Hạ Hi tràn đẩy khó tin, nói: “Anh tiếp tục ôm tôi như vậy?”
“Yên tâm, trong xe không lạnh.” Tần Duệ Lâm ôm Hạ Hi đi đến bên cạnh của, một bên là Tần Thần: “Con trai, đem dép daddy đến đây, lấy đôi đi trong nhà là được.”
“Á… ” Tần Thần gần như trợn tròn măt.
Tần Duệ Lâm cứ như vậy ôm Hạ Hi đi xuống dưới nhà, Hạ Hi dãy dụa vài lần không được, mắt gần như có thể phun ra lửa, đáng sợ nhất là trên đường đi đụng không ít người. Cậu nhiều lần ép buộc Tần Duệ Lâm phải thả mình xuống nhưng đối phương chỉ trêu chọc nói “Cách tốt nhất bây giờ là úp mặt xuống, làm cho người ta không nhận ra là ai.”
Lúc đó cậu còn đang giãy dụa, sau thì không thể không nghe theo, cậu thực sự không muốn có người nhận ra, sau này làm sao còn làm người được, mặt mũi đều bị vứt xuống đất hết rồi.
Tần Duệ Lâm hầu như đoán được Hạ Hi sẽ làm như vậy, nhưng hắn cũng cảm giác Hạ Hi sắp không kìm được cơn tức giận rồi, phải nhanh chân đến bãi đậu xe thôi. Tần Thần đi theo sau hai người, ngửa đầu nhìn ngọn pháo hoa rực rỡ sắc màu.
Tần Duệ Lâm đặt Hạ Hi vào ghế sau thật tốt, rồi để Tần Thần lấy dép ra, sau đó mới động tay đi dép vào cho cậu, trong suốt quá trình này hắn bị Hạ Hi hung hăng đạp cho mấy cú, nhưng mà nhìn vào vẻ mặt của cậu lúc này, chắc chắn đã qua giai đoạn tức giận rồi, chỉ còn một ít bất đắc dĩ nữa.
Hạ Hi hừ lạnh nói: “Hôm nay là năm mới, tôi không muốn động tay với anh, anh rốt cuộc là muốn làm gì? Chi bằng nói thẳng ra luôn đi.”
“Nói ra sẽ mất vui.” Tần Duệ Lâm chờ tần thân ngồi xuống, sau đó mới vòng lên vị trí lái xe.
“Anh nghĩ không nói thì tôi sẽ không đoán được à.”
Tần Thần uốn éo bên cạnh Hạ Hi, thấy thế liền ngẩng đầu nói: “Daddy đoán đến đâu nào?”
“Bí mật.”
Tần Duệ Lâm bật điều hòa lên, nhưng nhiệt độ trong xe chưa thể tăng lên ngay, Hạ Hi vẫn bọc mình trong đống chăn được quấn kỹ lưỡng, nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, bầu trời tối đen bị ánh sáng pháo hoa điểm xuyết, cả thành phố tận hưởng ngày lễ vui vẻ, cậu chìm mình trong bầu không khí trong lành nơi vắng vẻ, trong lòng lại đặc biệt cảm thấy bình an.
Đã nhiều năm rồi, năm mới đối với cậu mà nói đều không có ý nghĩa gì, người khác càng vui vẻ thì cảm giác cô đơn của cậu lại càng tăng, đó là một loại cảm xúc không nói được thành lời, tụa như lúc người chườm cả túi sửơi nóng hổi vẫn cảm thấy lạnh lẽo như khối băng.
Nhưng hôm nay, cậu cảm giác khối băng như đặt trong căn phòng ấm áp, sau đó một chút bắt đầu tan ra.
Tần Duệ Lâm lặng thinh lái xe đến một nơi hoàn toàn không có bóng người, Hạ Hi nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, cậu thực sự ngạc nhiên khi biết Tần Duệ Lâm có thể tìm thấy một nói như thế này. Ỏ vị trí này, Hạ Hi có thể thấy thành phố sáng lên như ngọn đèn đầu, pháo hoa nổ rộ như tiên cảnh chốn nhân gian.
xán lạn đích ngọn đèn dầu, nở rộ đích pháo hoa sướng được như nhân gian tiên cảnh.
Tần Duệ Lâm nhìn đồng hồ đeo tay một chút: “Thời gian không chênh lệch nhiều nữa.”
Hạ Hi hơi mở mắt, tuy rằng bề ngoài không nói gì nhưng bên trong vẫn có chút tò mò đến tột cùng Tần Duệ Lâm sẽ làm gì, Tần Thần ban đầu cũng thật sự hứng thứ bừng bừng, con trai quả thực trời sinh đã có hứng thú với pháo hoa, nhóc đã hỏi Tần Duệ Lâm thật nhiều lần nhưng hắn vẫn một mực giữ nguyên bí mật.
Lại qua mấy phút, Tần Duệ Lâm mở cửa sổ cùng cửa vòm ô tô ra, Tần Thần không chịu ngồi yên đã chạy xuống dưới, Hạ Hi vẫn ngồi trong xe, Tần Duệ Lâm đỗ xe ở một khoảng đất trống trải, cậu vừa ngẩng đầu đã có thể nhìn thấy bầu trời rộng lớn bao la.
là bầu trời bao la.
“Đừng nói anh mang tôi đến đây để ngắm bầu trời đêm đấy chứ?”
“Đoán đúng rồi.”
Hạ Hi liếc nhìn hắn một cái: “Vậy còn không bằng tôi ngủ ở nhà, bây giờ không chỉ lạnh mà còn tối đen như mực làm sao mà chịu nổi, nếu như đây là kinh hỉ của anh thì tôi thực sự không thấy có hưng phấn chút nào….”
Cậu còn chưa nói xong đã nghe Tần Thần hét lên một tiếng sợ hãi, ngẩng đầu lên đã thấy bầu trời nở rộ như hoa, tiếng nổ vang tai nhức óc, ngọn pháo vọt thẳng lên như mãnh thú, pháo hoa nở rộ một hồi biến bầu trời thành tấm áo gấm.
Thời khắc pháo hoa bùng cháy, ánh mắt Tần Duệ Lâm thật dịu dàng nhìn Hạ Hi, đúng lúc Hạ Hi quay đầu lại nhìn hắn, mắt hai người nhìn thẳng vào nhau.
“Đoàng —— “
“Đoàng —— “
“…”
Hạ Hi tiếp tục nhìn lên bầu trời, ánh sáng pháo hoa đến lóa cả mắt, đẹp đến mức khiến câu gần như quên mất hít thở, sau đó cậu phát hiện giữa những đốm sáng có thay đổi, đủ loại màu sắc hội tụ thành một chỗ, sau đó xuất hiện dòng “Năm mới vui vẻ! Mà bên cạnh đó, còn vô số những quả pháo hình trái tim.
Đó cũng không phải là lời nói duy nhất, Hạ Hi bọc trong chăn mà tâm tràn thật phức tạp.
Tần Duệ Lâm nói:
» Năm mới vui vẻ
» Xin lỗi
» Anh sẽ vĩnh viễn bên cạnh em
» Cầu xin em hãy cho anh một cơ hội
» Anh yêu em
Hạ Hi kinh ngạc nhìn cảnh tượng vừa rồi, tiếng nổ đùng đoàng giống như đã biến mất lâu lắm rồi, trong đầu cậu vẫn không ngừng lặp lại những lời này, hai tay cậu gắt gao nắm chặt, cậu muốn biết vì sao Tần Duệ Lâm lại làm như vậy, đến tuột cùng sao hắn lại không thể buông tha cho cậu, vì sao hắn phải theo mình mãi không tha.
Người này sẽ không bị tổn thương sao? Bị tổn thương đến vậy rồi, vì sao cứ một lần rồi một lần lặp lại những việc vô ích như vậy?
Nhưng mà thực sụ vô dụng vậy sao? Hạ Hi mân mê đôi môi, hình như khe nứt mà cậu đang muốn chắp vá đã lớn thành lỗ hổng mất rồi.
Chẳng biết Tần Duệ Lâm kiếm đâu ra mấy hộp pháo hoa nhỏ ném cho Tần Thần cầm đi chơi, đồng thời cũng tìm người đi bên cạnh bảo vệ nhóc.
Sau đó hắn chui vào ghế sau của ô tô, dưới ánh sáng pháo hoa, khuôn mặt gần gũi khiến Hạ Hi có chút hôangr hốt, ánh mắt cậu trở nên mờ mịt không biết làm thế nào cho phảo, giống như mọi cử động của Tần Duệ Lâm đều khiến cậu tiêu đời vậy.
động khiến hắn có chút sợ tay chân.
“Đây là pháo hoa dành tặng cho em.” Tần Duệ Lâm trìu mến nói: “Chúng chỉ thuộc về một mình em.”
“Anh…”
“Đừng lên tiếng…” Tần Duệ Lâm hạ giọng, ngữ khí của hắn mang theo vài phần yếu đuối, khổ sở nói:”Chí ít hãy chờ một lát, đừng tàn nhẫn như vậy.”
Hạ Hi nghiêng đầu sang chỗ khác, sau đó nhắm mắt lại.
Tần Duệ Lâm nhìn chằm chằm Hạ Hi một hồi lâu, sau đó hắn chậm rãi cúi đầu xuống, kìm lòng không nổi muốn hôn lên môi Hạ Hi, nhưng không hiểu sao khi hắn sắp chạm vào lại có chút sợ hãi, sợ Hạ Hi sẽ từ chối thẳng thừng, hoặc là nhìn thấy ánh mắt chán ghét của cậu thôi.
Lúc sắp chạm đến môi Hạ Hi thì đột nhiên hắn nhắm mắt lại, dùng hai tay ôm chặt lấy Hạ Hi.
Hắn ôm thặt chặt, gân như dùng tất cả sức lực của mình vậy, ngữ khí của hắn ngập tràn bất lực cùng yếu đuối, thở dài nói: “A Hi…”
Nhưng mà hắn không thấy được.
Trong nháy mắt khi hắn nhắm mắt lại, Hạ Hi đột nhiên chần chừ rồi dịch lên phía trước một chút, giống như đang thủ làm hành động mang tính chủ động.