Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Có chút nặng…
Tuy rằng Trang Húc Nhiên không cường tráng, còn gầy đến lợi hại, nhưng thủy chung là một người trưởng thành, đột nhiên áp đến… Cho rằng mình nhỏ lắm sao!
Diệp Lăng bị đè ở phía dưới trong lòng buồn bực buồn bực, sau vài giây đồng hồ mới chậm chạp ngồi dậy.
Lại một lần nữa làm biếng thất bại==
“Đi tắm.” Quả quyết kéo lấy người ở phía trên, tiến vào phòng tắm.
“Đêm nay yêu yêu không?” Tắm xong nằm trên giường, một ngón tay để trên ***g ngực Diệp Lăng vẽ loạn.
“Không…” Cúi đầu liếc ngón tay kia một cái, Diệp Lăng bắt lấy nó nắm trong lòng bàn tay, đưa môi qua hoàn thành nụ hôn chúc ngủ ngon: “Ngủ ngon.” Vươn tay tắt đèn.
Một đêm đắp chăn nghỉ ngơi thuần túy, nhưng mà tay Trang Húc Nhiên vẫn luôn được một bàn tay nắm chặt, ngủ say vẫn không buông ra.
Cũng không phải Diệp Lăng không muốn buông, là do ban ngày mệt mỏi, ngủ say mà thôi.
Đúng vậy a, rõ ràng là ngày nghỉ, nhưng mới sớm đã có người lôi dậy nói muốn đi leo núi…
Biểu tình của Diệp Lăng là như thế này: (╯╰)
“Làm sao vậy?” Trang Húc Nhiên nhìn thấy nét mặt của hắn, không khỏi lườm một cái, thuận tiện đưa tay qua xoa xoa nắn nắn: “Tối hôm qua nghỉ ngơi không tốt?”
Không phải chứ, tối hôm qua bọn họ ngủ rất sớm.
“Không có, chẳng qua là không thích leo núi.” Tính tình chính là như vậy, Diệp Lăng tình nguyện ở phòng thể hình hao tổn một buổi trưa, cũn không có hứng thú leo núi.
“Leo núi rất thú vị nha.” Trang Húc Nhiên giúp hắn lấy quần áo, rồi để cho hắn thay.
Hôm nay đều mặc quần áo và giày thể thao, đồ bọn họ mặc là cùng một kiểu với nhau.
Ngày thu nắng sớm rực rỡ, một đám cả trai lẫn gái tập trung ở cửa ra vào. Trên người họ đầy đủ trang thiết bị, nhìn ra được có một số chỉ là đi leo núi thuần túy, một số thì thích chụp ảnh, một số khác chỉ là đả tương du. (Gần giống “người qua đường” với “người tới hóng hớt, xem náo nhiệt”.)
Diệp Lăng thuộc loại đả tương du, nếu không phải bị Trang Húc Nhiên lôi kéo, hắn tình nguyện trở về ngủ.
“Ngắm nhìn phong cảnh thiên nhiên một chút không tốt sao?” Cảm thấy Diệp Lăng bày ra vẻ miễn cưỡng, Trang Húc Nhiên cũng có chút không vui.
“…” Diệp Lăng bất đắc dĩ nhìn qua cậu, ở quê cũng là cảnh thiên nhiên, nhìn chán rồi.
Mặc kệ, chính là muốn kéo đi cùng, cổ đeo máy chụp hình, lưng đeo ba lô, mắt mang kính râm, rất ra dáng, không đi thì phải thực xin lỗi đống trang bị này rồi.
“Ơ, chim cút!”
Tào Chính hô lên, tầm mắt mọi người đều tập trung lại đây.
Các em gái không khỏi òa lên: “Oa, Diệp Lăng, ai là người chuẩn bị đồ đôi cho hai người vậy?” Chuẩn bị đầy đủ… Ngay cả mũ cũng giống nhau.
“… Cùng dạo phố mua.” Nhìn nhìn một chút quả nhiên là mỗi thứ đều hai phần, mặt Diệp Lăng nóng như thiêu, rốt cuộc hắn cũng cảm nhận được cảm giác xấu hổ.
Cũng không phải mỗi người đều sẵn sàng biểu hiện ra, đặc biệt là với tính cách này của Diệp Lăng, lúc không có người hắn có thể thoải mái hơn một chút.
Mắt Tào Chính đưa qua đưa lại giữa ba đôi tình nhân, dường như nhận ra được một chuyện cực kỳ khủng khiếp.
“Đều là người yêu, khác biệt tại sao lại lớn như vậy?”
Không nói thì không biết, vừa nói thì thật sự là.
“ĐÚng vậy, hình như tớ có bạn trai cũng giống như không có bạn trai.” Dương Phỉ khoanh tay thở dài nói, trên người cô là bộ quần áo thể thao màu lam gọn gàng, vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái.
“..” Người đẹp Vương Thiến Nghi không nói lời nào, chỉ chọt chọt cánh tay bạn trai mình, bảo cậu nhìn về bạn trai của người ta.
“Em hy vọng anh giống như Diệp Lăng nấu cơm giặt đồ phục vụ là không thể nào a.” Tiếu Chí Hiên chảy mồ hôi ròng ròng, chuyến này mang bạn gái tới đây là một quyết định sai lầm.
“Chim cút làm cơm ăn cũng ngon.” Tào Chính lên xe, vội vàng vẫy tay Diệp Lăng: “Ở đây ở đây! Cho hai người chỗ ngồi tốt nhất.”
Diệp Lăng cùng Trang Húc Nhiên trước sau đi lên, ngồi bên cạnh Tào Chính.
Vị trí trên xe đều ngắm cảnh rất tốt, cửa sổ rất lớn, xe vừa mở cửa gió vù vù thổi qua.
Diệp Lăng vội vàng đội mũ, đồng thời đội cho Trang Húc Nhiên, động tác này chỉ là chút thói quen nho nhỏ, lại lộ ra săn sóc và tràn đầy quan tâm, làm cho người ta không còn lời nào để nói.
Trang Húc Nhiên tháo mũ xuống, nghiêng đầu ghé sát vào mặt Diệp Lăng hôn một cái, rồi lại đội lên.
Toàn bộ người trong xe phát ra âm thanh quỷ dị, các người không nên làm như vậy.
Hơn nữa rõ ràng không muốn nhìn người khác ân ái trước mặt, bởi vì mình cũng đang một mình, thế nhưng mắt vẫn nhịn không được mà thỉnh thoảng liếc nhìn sang.
Nói sao ta, thật ra là có chút cảm giác hâm mộ bầu không khí này đi, cảm giác yêu đương.
Phải biết rằng, cũng không phải người nào ở cùng với nhau cũng có yêu đương ngọt ngào say đắm, đặc biệt là loại yêu đương chóng vánh của thời đại này.
Vì vậy, tình cảm giữa hai người đàn ông là vô cùng hiếm hoi.
Không nhất định, còn phải nhìn vào quan niệm tình cảm của bản thân.
Một người vô cùng cẩn thận nghiêm túc trong tình yêu, gặp được một người bảo thủ hết hy vọng, nếu như yêu nhau rồi nhất định là tình yêu trọn đời trọn kiếp.
Về sau thì không biết, nhưng lúc này đây khung cảnh quá sức đẹp.
Núi non trùng điệp, trải dài không dứt, nơi này đã được khai phá thành một công viên tự nhiên, bên trong có rất nhiều động vật hoang dã.
Đi trên cầu treo, không ít khỉ nhảy qua đây đòi ăn.
Một con khỉ nhảy lên vai Diệp Lăng, Diệp Lăng bị dọa hết hồn, sau đó nhanh chóng tìm mấy món bánh kẹo linh tinh ở trên người mình.
“Chỗ tôi có này.” Trang Húc Nhiên cầm bị đồ ăn vặt đã chuẩn bị từ trước, lấy ra một ít đậu phộng đưa cho Diệp Lăng.
Diệp Lăng còn chưa kịp đưa tay qua lấy, đã bị con khỉ giựt mất, sau đó ông tướng khỉ hướng đám bọn họ chít chít cười nhạo hai tiếng, vẫy đuôi chạy.
Diệp Lăng nhanh giơ lên máy ảnh, chụp được một tấm ông tướng khỉ đít đỏ.
Nụ cười tự nhiên nở rộ trên khuôn mặt hắn, dáng vẻ bình bình đạm đạm thường ngày biến mất, lộ ra chút hoạt bát sáng sủa.
Tách tách. Trang Húc Nhiên dùng máy ảnh chụp lại một màn này, vô cùng thỏa mãn với bức ảnh, nở nụ cười.
Tách tách Người khác chụp mình, Diệp Lăng cũng tiện tay chụp đối phương một bức, có chút ý tứ phân cao thấp.
Bên này hai người tôi một bức anh một bức, chọt mù mắt con nhà người ta, dứt khoát chạy đến chỗ khác chơi.
“Nghe nói từng con đường nhỏ ở đây đều thông lên đỉnh núi, nếu không chúng ta đánh cuộc một ván, con đường nào là đường tắt?” Mọi người không lên tiếng, Tào Chính vội nói: “Mỗi người chọn một cái, tớ chọn cái đầu tiên! Ai lên đỉnh núi chậm nhất thì phải mời ăn cơm!”
Tào Chính chạy biến đi nhanh như khỉ, cho dù cái kia không phải đường tắt chỉ cần nhanh lên là được rồi!
Dương Phỉ rất có hứng thú tham gia, lập tức lôi kéo Diêm Chấn Quân nói: “Chúng ta chọn cái thứ hai đi!” Cô vừa mới nhìn thấy một nhóm người từ chỗ này đi qua. Có cả hướng dẫn viên, hẳn là đường tắt?
“Cũng được.” Diêm Chấn Quân dẫn theo Dương Phỉ đi đường thứ hai.
Được, đều đã tham gia, vậy thì tham gia.
Trong lúc người đẹp Vương Thiến Nghi đang do dự, Diệp Lăng hỏi ý kiến Trang Húc Nhiên, một bộ cậu thích đi đường nào thì tôi đi đường đó.
“Anh nói thử?” Bên này lối rẽ rất nhiều, không dễ lựa chọn.
Hơn nữa Trang Húc Nhiên thật sự muốn trưng cầu ý kiến Diệp Lăng, không giống như đi trong thành phố, ra bên ngoài là rời xa hoàn cảnh quen thuộc cùng công việc quen thuộc. Trang Húc Nhiên có cảm giác thả lỏng, có thể phóng túng chính mình ỷ lại Diệp Lăng, mọi chuyện giao cho hắn dẫn dắt chính mình.
“Cái kia có được không?” Diệp Lăng nhìn chằm chằm vào nơi con khỉ đã chạy đi, dường như hơi vắng vẻ hơn.
“Được.” Dù sao Trang Húc Nhiên cũng không quan tâm đến kết quả, thua cũng không sao. Cậu nói với Tiếu Chí Hiên: “Chúng tớ đi trước a, các cậu cứ từ từ chọn.”
Nhìn hai người nắm tay rời đi, Tiếu Chí Hiên đẩy gọng kính: “Nếu không thì tùy tiện chọn một cái, kỳ thực thắng hay thua cũng không sao..”
Dọc đường đi quả nhiên có rất nhiều khỉ, đậu phộng Trang Húc Nhiên mang tới gần như đã rải hết.
“Anh thích khỉ?” Mỗi khi nhìn thấy khỉ Diệp Lăng đều cười.
“Có thể.” Diệp Lăng suy nghĩ một chút nói: “Mấy động vật nhỏ đều thích.”
Trang Húc Nhiên rất bất ngờ, cậu không cảm thấy rằng với tính cách của Diệp Lăng lại thích động vật nhỏ, có thể chăm sóc tốt sao?
“Như vậy, khi về chúng ta nuôi một con chó đi?” Trang Húc Nhiên cũng không quá ưa thích đám thú cưng, nhưng mà Diệp Lăng nói thích thì có thể cân nhắc lại. Bất tri bất giác, cậu đã vì Diệp Lăng làm đến trình độ này.
“Không có thời gian chăm sóc, không nuôi.” Thích xem không có nghĩ là mình thích nuôi, Diệp Lăng chỉ thích đến vườn bách thú nhìn.
“Không nuôi cũng được, chăm sóc mấy chậu hoa có được không?” Trang Húc Nhiên đột nhiên nhớ tới, mình có một người họ hàng làm vườn: “Lần sau dẫn anh đi vườn hoa chơi, thuận tiện mang mấy chậu hoa về trồng.”
“Xương rồng?” Thật ra Trang Húc Nhiên là nói đến mấy loài thực vật quý hiếm, nhưng trong ấn tượng của Diệp Lăng chỉ có mấy loại nho nhỏ đáng yêu này.
“Hả? Xương rồng nào?” Trong đầu Trang Húc Nhiên chỉ có Mẫu Đơn xinh đẹp, hoa lan đẳng cấp.
“Xương rồng nhỏ bụ bẫm..”
(Mấy loại xương rồng đá í)
“A…” Trang Húc Nhiên không biết nhiều lắm, thầm nghĩ trở về nhất định phải tìm hiểu một chút.
“Tôi thấy hình như chúng ta đang đi đường tắt.” Càng ngày càng cao, đỉnh núi đã gần ngay trước mắt.
“Ừ, thật sự?”
Hai người lại đi một đoạn, quả nhiên là đỉnh núi rồi, một mảnh lớn bắng phẳng. Phía trên còn có một tảng đá lớn, viết chữ. Bên cạnh còn có cây cầu nguyện, cùng đình nghỉ mát, giống như một công viên thu nhỏ.
Trên lan can là từng chùm từng chùm ổ khóa, trên cây là từng mảnh từng mảnh lụa đỏ cầu nguyện.
Diệp Lăng cùng Trang Húc Nhiên cái gì cũng không mang, bọn họ chỉ biết giương mắt nhìn người khác treo lụa đỏ. Còn có một số thì treo ổ khóa tình nhân, gần gũi tình cảm.
“Chúng ta qua bên kia ngồi chờ bọn họ.” Bò lên đỉnh núi tâm tình cũng rất tốt, nhưng mà không hiểu sao có chút buồn bực.
Trang Húc Nhiên kéo Diệp Lăng đến một nơi hẻo lánh, có một cái ghế đá hình tròn, hai người bọn họ đặt mông ngồi xuống.
Không biết sao ở đây cũng có lan can, vẫn là từng chùm từng chùm ổ khóa, còn có một ít đồ hình trái tim cũng khóa lên, vừa nhìn chính là kiệt tác của mấy đôi tình nhân.
“Nhàm chán.”
Việc này quả thực rất nhàm chán, cũng chỉ có tình nhân mới có thể làm như vậy.
“… Cậu không thích?” Trong ấn tượng của Diệp Lăng, Trang Húc Nhiên rất thích lưu niệm, mỗi lần bọn họ đi du lịch, sẽ ở một nơi nào đó để lại ít đồ.
Dùng hộp nhỏ đựng móc khóa hay vòng cổ gì gì đó rồi chôn xuống.
“Xì.” Nhìn xung quanh, lại tiếp tục nói nhàm chán.
Thay đổi sở thích rồi?
Diệp Lăng im lặng nghi hoặc, sau đó cất kỹ đồ trong túi. Những thứ này đều không tính là thói quen nhỏ, đi vào rừng đột nhiên nhớ tới nên xếp vào trong hành lý. Để tránh vào những lúc cần lại không có thứ gì, Trang Húc Nhiên mà bóc lột quần lót hắn thì không tốt.
“Anh đang làm gì đấy?” Nhìn thấy Diệp Lăng mò mò cất cất, có ánh sáng màu bạc chợt lóe, Trang Húc Nhiên híp mắt hỏi: “Cái gì vậy?”
“Không có gì.” Diệp Lăng lập tức giấu đi, không có hộp nhỏ cũng không có đồ vật nhỏ.
“Tôi xem một chút.” Diệp Lăng càng che giấu, Trang Húc Nhiên lại càng hoài nghi, khẳng định có thứ gì đó. Cậu tự ra tay mở ba lô Diệp Lăng, nhìn thấy trong một cái túi nhỏ, khéo léo tinh xảo, là một cái hộp không biết làm bằng vật liệu gì.
Cùng với một ít vòng cổ, đồ trang sức nhỏ… Toàn bộ đều rất quem mắt, cái này không phải là mình đã dùng qua, đặt ở ngăn kéo đựng đồ cũ sao?
“Anh mang những thứ này đến đây làm gì?” Cái hộp, trang sức bằng bạc, có một chút kích động.
Diệp Lăng thành công làm thức tỉnh sở thích hiếm thấy của người nào đấy.
“Đưa tôi, thứ trên người anh…” Trang Húc Nhiên nhìn nhìn trên người Diệp Lăng, nhìn thấy gia hỏa này không mang theo đồ trang sức nào: “Trên người anh có cái gì?”
Diệp Lăng mấp máy miệng, im lặng lấy từ trong bọc ra một cái chìa khóa, tháo xuống một viên đá thủy tinh nhỏ màu đen không có hình dạng gì đưa cho cậu.
Nắm trong lòng bàn tay, đột nhiên cảm thấy vật nhỏ này rất thuận mắt.
Trang Húc Nhiên từ bên trong đống trang sức, cẩn thận lấy ra một chiếc nhẫn, trước mặt là Hắc Diệu Thạch, rất xứng đôi với Hắc thủy tinh của Diệp Lăng.
(Hắc diệu thạch: đá vỏ chai là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào.)
Nhìn thấy Trang Húc Nhiên hứng khởi bừng bừng mà đi đào lỗ, Diệp Lăng thở dài một hơi—— Với tư cách người đã từng bị bóc lột quần lót, thật không muốn trải qua thêm lần nữa.
“Fuck! Chim cút! Tôi vậy mà không phải là người đầu tiên!”
Thật vất vả mới mệt muốn chết mà bò lên, nghĩ thầm mình khẳng định là người đứng nhất, đã chuẩn bị tốt cười to ba tiếng rồi, không nghĩ tới vậy mà lại nhìn thấy Diệp Lăng ngồi ngay ngắn tại chỗ đó, còn có mặt không đỏ thở không gấp!
Không công bằng a!
Tào Chính tạc mao: “Chim cút! Anh rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào? Mau mau hiện hình!”
Diệp Lăng đang ngồi hóng mát nên không muốn để ý tới cậu, nhưng cậu cứ tới đây vây quanh Diệp Lăng phun nước miếng: “Mau nói cho tôi biết, anh có phải là khỉ tinh trên núi hay không! Biến thành người xuống núi mê hoặc bạn tốt Húc Nhiên của tôi?” Tự hỏi rồi tự trả lời, đổi hướng mục tiêu: “Nhất định là như vậy, nếu không thì người ngu ngốc kia làm sao lại bị anh làm cho điên đảo.”
“Cậu nói ai là người ngu ngốc?”
“Ô ô ô?” Giọng nói quen thuộc xuất hiện ở sau lưng, Tào Chính giật mình, run rẩy trốn chạy để khỏi chết: “Không phải vừa rồi cậu không có ở đây sao?” Vừa rồi không nhìn thấy a.
“Nói mau! ai là người ngu ngốc!” Trang Húc Nhiên đuổi đánh Tào Chính, tiểu tử này vừa mới rời mắt đã bắt đầu nói năng lộn xộn.
“Nhiên ca tha mạng, tớ là đồ ngu ngốc a!”
Tào Chính bò lên là đã quá sức rồi, đâu còn là đối thủ của Trang Húc Nhiên, chạy hai vòng không ngạc nhiên chút nào đã bị bắt được, đánh cho đến chết.
Mặt khác hai đôi tình nhân gần như là đồng thời lên đến nơi, thấy trên đỉnh núi chính là khung cảnh Tào Chính bị Trang Húc Nhiên đánh cho kêu la thảm thiết.
Mọi người hai mặt cùng ngó, cuối cùng đành phải hỏi Diệp Lăng đang ngồi bên cạnh xem cuộc chiến: “Đây là có chuyện gì?”
Diệp Lăng rất bình tĩnh nói: “Đang thảo luận xem ai ngu ngốc hơn.”
Khóe miệng mọi người đều co rút, quả nhiên vẫn là con nít…
Hai mươi mốt tuổi, quả thực vẫn còn nhỏ, coi như xong đi, thật không đành lòng trách móc bọn họ.
Tào Chính thật vất vả trốn khỏi tay Trang Húc Nhiên, há hốc mồm mà nhìn thấy mọi người đều lên đến nơi rồi. Hơn nữa bên ngoài giống như là đang vây xem mình bị đánh, chẳng những không giúp đỡ, còn khoanh tay xem náo nhiệt!
“Hữu dị tính một nhân tính, nói, trong mấy cậu người nào thua? Giữa trưa tớ muốn ăn Mãn Hán toàn tịch.”
(Hữu dị tính một nhân tính 有异性没人性 dịch ra thấy tiếng anh là HIBERDATING Hành động bỏ mặc hết bạn bè, chỉ đi chơi với người yêu.) – chẳng biết đúng không
(Mãn hán toàn tịch 满汉全席 Tiệc triều đinh Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa)
“Ở đây thì ăn Mãn hán toàn tịch ở chỗ nào?”
“Mặc kệ, chọn thứ đắt tiền nhất.”
Tiếu Chí Hiên cùng Diêm Chấn Quân tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi, ai cũng không muốn thừa nhận mình chậm một bước.
“Khụ khụ, nếu không hai ta chia đôi hóa đơn?”
“Xem ra chỉ có như vậy.”
Ở trên núi một hồi, mọi người mới từ đường tắt đi xuống.
“Chim cút, rốt cuộc là anh chọn như thế nào, cũng quá nhanh rồi!” Lúc trước mệt gần chết cái lông a, sớm biết như vậy đi theo Diệp Lăng là được rồi.
“Đúng vậy, anh chọn như thế nào vậy?” Tất cả mọi người hiếu kỳ, cũng không thể là tùy tiện chọn a.
“Nhìn khỉ.”
“Hả?”
“Khụ khụ, ý của anh ấy là, nhìn khỉ đi chỗ nào, thì theo khỉ đi chỗ đó.” Trang Húc Nhiên giúp giải thích một chút.
“Thì ra là như vậy.” Cảm thấy vẫn là rất thần kỳ, khỉ cũng có thể dẫn đường?
“Tớ cũng không biết, nhưng mà động vật lại có khả năng thích ứng rất cao với hoàn cảnh, cũng hết sức quen thuộc. Ngoại trừ chơi đùa, nếu không sẽ không lãng phí thời gian của mình đi làm sự việc dư thừa, bởi vì sẽ tiêu hao thể lực.”
Tào Chính nhào tới kêu la om sòm, thần tượng, trên người anh có thiếu một đồ trang sức hình người không?
Tiếu Chí Hiên cùng Diêm Chấn Quân thì im lặng nhìn Diệp Lăng cùng kẻ dở hơi Tào Chính, khẽ cười.
“Nghiêm túc một chút.” Tuy rằng là bạn thân của mình, nhưng mà cả người bổ nhào qua rồi gì gì đó, Trang Húc Nhiên vẫn có chút ghen ghét.
“Nghiêm túc là cái gì, có ăn ngon không?” Tào Chính giả vờ ngây ngốc, thẳng đến khi Trang Húc Nhiên giơ nắm đấm chuẩn bị đánh người cậu mới hì hì nhảy xuống.
Từ đầu tới cuối, Diệp Lăng sừng sững bất động, sắm vai một bức tượng gỗ hoàn mỹ, không, là tượng gỗ di động.
” Phong cảnh ở đây không tệ, chúng ta chụp mấy tấm hình tập thể đi.” Tiếu Chí Hiên đề nghị.
Nhờ người đi ngang qua hỗ trợ, ba đôi tình nhân một tấm, rồi một tấm ảnh chụp chung.
Cuộc sống vội vàng, tấm hình như thế này rất khó có được, bởi vì thế sự vô thường, người bên cạnh đến đến đi đi, ai biết rồi ngày mai sẽ như thế nào.
Giữa trưa ăn một bữa cơm vô cùng xa hoa, xế chiều đi đến thị trấn để xem cầu nhỏ nước chảy.
Giữa cảnh nước non hữu tình, Diệp Lăng chụp rất nhiều bức ảnh, ngoại trừ phong cảnh ở bên ngoài, chính là Trang Húc Nhiên. Không phải cố ý muốn chụp, chính là cái người kia ở bên người vòng tới vòng lui, không chụp không được.
Cậu chụp tôi tôi chụp cậu, một đống ảnh.
Tháng mười lá vàng rụng đầy hai bên đường, Trang Húc Nhiên đột nhiên lại gần, mặt dán mặt Diệp Lăng, giơ máy ảnh lên chụp một bức.
“Không đẹp lắm.” Đây không phải là Diệp Lăng nói, là chính Trang Húc Nhiên nói.
“…” Diệp Lăng oán thầm, biết rõ không dễ coi vậy mà còn chụp.
“Làm nền cho anh càng đẹp trai hơn, anh còn muốn thế nào?” Trang Húc Nhiên híp mắt nói, đôi mắt hẹp dài mang theo một tia nguy hiểm.
“Tôi không có muốn thế nào.” Diệp Lăng vô tội chớp mắt.
Kết quả bị hung hăng chụt một cái, da mặt đều đau, khẳng định để lại dấu đỏ.
“Đêm nay ở lại khách sạn, không quay về.” Trang Húc Nhiên kéo tay Diệp Lăng, qua đứng chung với mọi người.
Buổi tối ở trong khách sạn bên dòng suối nhỏ ăn cơm, đèn ***g màu đỏ treo thành một chuỗi lại một chuỗi, từ góc lầu rủ xuống, giống như đang nhẹ nhàng lay động trên mặt nước.
Non xanh nước biếc, dòng suối nhỏ lững lờ trôi, màu nước xanh biếc phủ lên tầng tầng lớp đá cuội.
Cá nhỏ dùng miệng khẽ đụng vào chân người, không đau không ngứa, bị xua đuổi cũng không sợ.
“Mùa đông tới chỗ này rất tốt, có thể ngâm suối nước nóng tự nhiên.” Sau khi ăn cơm xong, mọi người nằm dài trên ghế sopha không muốn nhúc nhích.
“Này, nghỉ ngơi một chút, đi tới một nơi a.” Buổi tối chuẩn bị đi đến lễ hội hóa trang, tham gia vào văn hóa của địa phương, may mắn còn có thể dẫn theo một cô gái xinh đẹp trở về.
Nhưng mà những người khác đều đã có đối tượng, tỏ vẻ không có hứng thú.
“Ăn cái gì thì tôi đi, cái khác tôi không đi.” Diệp Lăng tỏ thái độ trước tiên.
“Móa! Anh chỉ biết có ăn!” Lần này đến đây chơi, Diệp Lăng chơi cái gì cũng làm biếng, chỉ có thời điểm ăn mới vô cùng tích cực.
“Hai bọn tớ không đi, các cậu tự quyết định đi.” Trang Húc Nhiên quyết định, chuẩn bị cùng Diệp Lăng trở về phòng tắm rửa nghỉ ngơi.
“Chúng tớ cũng không đi, cảm thấy mệt, buồn ngủ a.” Các cô gái thể lực có hạn, hôm nay hết leo núi lại chèo thuyền, chịu không được.
“A, vậy chỉ còn Tào Chính một mình xuất phát.” Diệp Lăng hiếm khi chủ động nói chuyện với Tào Chính: “Chúc cậu may mắn.”
Tào Chính tức giận đến xì khói: “Này! Chim cút anh có ý gì!” Cậu đứng lên trịnh trọng thanh minh: “Tớ phải nói cho mấy người biết, tớ độc thân không phải vì không có ai để ý, mà là vì ánh mắt tớ quá cao!”
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, ăn trái cây ăn trái cây, uống trà uống trà, nhìn điện thoại nhìn điện thoại, còn có nhàm chán nghịch ngón tay nữa …
“Mọi người từ từ nói chuyện, tớ cùng Diệp Lăng về phòng trước.”
“Tớ cùng Dương Phỉ cũng đi đây.”
“… Chí Hiên, chúng ta cũng đi thôi?”
“…” Cẩu FA không có nhân quyền, một mình đứng trong đại sảnh, nhìn qua vô cùng thê lương.
—— Có tin hay không tôi khóc cho mấy người xem!
“Tào Chính thật đáng thương.” Vào trong phòng, thời điểm bước vào buồng tắm nhìn thấy một cái bồn lớn dành cho hai người, có hương có sắc hứng thú mười phần. Diệp Lăng nhớ tới Tào Chính, phòng của cậu ta có phải cũng như vậy?
“Cậu ấy không cần anh thương cảm.”
“…”
“Ý của tôi là, chính cậu ta cũng không cảm thấy mình đáng thương.” Trang Húc Nhiên gỡ bao tay của Diệp Lăng ra, thay hắn lấy ra quần áo lót sạch để tắm.
“Cậu nói rất đúng.” Diệp Lăng quyết định ngậm miệng, cẩn thận ngẫm lại mà nói, hắn dựa vào cái gì mà thương cảm cho Tào Chính, người ta sống so với mình còn tiêu sái hơn nhiều.
Có lẽ hai ngày này đều ở bên ngoài, khiến cho Diệp Lăng thả lỏng được không ít, người vừa mới thả lỏng miệng liền không quản được mà nói vớ vẩn.
Đoán chừng ngay cả Diệp Lăng cũng không có phát hiện ra, lần này hắn làm rất nhiều chuyện tự nhiên thuận tay, không hề miễn cưỡng.
Khó trách lúc nào cũng tạo ra bầu không khí khiến người khác hâm mộ, đó là một loại hành vi theo phản xạ, căn bản không cần suy nghĩ đã đi làm, giống như đã khắc sâu vào trong tiềm thức.
Chẳng lẽ lại không giống như lai vô ảnh tới vô tung (đến và đi đều không để lại gì) thì hormone càng đáng tin cậy hơn?
Nghe nói hormone kích thích ý nghĩ yêu đương chỉ có thể duy trì bảy năm?
Nghĩ đông nghĩ tây, ngay cả Trang Húc Nhiên vào phòng tắm lúc nào cũng không biết. Ngọn đèn mập mờ đầy tình thú, bên cạnh ánh đèn vàng nhạt là bóng người lắc lư: “Còn không cởi quần áo?”
Trong bồn đổ đầy nước ấm, bên cạnh là lẵng hoa đã được chuẩn bị đủ loại cánh hoa.
Đẹp thì đẹp, nhưng mà Diệp Lăng không dùng.
Ngược lại là một thỏi xà phòng được làm bằng thủ công, kiểu cách xinh đẹp, Diệp Lăng lại rất thích, cầm lên cẩn thận xem xét.
Ngón tay vươn tới từ sau lưng Diệp Lăng, linh hoạt thay hắn cởi bỏ quần áo, tuột xuống.
BỊ đẩy vào bồn tắm, Diệp Lăng nằm bên lề bồn tắm, sau lưng là xà phòng trượt lên trượt xuống, cùng với ngón tay của Trang Húc Nhiên, cả hai cùng ở trên lưng Diệp Lăng cọ xát, chà lau.
Làn da tuổi trẻ căng mịn, dưới ánh đèn lại hiện ra trắng nõn.
Trang Húc Nhiên ôm chầm, bàn tay đặt ở phía trước, sờ loạn ***g ngực, sau đó đi thẳng xuống dưới…
Cảm nhận được thân thể khô nóng, Diệp Lăng ở trong bồn tắm trở mình, đối mặt với Trang Húc Nhiên, không biết là do nước ấm nhiệt độ quá cao, hay là do trêu chọc gây họa.
Hắn đem tóc ngắn trước trán vuốt lên, lộ ra cái trán, đồng thời hô hấp có chút dồn dập.
Người đối diện cười cười, khiến khối bớt màu xanh trên mặt kia kéo ra thành một độ cong không dễ nhìn, nhưng không che được tâm tình đang vô cùng tốt của cậu.
“Tôi không thích ra ngoài du lịch.”
Cho dù Diệp Lăng đã đoán được nửa câu sau, nhưng vẫn như cũ im lặng lắng nghe.
“Nhưng mà, Diệp Lăng, tôi thích đi cùng anh ra ngoài.”
Nụ cười yếu ớt không vướng bận, đôi mắt sáng ngời giống như trời thu, cậu ấy là Trang Húc Nhiên sao?
Bị hơi nước hun đến đầu óc choáng váng nên Diệp Lăng không rõ ràng lắm, nhưng mà bây giờ hắn cảm thấy được Trang Húc Nhiên cũng có chút đáng yêu, một chút cũng không làm cho người ta ghét…Mà…Kỳ thực thời điểm làm người ta chán ghét cũng không nhiều, mấy lời uy hiếp kia…
Cho dù tối nay không uống rượu, nhưng mà cảm thấy có chút say.
Hơi thở nam tính phả tới, mang theo mùi xà phòng thơm ngát.
Toàn bộ người bị bao phủ, bờ môi áp xuống, bá đạo hôn, nghiền nát không khí bên trong phổi… Ừ… sau trán cũng bị ấn chặt, cái lưỡi có chút không thừa nhận được lực đạo mạnh mẽ… nhưng lại vui vẻ chịu đựng, cả người đã rơi vào trạng thái sẵn sàng, chuẩn bị nghênh đón sự đòi hỏi mạnh mẽ hơn.
Bởi vậy, đây là tình yêu sao.
Thân thể, tinh thần, cảm xúc, tất cả, hết thảy từng chút một, đều vì hắn mà mở rộng vô điều kiện.
Nếu không phải tình yêu, sao lại có thể như vậy…