Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhờ một tiếng mẹ này của Trang Húc Nhiên, lão thái thái được dỗ dành tốt rồi. Con trai chịu thua mình, đó là chuyện hiếm thấy đến cỡ nào, trước kia đều là ầm ĩ lớn tiếng, hiện tại đã thật sự trưởng thành hiểu chuyện rồi.
“Tiểu Nhiên trưởng thành rồi, cũng đã mở công ty, bà vẫn cho rằng nó còn là đứa nhỏ sao?” Cha Trang lập tức nói: “Con mình tuổi cũng đã lớn, không cần bà quan tâm nhiều như vậy, bà cứ sống khỏe sống lâu vào, đợi đến khi ôm được cháu trai là tốt rồi.”
Mẹ Trang không còn lời nào để nói, hôm nay cứ tạm dừng cuộc chiến như vậy thôi.
Thời điểm hai anh em cùng lên lầu, Trang Húc Đông vỗ vai em trai cười nói: “Hiểu chuyện, không uổng công mấy năm qua lớn thêm được mấy tuổi.”
“Em cũng không còn nhỏ, tự mình theo đuổi cuộc sống của riêng mình.” Ánh mắt Trang Húc Nhiên âm u: “Anh, em sẽ không ở mãi cùng mọi người.”
Trang Húc Đông rất kinh ngạc, dường như chỉ trong vòng một đêm, em trai đã trở nên vô cùng lạ lẫm, không, là thành thục.
“ĐÓ là đương nhiên, trong nhà sẽ không giữ em a, nhưng mà em cũng thấy đấy, lão thái thái lão gia tử tuổi tác đều đã cao.” Nói đến đây Trang Húc Đông thở dài: “Cũng không phải là anh không có trách nhiệm, đều đưa chị dâu cùng cháu trai em sang nước ngoài.” Khi đó lão thái thái còn chưa nghỉ hưu, không rảnh chăm sóc đứa nhỏ, hiện tại đã nghỉ hưu, con trai cùng mẹ nó đều đã quen sinh hoạt ở nước ngoài, nhất thời không về được, khiến cho trong nhà tương đối quạnh quẽ.
Ngược lại, Trang Húc Đông lại rất muốn bồi ba mẹ mình, nhưng mà anh rất bận, năm nay lại đúng là thời điểm mấu chốt, thời gian rãnh rỗi thật sự không nhiều lắm.
“Vâng.” Trang Húc Nhiên lại nghĩ tới Diệp Lăng, nếu như ba mẹ có thể chấp nhận Diệp Lăng, trong nhà liền náo nhiệt, bọn họ chuyển qua đây ở cũng được.
Nhưng đó chỉ là ước muốn hão huyền.
“Em, nói thực cho anh biết, có phải em có đối tượng rồi hay không?” Một thoáng do dự, Trang Húc Đông nhỏ giọng hỏi em trai. Từ dấu vết gần nhất để lại, chỗ ở của em trai có nhiều hơn một người, nhưng chưa từng xuất hiện lần nào, rất thần bí.
“Không có.” Trang Húc Nhiên một mực phủ nhận.
“Đừng gạt anh, khẳng định có.” Trang Húc Đông nắm bả vai em trai, kéo sát hai người lại gần một chút: “Em nói cho anh, anh cam đoan sẽ không nói chuyện này với bất luận ai.” Đối với đứa em trai nhỏ hơn mình mười bốn tuổi này, từ trước đến nay Trang Húc Đông đều xem như con trai mình mà nuôi dưỡng.
“Xùy, cam đoan của anh có ích lợi gì.” Còn không phải quay đầu sẽ bán đứaem trai này đi, Trang Húc Nhiên một chút cũng không tin được anh.
“Ai nha, đừng nghi ngờ, anh thật sự sẽ không nói ra, tiết lộ một chút, là con nhà ai? Là bạn của em?” Xem biểu hiện của nhóm bạn nó, tựa hồ quan hệ cũng không tệ, có thể cùng nhau chơi đùa, gia thế có lẽ không kém, Trang Húc Đông nghĩ vậy.
“Cũng không phải, anh đừng hỏi nữa đi, đáng ghét.” Trang Húc Nhiên hất tay anh trai ra, trốn vào phòng mình.
Trang Húc Đông đứng ngoài cửa phòng em trai mình thở dài, vì sao anh lại có loại xúc động của phụ huynh khi con mình yêu sớm, có nên đi điều tra một chút hay không đây?
Sau khi bị mẹ Trang nổi giận một lần, Trang Húc Nhiên thỉnh thoảng sẽ mua cho bà mấy món quà nhỏ, khiến cho mẹ Trang cảm nhận được sự tồn tại của con mình, như vậy lão thái thái cũng sẽ không nghĩ rằng đứa con này cả ngày không ở nhà.
Sau khi Diệp Lăng thi lấy bằng lái, thời gian nhàn rỗi liền ra ngoài, không có việc gì thì ở trong nhà làm mấy món tráng miệng, bánh ngọt gì gì đó.
Trang Húc Nhiên mượn hoa dâng phật, mang về cho người nhà ăn.
(Ý nói: Dùng của người này để lấy lòng người khác, giống như lấy xôi làng đãi ăn mày.)
Thứ này rõ ràng là được làm bằng tay, hại mẹ Trang cho rằng Trang Húc Nhiên có đối tượng, đang tìm cách lấy lòng cho bạn gái mình.
Vì vậy một người thì đang cảm thấy buồn bực, một người giả ngốc không nói ra, hai người cho rằng đã tự hiểu ngầm ý của nhau.
Nháy mắt đã tới 20 tháng 12, sinh nhật Trang Húc Nhiên, trong nhà đã sớm nói cho cậu biết sẽ tổ chức ở nhà.
Trang Húc Nhiên không lay chuyển được lão thái thái, nói với Diệp Lăng sau bữa cơm chiều ngày hôm ấy sẽ cùng nhau.
Diệp Lăng nghe xong chuyện này, nhưng không nghĩ ra ý tưởng gì, ví dụ như chuẩn bị món quà gì gì đó.
Diệp Lăng cảm thấy, Trang Húc Nhiên cái gì cũng không thiếu, bởi vậy buổi tối làm một bát mì trường thọ, một cái đĩa đựng đầy đào mừng thọ, chờ cậu về ăn.
(Đào mừng thọ là bánh hình quả đào)
“Chuẩn bị quà gì cho tôi?” Trang Húc Nhiên quay về, ở ngay trước cửa ôm Diệp Lăng hôn một trận.
Diệp Lăng bối rối, lắc đầu nói: “Không biết, tôi không biết cậu thiếu cái gì?” Hơn nữa tiền mình trả… Còn không phải…
“Sinh nhật của tôi, vậy mà anh đối với tôi như vậy?” Trang Húc Nhiên mất hứng.
“…” Diệp Lăng im lặng đi vào lấy ra mì trường thọ cùng đào mừng thọ, gọi Trang Húc Nhiên tới đây ăn.
“Cái gì? Đây là cái gì, như thế nào làm được?” Trang Húc Nhiên cầm lên một quả đào mừng thọ, cắn một miếng, ngọt ngào mềm mại.
“Đào mừng thọ.” Diệp Lăng bày đũa sạch ra: “Còn có mì trường thọ, cậu ăn hết đi…” Có chút lo lắng: “Còn ăn được không?”
“Ừ..” Trang Húc Nhiên liếc hắn một cái, tha thứ cho tên ngốc này.
Không có quà cũng không quan trọng, đêm nay có đào mừng thọ cùng mì trường thọ, chính là món quà tốt nhất rồi… Đoán chừng phải làm rất lâu a.
Tiếp qua ba ngày, là lễ giáng sinh, ngày lễ này không quá thịnh hành trong nước, cho nên Trang Húc Nhiên không có ý định về nhà.
Diệp Lăng mua thức ăn chuẩn bị về nhà nấu cơm, bởi vì hai bên đường đều là từng chùm bóng phấn hồng bay bay, khắp nơi đều bày bán hoa. Diệp Lăng đứng ở quầy thu ngân trong siêu thị, thuận tay mua một nhánh hồng, một ông già noel xinh xắn.
“Đi làm gì đó, về muộn như vậy.” Trang Húc Nhiên trở về thì không thấy Diệp Lăng, chờ đến tận bây giờ nên có chút bất mãn, kết quả ngẩng đầu, nhìn thấy trong tay Diệp Lăng cầm hoa hồng, liền choáng váng.
“Noel vui vẻ.” Diệp Lăng đi vòng qua người Trang Húc Nhiên, thuận tay đưa hoa hồng cùng ông già noel cho cậu, tay vẫn còn cầm nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị đi vào bếp.
“Cảm ơn…” Trang Húc Nhiên sững sờ mà nhận lấy bông hoa kiều diễm kia, còn có ông già noel bộ dạng ngây thơ đáng yêu, hai món quà này cộng lại cũng không quá một trăm tệ, thế nhưng…”Anh, vì sao lại mua cho tôi cái này?” Hoa hồng rất đẹp, rất mới lạ, ở chung hơn ba tháng thì đây là lần đầu tiên được tặng hoa hồng.
“…” Diệp Lăng kỳ quái mà liếc cậu một cái, không trả lời: “Tôi đi nấu cơm.”
“Này?” Trang Húc Nhiên không có câu trả lời, nhưng mà tâm tình rất tốt, nhìn hoa hồng cùng ông già noel không rời mắt.
Rõ ràng là đồ vật bình thường bán đầy trên đường, cậu lại cảm thấy đáng yêu không chịu được.
Bông hoa này phải cất đi, ép làm tiêu bản. Còn ông già noel này, treo ở đâu thì tốt?
“Diệp Lăng!”
Diệp Lăng mặc tạp dề nhìn ra, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, kết quả là Trang Húc Nhiên không có việc gì mà gọi bừa hắn.
——Hùng hài tử ==
(Nguyên văn 熊孩子 (hùng hài tử): từ địa phương, ý chỉ những đứa trẻ không nghe lời, tính tình ngang bướng, dễ khiến người khác ghét, là một loại phê bình.)
Ăn xong bữa tối ấm áp lãng mạn, Trang Húc Nhiên vội vàng kéo Diệp Lăng đi tắm. Trong phòng tắm đã không thể chờ được mà làm một lần, sau đó một đường hôn ra, ngã xuống giường lại tiếp tục vận động kịch liệt, làm đến rung trời.
Lúc đã quen thuộc cơ thể của nhau đến một trình độ nhất định, cảm giác thẹn thùng đã không còn, thời điểm ân ái, chỉ tìm mọi cách để có thể đạt đến thoải mái.
Trang Húc Nhiên dùng miệng ngậm lấy thứ đó của Diệp Lăng, thậm chí còn hút vào thứ bắn ra ở trong miệng.
Thời điểm cậu chấp nhận dùng miệng vì Diệp Lăng, lúc trước Diệp Lăng rất do dự, nhưng về sau cũng làm, đến bây giờ căn bản đã không còn chướng ngại, khiến cho Trang Húc Nhiên rất thoải mái.
Sở dĩ Diệp Lăng chấp nhận, phần lớn là vì Trang Húc Nhiên là lần đầu tiên làm cho mình.
Diệp Lăng cảm thấy Trang Húc Nhiên không có xem cái này là một loại khuất nhục, mà coi nó như một phần của ân ái, vì vậy dần dần cũng tiếp nhận.
“A…” Cựa cựa eo, phát hiện đau nhức đến không tưởng, căn bản là không nhúc nhích được. Vì vậy Trang Húc Nhiên đáng thương nhìn Diệp Lăng: “Đau thắt lưng.”
Diệp Lăng không nhiều lời, lật Trang Húc Nhiên qua, giúp cậu xoa bóp eo, từ bả vai đến đùi, thậm chí hai bắp chân.
Dùng sức toàn thân mà xoa ấn, Trang Húc Nhiên mềm nhũn cả người. Không còn chút sức nào mặc Diệp Lăng giày vò.
“Hô…” Ánh mắt đờ đẫn, rất… cái kia… “Diệp Lăng.”
“Hả?”
“Anh có cảm thấy, mình càng ngày càng mãnh liệt hay không…” Thân là một thụ, Trang Húc Nhiên rất có loại cảm giác này.
“Sức khỏe tốt.” Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Lăng quy nó về vấn đề sức khỏe.
“Chắc vậy.” Trang Húc Nhiên sờ sờ cơ bụng Diệp Lăng, mới luyện hơn hai tháng mà thôi, nơi này đã rắn chắc không tệ. Có thể tưởng tượng được, lực của eo cũng vô cùng tốt.
Diệp Lăng muốn nói đi ngủ, kết quả chuông cửa vang lên.
“Anh ra mở cửa đi, có thể là bọn Tào Chính.”
Trang Húc Nhiên nói vậy, Diệp Lăng xuống giường mặc quần áo ra mở cửa, bởi vì có chút vội, nên nút cũng chưa cài hết.
Cửa mở, hai người đều sửng sốt.
Diệp Lăng thì thấy một người xa lạ.
Trang Húc Đông thì thấy… một người đàn ông gợi cảm… Trên ***g ngực rắn chắc in đầy dấu răng, anh vội vàng ho khan: “Thật xin lỗi, hình như ấn sai chuông cửa rồi.”
“Ừ.” Diệp Lăng đóng cửa lại, quay đầu đi mới được vài bước, chuông cửa lại vang lên. Hắn nhíu mày trở lại mở cửa, nói với vị tiên sinh xa lạ kia: “Vui lòng chắc chắn rồi hãy nhấn chuông”
Trang Húc Đông đen mặt, nói: “Tôi không nhấn sai, đây là căn hộ của em trai tôi, cậu là ai?”
Em trai? Anh của Trang Húc Nhiên?
Diệp Lăng không có hiểu biết lắm về người nhà của Trang Húc Nhiên, trước khi đóng cửa hắn nói: “Tôi đi vào hỏi một chút.”
Kịch một tiếng, Trang Húc Đông bị giam ở bên ngoài.
Trở lại phòng ngủ, Trang Húc Nhiên tò mò hỏi: “Là bọn họ sao? Hơn nửa đêm không gọi điện thoại đã tới rồi.” Nhưng mà với tính cách nóng vội của Tào Chính, quả thực là có khả năng nửa đêm đến thăm.
Kỳ thực, bây giờ cũng không tính là muộn, mới mười giờ mười một phút.
“Người ở cửa nói, nơi này là căn hộ của em trai người đó.” Diệp Lăng đứng ở cửa phòng ngủ, bắt đầu có chút lo sợ bất an, không phải là người nhà Trang Húc Nhiên tìm tới cửa đi, vậy làm sao bây giờ?
“Cái gì?” Trang Húc Nhiên nhảy dựng khỏi giường.
Nhìn thấy Diệp Lăng không giống như đang nói bậy, cậu vội vàng mặc quần áo đứng lên ra ngoài nhìn xem.
Ngoài cửa không một bóng người.
“Hả?” Diệp Lăng ngơ ngác nói: “Vừa rồi rõ ràng ở chỗ này.” Vì chứng minh mình không nói xạo, hắn bắt đầu hình dung rồi miêu tả lại người đàn ông vừa nhìn thấy.
Trang Húc Nhiên càng nghe lòng càng lạnh, vuốt vuốt tóc nói: “Là anh ấy.” Anh trai quả thực đã tới, đã nhìn thấy Diệp Lăng, thật sự là một mớ hỗn độn.
Đã trễ như vậy, anh trai không có gì sao lại tới đây?
Có chút rối bời, bực bội.
“Không sao chứ?” Diệp Lăng ở bên cạnh cũng cảm nhận được Trang Húc Nhiên bất an, kinh ngạc nhìn cậu.
“Không có chuyện gì đâu.” Trang Húc Nhiên lo lắng nhất không phải là mình, mà là Diệp Lăng. Cậu kéo Diệp Lăng trở vào phòng: “Không sợ, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, tôi đưa anh đi giấu kỹ là được.”
Tuy là nói vậy, nhưng mà lòng bàn tay vẫn nóng lên, khẩn trương rối bời.
Trước mắt phải gọi điện thoại cho anh trai cái đã, nhìn xem tình huống như thế nào rồi tính sau.
Ngày hôm sau, Trang Húc Nhiên đi ra ngoài, nói với Diệp Lăng: “Có khả năng đêm nay không đến, xem tình hình như thế nào sẽ gọi điện cho anh.”
“Được.” Diệp Lăng tiến qua hôn nhẹ lên trán cậu một cái: “Lái xe cẩn thận.”
“Tạm biệt.” Trang Húc Nhiên bưng lấy mặt Diệp Lăng dùng sức hôn xuống miệng một cái, lúc này mới rời đi.
Diệp Lăng cho rằng đây cũng không là chuyện to tát gì, kiếp trước cùng một chỗ hơn hai năm, một chút gợn sóng cũng không có.
Nhưng vào ban đêm, Trang Húc Nhiên không tới đây, lúc chiều cũng chỉ gọi điện tới báo cho một tiếng, hình như đang vô cùng phiền toái.
Diệp Lăng ngược lại cũng không có ảnh hưởng gì, ngày cứ trôi qua. Hiện tại đã gần cuối kỳ rồi, hắn ôn tập rất cực khổ.
Ngày thứ ba ngày thứ tư cũng không gặp mặt, chỉ có những cuộc điện thoại buổi tối vẫn không gián đoạn. Nghe thấy ý tứ trong lời nói của Trang Húc Nhiên là, tình huống có chút khó giải quyết, Diệp Lăng cứ an tâm v..v, cho dù như vậy, cứ chuyên tâm ôn tập.
“Ừ, cậu…” Cầm lấy điện thoại, Diệp Lăng cẩn thận dặn dò một câu: “Đừng xúc động quá, cứ từ từ nói chuyện.” Hắn rất sợ Trang Húc Nhiên một lời không hợp liền ra tay.
“Tôi biết rồi.” Ba chữ rất có lực, phảng phất như lời hứa hẹn.
Ngày thứ năm, chuông cửa nhà Diệp Lăng vang lên, nhưng không phải Trang Húc Nhiên, mà là Trang Húc Đông.
“Cậu hẳn là biết tôi đi, tôi là anh của Trang Húc Nhiên, Trang Húc Đông.” Trang Húc Đông lần thứ hai gặp Diệp Lăng, ban ngày Diệp Lăng ăn mặc rất chỉnh tề, có một loại dáng dấp của thư sinh bảo thủ.
Cũng chính là cái loại cấm dục, không hề giống như tối hôm qua.
“Mời vào.” Diệp Lăng bình tĩnh mà mời Trang Húc Đông: “Mời ngồi, uống trà hay cà phê?”
“Trà được rồi, cảm ơn.” Trang Húc Đông mang theo tâm tình phức tạp mà ngồi xuống, anh đến đây cũng không phải là muốn bới móc gì, chỉ là muốn nói chuyện cùng Diệp Lăng.
Trong lúc Diệp Lăng đi pha trà, Trang Húc Đông tận lực dò xét phòng khách. Chỗ này trên danh nghĩa là căn hộ của Trang Húc Nhiên, theo như được biết thì không thường xuyên ở. Nhưng bây giờ, nơi này nghiễm nhiên trở thành một tổ ấm nhỏ, vừa nhìn liền cảm thấy thoải mái dễ chịu, cái gì cũng có đôi có cặp.
Nhìn qua một vài chi tiết nhỏ, nơi đây chính là của một đôi vợ chồng son không sai.
Thế nhưng rõ ràng đều là hai đứa con trai, sao có thể gọi là vợ chồng! Cũng không thể làm như vậy!
“Mời uống trà.” Diệp Lăng bưng trà ra, đặt trước mặt Trang Húc Đông.
“Cảm ơn.” Trang Húc Đông lại lần nữa dò xét Diệp Lăng, đó là một thanh niên tướng mạo xuất sắc, xét về hình thể, là một người rất thành thục có sức hấp dẫn, nhưng khí chất rất vi diệu, làm cho người ta có một loại xúc động muốn tiến đến gần, vô hại mà thoải mái dễ chịu.
Hai đầu lông mày mang theo một điểm mê mang, còn hết sức chuyên chú, phảng phất có một thế giới nhỏ của riêng mình, người khác không thể nào biết được.
Càng kỳ diệu chính là, Trang Húc Đông không nói lời nào, Diệp Lăng cũng không nói lời nào, người bình thường sẽ không như vậy đi.
“Cậu, là sinh viên M đại?” Trang Húc Đông rốt cuộc nhịn không được mở miệng, anh không thể giữ được bình tĩnh như Diệp Lăng.
“Vâng, đúng vậy.” Diệp Lăng trả lời.
“Vậy cậu cũng quen Tào Chính và Tiếu Chí Hiên sao? Bọn nó cũng là sinh viên M đại.” Đều là bạn của Trang Húc Nhiên.
“Có quen.” Diệp Lăng gật đầu.
“Quan hệ như thế nào?” Trang Húc Đông tò mò, anh ít nhiều cũng biết một chút về bối cảnh của Diệp Lăng.
“Coi như cũng được.” Diệp Lăng suy nghĩ một chút, trả lời.
“Cậu, vẫn luôn ít lời như thế, ở chung với Húc Nhiên cũng vậy?” Trang Húc Đông cau mày, đứa nhỏ to xác này không thích nói chuyện a.
“Tùy trường hợp.” Diệp Lăng nghiêm túc suy nghĩ, mình cũng nói nhiều nếu như chủ đề đó thú vị.
“…” Thật sự là một đứa nhỏ thành thật, xem ra là không biết thân phận của mình.
Mấy đứa bạn thân của Trang Húc Nhiên khi đối mặt với Trang Húc Đông đều là nơm nớp lo sợ, Diệp Lăng biểu hiện như vậy không khỏi bị Trang Húc Đông trừng mắt.
“Lúc nào thì cậu và Húc Nhiên ở chung?”
“Cái đó, là lúc khai giảng không lâu.” Diệp Lăng cẩn thận hồi tưởng, khai giảng mười ngày hay mười lăm ngày, đã quên.
“Tại sao lại cùng một chỗ?”
Diệp Lăng nhìn Trang Húc Đông, hé miệng suy nghĩ một chút: “Cậu ấy cao hứng.”
Trang Húc Đông không khỏi muốn cười, có chút cảm giác dở khóc dở cười: “Vậy còn cậu? Chẳng lẽ cậu mất hứng?” Đây là câu trả lời kiểu gì vậy?
“…” Diệp Lăng ngậm miệng không nói.
“Nếu để cậu chia tay cùng nó, cậu đồng ý không?” Trang Húc Đông nhìn thẳng Diệp Lăng, tiếp tục nói: “Nếu như cậu đồng ý, thì cứ chia tay đi, đồ vật nó cho cậu, cậu có thể giữ lại.”
Nói chuyện, cũng là vì muốn thăm dò Diệp Lăng vì cái gì muốn cùng Trang Húc Nhiên một chỗ.
Nếu như Diệp Lăng biểu hiện vui vẻ, thì cái đó chính là vì tiền, nếu như Diệp Lăng phẫn nộ, cái đó chính là vì tình.
Nhưng đáng tiếc Trang Húc Đông lại lâm vào mơ hồ, bởi vì Diệp Lăng không có biểu hiện cao hứng, cũng không có mất hứng, biểu hiện của hắn chỉ có nghi hoặc, còn có chút xoắn xuýt.
“Mọi việc trong nhà có phải do anh định đoạt không?” Hắn đột nhiên hỏi như vậy.
“Hả?” Trang Húc Đông tiếp tục mơ hồ, có ý gì?
“Anh quản được Trang Húc Nhiên sao?” Diệp Lăng hoài nghi nhìn Trang Húc Đông.
“Tôi…” Trang Húc Đông ngập ngừng, câu trả lời muốn nhận được đâu, lập tức tỉnh táo lại: “Diệp Lăng a, cậu chỉ cần trả lời tôi, cậu có đồng ý chia tay cùng Trang Húc Nhiên hay không?”
Diệp Lăng sợ chết, lỡ như đồng ý với Trang Húc Đông, lại bị Trang Húc Nhiên giết chết làm sao bây giờ?
Cho nên Diệp Lăng ngậm miệng không muốn nói lời nào.
“Chắc hẳn cậu cũng biết thân phận của Trang Húc Nhiên là gì, nó là không thể nào tiếp tục cùng một chỗ với cậu, bởi vì cậu là một người đàn ông.” Cho dù Diệp Lăng có là một đứa con gái, cũng có chút không thích hợp, nhưng so với một đứa con trai thì tốt hơn. Cho nên mới nói, em trai đã cho anh đây một vấn đề khó giải quyết.
“A.” Dầu cù là Diệp Lăng trả lời.
(万金油 vạn kim du: dầu cù là vì công dụng vạn năng của loại dầu này nên còn được ví với những người vạn năng, việc gì cũng làm được, nhưng không chuyên về một cái gì cả̀)
“Vậy cậu đồng ý chia tay cùng nó sao?” Trang Húc Đông hỏi lại.
“…” Diệp Lăng lại ngậm miệng, làm chim cút đến cùng.
“Cậu phải hiểu cho rõ, cậu cùng nó là không thể nào. Cho dù là dư luận hay xã hội, hoặc là vì huyết thống, các cậu đều không có khả năng.” Kỳ thật Trang Húc Đông cũng không muốn sử dụng cách để ép người, nhưng mà Diệp Lăng không thức thời, anh không có biện pháp mà đành phải nói: “Tôi có địa vị có thế lực trong xã hội này, muốn cho cậu rời khỏi B thị rất đơn giản, nếu như cậu u mê không tỉnh ngộ, đừng trách tôi dùng thủ đoạn ép buộc.”
Diệp Lăng thầm thương cảm cho bản thân, một người hai người đều dùng việc đuổi khỏi B thị để uy hiếp mình.
“Với tư cách là một sinh viên đại học, sau khi cậu học xong ra ngoài thì còn có tương lai rộng mở phía trước, hà tất gì phải để nửa đời sau của mình trôi qua không dễ dàng?”
“…” Nhắc đến trường học, kế tiếp không phải là nói đến học tịch luôn đi.
“Nếu như cậu đồng ý chia tay, tôi sẽ vô cùng cảm kích cậu, về sau có thể giúp đỡ thì sẽ giúp đỡ.” Trang Húc Đông nói thẳng ra: “Nhưng nếu cậu không muốn, cũng đừng mong tốt nghiệp được ở cái trường này.”
“…” Xem đi, lúc đầu chẳng qua là cho miếng táo, giống như Trang Húc Nhiên đã nói, đi theo tôi sẽ không bạc đãi anh, không cùng tôi anh cũng đừng mong lấy được bằng tốt nghiệp.
“Diệp Lăng?” Nói tới nói lui, Trang Húc Đông phát hiện người đối diện đang xuất thần.
Diệp Lăng hạ mi mắt, nói: “Anh có thể để Trang Húc Nhiên không tới tìm tôi, dĩ nhiên là chia tay rồi, tôi sẽ không chủ động đến tìm cậu ấy.”
Sau khi cân nhắc, Trang Húc Đông lắc đầu nói: “Như vậy không được, cậu phải nói chia tay với nó.”
Diệp Lăng đau răng, như vậy còn không phải bị đánh chết…
“Như thế nào đây?” Trang Húc Đông nhíu mày nói: “Tôi nói được làm được, cậu đồng ý tôi cam đoan sẽ giúp cậu như diều gặp gió, cậu không đồng ý, tiền đồ sẽ không còn.”
“Cho tôi chút thời gian.” Diệp Lăng thở dài, nói: “Trong lúc này mà nói chia tay, cậu ấy sẽ không tin tưởng.”
Trang Húc Đông ngẫm lại thấy cũng đúng, quan trọng nhất vẫn là bên phía Diệp Lăng, hắn phải đưa ra một ý tưởng thật tốt.
“Cậu muốn thời gian bao lâu?”
“Ba tháng.”
“Được, tôi cho cậu ba tháng, cậu nhớ kỹ cho tôi, đừng nên dùng thủ đoạn.” Trang Húc Đông cũng là liều mạng, vì em trai mà bày ra hết thủ đoạn vô lại rồi, không biết còn tưởng rằng đang làm giao dịch đen.
“Vâng.” Diệp Lăng rũ mắt đồng ý.
“Tôi đi đây, tự cậu xem kỹ rồi xử lý.” Trước khi đi, Trang Húc Đông nhìn Diệp Lăng lần cuối, là một đứa nhỏ không tệ, nếu quả thật đã bị bẻ cong thì thật là đáng tiếc.
Sau khi Trang Húc Đông rời đi, Diệp Lăng ngồi một mình rất lâu, ngay cả cơm tối cũng quên làm.
Sau khi tỉnh lại thì bắp chân đã tê rần, thì ra đã trễ như vậy.
Diệp Lăng vội vàng đi vo gạo nấu cơm, hết thảy đều khôi phục lại như trước kia không có gì khác.
Xa Trang Húc Nhiên một tuần, rốt cuộc đến chủ nhật cũng được gặp nhau.
Là chạm mặt tại câu lạc bộ thể hình, vừa nhìn thấy Diệp Lăng, Trang Húc Nhiên lao tới, cả người đều dán vào Diệp Lăng.
“Một tuần không gặp, nhớ tôi không?” Tuy rằng mỗi ngày đều có nhắn tin điện thoại, nhưng mà sờ không được nhìn không thấy, vẫn là ôm thì tương đối chân thật hơn.
“Nhớ.” Diệp Lăng bóp bóp mông Trang Húc Nhiên, cúi đầu theo động tác của Trang Húc Nhiên, hoàn thành một nụ hôn gặp mặt nóng bỏng.
“A… anh không biết là tôi phải làm thế nào mới chạy ra ngoài được đâu.” Mấy ngày này, người trong nhà đều nhìn chằm chằm, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội chuồn đi.
“Mỗi ngày ở nhà cậu làm gì?” Diệp Lăng cùng với cậu đi thay quần áo.
“Ngày nào mẹ tôi cũng bắt tôi đi kết thân.” Trang Húc Nhiên dựa vào vai Diệp Lăng, không nói ra sự thật, thật ra thì người nhà biết rõ cậu là gay, náo loạn vô cùng.
Nếu không phải anh trai Trang Húc Đông đến giảng hòa, chỉ sợ đã sớm ra tay đánh người.
Khi bị Trang Húc Đông phát hiện, ngày hôm sau liền trở về nói chuyện, Trang Húc Nhiên thừa nhận mình thích đàn ông,bị người nhà nghe được, may mà anh trai không để lộ ra chuyện Diệp Lăng.
Trang Húc Nhiên muốn cho ba mẹ từ từ tiếp nhận, ai biết ba mẹ lại có phản ứng lớn như vậy.
“Nếu không..,. kết hôn là tốt rồi.” Diệp Lăng thấp giọng nói, sờ sờ mái tóc mềm như nhung trên vai.
“Nói cái quỷ gì vậy, tôi làm sao có thể kết hôn?” Trang Húc Nhiên trừng mắt nhìn Diệp Lăng, kiên quyết nói: “Cho dù là kết hôn, cũng là kết hôn với anh.”
“Chúng ta đều là đàn ông, kết hôn như thế nào?” Đã đến phòng thay quần áo, Diệp Lăng đẩy Trang Húc Nhiên lên ghế.
“Đàn ông cũng có thể, ra nước ngoài.” Trang Húc Nhiên kéo đầu Diệp Lăng xuống, lại tiếp tục một nụ hôn, hôn đến khó bỏ khó rời.
“Trang Húc Nhiên.” Sau khi hôn xong, Diệp Lăng ngồi xổm xuống trước ghế, đối mặt với cậu, nói: “Cậu có thế lực, nhưng tôi không có. Sau lưng tôi còn có người nhà, bọn họ đều cần tôi.”
“…Tôi cũng cần anh.” Trang Húc Nhiên bướng bỉnh nhìn Diệp Lăng, chẳng lẽ ngoại trừ người nhà, mình không hề có chút trọng lượng nào trong lòng Diệp Lăng.
“…” Diệp Lăng trầm mặc một chút, cảm thấy mình cái gì cũng không tốt, lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan. Hắn im lặng cởi quần áo của Trang Húc Nhiên, cầm ra quần áo thể thao cho cậu thay, sau đó mình cũng thay đồ.
Trang Húc Nhiên ôm lấy thân trên trần truồng của Diệp Lăng, đột nhiên cảm thấy có chút hoảng hốt, bộ dạng của người này giống như sắp sửa phải xa mình.
“Anh có yêu tôi không?”
Diệp Lăng dừng lại động tác mặc quần áo.
“Tôi yêu anh, Diệp Lăng.” Trang Húc Nhiên hôn xuống bả vai Diệp Lăng, để lại một vết hôn rồi nói: “Tôi đời này đều yêu anh, sẽ không thay đổi.” Cho dù là ai, đều sẽ không có loại cảm xúc rung động như vậy.
“…” Diệp Lăng không có cách nào trả lời cậu, hắn cũng không rõ cái loại cảm giác ê ẩm này trong lòng mình là gì, nhưng chắc không phải là thương hại Trang Húc Nhiên đi, bản thân không có gì, dựa vào đâu mà thương hại cậu?
Đợi thật lâu không có câu trả lời của Diệp Lăng, ánh mắt Trang Húc Nhiên đột nhiên tối sầm, hung hăng giữ chặt Diệp Lăng, nói: “Anh có yêu tôi hay không cũng không sao, dù thế nào anh chỉ có thể cùng một chỗ với tôi!”
Đời này là vậy.
“…” Tuyên ngôn bá đạo như vậy, không phải là lần đầu tiên Diệp Lăng nghe được, kiếp trước lúc nói lời chia tay cũng đã nghe đến.
Nhưng mà khi đó Trang Húc Nhiên chưa từng nói qua là thích hay yêu, lúc này đây có chút ngoài ý muốn.
“…” Trang Húc Nhiên cũng không phải không cần câu trả lời, chẳng qua là không có biện pháp, có người đau lòng mới có tư cách ủy khuất.
Diệp Lăng càng không phối hợp, Trang Húc Nhiên chỉ có càng thêm cường ngạnh.
Xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt hung dữ của Trang Húc Nhiên, dường như nếu Diệp Lăng nói một chữ không thì cậu sẽ cắn người, quả thật là một con sói con.
May mà Diệp Lăng không nói ra chữ không, hắn không tự chủ được mà sợ hãi Trang Húc Nhiên như vậy, muốn thay đổi loại trạng thái này.
Nhẹ nhàng hôn lên môi, thân thể ấm áp rơi vào trong ngực, Trang Húc Nhiên mới bắt đầu ủy khuất.
“Diệp Lăng…”
“Tôi muốn cho cậu vui vẻ.” Cho dù cậu đối với tôi như vậy.
Diệp Lăng thầm nghĩ, nếu như mình và Trang Húc Nhiên không phải loại quan hệ như thế này, có thể làm bạn bè hay không? Có thể ở chung bình thường hay không?
Cho dù không làm người yêu, Diệp Lăng cũng nguyện ý vì cậu làm chút cơm, cùng cậu đuổi giết thời gian, hoặc là đi du lịch…
Diệp Lăng đầu óc cứng nhắc, cho tới bây giờ cũng không hiểu nổi khát vọng của một người đàn ông đối với một người đàn ông, không phải chỉ có thỏa mãn đơn giản như vậy.
Trang Húc Nhiên muốn là muốn toàn bộ con người Diệp Lăng, cậu khát vọng Diệp Lăng yêu mình.