Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tra Công Trọng Sinh Sổ Tay
  3. Chương 36: Gặp mặt
Trước /70 Sau

Tra Công Trọng Sinh Sổ Tay

Chương 36: Gặp mặt

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Đến giờ ăn cơm chiều, các dì các thím kia rốt cuộc cũng đi, lúc này Diệp Lăng mới bước ra khỏi phòng.

Mẹ Diệp biết rõ con mình xấu hổ thì cười hì hì nói thẳng: “Con sợ cái gì, bọn họ cũng không ăn thịt con.” Chỉ là nói mấy câu mà thôi, mấy đứa con trai trong vùng, ai cũng được đãi ngộ kiểu này.

Chỉ có điều đãi ngộ của Diệp Lăng so với những người đó thì được hơn gấp bội, đây cũng là chuyện không có biện pháp, vì hắn nổi tiếng mà.

“Mẹ.” Diệp Lăng đi qua giúp dọn bàn ăn, xới cơm. Thấy Diệp Quốc Cường trong phòng khách: “Cha, ăn cơm.”

“Aizz, con ngồi xuống đây, để mẹ con dọn là được rồi.” Diệp Quốc Cường nói, cảm thấy con mình ở bên ngoài học hành vất vả, hiếm khi được dịp về nhà, phải nghỉ ngơi thật tốt.

“Không có việc gì.” Diệp Lăng không phải là người lười biếng, hắn còn có ý định ngày mai cùng mẹ ra ngoài xới đất trồng rau.

Em trai em gái cũng chưa trở về, trong nhà hiện tại chỉ có một nhà ba người, lúc ăn cơm thỉnh thoảng hàn huyên vài câu.

“Cha nó a, vừa rồi chị dâu Mỹ Tĩnh nói nhà chị ấy có đứa cháu gái đang đến tuổi lấy chồng, ông nói nhà chúng ta đi qua đó xem có được không?” Mẹ Diệp nói đến chuyện này, thoạt nhìn rất nghiêm túc.

“Con gái chị ấy…” Diệp Quốc Cường có chút ấn tượng, cũng không tệ: “Cũng được a, tôi nhớ hình như là bằng tuổi với tiểu Vân nhà chúng ta?”

“Đúng vậy a, đều là hai mươi mốt, cũng trưởng thành rồi.” Mẹ Diệp ngó nhìn con trai: “Tuy rằng chứng minh thư của Lăng tử ghi là hai mươi hai, nhưng tuổi thật là hai mươi ba, lớn hơn hai tuổi đúng là vừa vặn.”

“Hắc, vậy được.” Diệp Quốc Cường không có ý kiến, nhưng mà cái này còn phải xem thái độ của Diệp Lăng.

“Mẹ, con không vội, tốt nghiệp rồi hãy nói.” Diệp Lăng lập tức không đồng ý, lắc đầu không cho mẹ mình đi hỏi vợ.

“Hiện tại hỏi vợ là vừa vặn, cũng không phải hỏi xong là lập tức kết hôn, huống chi vẫn chưa chắc là hợp nhau a.” Mẹ Diệp cũng không phải người có tư tưởng phong kiến, biết rõ người trẻ tuổi bây giờ lưu hành kiểu cứ yêu đường trước rồi vài năm sau mới kết hôn, bà nói: “Năm nay con cũng là năm ba rồi, sang năm là đã đại học năm tư, một bên hỏi một bên làm việc, sau khi tốt nghiệp thì kết hôn là vừa.”

“Năm nay không được, sang năm sau hẵn nói” Diệp Lăng vẫn kiên trì.

“Cái đứa nhỏ này, không phải là do con da mặt mỏng xấu hổ đó chứ?” Mẹ Diệp cẩn thận quan sát con trai, trong ấn tượng của bà đứa nhỏ này tương đối trung thực hướng nội, không thích nói chuyện, cũng không thích tiếp xúc với đám con gái, quả thật là đứa nhút nhát.

“Không phải a, chính là năm nay không muốn nói đến, sang năm đi.” Diệp Lăng bất đắc dĩ nói, hắn mới không phải là xấu hổ. Xấu hổ cái gì chứ, đã muốn lão luyện rồi nha. Chỉ có điều hắn không có kinh nghiệm ở chung với con gái, chỉ có với đàn ông.

“Được rồi, Lăng tử không muốn nói thì không nói, hiện tại nó đang gấp rút chuẩn bị tốt nghiệp, không cần nhiều chuyện.” Diệp Quốc Cường nhìn Diệp Lăng thật sự không muốn, liền nói dùm hắn: “Sang năm ổn định đã, đến lúc đó lại chậm rãi đi xem mắt.”

Mẹ Diệp nghe chồng nói vậy, cũng cười gật đầu: “Vậy được, tôi cũng không ép nó, nhưng mà sang năm cũng đừng có chần chờ nữa, mẹ mong được ôm cháu trai rồi a.”

“Dạ.” Diệp Lăng hơi gật đầu, không quá bằng lòng.

“Cũng đã học năm ba rồi, bài vở nhiều không? Bình thường có bận rộn lắm không?”

“Không nhiều lắm, cố gắng mở rộng mấy thứ khác, đọc thêm sách…”

“Phải rồi, phải tích cực như vầy, về sau xã hội rất phức tạp, học nhiều biết nhiều…”

“Lăng tử từ nhỏ đã là đứa ham học hỏi, đến lớp thì chuyên tâm miễn bàn…”

Nói chút chuyện vụn vặt, tâm sự chuyện xưa, rất nhanh đã đến buổi tối.

Trong nhà đã có máy nước nóng, cũng không cần phải nấu nước. Mà Diệp Lăng nhớ rõ, khoảng ba bốn năm trước, trong nhà vẫn là dùng nước đun bằng than để tắm rửa.

Mỗi khi đến mùa đông, người trong nhà đều là cách vài ngày mới tắm một lần.

Trước kia Diệp Lăng không cảm thấy khó chịu khi vài ngày không tắm, hiện tại đã có thói quen hàng ngày tắm rửa, một ngày không tắm là không được.

Chăn màn trong phòng, tỏa ra mùi của nắng, có thể thấy được trước khi Diệp Lăng về nhà, mẹ Diệp thường xuyên mang ra phơi.

Diệp Lăng nằm trong chăn, lấy ra điện thoại bị nhét ở đầu giường, vừa nhìn đã là chín rưỡi tối.

Bấm số của Trang Húc Nhiên, bên kia phát ra giọng nói lười biếng: “Còn tưởng rằng anh quên rồi.”

Diệp Lăng nói: “Mới tắm xong.” Thu mình vào ổ chăn, chậm rãi thở ra một hơi, nói: “Cậu đã tắm chưa?”

“Rồi, chờ anh đến muốn ngủ luôn rồi.” Trang Húc Nhiên tựa ở đầu giường, trên tủ cạnh đầu giường có một cái gạt tàn thuốc, bên trong là bốn năm điếu đã hút xong, là hút trong hai ngày nay.

“Mới chín rưỡi thôi mà.” Thời điểm bọn họ cùng một chỗ, thường xuyên phải hơn mười một giờ mới chính thức yên tĩnh ngủ.

“Không phải là anh không biết, hiện tại tôi muốn ra khỏi cửa cũng khó.” Buổi tối Trang Húc Nhiên muốn ra khỏi cửa, người trong nhà liền trừng mắt, hỏi đi lêu lổng chỗ nào?

“A.” Diệp Lăng ngẫm lại cũng đúng, không thể ra ngoài chơi, mình lại không có bên cạnh, Trang Húc Nhiên nhất định rất nhàm chán. Trách không được cả ngày quấy rối, không phải nhắn tin thì là gọi điện, có thể thấy được là quá mức nhàm chán.

“Cả chiều nay làm gì đó?”

“Ngủ a, buổi tối dậy, ăn cơm chiều, hàn huyên với cha mẹ một lát.”

“Cùng cha mẹ nói chuyện gì?”

“Học tập…” Diệp Lăng không dám nói đến, người nhà nói hắn thu xếp đi hỏi vợ.

“Anh được lắm.” Ở bên kia, Trang Húc Nhiên run rẩy bờ vai, cười nói: “Con trai từ xa về nhà cùng cha mẹ nói về chuyện học.” Cũng đã học năm ba rồi, đảo mắt liền học lên năm bốn, hiện tại đáng ra phải nói về chuyện công việc.

“Có vấn đề gì?” Diệp Lăng cau mày, không cảm thấy có gì không ổn.

“Không có vấn đề.” Trang Húc Nhiên nói: “Đợi đến khi anh thực tập, đến công ty của tôi làm được không?”

Diệp Lăng trầm mặc nói: “Đã giải quyết xong chuyện người nhà?”

Trang Húc Nhiên thở dài nói: “Vẫn chưa.”

“Ừ.” Như vậy chẳng phải là kết thúc.

“Anh yên tâm, tôi sẽ giải quyết, không còn lâu nữa.” Trang Húc Nhiên dùng giọng điệu chắc nịch, cho dù như thế nào cũng phải giải quyết, cậu thật sự chịu không được tư vị cả hai phải cách xa nhau.

“Được.” Diệp Lăng đáp lại, nếu trong vòng ba tháng Trang Húc Nhiên có thể giải quyết, chuyện chia tay có thể hoãn lại.

Nếu như có thể, tận sâu trong đáy lòng, Diệp Lăng nguyện ý một chỗ với Trang Húc Nhiên hai năm. Cùng cậu phát triển công ty, thay cậu kiếm chút tiền, trả hết nợ của mình, mới nói lời chia tay.

Sau đó, bỏ qua tất cả.

Chính mình lấy vợ sinh con, mà Trang Húc Nhiên.. có lẽ cũng sẽ tìm người khác đi.

“Nhớ anh, rất muốn bay qua đó tìm anh.” Lúc trước cách mười mấy cây số, cảm giác nhớ mong không có mãnh liệt như vậy, bởi vì bản thân biết rõ, muốn gặp nhau có thể lập tức lái xe đi.

Nhưng mà bây giờ không giống, khoảng cách vật lý thoáng cái kéo ra, trái tim cũng trống rỗng một đoạn.

“Cái đó… qua năm sau, trở về trường sớm.” Diệp Lăng do dự nói, lúc ở nhà, tốt thì tốt, nhưng mà lo sợ bị người nhìn qua nhìn lại.

“Thật sự?” Hai mắt Trang Húc Nhiên phát sáng, truy hỏi đến cùng: “Khi nào?”

Diệp Lăng nói: “Mùng bảy đi.” Phần lớn đồng hương làm công bên ngoài đều rời đi lúc này, đến lúc đó cùng em trai em gái ra ngoài cũng tốt.

“Ừ.” Trang Húc Nhiên tính toán, hiện tại là mười tám, còn mười chín ngày, vậy cũng sắp rồi: “Giữ lời, quyết định như vậy đi.”

“Được.” Diệp Lăng gật đầu, gần như là dung túng, hoàn toàn không nghĩ tới hiện tại như thế nào, chỉ là đồng ý như vậy mà thôi.

Nói nhăng nói cuội, hàn huyên hồi lâu, thẳng đến khi buồn ngủ mới cúp điện thoại.

Buổi sáng, Diệp Lăng nhìn thấy phòng ngủ ở nhà, có chút hoảng hốt.

Chủ yếu là do ngày hôm qua nói chuyện điện thoại cùng Trang Húc Nhiên, cho là mình vẫn còn ở kinh thành.

Diệp Lăng theo thói quen giờ này thức dậy làm bữa sáng, sau khi đánh răng rửa mặt liền đi đến nhà bếp nhìn xem có thể giúp gì, kết quả mẹ Diệp đã làm xong mọi thứ.

“Lăng tử dậy rồi à, ăn sáng đi, đang hấp ở trong nồi đấy.”

Thì ra Diệp Quốc Cường đã sớm ra ngoài, lúc này Diệp Lăng dậy là ăn đợt thứ hai.

Nhưng mà cũng mới có 8:30.

Chờ Diệp Lăng ăn sáng xong, mẹ Diệp cũng cũng đã làm xong việc nhà, bà dặn dò Diệp Lăng: “Con cứ ở nhà nghỉ ngơi, mẹ xuống đồng, giữa trưa mới về nấu cơm cho con ăn.”

“Mẹ, con cũng đi.” Diệp Lăng vội vàng đi lấy cuốc.

“Ai nha, con đi làm cái gì, quay về nghỉ ngơi đi, không cần con đâu.” Mẹ Diệp vội ngăn cản: “Mà ở đó cũng không có gì, một mình mẹ làm cũng được.”

“Con đi hỗ trợ.” Diệp Lăng kiên trì.

“Hiện tại cũng không phải mùa, con có thể giúp cái gì?” Công việc bề bộn của mẹ Diệp chính là ở ruộng rau.

“…” Diệp Lăng ngẫm lại cũng đúng, đang là mùa đông, ngày mùa đã sớm qua, thời điểm này nhà nhà cũng đang không có việc gì để làm.

“Ở nhà đi, nếu con rảnh thì đem ngô phơi trong sân kia xay thành bột, có biết xay không?”

“Dạ biết.”

Cứ như vậy, Diệp Lăng ở nhà xay bột ngô. Xay là dùng cối xay đá kiểu ngày xưa, chính là khảo nghiệm sức mạnh của cánh tay, bởi vì xay lâu sẽ cảm thấy mỏi.

Diệp Lăng xem như đang tập thể hình, mỏi liền nghỉ một lát.

Trong lúc làm việc, ngẫu nhiên nhắn mấy tin cho Trang Húc Nhiên, rất thành thạo.

Về nhà, ngày trôi qua cứ đơn giản như vậy, Diệp Lăng không thích đi ra ngoài, vì vậy mỗi ngày đều ở nhà xay bột ngô. Ngẫu nhiên đi theo mẹ Diệp ra ngoài, giúp nấu nước, dọn cỏ.

Thật không may, một buổi sáng đang bận việc, một thím trung niên mang theo một cô gái trẻ tuổi đến.

Bà thím kia chính là Hoàng Mỹ Tĩnh người quen của Lâm Phượng Kiều, sau lưng chính là cháu của bà, Hồ Tú Quyên.

(Mẹ của anh công)

Hồ Tú Quyên khoảng chừng hai mươi, cao một mét sáu, nếu so với vùng này thì cũng không tính là cao lắm, nhưng mà dáng người rất cân xứng. Tướng mạo ngũ quan đoan chính, chủ yếu là làn da trắng, nhìn một cái là thấy vừa mắt.

Cô rất thích cười, miệng ngọt, cho nên được đám bác gái đặc biệt yêu thích.

“Thím Phượng Anh, nhà của thím là trồng loại củ cải đường ngon nhất vùng này đó.”

“Cháu là Quyên nhi hả, về lúc nào đấy? Không phải nói đang làm việc ở phía Nam sao?”

“Hôm qua mới về, đã thôi việc, qua hết năm nay không đến phía Nam nữa rồi, muốn đến phương Bắc nhìn xem.”

“Phương Bắc? Thành phố nào? Không phải là kinh thành đi? Con của thím cũng đang đi học ở kinh thành a.”

“Còn chưa nghĩ đến, kinh thành tất nhiên là tốt, cũng không biết có tìm được công việc nào không.”

“Nhất định có thể, cháu lanh lợi như vậy, công việc gì mà tìm không được.”

Diệp Lăng ngồi xổm trong vườn rau, tận lực làm giảm đi sự hiện hữu của mình, không nói một lời mà im lặng nhổ cỏ. Nhưng mà hắn biết rõ, chủ đề vẫn thủy chung dẫn tới trên người mình, chưa thấy có trường hợp ngoại lệ.

“Lăng tử, đây là thím Mỹ Tĩnh, mau chào đi.”

Diệp Lăng đứng lên sau bụi rau, cười cười chào một tiếng thím.

“Ơ, Diệp Lăng ở đây à, thím nhìn cả buổi cũng không thấy đâu.” Hoàng Mỹ Tĩnh vội vàng giới thiệu Hồ Tú Quyên: “Đến, người trẻ tuổi chào hỏi nhau một cái, đây là cháu gái thím, tên gọi là Tú Quyên, so với cháu nhỏ hơn hai tuổi.”

Mẹ Diệp cũng xen vào, vội vàng cười cười với Hồ Tú Quyên: “Đây là đứa con cả nhà thím, gọi là Diệp Lăng, đang học ở kinh thành, sang năm là tốt nghiệp rồi.”

Con gái người ta tính tình lanh lẹ, trực tiếp vươn tay ra ân cần hỏi thăm: “Diệp Lăng, rất hân hạnh được biết anh.”

Diệp Lăng không có khả năng không để cho con gái người ta chút mặt mũi, vươn tay đáp lại: “Chào em.”

“Anh quả nhiên rất hướng nội a, em đã sớm nghe kể về anh rồi.” Lúc ấy Diệp Lăng vừa thi lên đại học, toàn bộ thôn bên này đều biết cả, Hồ Tú Quyên vẫn còn học trung học, rất hâm mộ Diệp Lăng. Chính là về sau không thi đậu, liền đi ra ngoài làm công.

“A, tôi gần như không thích đi ra ngoài.” Diệp Lăng gật gật đầu, tỏ vẻ mình không quen nhiều người lắm.

“Hiện tại anh đang ở kinh thành học cảm thấy như thế nào? Có kế hoạch gì không?” Hồ Tú Quyên cũng không sợ người lạ, tự mình tìm chủ đề trò chuyện.

“Khá tốt, chuẩn bị tốt nghiệp, có thể sẽ ở lại kinh thành làm việc.” Diệp Lăng suy nghĩ một chút, nói như vậy.

“Thật tốt.” Hồ Tú Quyên cười rộ lên, thở dài môt hơi: “Em cũng muốn đi kinh thành tìm việc làm…”

“Ừ.” Diệp Lăng không nói gì, kỳ thật cũng không biết nên nói cái gì.

Chủ đề cứ như vậy bị chặt đứt, Hoàng Mỹ Tĩnh cười nói: “Mấy người trẻ tuổi bọn bây phải giao lưu nhiều một chút, qua lại nhiều hơn một chút. Đúng không, cả ngày ru rú trong nhà cũng không tốt, về nhà là phải đi lòng vòng chỗ này chỗ nọ.”

“Đúng vậy a, Lăng tử sau khi về chỗ nào nó cũng không đi đâu, nó chính là không thích ra ngoài.” Mẹ Diệp buồn buồn nói.

“Hai ngày nay thời tiết tốt như vậy, có thể lên thị trấn trên mua ít đồ.” Hồ Tú Quyên đề nghị, nhưng không nói hai người cùng đi, chỉ đơn thuần góp ý với Diệp Lăng.

“Rảnh rỗi tôi sẽ đi một chuyến, có nhiều thứ muốn mua.” Diệp Lăng nghiêm túc gật đầu.

“Mua cái gì nha? Có cái gì trong thị trấn mà mua.” Mẹ Diệp ngược lại cảm thấy không cần phải đi lên thị trấn, phải đi qua đi lại, còn phải dùng tiền nữa.

“Mua một ít đồ tết.” Còn có đồ dùng khác. Qua hơn hai năm sống trong giàu có, hiện tại trong nhà có rất nhiều thứ phải thay đổi một chút.

“Đồ tết chờ cha con rãnh rỗi rồi sẽ mua, đâu cần con đi mua.” Mặc dù biết con trai làm gia sư có thể kiếm tiền, nhưng mà mẹ Diệp vẫn là không muốn con dùng tiền.

Trong nhà tiết kiệm đã quen, Diệp Lăng mua về những thứ kia là đã vượt qua ngoài dự liệu của mẹ Diệp, hiện tại chắn chắn sẽ không để cho Diệp Lăng tiếp tục dùng tiền.

Diệp Lăng cũng biết tính của mẹ  mình, cho nên im lặng không nói gì, đến lúc đó trực tiếp mua về bà liền không có biện pháp.

“Đi thị trấn cũng không nhất định phải mua nhiều đồ a, Diệp Lăng học trường cấp 3 ở thị trấn, có không ít bạn học nha, có thể tìm bạn để chơi.” Hồ Tú Quyên đứng bên cạnh nói, giọng điệu rành rọt, cô gái này chẳng ngại người lạ chút nào.

“Cũng đúng a, khó có dịp trở về mừng năm mới, gặp mặt bạn cũ.” Hoàng Mỹ Tĩnh nói.

“Như vậy đi, Lăng tử, còn liên lạc với mấy người bạn trước kia không?” Hai mắt mẹ Diệp đảo quanh, ngắm ngắm hai đứa trẻ bằng tuổi: “Nếu không hai đứa cùng lên thị trấn chơi đi? Quanh năm suốt tháng mới trở về được một hai lần, đều đã nhanh quên quê quán có bộ dạng gì rồi!”

“Cái này cũng không tiện, Diệp Lăng đi gặp bạn, cháu đi theo làm gì?” Hồ Tú Quyên cười cười nói: “Nếu như con muốn đi, thì tự con đi được rồi.” Nói xong quay qua nhìn Diệp Lăng, nháy mắt mấy cái.

“Vâng, vậy nói sau đi.” Diệp Lăng gật đầu ấp úng nói, không muốn tiếp tục đề tài này.

Mẹ Diệp cùng Hoàng Mỹ Tĩnh nhìn nhìn bên này, lại nhìn nhìn bên kia, hai người âm thầm thở dài. Nếu như hai đứa trẻ không nhiệt tình, người lớn cũng không có cách nào miễn cưỡng: “Thời gian không còn sớm, bọn tôi về trước đây.” Hoàng Mỹ Tĩnh cố ý nói với Diệp Lăng: “Có rảnh tới nhà chơi, Quyên nhi ở tại nhà của thím, hai đứa trẻ bọn bây mới chơi với với nhau được a.”

“Vâng, cháu biết rồi thím.” Diệp Lăng tùy tiện gật đầu.

Hắn đương nhiên sẽ không đi xuyến môn, đừng nói trong nhà người ta có con gái vừa đến tuổi, cho dù có cũng sẽ không đi, chính là trạch như vậy.

(Xuyến môn:  tức là ghé qua nhà hàng xóm, bằng hữu, thân thích để ngồi chơi, trò chuyện, thăm hỏi. Không cần mang theo lễ vật.)

(Trạch: ý chỉ người không thích ra khỏi nhà.)

Qua hai ngày, Diệp Lăng rửa hạt dẻ nước ở trong sân. Những hạt dẻ này mua về để ăn vào năm mới, trong trấn nhỏ bán một tệ tám hào một cân. Còn có bán hai tệ rưỡi nữa, lớn hơn so với cái này một chút, bề ngoài đẹp hơn một chút.

(马蹄: hạt dẻ nước Trung Quốc tên tiếng anh Chinese water chestnut.)

Nhưng mà mẹ Diệp nói, mùi vị đều giống nhau, không có gì khác biệt, không cần phải mua loại đắt hơn.

Hồ Tú Quyên đi ngang qua nhà hắn, từ cửa sắt mở rộng đã nhìn thấy người ngồi rửa hạt dẻ nước ở bên trong, đi vào.

“Diệp Lăng? Nhà anh có mua hạt dẻ a.”

Diệp Lăng bất ngờ ngẩng đầu, nhìn thấy Hồ Tú Quyên, nhếch miệng nói: “Đúng vậy, em ăn không, những hạt này đã rửa xong rồi.” Hắn chỉ chỉ vào cái chậu đựng hạt đã rửa xong, bên cạnh còn có một con dao cắt trái cây: “Tự mình cắt đi.”

“Được, vậy em không khách khí.” Hồ Tú Quyên ngồi xổm bên cạnh, nhanh nhẹn cắt vỏ, ăn xong một hạt gật đầu nói: “Ngọt quá.”

“Ừ.” Diệp Lăng gật đầu, sau đó cúi đầu tiếp tục rửa.

“Anh cũng biết đi.” Hồ Tú Quyên tiếp tục lấy một hạt gọt vỏ, cười cười nói: “Bác em cùng mẹ anh muốn hai ta thành người yêu.”

“…” Diệp Lăng dừng lại động tác, vẻ mặt có chút không được tự nhiên.

“Đừng hiểu lầm, hôm nay em tới đây là nói cho anh biết, em không có ý tứ kia, xem chừng hai ta cũng giống nhau.” Hồ Tú Quyên cười ha ha, bởi vì hiếm khi nhìn thấy đàn ông con trai xấu hổ: “Anh thật sự rất hướng nội a, về sau làm sao mà tìm người yêu?”

Diệp Lăng không phải xấu hổ, căn bản là không biết cách ở chung cùng con gái, cảm thấy không được tự nhiên, hắn nói: “Em giống như em gái tôi, không sớm hay muộn cũng phải kết hôn đi?”

Hồ Tú Quyên gật đầu nói: “Đúng vậy a, em mới hai mươi mốt, em nghĩ đến hai mươi lăm mới kết hôn, nhưng mà cha mẹ em nhất định sẽ điên mất.” Cô cười hì hì nói tiếp: “Cho nên em muốn đi đến một nơi xa hơn làm việc, kinh thành chưa đủ xa, nhưng mà cha mẹ em nhất định sẽ đồng ý.”

Năm nay vừa trở về, trong nhà liền bắt lập gia đình, sang năm đi đến nơi xa một chút thì khỏi phải nghĩ đến nữa rồi.

“Ừ, cứ làm theo ý của mình.” Dù lập gia đình sớm hay muộn, đó cũng không phải là chuyện tùy hứng. Diệp Lăng ngẫm lại chính mình, nếu như cả đời không kết hôn sinh con mới tính là tùy hứng.

“Anh thì sao? Anh ở kinh thành nhiều năm như vậy, không có ý định tìm một người vợ thành phố sao?” Hồ Tú Quyên vừa ăn vừa hỏi.

“Nhìn tình huống chứ sao.” Diệp Lăng mờ mịt nói, con gái thành phố hay con gái nông thông hắn không đặc biệt phân chia tính toán, chủ yếu là người tốt, hợp với mình.

“Cũng vậy, ha ha, thời điểm còn chưa tới, ai biết mình sẽ tìm được cái dạng gì.” Hồ Tú Quyên nói, đặt dao xuống vỗ vỗ tay rồi đi rửa.

Diệp Lăng im lặng gật gật đầu, đúng vậy a, cũng giống như hắn, đến tân bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến, chính mình sẽ gặp được Trang Húc Nhiên, rồi còn dây dưa lâu như vậy.

Nghĩ đến người kia, Diệp Lăng làm xong lấy điện thoại di động ra xem, không có tin nhắn mới. Ánh mắt chạm qua hạt dẻ được rửa sạch sẽ để trong chậu, Diệp Lăng chụp một tấm: Đã từng ăn chưa?

“Oa, điện thoại di động này là chính hãng phải không? Thật đắt đi?” Hồ Tú Quyên hô to.

“A.” Diệp Lăng bất chợt nhận ra, rốt cuộc hắn biết Hồ Tú Quyên giống ai rồi, Hồ Tú Quyên là có chỗ giống Tào Chính, đều có tính cách nhí nha nhí nhố, vì vậy nên cảm thấy thân thiết.

Kỳ quái, vì cái gì giống như Tào Chính lại cảm thấy thân thiết?

“Nói thật, ngày mai em có lên thị trấn mua ít đồ, anh đi cùng không?” Hồ Tú Quyên nói.

“Ừ…” Diệp Lăng suy nghĩ một chút, nếu như mà nói tự mình muốn đi, khẳng định mẹ sẽ lải nhải, nếu như đi cùng với Hồ Tú Quyên… bà sẽ đồng ý?

Chờ cho mẹ Diệp về nhà, Diệp Lăng liền nói như vậy, quả nhiên vô cùng vui mừng mà cho phép Diệp Lăng đi.

“Ha ha ha, anh cầm bia tôi đỡ đạn, anh quả thật giảo hoạt nha!” Hồ Tú Quyên động não một chút, hai mắt tỏa sáng nói: “Thế nào, em giúp anh một lần, anh cũng giúp em một lần?”

“Giúp như thế nào?” Diệp Lăng đội cái mũ bằng len lên đầu, ánh mắt mê mang nhìn Hồ Tú Quyên. Gió lùa qua cửa sổ trên xe, thổi vào mắt khiến hắn phải nheo lại, làn da trơn bóng dễ nhìn, bờ môi vì lạnh mà hơi phiếm hồng.

“Diệp Lăng, anh nhìn đẹp hơn nhiều so với mấy ngôi sao trong nước a.” Hồ Tú Quyên nói, thậm chí còn nhìn thẳng vào mắt.

“A…” Bị con gái thẳng thắn khen ngợi, là chuyện hiếm có, Diệp Lăng xấu hổ mà dời ánh mắt, nhìn về phía trước.

“Lúc nào anh quay lại kinh thành, đến lúc đó em đi chung với anh, qua mắt mẹ em” Tuy rằng Hồ Tú Quyên có thưởng thức, nhưng không có loại mơ mộng của thiếu nữ, cô cũng có tương lai cần theo đuổi của chính mình.

“Có lẽ là mùng bảy.” Cũng đã nói với Trang Húc Nhiên, Diệp Lăng không muốn thay đổi.

“Được, em nhớ kỹ.” Hồ Tú Quyên vui vẻ nói, coi như là Diệp Lăng đã đồng ý với mình: “Đúng rồi a, em muốn mua mấy vật dụng hàng ngày, còn có đồ dùng trên giường gì gì đó, phòng của em quá nát rồi, những vật kia đã nhiều năm rồi chưa từng thay lần nào.” Vẫn là di sản thời học sinh.

“A, tôi cũng muốn mua những thứ này.” Diệp Lăng lấy ra một tờ giấy, trên đó có viết.

Một ít vật dụng trong nhà, cần phải thay đi.

“Chúng ta cùng đi dạo ở đây, giúp nhau cho ý kiến.” Hồ Tú Quyên nói.

Lần đầu tiên Diệp Lăng ở chung một mình với con gái, hắn cho là mình sẽ không được tự nhiên, nhưng mà Hồ Tú Quyên cho hắn cảm giác rất tốt, hiển nhiên là phiên bản nữ của Tào Chính.

Bởi vì cảm giác thay thế thần kỳ này, Diệp Lăng cùng Hồ Tú Quyên đi dạo một ngày. Giữa trưa Diệp Lăng mời Hồ Tú Quyên ăn một bữa cơm, con gái người ta cũng không chiếm tiện nghi, tiền xe đi về cũng chia đều, bất luận Diệp Lăng nói thế nào vẫn kiên trì như vậy.

Hai người cầm theo một đống đồ lớn nhỏ xuống xe, bởi vì Diệp Lăng mua nhiều, Hồ Tú Quyên giúp hắn xách về nhà.

“Thím Phượng Anh!” Hồ Tú Quyên hô một tiếng.

“Ai! Quyên nhi đến sao?” Mẹ Diệp vừa nhìn ra, thấy trong tay hai người cầm theo nhiều đồ, có chút đau lòng lại có chút bất đắc dĩ: “Tại sao lại mua nhiều như vậy?”

Diệp Lăng ấp úng không lên tiếng, cảm ơn Hồ Tú Quyên, sau đó mới lấy ra mấy loại vật dụng trong buồng tắm, bóng đèn ám đen, thay toàn bộ. Đồ dùng trong nhà có một số thứ đã quá cũ rồi, dùng nguy hiểm không nói, còn không thuận tiện.

“Cái đứa nhỏ này…” Mẹ Diệp cũng không có cách nào, nhìn con mình bận rộn mà trong lòng cảm thấy sung sướng.

Thời gian cứ như vậy chớp mắt đã đến tết, ngày hai mươi lăm, em trai em gái rốt cuộc cũng trở về.

Công việc của Diệp Quốc Cường cũng đã hoàn tất, nghe con trai con gái mình về nhà, liền cưỡi xe máy lên trấn trên đón người.

Mẹ Diệp đặc biệt mua nhiều thịt heo, còn có một con cá chép lớn, nấu cho ba đứa nhỏ ăn.

Hàng năm cũng chỉ vào lúc này, cả nhà quây quần bên nhau.

Sáng sớm Diệp Lăng thức dậy, giúp gánh nước tưới rau. Về nhà lại giúp làm cơm trưa, con cá chép kia là tự tay hắn mổ, động tác quen thuộc, khiến cho mẹ Diệp ha ha cười không ngừng.

Con trai mình không hổ là đứa thông minh, có thể mổ cá luôn!

Mẹ Diệp Lăng không biết, con của mình cũng đã làm cơm cho người ta hai ba năm… có thể không thành thạo sao…

Quảng cáo
Trước /70 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Copyright © 2022 - MTruyện.net