Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi cơm nước xong xuôi, Diệp Lăng thỏa mãn rửa sạch khay cơm, tiếp theo lại trở về phòng ngủ đọc sách.
Tần Hạo Văn đột nhiên bước đến hỏi: “Này, Diệp Lăng, cậu quen biết Tào Chính bên khoa luật?”
Diệp Lăng mở sách ra, nhìn một lúc mới đáp: “Tôi không biết cậu ta.”
“Ít gạt người, tôi nghe nói có người nhìn thấy hai người nói chuyện với nhau.” Tần Hạo Văn đi đến trước bàn học của Diệp Lăng, khoanh tay nhìn xuống hắn nói: “Nói thật đi, quen biết như thế nào?”
Thấy Diệp Lăng như vậy, Tần Hạo Văn thật sự không tin, hắn sẽ quen biết Tào Chính.
Trong trường học có chút danh tiếng và quan hệ, đều biết được bối cảnh thân phận của Tào Chính, rất nhiều người muốn cùng Tào Chính xây dựng quan hệ. Hiện tại bên khoa luật có một hoa khôi, tên gì mà Ngô Hiểu Văn đấy, có ý với Tào Chính đã hai năm, người ta cũng không thèm để ý đến.
“Tôi nói tôi không quen biết cậu ta.” Diệp Lăng nói, có chút không kiên nhẫn.
Hắn biết rõ đám người Tào Chính kia xác thực rất ghê gớm, nhưng đúng thì thế nào, bây giờ hắn căn bản không muốn dính vào, tự làm mất mặt.
“Thật hay giả?” Tần Hạo Văn có chút nghi ngờ hỏi.
“Văn ca cậu nhiều quá rồi rồi, cậu ta sao có thể quen biết Tào Chính được, căn bản không phải là người cùng một thế giới.” Dương Văn Bân chen miệng nói.
Kỳ thật Tần Hạo Văn cũng có suy nghĩ như vậy, liền không hỏi nữa: “Đúng vậy, sao cậu có thể quen biết cậu ta được.” Trở lại vị trí của mình, cùng với đám Dương Văn Bân, nói: “Tào Chính là người nào các cậu có biết không? Tôi nghe nói cậu ta là lão đại, đã làm được chừng này…” Dựng mấy ngón tay ra hiệu, vẻ mặt mang theo hâm mộ nhưng không dám ghen ghét: “Chậc chậc, có ít người trời sinh ra đã cách biệt rất lớn với đám dân thường chúng ta, có ao ước cũng không được.”
“Văn ca nói rất đúng, chúng ta chỉ là một đám người bình thường, cuộc sống như vậy không dám nghĩ tới.” Dương Văn Bân nói: “Nhưng mà Văn ca cậu không giống, cậu coi như là một nửa quý nhân rồi nha, từng trải so với chúng tớ hơn nhiều lắm.”
Tần Hạo Văn khiêm tốn nói: “Tớ là cái đếch gì, giống như trong phạm vi của Tào Chính kia, nổi danh giàu có tại Bắc Kinh mới dám nói mình cùng một loại với cậu ta. Trong trường của chúng ta, có thể đếm được ba đến năm người đánh đồng cùng cậu ta nha, đều là hơn rất nhiều.” Tần Hạo Văn dùng ngón tay đếm: “Tiếu Chí Hiên cũng tính là một, cậu ta cùng Tào Chính là cặp bạn thân, tình cảm tốt vô cùng, hai nhà cũng như nhau!”
“Văn ca cậu cũng biết thật nhiều, nói cho tớ thêm một chút đi” Dương Văn Bân cùng Vương Học Trí, cảm thấy rất hứng thú với câu chuyện này của Tần Hạo Văn, mặc dù biết không có khả năng đụng vào, nhưng nghe một chút cũng tốt.
“Cùng là bạn thân của Tào Chính, còn có hai người, bọn họ là Tứ công tử nổi danh ở Kinh Thành. Nói đơn giản cho các cậu nghe, một người tên là Diêm Chấn Quân, từ trước đến nay cậu ta là lão đại, lợi hại thần bí, rất ít khi thấy xuất hiện. Một người tên là Trang Húc Nhiên, ở trong một gia đình giàu có bậc nhất, là người thắng cuộc trong bộ ghế chính trị, rất có quan hệ ở nước ngoài, nghe nói cha của cậu ta năm nay…”
Những thứ này đều là chuyện bịa đặt trong đám quyền thế ở Kinh Thành, Dương Văn Bân cùng Vương Học Trí nghe đến say sưa.
Diệp Lăng cảm thấy lỗ tai phát đau, rõ ràng mọi thứ đều đã quen thuộc, lại bị người ta một lần lại một lần nhắc lại bên tai, ảnh hưởng đến chất lượng đọc sách của hắn. Hắn nằm trên giường, nằm bên trong nhìn ra. Bây giờ đã vào đầu tháng mười rồi, khí trời tuy rằng vẫn nóng, nhưng mà trong phòng ngủ có máy điều hòa, cũng sẽ không cảm thấy khó chịu. Diệp Lăng đắp chăn lại, cứ như vậy mà nằm ngủ.
Thời gian vội vàng trôi qua, rất nhanh đã qua một tuần.
Diệp Lăng dùng thời gian một tuần, dốc sức liều mạng ôn tập rèn luyện tri thức, đem nền tảng vốn đã quên lãng nắm trở lại. Kết quả này khiến hắn rất vui vẻ, vì vậy rút điện thoại gọi về nhà, bình tĩnh cùng cha mẹ báo qua một chút lịch học.
Mỗi lần gọi điện về, Diệp Lăng nói nhiều nhất chính là về việc học của mình, có thành tích tốt, chính là điều muốn cha mẹ nghe nhất.
Lần này ngoại trừ nói đến thành tích, còn hỏi thăm cha mẹ, nói bọn họ đừng quá cực khổ, ăn ngon một chút, chú ý đến sức khỏe.
Nói mình sắp tốt nghiệp, về sau trong nhà sẽ không còn khó khăn như vậy nữa rồi.
Cha của Diệp Lăng Diệp Quốc Cường nhận điện thoại, rất vui mừng, lại bảo Diệp Lăng không cần quan tâm chuyện trong nhà, cứ chú tâm đọc sách là được rồi.
Cùng nói chuyện với mẹ Lâm Phượng Anh một hồi, sau đó cúp điện thoại, Diệp Lăng không nghĩ ra rốt cuộc vì sao mình lại não tàn mà chọn chìm xuống biển. Tuy rằng hắn thiếu tiền, khát vọng thành công, thế nhưng cho dù đầy đủ vật chất như vậy, cũng không làm cho hắn vui vẻ.
Trái lại cứ an an phận phận mà học rồi tốt nghiệp, tìm công việc tốt, chậm rãi làm ba đến năm năm, tiền lương rồi sẽ gom góp được nhiều.
Diệp Lăng nghĩ rồi, đến lúc kiếm được tiền, để cho nhà sửa sang lại mấy gian phòng, số còn lại thì tìm cưới một người vợ.
Cha mẹ hắn đều khát vọng có một đứa cháu trai, kiếp trước không làm được, hiện tại đời này thế nào cũng phải sinh một đứa.
Diệp Lăng tính toán tốt rồi, nếu như không có cuộc điện thoại nữa của Trương mỗ, nhân sinh của hắn sẽ dựa theo kế hoạch này tiến hành đến cùng.
“Tiểu tử! Cậu hại chết tôi rồi!” Vừa mới nhận điện thoại, Trương mỗ liền chỉ trích Diệp Lăng.
“Anh Trương, làm sao vậy?” Diệp Lăng cho rằng Trương mỗ thiếu tiền, chờ tiền để dùng, liền nói: “Thật sự bây giờ tôi không có tiền, chờ đến hè nhất định trả cho anh?”
“Mẹ kiếp, ai mà cần đến số tiền này của cậu, huống chi hiện tại mới hết hè, cậu hứa suông với tôi à?”Trương mỗ nói: “Không phải chuyện đó, tôi nói cho cậu biết, trước khi chia tay Trang công tử có yêu cầu tôi, để cho tôi tìm cậu đi gặp cậu ta, cậu ta còn nhớ kỹ cậu, cậu cũng phải để cho người ta chút mặt mũi, lúc đó đôi ta liền kết thúc.”
Diệp Lăng nói: “Nhưng mà tôi cùng cậu ta đã chia tay rồi, đã nói rất rõ ràng.”
Trương mỗ mặc kệ nói nhiều như vậy: “Cậu lập tức sửa soạng một chút, ra cửa trường học đứng đợi, người ta muốn gặp cậu thì tôi có biện pháp gì. Xem ra là rất để ý cậu, đây là chuyện tốt, con mẹ nó cậu cũng đừng có bướng nữa, thời điểm nào nên mềm thì phải mềm, nếu muốn cứng, chờ cùng với Trang công tử ở trên giường thì hãy cứng, đảm bảo cậu ta thích vô cùng.”
Diệp Lăng rất muốn trực tiếp cúp điện thoại, nhưng mà Trương mỗ nói: “Ngàn vạn lần cậu đừng giở tính trẻ con ra như vậy, người ta có một nghìn biện pháp khiến cậu lăn lộn ngoài đời không nổi, đừng tưởng rằng cậu là sinh viên ưu tú thì đã là giỏi, người ta chỉ cần động một ngón tay có thể khiến cậu nghỉ học, tôi không phải đang nói đùa với cậu đâu.”
Lời nói này lại khiến trái tim Diệp Lăng thủng một lỗ, hiện tại điều hắn để ý nhất chính là việc học, nếu việc học cũng không có, hắn liền chỉ có hai bàn tay trắng, về sau hi vọng gì cũng không còn.
Vì tương lai, Diệp Lăng khẽ cắn môi, đồng ý: “Vậy được rồi, tôi liền đi gặp một lần.” Hắn nghĩ lần này, phải cùng Trang Húc Nhiên nói cho rõ ràng. Có thể lần trước hắn nói đơn giản quá, Trang Húc Nhiên vẫn chưa hiểu được ý của hắn.
“Này mới là đúng, nhớ rõ mặc đẹp một chút, đừng mặc như dân hai lúa chính gốc nữa.” Trương mỗ dặn dò một câu, cúp điện thoại.
Diệp Lăng cầm điện thoại mà cảm thấy buồn bực, đi tìm bộ quần áo mới cất vào mấy ngày trước. Lại phải mặc bộ này ra ngoài rồi, tính thêm lần này, đã là lần thứ ba mặc nó để gặp Trang Húc Nhiên.
Không biết người khác nghĩ thế nào, Diệp Lăng cảm thấy mình có chút hổ thẹn, dù sao hắn cũng đã hưởng thụ qua hai năm sinh hoạt khá giả.
Thay xong quần áo, tùy tiện chải sơ tóc, Diệp Lăng ra cổng trường chờ.
Rất nhanh đã có một chiếc xe chạy tới hỏi tên Diệp Lăng, biết là Trương mỗ gọi đến, Diệp Lăng liền lên xe.
Vẫn là gặp mặt, người dẫn hắn đi vào là Trương mỗ, Trương mỗ vỗ vỗ bả vai Diệp Lăng nói “Xú tiểu tử, đêm nay biểu hiện cho tốt, tôi vẫn còn chờ cậu kiếm tiền trả phí giới thiệu cho tôi a.”
Diệp Lăng nhìn hai mắt Trương mỗ, không nói gì.
“Fuck, loại thái độ này của cậu, không biết Trang công tử thích cậu ở điểm nào.” Trương mỗ lầu bầu, sau đó liền dẫn Diệp Lăng tới trước cửa, mình thì dừng lại nói: “Tôi không vào, cậu tự đi vào đi.”
Diệp Lăng ra vào nơi đây cũng đã thành quen, đây là phòng mà hắn cùng bọn Trang Húc Nhiên thường hay đến, bởi vậy đi vào rất tự nhiên.
Bên trong có một ít người, điều này rất không bình thường, thông thường bên cạnh bọn họ cũng rất vắng vẻ, tới nơi này chỉ thuần túy là để tụ họp. Diệp Lăng biết, bốn người bọn họ không chơi gái, cũng không thích uống nhiều rượu.
Trong đó Tào Chính là trùm sò, thích gọi mấy cô nàng cùng một chỗ ca hát. Tiếu Chí Hiên là một quý công tử nhã nhặn, nhiều lắm cũng chỉ cùng mấy cô nàng khách khí nói chuyện phiếm đùa giỡn mấy câu, vui đùa mấy trò chơi nhỏ một chút. Trang Húc Nhiên cũng gần giống như Tiếu Chí Hiên, so với Tiếu Chí Hiên thì cậu khó chịu hơn, bình thường chỉ thờ ơ lạnh nhạt, là một người cao lãnh.
“Ơ, nhìn xem ai này?” cuối cùng Tào Chính cũng phát hiện ra Diệp Lăng, lập tức ngừng lại ca khúc đang hát, nhảy đến trước mặt Diệp Lăng huýt sáo hai cái: “Tiểu tử ngốc, tìm Húc Nhiên? Hồi tâm chuyển ý rồi hả?”
Lúc nói chuyện Tào Chính còn đang cầm micro, nói lên làm cho toàn bộ người trong ghế lô đều nghe thấy.
Diệp Lăng phát hiện tất cả mọi người đều quay qua nhìn mình, cũng không quá luống cuống, kiếp trước hắn cũng từng nói trước TV rồi, đã sớm cảm thụ qua bị một đống người nhìn chăm chú.
“Là cậu ta muốn gặp tôi.”
“Cậu nói cái gì?” Tào Chính rống lên.
Diệp Lăng trực tiếp lướt qua, đi đến trước mặt Trang Húc Nhiên.
Trang Húc Nhiên đang tựa vào ghế sopha màu đen, bên cạnh ngồi hai cô gái trẻ tuổi, nhìn thấy đang mặc đồ công chúa. Trước mặt bọn họ còn bày ra một ít đạo cụ, hiển nhiên là đang chơi.
“Tìm Húc Nhiên a, nếu không có chuyện gì thì hai người đi ra ngoài để bọn họ nói chuyện.” Tiếu Chí Hiên cầm lên ly rượu trái cây, uống một ngụm.
“Trang công tử, người này là ai?” Nghe Tiếu Chí Hiên nói như vậy, những người trong phòng tò mò hỏi. Bọn họ là cam tâm tình nguyện chơi đùa lá xanh, ở Kinh Thành cũng thuộc hàng thượng đẳng, nhưng mà rất ít cơ hội có thể cùng một chỗ với Trang Húc Nhiên, bởi vì người ta không dẫn bọn họ chơi.
Lần này là cơ duyên xảo hợp, được Tiếu Chí Hiên dẫn vào.
“Anh Trương nói cậu muốn gặp tôi.” Diệp Lăng trông thấy được vị trí của mình, liền đứng ở đó nói. Kỳ thật hắn cũng không muốn qua ngồi, hiện tại cho hắn quay trở lại trường học thì tốt hơn.
Tào Chính cho người giảm bớt âm lượng, trong phòng thoáng cái trở nên yên tĩnh.
Diệp Lăng lặp lại câu nói kia một lần nữa: “Anh Trương nói cậu muốn gặp tôi.”
Trang Húc Nhiên nhìn Diệp Lăng trên cao, nói: “Tôi không biết ai là anh Trương.”
Diệp Lăng giải thích với cậu: “Chính là người giới thiệu cho chúng ta quen biết nhau, anh ta nói cậu muốn gặp tôi.”
Trang Húc Nhiên: “Tôi chưa từng liên hệ với người đó.”
Diệp Lăng nhíu mày, hóa ra là anh Trương lừa hắn. Suy nghĩ vấn đề thật cẩn thận, Diệp Lăng dứt khoác nói xin lỗi: “A, xin lỗi, đã quấy rầy, có thể là tôi nghe lầm.” Hắn quay người muốn rời đi, nếu như Trương mỗ vẫn còn đứng ngoài cửa, hắn muốn cùng Trương mỗ nói vài lời.
“Đứng lại.” Trang Húc Nhiên nói: “Xem chỗ của tôi là cái gì, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?”
Diệp Lăng dừng lại, lần nữa nói xin lỗi với Trang Húc Nhiên: “Xin lỗi đã quấy rầy, hy vọng Trang tiên sinh thông cảm.” Thậm chí hắn còn cúi đầu, mọi người cũng nhìn ra là hắn nghiêm túc, không phải lừa gạt.
“Muốn đi.” Trang Húc Nhiên chỉ vào bình rượu tây chỉ còn một nửa đặt trên bàn: “Uống hết chỗ rượu này, anh có thể rời đi.”
Diệp Lăng nhìn qua, là nửa bình rượu tây, trước kia cũng không phải chưa từng uống qua thứ này, thời điểm hắn xã giao cũng uống không ít, tửu lượng rất tốt.
“Được.” Diệp Lăng đi tới, thật sự uống hết nửa bình rượu kia.
Nhưng mà Diệp Lăng phỏng chừng đã đoán sai, tửu lượng kiếp trước của hắn là chậm rãi luyện thành, bây giờ thân thể một giọt rượu cũng không dính.
Nửa bình rượu tây vào bụng, chỉ nghe thấy Tào Chính hô một tiếng.
Cùng lúc đó Diệp Lăng say té lăn xuống sàn, bất tỉnh nhân sự.