Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mưa lớn dần, nơi thềm vực vọng lại tiếng xao xác.
Nghe đến câu này của Mặc Thuần Ngôn, cả phòng bỗng chìm vào yên lặng. Hắn có chút ngơ ngác, không biết đã nói phạm vào điều gì.
"Sao vậy?"
Ninh Thừa Yên hơi bóp trán:
"Là tiểu đồ đệ của A Thuận. Nhưng giờ ta đang làm chủ cho nó."
Mặc Thuần Ngôn có cảm giác không lành, dò hỏi:
"Tại sao? A Thuận đâu?"
*
Mặc Thuần Ngôn nhìn mái ngói màu cốm bị mưa hắt xối xả, có chút bần thần.
Trước kia trong môn phái, hắn có một tiểu sư đệ tên Lưu Thuận; dù sau y có được ban tên, huynh đệ trong môn phái vẫn yêu thích gọi y là A Thuận. Tâm tính A Thuận có phần ngây ngô đơn thuần, không lém lỉnh tinh nghịch như Lệnh Liên Tử. Chính vì vậy mà có nhiều lần bị người khác chơi khăm đến đáng thương, mỗi lần như vậy đều uất ức nén vào trong bụng, về đến môn phái chạy vào bếp cắn một miếng bánh khô thật to. Đến lúc trở ra lại như bình thường.
Trước khi Mặc Thuần Ngôn chết, y vẫn còn sống.
Hắn rơi vào tĩnh lặng.
Vốn dĩ chỉ muốn một đời này làm lại, không liên quan đến người cũ nữa, thế nhưng hết lần này đến lần khác lại khiến hắn không thể buông xuống chút lo lắng này.
Tu Chân chật vật, nhiễm ma tràn lan, chết đi sống lại.
Mặc Thuần Ngôn thở dài.
Dường như ý trời không thể khiến hắn rảnh rỗi được rồi.
Sáng ngày hôm sau, hắn mang Trương Lộc đi từ lúc mặt trời chưa lên. Ninh Thừa Yên tiễn hắn, thuận tiện đặt vào lòng tay hắn một cái yếm khuyên bằng bạc. Y nói:
"Khi tìm thấy thi thể của đệ ấy, trên người không còn gì nguyên vẹn. Chỉ còn giữ được cái này, cũng mất viên hồng ngọc ở giữa rồi. Đệ giữ lấy, biết đâu đường xa..."
Ninh Thừa Yên thở hắt.
"Đường xa gặp chuyện, có thể bình an đi tiếp."
Hắn cứ như vậy từ biệt Quang Minh.
Đường về phương Bắc xa xôi, sau một ngày đường, hai người một lớn một nhỏ nghỉ lại tại trà quán.
Mặc Thuần Ngôn nhìn thiếu niên nhỏ người lanh lẹ thu xếp hành lý, ngoan ngoãn ngồi ở một chỗ, không khỏi có chút vừa cảm thấy hài lòng lại vừa cảm thấy kỳ quái.
"Ngươi không quan tâm ta sẽ đưa ngươi đi đâu sao?"
Trương Lộc hướng đôi mắt sáng như sao trời lên nhìn hắn, tuyệt không một tia do dự. Mặc Thuần Ngôn nhìn đến cũng có chút ngẩn người.
Sao lại kiên định đến vậy?
Hắn có chút nhớ lại trước khi hắn khai ma, người đó tìm thấy hắn ở Đầm Giới Giao. Khi đó hắn mất hết tất cả, mới cùng y quay về Ma Giới. Khi đó, Mặc Diệp Vũ với hắn cũng chỉ là người lạ.
Nhưng không giống hắn, ngay từ đầu Trương Lộc đã không có gì.
Đương nhiên vì vậy, cậu cũng không có tâm ma, không có oán hận với ai, không muốn cùng ai đối nghịch, không muốn báo thù cho ai, chỉ có một lòng cầu đạo.
Mặc Thuần Ngôn giơ tay, ý nói cậu không cần trả lời. Hắn nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn về phương Bắc.
Sáng sớm hôm sau, hai người lại tiếp tục lên đường.
Hết một tháng vẫn là mùa xuân, nhưng nơi này lại quanh năm lạnh lẽo, vốn dĩ không biết thế nào là nắng ấm năm mới. Đường trước Trương Lộc đã được hắn dặn mua áo ấm, vậy mà đến nơi vẫn là có chút không lĩnh ngộ được.
Rét căm căm, hai bàn tay đều không cảm giác được nữa rồi.
Mặc Thuần Ngôn đi phía trước một thân vải thô áo thường, hoàn toàn không có vấn đề gì.
"Ai, sắp tới rồi kìa."
Trương Lộc run rẩy nhìn theo hướng tay hắn, mơ hồ nhìn thấy một ngọn núi trắng xoá.
A, sao lại trắng như vậy...? Trắng quá đi...
Mặc Thuần Ngôn cao hứng chỉ đến ngọn thiên sơn tuyết trắng, quay lại thì Trương Lộc đã rơi rụng trên nền đất.
Mặc Thuần Ngôn: "..."
Cũng không trách được, đám Vận Linh Sư nhà Hiên Dương này cũng một phần nhờ thời tiết khắc nghiệt mới làm thành tự tôn cao như thế đấy. Hắn cúi người cõng Trương Lộc bất tỉnh nhân sự lên lưng, quyết định đi tiếp chứ không nán lại.
Thiếu niên này, ngươi mau tỉnh lại, trước mắt chính là đỉnh núi mà ngươi muốn cầu đạo rồi...
Núi tuyết đã không còn mưa gió, không quá khó leo. Huống hồ tâm trạng của Mặc Thuần Ngôn không tệ, càng không có vấn đề gì. Đi suốt một đêm liền đã tới nơi, hắn tự cảm thấy chính mình nghị lực phi thường. Mặc Thuần Ngôn sau lưng cõng người nhỏ, trước mặt đối cửa lớn. Cổng đá cao vợi đỡ tầng tầng tuyết trắng, giống như gánh vác cả ngọn núi tuyết phía sau, đi mãi một đường chỉ thấy xanh xanh bạc bạc của thông già cùng bách tùng, đến đây liền hiện ra sắc đỏ rực trời.
Vẫn kiêu sa đến vậy, mẫu đơn đỏ thổi ấm vạn dặm quan san, vẫn như vậy, cố nhân kiên cường can đảm như thạch môn.
Hiên Dương Phái không có kết giới hộ môn, cũng đủ kiêu ngạo hạng người nào đến cũng dễ đối phó.
Mặc Thuần Ngôn cảm thấy Trương Lộc trên lưng vẫn lạnh ngắt. Nhưng thực sự, bản thân hắn ngoài lớp áo trong cũng chỉ có thêm một lớp áo ngoài. Cởi ra đắp cho đứa nhỏ cũng được thôi, ít nhất hắn không có bị lạnh chết, nhưng kỳ thực rất là khó coi. Mặc Thuần Ngôn thử vận khí chút. Lâu ngày không động ma đan, có phần trúc trắc. So với linh dẫn, hắn thuần thục ma dẫn hơn nhiều, hơi ấm cũng nhanh chóng truyền qua người đằng sau hơn.
Mặc Thuần Ngôn đi mãi đến khi trời tối mới đến cổng chính đưa vào sảnh đường. Bậc đá lạnh vừa cao vừa dốc, bên dưới trong suốt như thềm nước. Thềm đá này không quá dài, không phải thềm đá tự nhiên. Tương truyền mỗi mùa tuyết lạnh nhất, cụ thể trong suốt tiết Đại Hàn đến Xuân Phân, môn đệ Hiên Dương đều chạy bộ từ canh ba đến khi mặt trời lên hẳn. Chuyện này là thật, nằm trong chế độ huấn luyện của Hiên Dương Phái. Thềm đá này do bước chân của môn sinh chạy từ hồ Hiên Dương trở về, mang theo nước trong hồ mà tạo thành. Như vậy đã đủ tưởng tượng nội lực đám Hiên Dương này lớn cỡ nào, cũng đủ thấu được thời tiết ở đây khắc nghiệt ra sao.
Hắn đặt chân lên, không dám bước quá nhanh. Nhìn từ xa thềm đá như con thác nhỏ trong veo tản ra hơi lạnh, bước lên nhìn thấy cả cánh hoa lê không biết từ mùa xuân nơi nào vương lại, mãi mãi lưu giữ bên dưới lớp pha lê xinh đẹp này.
Trương Lộc còn chưa kịp tỉnh lại, Mặc Thuần Ngôn đã thấy ánh đèn vàng ấm treo cao, xuất hiện dần nhiều, kéo dài về mãi sau như hàng tinh tú lần lượt mọc lên. Hắn xốc lại người trên lưng, cái hắc mạng khe khẽ rung rinh. Xa xa đã có nghe được tiếng nước khe Sao chảy vào hồ Hiên Dương.
Từ đằng sau có tiếng xé gió lao tới, Mặc Thuần Ngôn theo bản năng gấp gáp né qua một bên. Bàn tay lớn kia vẫn kịp tóm lấy hắn. Mặc Thuần Ngôn khẽ giật mình, qua lớp mạng đen mơ hồ thấy được dáng vẻ người kia.
Viền mắt minh phượng, tướng kiện đứng đắn, vóc người thẳng thắn.
Mặc Thuần Ngôn bị bàn tay lớn kia siết chặt cổ tay, ngập ngừng:
"Hạ Cẩm Vân?"