Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nắng chiều dần lả xuống, vương đầy thềm sảnh. Cảnh vật ở Cẩm Huyên Phường mang tiêu biểu màu sắc vùng sông nước bình địa, thịnh vượng yên bình, nhà cửa lớp lớp, tường trắng ngói mun. Người người xe xe, ồn ào náo nhiệt.
Phương Bắc như Hiên Dương lạnh lẽo bốn mùa, tuyết phủ bốn bề; phương Nam như Kỳ Châu nắng vàng ấm áp, thảo nguyên mênh mông; phương Tây như Quang Minh mưa bụi quanh năm, núi non cách trở; phương Đông như Kỵ Thiên khí hậu khắc nghiệt thất thường, vực đá cắt trời. Còn Cẩm Huyên nằm ở trung tâm bình địa, sông nước hiền hoà, bốn mùa phân rõ, là chốn dân hội về đông, nhộn nhịp bận rộn, an cư lạc nghiệp. Đối với người từ nhỏ đến lớn sống ở thành Mộ Vũ như Mặc Thuần Ngôn, cảnh tượng này hiển nhiên là quá lạ lẫm cùng hiếu kỳ. Hắn ngồi trên tầng ngói mun tường cao của Cẩm Huyên ngẩn ngơ ngắm nhìn.
Buổi sáng hắn mang tâm thế hí ha hí hửng chạy tới Thanh Ca, mang đoá bạch sơn trà đầu mùa này đến cho y, so với ngày Hội Môn Lễ chính thức diễn ra sớm hơn một ngày. Trong lòng hắn vui mừng, chỉ cần nghĩ đến, đã thấy vui mừng. Mặc Thuần Ngôn trầm mặc tưởng niệm công sức của mình. Hắn ban đầu không phải được xếp tới Cẩm Huyên, mà là tới Hiên Dương. Việc sắp xếp các môn đệ tới môn phái nào cầu học dựa rất nhiều vào năng lực cùng thiên chất của người đó, nên việc đổi qua đổi lại thực sự vô cùng khó. Mặc dù ở Hiên Dương trừ thời tiết khắc nghiệt ra thì không gì không tốt, hắn còn đặc biệt thân thiết với đám môn sinh trên đó, cũng quen biết không tồi với Chưởng sư huynh Hiên Dương. Tính ra cả đám môn sinh bên đó tản đi hết, hắn vẫn còn chắc chắn còn vị Chưởng sư huynh bên đó, không tính là không quen biết ai. Đại khái, vốn là nên vui mừng còn không kịp.
Chỉ là, ý trung nhân ở Cẩm Huyên Phái.
Lạc Vô Song ở Cẩm Huyên Phái.
Thế là, Mặc Thuần Ngôn mạo muội tới cầu xin các vị tông sư cho đổi tới Cẩm Huyên Phái.
Mặc Thuần Ngôn quỳ xuống trình bày xong, đại sư bá cùng sư phụ hắn đồng thời làm ra hai hành động: một lắc một gật. Đại sư bá trừng mắt nhìn sư phụ hắn, nghiêm giọng nhắc nhở:
"Như vậy không được, không hợp quy củ."
Sư phụ hắn xoa đầu hắn nhẹ nhàng đáp lại:
"Có vấn đề gì, huynh cứ nói là ta làm chủ là được."
Mặc Vô Song như vậy dễ như trở bàn tay được đổi sang đi Cẩm Huyên Phái.
Kể từ lúc đó, đám huynh đệ Quang Minh Phái nhà hắn bất kể gặp được ở đâu, đều thấy hắn vui vẻ đến lạ thường.
Cảnh tượng này khiến đám chó độc thân đều vô thức cảm thán, thì ra có người trong lòng là như vậy.
Mặc Thuần Ngôn vui vẻ còn chưa tận hồi, còn đặc biệt chuẩn bị lên đường sớm một ngày. Sáng sớm nay xuống khỏi Quang Minh, hắn bắt gặp, trên dãy lá thanh tân kia trải qua tiết Đại Hàn đã chớm nở một nụ hoa trắng muốt. Mặc Thuần Ngôn ngẩn người ngắm nhìn nó, rồi cẩn thận hái nó xuống đặt trong ngực áo. Hắn nhớ trong bức thư gần nhất Lạc Vô Song gửi cho hắn, có một dòng viết rằng Quang Minh sơn trà ngưng tụ tuyết sương của cả mùa đông lạnh lẽo, y cũng muốn một lần có thể tới thăm, tận mắt ngắm nhìn, tận tay chạm vào... Mặc Thuần Ngôn đầy ẩn ý lưu lại nụ hoa này trong ngực áo, như vậy, ngay cả thứ lạnh lẽo mà y cảm thán, cũng bị tình cảm nhiệt thành trong trái tim hắn sưởi ấm...
Mà... bức thư gần nhất đã bao lâu rồi?
Mặc Thuần Ngôn đã không còn nhớ rõ, nhưng những chuyến thư đi nhiều năm của bọn họ, lá thư lần này là lần duy nhất hắn không hồi âm. Xem nào, hắn muốn để Lạc Vô Song bất ngờ.
Mong rằng, khi gặp lại, y cũng cảm thấy như hắn...
Hầy.
Mặc Thuần Ngôn bần thần quay trở lại hiện tại. Hắn trong tình trạng như hiện tại, cũng là hậu quả của việc không chịu hỏi rõ ràng mà tự mình định đoạt mọi chuyện.
Đại khái, Lạc Vô Song từ tháng trước đã cùng sư phụ y tới các khu rừng ở Chu Thành Trì tìm loại cây mới, khoảng chừng ba năm nữa mới về. Cách biệt bình địa và các khu tự trị ngoài bình địa là bốn thành trì ở bốn phía Đông Tây Nam Bắc; Bạch Thành Trì ở đông cương, Chu Thành Trì ở nam cương, Huyền Thành trì ở bắc cương, Thanh Thành Trì ở tây cương. Một năm gần đây ở Chu Thành Trì bạo phát dịch bệnh mới, trước đây chưa từng gặp. Nhưng vì ở thành trì không có quá nhiều người sinh sống, cũng chưa gây chết người, nên Mặc Thuần Ngôn cũng chỉ biết khu đó có dịch bệnh, ngoài ra không còn biết gì nữa.
Có vẻ dịch bệnh trở nặng, nên người nơi đó mới tới tận Thành Thanh Ca cầu đến Ngũ Phái.
Mặc Thuần Ngôn vẫn luôn cho rằng Lạc Vô Song là Chưởng sư huynh Cẩm Huyên Phái, sao có thể rời môn phái trong kỳ Hội Môn chứ? Y đi rồi ai là chưởng sự ở môn phái đây? Ai lo chuyện trong môn phái chứ?
Thế nhưng thế cục xoay vần, tát hắn một cái, hỏi vặn lại hắn: Tại sao lại không?
Để đến Hiền Nhân phải trực tiếp tới thực địa, rốt cuộc cái gì mới không thể?
Là hắn không thể ngờ được thì có.
Mặc Thuần Ngôn chẳng cần suy tính, nghĩ bằng đầu gối cũng ra ba năm sau là đến thời điểm nào. Hết kỳ Hội Môn rồi còn đâu nữa???
Hắn hít thở không thông, không nghĩ ra đây là nghiệp quả gì của hắn phải nhận.
Cả ngày hôm nay hắn đi vòng vòng Cẩm Huyên Phái, vẫn ngây thơ đinh ninh Lạc Vô Song ở nơi này. Đến khoảng đứng sáng mới thấy bóng dáng của một thiếu niên Cẩm Huyên. Cẩm Huyên Phái không nghiêm ngặt kết giới như ở Quang Minh. Kể ra thủ tục vào được Quang Minh Phái khá phức tạp. Để không hổ là Kết Giới Sư Ngũ Phái, ngoài kết giới hộ môn do sư tổ lập từ thuở khai môn, có tác dụng nắm toàn bộ tình hình trong vòng kết giới; còn có kết giới hộ môn cấm người ngoài tự do thâm nhập vào khu vực Quang Minh Đỉnh của Môn Chủ đương thời. Đại khái nếu muốn tới Quang Minh Phái, phải gửi thư hẹn trước qua Hoàng Yến quyết, để điều môn sinh xuống núi đón lên. Còn nếu cố chấp thâm nhập địa phận, chắc chắn sẽ bị lạc trong ảo ảnh kết giới, để Chủ pháp cứu ra cũng không dễ. Cẩm Huyên lại không như vậy. Cẩm Huyên Phái nằm trong Cẩm Huyên Phường, là trung tâm của Cẩm Huyên Phường. Đặc thù của nhà thương buôn, lập kết giới chẳng khác nào đuổi khách. Vậy nên bọn họ chỉ có ban đêm mới lập kết giới bảo hộ mà thôi. Khuya khoắt có chuyện khẩn cấp, vậy thì báo cho môn sinh gác cổng. Địa hình thuận lợi nên việc bảo hộ môn phái không rườm rà như Quang Minh Phái.
Ngay khi nhìn thấy thiếu niên ôm trục thư đi dọc tường thành, Mặc Thuần Ngôn vui mừng vô cùng. Vì từ dáng người đến khí chất người đều khá giống với Lạc Vô Song.
Đương nhiên, người kia không phải.
Thật tốt, công sức hắn dời non chuyển núi ( xin sư phụ chuyển Hội phái) cả tháng nay không có kết quả thì chớ, muối mặt nhận nhầm người cũng thôi đi, một hồi chạy loạn còn biết được người trong lòng từng giờ từng khắc đều mong tái ngộ, hiện tại, không có khả năng gặp được.
Mặc Thuần Ngôn nhìn dòng người qua lại giống như dòng nước chảy trôi, chỉ khác là một nơi ồn ào một nơi lặng lẽ. Càng ồn ào, hắn lại càng cảm thấy trống rỗng xa lạ. Hắn từ năm bảy tuổi đã ở trên Quang Minh Đỉnh, ngoại trừ phái bọn họ ra, xung quanh đều không có người. Mùa xuân lá xanh, mùa hạ nắng vàng, mùa thu hoa nhạt, mùa đông trăng tàn, mưa bụi triền miên. Chỉ là trong lòng luôn có người kia, làm thương hải nguyệt, làm lĩnh đầu vân, khiến hắn cảm thấy chỉ cần gặp được nhau, cảnh vật có tiêu điều đến đâu cũng trở thành nhân gian thịnh cảnh. Cũng như vậy, dẫu giờ trước mắt là nhân gian thịnh cảnh nhưng không thể gặp được người, chẳng khác nào cảnh vật tiêu điều, mưa bụi triền miên.
Hắn ngả lưng xuống ngói lạnh, để nắng chiều đổ đầy nửa khuôn mặt, lấp lánh đoá sơn trà trên cổ áo. Mãi đến tối có môn sinh gọi xuống, hắn mới rề rà tới nhận phòng sớm.
Sáng hôm sau Mặc Thuần Ngôn đặc biệt dậy sớm, mặc áo ngoài xong liền lập tức chạy ra dãy hành lang, nhìn thấy chính môn đang dần mở ra.
Cẩm Huyên Phái nằm trong Cẩm Huyên Phường. Không giống các phái khác thường chọn nơi biệt lập yên tĩnh, Cẩm Huyên Phái nằm giữa nơi bình địa, dân chúng an cư lạc nghiệp. Mặc dù là phường thảo dược không ồn ào náo nhiệt như các phường thương thảo khác, nhưng vẫn là nhà cửa lớp lớp, tường trắng ngói mun, lại quy củ vô cùng. Mặc Thuần Ngôn đi dọc dãy hành lang quanh co, nghe được tiếng gió xuân rì rì, yến anh ríu rít. Môn văn của Cẩm Huyên Phái là nhất chi mai, vậy nên phía sau chính môn là cả một vườn mai trắng. Không biết những cây mai này đã trải qua bao nhiêu năm, thân cây xù xì, cành lá vươn rộng, trải qua mùa đông lạnh giá rồi, giờ mới điểm xuyết vài nụ mai xanh.