Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trên tay một cành mai trắng, tóc dài đen tuyền theo bóng lưng thẳng tắp của y, dáng thanh như trúc, bạch y đổ đầy ánh trăng, vững vàng ngự trên Ngọc Vân Kiếm lướt qua trên hắn. Hắn chỉ kịp thấy vành tai thanh tú vén gọn tóc mai của người kia, bước qua để lại hương tuyết tùng như có như không.
Bạch y nam tử có khí chất như mai trắng, nhấc cành mai lên một đường dứt khoát trong không trung, đẩy lui toàn bộ tà khí; từng động tác đều tinh tế như trong một bài múa cổ. Hỷ sắc phai đi, mọi hoa văn kia đều biến thành một rừng hoa mai. Từ dưới đất, xác Nguyệt Ngư dần tan ra, đổ ngược lên bầu trời như một con thác tinh tú, hoá thành một rừng đom đóm lấp lánh lộng lẫy không một thi phú ca từ nào tả xiết.
Giang Nhiên Quân nhìn lên, lòng như trút được gánh nặng lớn nhất, vui mừng hô lên:
"Sư phụ!"
Đây là sư phụ ngươi?
Đây là sư phụ ngươi!
Mặc Thuần Ngôn vuốt mặt không kịp, thầm nghĩ một câu: "Không xong rồi."
Tân nương quỷ kia rốt cuộc không khoe mẽ được bao nhiêu trò hay nữa, theo đoàn xác hoá thành đốm sáng. Cảnh tượng hoang tàn như lò sát sinh thoáng chốc biến thành mỹ cảnh nhân gian.
Mặc Thuần Ngôn đương nhiên không còn đầu óc nào để hưởng thụ thú vui nhân sinh tao nhã này được nữa. Giải trừ kết giới, hắn lập tức phủi mông nhảy xuống khỏi mái nhà chạy trối chết.
Hay quá, thảo nào tìm ra kẽ hở trên kết giới của hắn. Y cũng chỉ mới mở ra chứ chưa có giải trừ, vẫn còn nể mặt hắn lắm đi!!!
Đây là ai sao?
Đại khái, vẫn là người tính không bằng trời tính.
Năm đó hắn tới Cẩm Huyên cầu học, có gặp một người. Người này tiên phong đạo cốt, quân tử như ngọc, kỳ tài trong nhân gian.
Cũng như vừa nãy, chính là Thanh Cẩm hoàn mỹ gần như tuyệt đối.
Ngọc Vân Kiếm Chủ, Cẩm Huyên Phường toạ Cẩm Huyên Huyễn Giai Thần.
Trước đây hắn cùng người này giao hảo không tồi.
Thứ lỗi, bây giờ thì không thể nữa. Đặt hai thân phận cạnh nhau cũng biết gặp nhau thành cái dạng gì. Một kẻ là đại phản diện Tu Chân, một người là đại tiên quân Tu Chân, giờ nói rằng giao hảo không tồi cũng quá hài hước rồi.
Mặc Thuần Ngôn cổ họng có chút đắng. Trước đây, cũng đã từng hoà hảo như vậy...
Vội vã, hắn một đêm biến khỏi Dư Đàm.
*
Huyễn Giai Thần hạ kiếm, nhìn lại cục diện rối bởi hiện tại, trên tay vẫn chưa rời bỏ cành mai trắng. Kết giới giải trừ rồi. Y thu xếp nhanh gọn bối cảnh tình hình một lượt, liền chuyển mắt tới Giang Nhiên Quân và Mộ Uẩn Minh.
Nhà tan cửa nát, rừng cây lách tách cháy nhỏ đã dập lửa chỉ còn trơ lại cành trụi đen, mùi máu tanh nồng vẩn lại trong bầu không khí; thế nhưng cánh tay trái của Mộ Uẩn Minh so với cục diện còn thảm thương hơn. Phần mu bàn tay bị bỏng đến tận xương, bụng tay bị xé mất toàn bộ da cùng cơ ra khỏi khối, Giang Nhiên Quân có cố thế nào cũng không khiến nó cầm máu được nữa. Thấy Huyễn Giai Thần đến gần, Giang Nhiên Quân rất phối hợp tránh qua một bên.
Huyễn Giai Thần đặt cành mai trắng xuống nền đất ẩm mùi máu thịt, từ tốn giải trừ linh khí vụn vặt cầm cố ở tay của Mộ Uẩn Minh, thế nhưng máu tươi không còn nhỏ xuống nữa. Mộ Uẩn Minh cảm thấy giữa các mạch máu như có luồng gió lạnh xen vào, lưu chuyển không rõ theo chiều nào. Huyễn Giai Thần cẩn thận bó đám thịt rách đầy máu tươi kia trong lòng bàn tay, tỉ mỉ cắt bỏ đi. Linh khí truyền qua mạch máu, lần này lại như một dòng suối ấm. Mộ Uẩn Minh nín nhịn đau đớn khôn cùng cho đến khi Huyễn Giai Thần băng xong lại cánh tay xui xẻo này, mới từ từ thở ra.
"Không có tổn thương nội khí, nhưng cho đến mùa thu vẫn không nên vận động nhiều."
"Đa tạ Huyễn lão sư."
Huyễn Giai Thần gật đầu đáp lại, mi mắt nhẹ rung. Giọng y thanh như Hoàng Tước, lại có phần quy củ nghiêm khắc:
"Hôm nay ứng cứu chậm trễ, khi trở về ta sẽ tạ lỗi với các tông sư Ngọc Tuyết Phái."
Mộ Uẩn Minh bối rối đáp lại:
"Sự tình nằm ngoài tính toán, lão sư tới giải nguy chúng tiểu bối đều mang ơn vô cùng."
Giữa đồng tử Huyễn Giai Thần có điểm xao động không ăn nhập, hướng Giang Nhiên Quân hỏi:
"Kết giới vừa rồi...?"
*
Sương mù bảng lảng, hắn đi qua một cánh đồng kiều mạch mênh mông. Hoa đã tàn hết, lá xanh tươi mới đâm chồi, mang lại làn gió thanh tân trong trẻo.
Mùa xuân đã tới rồi.
Người dân thành Kinh Nhai có một câu nói, mùa thu tới trấn Mộc Lan, mùa xuân tới trấn Kỳ Hoa. Mặc Thuần Ngôn vào trấn được một đám trẻ con tặng bánh nếp cho, hắn vui vẻ cầm bánh trên tay đi giữa dòng người tấp nập.
Đi qua trấn Kỳ Hoa sẽ tới thành Mộ Vũ. Trấn Kỳ Hoa tuy liền kề với trấn Dư Đàm, nhưng do đây không phải trung tâm của thành, dân cư cũng không đông đúc. Ở nơi này đi đến đâu cũng là hoa. Màu trắng tinh điểm trên cành hoa lê trước cửa căn nhà cũ, trên ngói bạc phảng phất có cánh hồng đào rơi xuống, men theo thành vách rêu phong có rặng tầm xuân chớm nở, còn có cẩm chướng rực rỡ trong chiếc giỏ của người thiếu nữ vừa trảy chợ về đi qua hắn. Mặc Thuần Ngôn thong thả bóc lớp lá bên ngoài của chiếc lá lộ ra vỏ bánh trắng muốt, vừa đi lại để ý đến một đám trẻ đùa nghịch dưới gốc thanh lương trà. Hắn vô cùng tự nhiên sa vào, tìm lấy một mộc cấp xếp quanh cái giếng mà ngồi lại. Ngồi cùng hắn còn có một thẩm thẩm khác, dường như là bà bà của đám trẻ.
Trong đám trẻ có một nam hài ngồi yên lặng bên mộc cấp của hắn đọc sách, còn lại ba tiểu cô nương ngồi cùng nhau đan thanh lương trà khô lại với nhau. Không biết chúng kết thành cái gì mà vui vẻ đến vậy. Mặc Thuần Ngôn chống cằm xem đến chăm chú.
"Công tử này là khách phương xa tới đây du xuân chăng?"
Mặc Thuần Ngôn xác định là hỏi mình, lễ độ trả lời thẩm thẩm:
"Vâng, lần đầu tới đây."- Hắn vẫn chăm chú nhìn vào đám hoa kia, quay sang hỏi nàng - "Thẩm, mọi người đang kết gì thế?"
"Cứ mùa xuân đến nơi này lại kết giày hoa bằng thanh lương trà..."
Thanh lương trà trắng mềm nở rộ báo mùa xuân tới, kết giày hoa cho tân nương tử.
Trong đôi mắt có phần đã đục đi qua thời gian của nàng ánh lên chút xót tiếc, giọng điệu như kể một câu chuyện xa xưa:
"Giày hoa là để cho đại cô nương sắp gả đi. Chỉ là gần mười năm nay không còn được vậy nữa. Mới ba năm nay thanh lương trà mới lại nở rộ, những năm trước một chùm cũng không thấy ở trấn này."
Kỳ Hoa trấn - Kinh Nhai là nơi hoa nở bốn mùa. Tới đây ở bất kỳ thời điểm nào trong năm cũng đều thấy nơi nơi đều là cảnh sắc của hoa cỏ. Dễ hiểu nơi đây đã từng là chốn phồn hoa tấp nập, thắng cảnh không sao tả xiết; nhưng từ mười năm trở lại đây, Kỳ Hoa bị nhiễm ma trầm trọng, cũng vì thế mà dần tĩnh lặng thưa thớt đi. Vốn ngay kề đại môn phái thủ trấn, thế nhưng không được giải quyết xác đáng kịp thời. Cũng không thể trách được bọn họ, Kinh Nhai rộng lớn, cũng không phải chỉ mình Kỳ Hoa trấn nhiễm ma.
Vốn là nơi muôn hoa nở rộ, bỗng chốc trở nên hoang liêu. Cứ mỗi khi mặt trời khuất dạng, yêu ma lại tràn lên quấy phá. Chuyện kể rằng, tân nương nơi này phải rước về ban đêm mới tránh được chuyện gở trong hôn nhân sau này, hỷ khí cũng phần nào hãm được sự quấy phá về đêm của ác linh. Năm đó có một cô nương, vốn là môn sinh của phái nhỏ vùng này, có lòng trượng nghĩa, muốn trấn ác linh. Tương truyền đêm trăng tròn cuối mùa đông, nàng tỉ mỉ trang điểm khoác lên mình giá y tìm đến cầu Uyên Ương. Trong vùng đều không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cho đến rạng sáng có tiếng chấn long trời lở đất phía cầu Uyên Ương, tìm đến lại không thấy có chuyện gì xảy ra, nhưng đại cô nương đó tìm đâu cũng không thấy nữa. Lòng sông vốn đục ngầu chướng khí từ khi nhiễm ma, bỗng sáng trong như gương. Từ đó về sau, cũng không còn hiện tượng linh dị kỳ quái ở nơi này nữa. Hoa cũng bắt đầu nở từ mùa xuân tiếp theo.
Có người cho rằng đại cô nương đã hy sinh thân mình trấn giữ ác linh. Đây là điều không tưởng, khiến cho Chiêu Hồn Sư thực hiện biện pháp này vạn kiếp bất phục, không thể siêu thoát. Cũng vì lòng trượng nghĩa lớn lao như vậy, người trấn Kỳ Hoa tạc tượng thờ nàng trong điện thờ chính cùng Bồ Tát.
Mặc Thuần Ngôn nhìn gương mặt đượm buồn của thẩm thẩm. Trong nét buồn già nua đến ngẩn ngơ, còn có sự tuyệt vọng chấp nhận. Hắn bất giác nhớ đến Chân Nhân, trong lòng có chút quạnh quẽ đau đớn.
Thẩm thẩm dắt hắn đến đền thờ. Mặc Thuần Ngôn nhìn tượng nữ tử dáng người nhỏ bé nhưng ánh mắt kiên cường vô cùng. Thì ra trước khi bị ác linh lợi dụng thân xác, nàng từng có đôi mắt trong sáng đẹp đẽ đến vậy. Hắn lấy từ trong ngực áo ra một nắm hoa thanh lương trà chỗ cháy chỗ không. Chiếc giày này trong lúc tàn trận bị đám xác Nguyệt Ngư tan rã thổi bay lên. Hắn không thấy chiếc còn lại, chiếc trong tay tuy vẫn ra hình chiếc giày, nhưng đã hỏng cháy thảm thương. Hắn phủi sạch bụi đất trên nó từ hôm qua, nhưng vẫn cẩn thận lau lại một lần nữa, nâng lên giống như sợ nó tan vỡ.
Thẩm thẩm kinh ngạc nhìn hắn. Qua tấm mạng đen không thể thấy được gương mặt đằng sau là cảm xúc gì. Mặc Thuần Ngôn đặt chiếc giày vào tay thẩm, nhỏ giọng an ủi:
"Đôi giày này đêm ấy người đan để cho đại cô nương lập thành đại nghĩa, cứu vớt nhân thế. Cái này... ta thiết nghĩ, là đại cô nương nhờ cậy ta, đưa nàng tìm về với mẫu thân của nàng. Ta gặp được người ở đây, coi như là có duyên, hoàn thành được tâm nguyện cuối cùng của đại cô nương rồi..."
Mặc Thuần Ngôn bước khỏi cửa đền, vẫn còn nghe tiếng khóc rấm rức của người mẹ đau khổ ở lại. Thẩm thẩm nói trước kia thanh lương trà không nở, có lẽ do đôi hài này phải tốn bao tâm sức mới kết được thành, nó mới ở trên chân nàng mãi cho đến lúc chết đi, nhiều năm cũng không khô héo. Tiếng khóc đau đớn như đứt từng khúc ruột, nhưng lại có nguồn hy vọng như sống lại.
Giống như cách mùa xuân trở về vậy.