Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Thế, em nghĩ sao?" Quốc Duy đưa mũ bảo hiểm cho Gia Linh, thuận miệng hỏi.
"Anh đưa em về quán bi-a như bình thường nhé ạ." Em đánh trống lảng, đôi mắt không hướng thẳng về phía anh.
"Anh biết rồi." Quốc Duy cũng không ép em phải trả lời nữa, đành cười nhạt rồi leo lên xe trước.
Cơn gió đầu năm lướt qua làm mái tóc Gia Linh tung bay, có vẻ nó đã giúp em thoát khỏi những suy nghĩ rối rắm trong đầu.
Em hít một hơi, níu chặt lấy vạt áo anh, thủ thỉ: "Dạ được ạ."
"Hả?" Quốc Duy bất ngờ giảm tốc độ của xe.
Chiếc xe đi chậm lại khiến tiếng gió rít không còn cản trở cuộc nói chuyện của hai cô cậu học trò, giờ đây cả hai đều có thể nghe rõ ràng từng câu chữ mà người còn lại nói ra.
"Dạ được ạ." Gia Linh lặp lại một lần nữa, cười tươi rói như thể vừa quyết định được một điều gì đó rất khó khăn.
Đáp lại em là một cái gật đầu của Quốc Duy. Hai người không ai đề cập rõ về chủ đề của những câu nói không đầu đuôi vừa rồi, nhưng có lẽ cả anh lẫn em đều có thể hiểu được, mối quan hệ giữa họ đã thay đổi hoàn toàn.
Ngày giao thừa đẹp trời tưởng chừng như rất bình thường ấy, không ngờ lại chính là khởi điểm của một câu chuyện yêu đương đầy phức tạp.
Chỉ sau hai ngày, tin tức "Quốc Duy và Gia Linh đã hẹn hò" đã nổi lên như cồn. Nhờ những bài đăng của Quốc Duy và những hành động thân mật của cả hai đứa, không khó để các học sinh trong trường nắm bắt được sự tiến triển của mối quan hệ này.
Tất nhiên, phản ứng đầu tiên của số đông là sốc.
Mấy lời đồn đại về chuyện "Quốc Duy mập mờ với ai đó" thì xuất hiện rất nhiều, nhưng anh vốn dĩ là kiểu "ngoan hiền, học giỏi, không biết yêu là gì" thế nên chúng đều dễ dàng bị chìm dưới đáy biển chỉ sau vài ngày.
Ai cũng nghĩ rằng Quốc Duy chỉ ngây ngô chăm lo học tập quá nên không chú ý mấy tới chuyện nam nữ, thế nên việc anh không biết giữ khoảng cách với nữ giới cũng chỉ là chuyện bình thường. Hơn nữa, Quốc Duy cũng đã từng từ chối vài chục lời tỏ tình, vì vậy có lẽ không một ai từng có ý nghĩ rằng Gia Linh sẽ trở thành người yêu của anh.
Nhưng cái chế độ hẹn hò cùng với mấy tấm ảnh nắm tay tình tứ tràn lan trên mạng xã hội của Quốc Duy đã giúp cho Gia Linh không còn đơn giản là một trong số các bạn thân của anh nữa. Và cứ thế, cuối cùng mấy trăm học sinh trong trường cũng biết được rằng, mối tình đầu của bạn Hoàng Quốc Duy hoàn hảo đã xuất hiện.
Người ghét Gia Linh tiếp tục tăng lên vùn vụt, thế nhưng vì Quốc Duy lúc nào cũng kè kè bên cạnh em như một vệ sĩ, vậy nên cũng chẳng ai dám đụng vào em nữa, nếu có thì chỉ đơn giản là vài lời thì thầm nói xấu hoặc mấy tin nhắn không đáng quan tâm. Vì vậy, khoảng thời gian này em sống rất yên bình.
"Tao tưởng mày không thích anh Duy?" Quỳnh Chi cắn một miếng bánh que, giương mắt liếc bạn mình.
"Cuộc đời mà, đâu ai biết trước được ngày mai." Gia Linh nhún vai, bình thản trả lời.
"Mà từ chối biết bao nhiêu cô, tự nhiên mày lại lọt vào mắt xanh của anh Duy kể cũng lạ. Mày nghĩ tại sao anh Duy lại đề nghị yêu mày?" Quỳnh Chi nhận lấy ly trà đào cam sả, ngờ vực hỏi.
"Vì tao xinh?" Em nghiêng đầu.
Cô nàng không nói thêm gì, chớp mắt nhìn chằm chằm bạn mình như sinh vật lạ.
"Không phải hả? Thế thì, vì tao giỏi?"
"Đấy không phải vấn đề."
"Tao đùa mày thôi, người xinh đẹp học giỏi cạnh anh Duy cũng đâu có thiếu." Gia Linh bật cười, đôi môi cánh én theo đó cong lên làm lộ ra những đường nét xinh đẹp trên gương mặt em, "Tao không biết lí do của anh ấy là gì, cũng chẳng biết anh ấy có thích tao hay không, nhưng tao thích anh ấy, thế là đủ rồi."
Trước một cô gái đang chìm trong biển hồng của tình yêu, Quỳnh Chi có lẽ đã nhận ra rằng, dù có làm gì đi chăng nữa cũng không thể dập tắt được ngọn lửa rung động đang bùng cháy sâu trong trái tim của Gia Linh.
"Tao không cấm cản mày thích ai cả, nhưng anh Duy là người thế nào thì mày là đứa biết rõ nhất rồi đấy. Cẩn thận vào, tao sợ nếu lún sâu quá mày sẽ không thoát ra được nữa đâu." Quỳnh Chi tiếp lời với một câu đầy ẩn ý.
"Đừng lo, tao sẽ làm cho anh Duy có tình cảm với tao. Lỡ có gì không ổn thì tao hứa sẽ chạy ngay, cứ tin ở bạn mày."
- --
"Chúng mày yêu nhau thật à?" Quang Đạt nhăn mặt.
"Vâng ạ, mới được mấy ngày thôi ạ." Gia Linh trả lời bâng quơ, hướng tầm mắt về phía Quốc Duy đang cười nói với Minh Nhật ở bàn bi-a.
"Thảo nào bữa nay mày hay qua đây thế. Về nhà đi, muộn rồi đấy, mày bảo cô chú sắp vào đây mà."
"Về cũng có làm được gì đâu ạ? Chừng nào anh Duy về thì em về ạ." Gia Linh mím môi.
Quang Đạt có vẻ không hài lòng với câu nói vừa rồi của em, anh họ thở dài, định nói gì đó thì bỗng nhiên Quốc Duy bước tới chặn đứng cuộc trò chuyện.
"Anh xong rồi, chúng ta đi chứ?" Quốc Duy kiểm tra đồng hồ, chậm rãi xoa đầu Gia Linh.
"Dạ, em đi trước nhé ạ." Gia Linh vẫy tay với Quang Đạt, cười tươi rói nhìn Quốc Duy, dường như không hề chú ý đến ánh mắt phức tạp của anh họ đằng sau lưng.