Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 13: EM CHO CÁI GIÁ ĐI
CHƯƠNG 13: EM CHO CÁI GIÁ ĐI
Nửa tháng trước, cô còn cảm động vì Lưu Hoài Khang quan tâm mình, không ngờ chỉ là vì bệnh thận của vị hôn phu nhà anh, mà nhóm máu cô ấy thì hiếm, cô thì vừa khéo là người có đủ mọi điều kiện hiến thận mà thôi.
Sau khi biết chân tướng, trong lòng Khiết Ninh rất khó chịu, gần như không thở nổi, cô nắm lấy áo, vội vã rời khỏi phòng bệnh, chỉ vừa mới đến hành lang, bàn tay đã bị người khác nắm chặt.
Lưu Hoài Khang thấy sắc mặt cô trắng bệch, đôi môi mỏng của anh hơi mím: “Em biết rồi à?”
“Đúng vậy, may mà có mấy y tá đó tám chuyện, nếu không em cũng không biết mình sẽ lên bàn mổ thế nào nữa.” Khiết Ninh cười, mà ánh mắt lạnh lẽo: “Nhưng em sẽ không hiến thận đâu!”
Quan hệ của cô với Lưu Hoài Khang là không chính đáng, nhưng cơ thể là của cô, cô có quyền! Dựa vào cái gì, mà vị hôn phu của anh ta cần thận, là cô phải cho?
“Khiết Ninh, nhóm máu RH quá hiếm, hơn nữa người có thận gần như khớp với Tích Lai chỉ có em.” Một tay Lưu Hoài Khang đút túi quần, ánh mắt trầm lặng của anh nhìn cô: “Em ra cái giá đi.”
Ra giá?
Anh coi cô là đồ vật hiến đi à, muốn dùng tiền để mua?
“Hai năm nay em lấy không ít tiền của anh rồi, tiêu mười năm vẫn dư thừa.” Khiết Ninh cười: “Nhưng việc hiến thận quá có hại cho sức khỏe của em, nên em không đồng ý!”
Hơi ngừng một lát, cô nói: “Đúng rồi anh Lưu, nếu anh đã có vị hôn thê rồi, thì em nghĩ quan hệ giữa chúng ta kết thúc ở đây thôi, nếu anh Lưu đây đồng ý, em lập tức về nhà thu dọn đồ đạc chuyển đi ngay.”
“Khiết Ninh.” Lời cự tuyệt của cô khiến sắc mặt Lưu Hoài Khang trầm xuống, vẫn kiên nhẫn nói: “Nếu không phải nhóm máu ấy quá hiếm, anh sẽ không để em làm vậy đâu.”
“Đây chỉ là cái cớ của anh thôi!” Khiết Ninh không biết tại sao, cô lại có cái gan tranh cãi lại người đàn ông: “Cả nước 1 tỉ mấy người, không thể không tìm thấy người cùng nhóm máu được! Anh chỉ coi tôi là một món đồ mà thôi!”
Lưu Hoài Khang im lặng.
Anh vẫn tiếp tục cho người đi tìm, chỉ là Tích Ân bắt buộc phải làm phẫu thuật ngay, anh chỉ đành gọi Khiết Ninh tới.
Mà Khiết Ninh tức giận đến nỗi ngực thở phập phồng, bụng nhức nhối, không nhịn được đưa tay ôm bụng, quay người đi chưa được hai bước, Lưu Hoài Khang đã cất tiếng.
“Khiết Ninh, nếu bây giờ em bước ra khỏi bệnh viện, ngày mai em muốn gặp em trai mình, thì đến nhà tù đi.”
“Cái gì?” Khiết Ninh quay người nhìn người đàn ông, lạnh nhạt điềm tĩnh, nhưng lời uy hiếp vừa rồi lại phát ra từ chính miệng anh, toàn thân cô run rẩy: “Lưu Hoài Khang, tôi có đắc tội anh chỗ nào à?”
Lưu Hoài Khang chỉ nhìn cô: “Chỉ cần em chịu phẫu thuật, quan hệ giữa chúng ta sẽ kết thúc, bao nhiêu tiền em ra giá đi. Nếu không, anh chỉ cần chọn bừa một lí do cũng nhốt được em trai em vào ngục được, em trai em chỉ mới tỉnh lại, em không muốn nhìn cậu ta ngồi tù đâu nhỉ?”
“Lưu Hoài Khang, anh…” Khiết Ninh nắm chặt tay, tức đến phát run.
Mặc dù cô biết Lưu Hoài Khang khác với bề ngoài, là người không dễ dây vào, nhưng cô cũng không ngờ anh lại độc ác đến vậy, vì cứu vị hôn thê yêu quý của mình, mà lại uy hiếp cô như vậy!
Hai năm đấy, chẳng lẽ anh không có tí tình cảm nào với cô sao?
Khiết Ninh không nói, lườm anh đến rách mắt, hai người chỉ im lặng, thời gian tích tắc trôi đi.
Lưu Hoài Khang nhìn đồng hồ, cách thời gian phẫu thuật còn 10 phút, anh càng mất kiên nhẫn, đến ngữ khí cũng trầm xuống: “Khiết Ninh, anh cho em 20 giây suy nghĩ.”
Khiết Ninh quay người đi thẳng.
Mà sắc mặt Lưu Hoài Khang đen sì, thò tay vào túi áo khoác lấy điện thoại ra, gọi cho một số: “Cục trưởng Tống đấy à, tôi có chút chuyện muốn nhờ anh giúp…”
Người đàn ông này, sao dám! Sao có thể độc ác đến vậy!
Khiết Ninh vừa tức vừa vội, bụng dưới cô lại càng đau hơn, cô nhìn người đàn ông tuyệt tình đang gọi điện thoại, mở lời ngắt lời anh: “Lưu Hoài Khang, tôi mang thai rồi!”
Lời của cô thành công khiến anh im lặng, nhìn cô, ánh mắt kinh hãi.
“Là thai đôi, nhưng trước đó tôi không cẩn thận bị ngã, một thai đã chết.” Khiết Ninh ôm bụng, thản nhiên nói: “Bác sĩ nói không ảnh hưởng thai còn lại, nghỉ ngơi cho tốt là được.”
“Sao em lại có thai…” Hầu kết Lưu Hoài Khang trượt lên xuống, duy trì tư thế nghe điện thoại, trong lòng như nổi sóng dữ.
Trước đây anh có chú ý cẩn thận, nhưng thấy Khiết Ninh còn cẩn thận hơn anh, nên không quan tâm nhiều.
Tin này như một quả bom nổ trong lòng anh.
“Bác sĩ nói không thể tránh thai 100% được, nên là có thai ngoài ý muốn rồi.” Thấy biểu cảm của Lưu Hoài Khang, cô cảm thấy có chút hi vọng, cô đi tới, đặt tay người đàn ông lên bụng mình: “Chỉ mới hai tháng.”
Mãi lâu sau, tay Lưu Hoài Khang mới động đậy, tuy không cảm nhận được, nhưng trong này là một đứa bé.
Khiết Ninh đi theo anh hai năm, rất ngoan ngoãn, mà tuổi anh cũng không còn nhỏ nữa, nếu Khiết Ninh thật sự sinh con, anh sẽ không vứt bỏ nó, dù gì anh cũng không bạc tình như vậy.
Nhìn gương mặt xanh xao của Khiết Ninh, trái tim cương ngạnh của Lưu Hoài Khang hơi nhũn ra, đôi môi mỏng hơi động.
“Con…”