Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 17: SAO TÔI DÁM GIỞ TRÒ
CHƯƠNG 17: SAO TÔI DÁM GIỞ TRÒ
Trước lúc khai máy nửa tiếng, đạo diễn vẫn luôn hỏi nhân viên tổ sản xuất xem người đã tới đủ chưa, nhân viên Vụ ấp úng, Khiết Ninh nghe người bên cạnh nói là nữ chính vẫn chưa tới.
Cô nghe nói người đó có kim chủ chống lưng rất lớn, cũng chính là nhà đầu tư cho bộ phim, mặc dù trong lòng đạo diễn không thoải mái, nhưng ông không dám hối thúc.
Kịch bản của các diễn viên đều được giữ bí mật, Khiết Ninh cũng không tham gia buổi khai máy nên cô không biết nữ chính là ai, mãi đến trước lúc khai máy 10 phút, cô thấy Triệu Hồng Ngọc đang hờ hững đi vào trường quay.
Khiết Ninh: “…”
Ha, Triệu Hồng Ngọc có tài tiên tri à?
“Thật xin lỗi đạo diễn, tôi bị kẹt xe trên đường.” Triệu Hồng Ngọc nói xin lỗi với đạo diễn, biết rõ sắp khai máy nhưng không hề gấp: “Tôi đi thay đồ.”
Đạo diễn cũng không thể nói gì, chỉ khoát tay, lùi thời gian khai máy. Triệu Hồng Ngọc thì vuốt tóc rồi dẫn trợ lý tới phòng hóa trang, rồi bỗng nhìn thấy bóng dáng Khiết Ninh đứng trong đám người, mắt híp lại.
“Khiết Ninh?”
Khiết Ninh cũng không có ý định trốn tránh, thấy Triệu Hồng Ngọc nhìn mình thì thoải mái chào hỏi: “Chào cô Triệu, không ngờ chúng ta vẫn có thể hợp tác với nhau, đúng là vui quá.”
“Ha!” Triệu Hồng Ngọc cười lạnh, mấy ngày trước cô nghe nói Khiết Ninh đã chấm dứt hợp đồng với Điền Hoan, không ngờ lại quay lại đóng phim nhanh như vậy: “Lần này cô lại dụ dỗ kim chủ nào rồi?”
“Cô ta không có kim chủ đâu!” Trong đám người có người cười trên nỗi đau của người khác, chế nhạo nói: “Nếu cô ta có kim chủ chống lưng sẽ không diễn vai a hoàn chỉ có mấy câu thoại như vậy đâu.”
“A hoàn sao?” Triệu Hồng Ngọc lẩm bẩm rồi nhìn Khiết Ninh, ánh mắt càng lạnh lẽo hơn, cô ta còn suy nghĩ nên trả thù Khiết Ninh thế nào thì không ngờ cơ hội tốt như vậy lại được dâng tới miệng!
Khiết Ninh thầm thở dài.
Đúng là kẻ yếu dễ bị bắt nạt, mấy người này thấy cô không còn được như trước thì hận không thể dìm cô xuống vũng bùn.
“Hết cách rồi, người ngu ngốc thì không được người khác yêu thích.” Khiết Ninh nhếch môi đỏ, khuôn mặt vốn đã xinh đẹp, cho dù cô mặc bộ bộ đồ giản dị nhưng cũng không che giấu được vẻ quyến rũ, khiến sắc mặt Triệu Hồng Ngọc trở nên khó coi.
Cô đã thất thế rồi, vậy mà vẫn còn cười được!
“Các cô đứng đấy làm gì?” Đạo diễn vốn đã không vui khi Triệu Hồng Ngọc tới trễ, thấy tất cả mọi người đều đứng ì ra thì tức giận: “Mấy người không muốn quay nữa đúng không? Không quay thì nói thẳng!”
Mọi người vội vàng giải tán, Triệu Hồng Ngọc lạnh lùng liếc nhìn Khiết Ninh rồi đi vào phòng hóa trang.
Đợi Triệu Hồng Ngọc hóa trang xong thì chính thức khai máy.
Quay xong phân cảnh đầu tiên, trong giờ giải lao, Triệu Hồng Ngọc đến tìm đạo diễn, cười nói: “Đạo diễn, tôi cảm thấy mấy diễn viên quần chúng không ăn hình, bây giờ khán giả đều trọng ngoại hình, hay là chúng ta đổi người khác đi!”
Đạo diễn xem lại cảnh quay, quả thật ngoại hình của diễn viên quần chúng không được đẹp cho lắm, mấy nhân vật phụ cứ ngơ ngơ ngac ngác, ông định gọi nhân viên tổ sản xuất đến đổi người thì Triệu Hồng Ngọc lại nói.
“Tôi cảm thấy cô ấy khá xinh.” Triệu Hồng Ngọc chỉ vào Khiết Ninh: “Vai a hoàn của cô ấy không có nhiều phân cảnh, nếu nhàn rỗi vậy thì chi bằng cho cô ấy đóng thêm vai quần chúng, còn kiếm thêm được chút.”
Rõ ràng cô ta muốn chỉnh Khiết Ninh.
Đạo diễn cau mày, định nói gì đó thì Khiết Ninh đã đi tới, mỉm cười với ông ta.
“Đạo diễn, tôi đang không có nhiều cảnh diễn đây, nếu vậy thì quá tốt rồi.” Khiết Ninh nói: “Hơn nữa diễn mấy vai này cũng có ích với tôi, còn cát sê thì tùy ông.”
Đạo diễn thấy Khiết Ninh nói vậy thì gật đầu: “Được, vậy cô đọc kịch bản đi.”
Vẻ mặt Triệu Hồng Ngọc đề phòng.
Trước đây cô đã từng diễn chung với Khiết Ninh rồi, biết người phụ nữ này không dễ dây vào, hôm nay cô muốn gây khó dễ nhưng Khiết Ninh đồng ý sảng khoái như thế làm cô ta cảm thấy chột dạ.
Phân cảnh thứ hai là diễn đoạn nữ chính rơi xuống nước, đúng lúc bên cạnh trường quay có một hồ sen, Khiết Ninh đóng vai người qua đường cứu Triệu Hồng Ngọc lên khi cô ta rơi xuống nước, chỉ có một câu thoại: “Cô không sao chứ?”
Sau màn dạo đầu, Triệu Hồng Ngọc diễn không cẩn thận rơi xuống hồ sen, trên môi nở nụ cười lạnh.
Chỉ cần Khiết Ninh xuống cứu cô thì có kịch hay để xem!
Khiết Ninh đóng vai người qua đường, thấy Triệu Hồng Ngọc rơi xuống nước thì không hề do dự nhảy xuống, nụ cười Triệu Hồng Ngọc càng rộng thêm, chỉ là không đợi cô ra tay thì đầu cô đã bị nhấn mạnh xuống nước.
Triệu Hồng Ngọc vốn đã không biết bơi, đầu trong nước gần như không thể thở nổi, cô ra sức giãy giụa, nhưng cơ thể bị đè chặt cứng, cô còn nghe thấy tiếng người thốt lên: “Tiểu thư có sao không?”
Là giọng nói của Khiết Ninh.
Đạo diễn hô cắt, Triệu Hồng Ngọc được người khác kéo lên bờ, cô ta uống không ít nước, ho nửa ngày, chòang khăn rồi đi tìm Khiết Ninh, tức giận nói: “Khiết Ninh, cô muốn dìm chết tôi phải không?”
“Tôi... tôi đâu có!” Khiết Ninh hoảng hốt, căng thẳng nói: “Tôi chỉ làm theo kịch bản, không tin cô cứ hỏi đạo diễn đi, sao tôi dám giở trò với cô Triệu chứ?”
“Cô!”